Sở cảnh sát.

Tần Nhược tuyệt vọng ngồi dựa vào tường, đại tiểu thư như cô thực sự không thích môi trường thế này, gây sự suốt mấy ngày cuối cùng cũng dừng lại.

“Tần Nhược, cô được bảo lãnh đợi xét xử, mau ra đi!”

Tần Nhược đứng bật dậy.

“Anh nói sao?”

“Cô được bảo lãnh đợi xét xử, có người tới đón cô, mau ra đi.”

Vì có hàng loạt bằng chứng chưa được điều tra rõ ràng vì thế Tần Nhược có thể được bảo lãnh chờ xét xử.

Tần Nhược được cảnh sát dẫn ra, vừa ra ngoài đã nhìn thấy Mặc Thiên Vũ, khoảnh khắc đó, cô ta rất kinh ngạc!

Cô ta lập tức chạy tới, nhào vào lòng Mặc Thiên Vũ.

“Thiên Vũ, em biết anh vẫn còn yêu em, em biết anh sẽ tới cứu em! Chúng ta có thể kết hôn rồi đúng không?”

Tần Nhược mỉm cười ngây thơ.

Mặc Thiên Vũ lạnh lùng hừ một tiếng, hất tay Tần Nhược ra, cứ thế đi thẳng, Tần Nhược lập tức chạy theo sau, cuối cùng cũng có thể rời khỏi nơi này, cô rất vui mừng.

Xe chở cô ta ra ngoại thành, vừa xuống xe Tần Nhược phát hiện ra xung quanh không có gì, chỉ có một công xưởng bỏ hoang ở phía xa.

Tần Nhược lo lắng nhìn quanh.

“Thiên Vũ, anh dẫn em tới đây làm gì?”

“Thực hiện lời hứa của cô.” Mặc Thiên Vũ bước về phía công xưởng.

Người phía sau đẩy Tần Nhược một cái, “Đi nhanh lên!”

Họ tới trong công xưởng bỏ hoang, bên trong trống trơn, nói chuyện có thể nghe thấy tiếng vọng.

Mặc Thiên Vũ ngồi trên ghế, bắt chéo chân.

“Thiên Vũ, anh muốn làm gì?” Tần Nhược có phần không hiểu.

“Tôi còn nhớ ở hôn lễ, cô có thề độc, nói rằng nếu như cô làm những việc đó sẽ bị sét đánh, chết không tử tế, còn nói uống nước sặc chết, ăn cơm nghẹn chết, ra ngoài bị xe đâm chết, có đúng không?”

Tần Nhược hốt hoảng nhìn Mặc Thiên Vũ.

“Đó là vì…”

Mặc Thiên Vũ giơ tay lên ra hiệu Tần Nhược không cần phải nói gì, dù sao anh cũng không muốn nghe.

“Nào, chúng ta hãy giúp Tần tiểu thư một tay.”

Mặc Thiên Vũ vừa hạ lệnh, hai người liền khiêng một bình nước bẩn tới, trong chiếc bình trong suốt là nước đen kịt, mở nắp bình ra, mùi vô cùng khó chịu, khiến người ta buồn nôn.

“Không! Đừng!”

Tần Nhược khiếp sợ muốn bỏ chạy nhưng bị chặn lại.

Hai người lần lượt giữ chặt hai tay cô ta, một người khác bóp miệng cô ta, còn một người nữa đổ nước trong bình vào miệng!

Tần Nhược cố gắng giãy giụa nhưng đồng thời bị mấy người đàn ông giữ chặt, sao cô ta có thể vùng ra được? Đổ xong một bình nước mọi người mới buông tay.

Tần Nhược nằm bò trên mặt đất, ho liên tục.

Mặc Thiên Vũ cúi đầu nhìn Tần Nhược, “Cô có biết nước này ở đâu không? Là nước sông đấy, khi Phi Phi bị người của cô đẩy xuống sông cũng vùng vậy như vậy đó.”

“Tiếp tục đổ!” Mặc Thiên Vũ thét lên.

Lại một bình nước nữa được đổ vào miệng Tần Nhược, Tần Nhược nằm sấp trên mặt đất ho liên tục, trong miệng toàn mùi bùn đất khiến cô mắc ói.

Tiếp theo đó có người bưng cơm tới.

“Ở đồn cảnh sát chắc chắn không được ăn no, mấy người còn không mau hầu hạ Tần tiểu thư ăn cơm?”

Tần Nhược chưa kịp phản ứng lại bị nhồi hai bát cơm vào miệng.

Cô ta bị giày vò tới kiệt sức, người dính đầy cơm.

“Anh… anh… hành hạ thế đã đủ chưa?”

“Đủ rồi, cô đi đi.” Mặc Thiên Vũ xua tay.

Tần Nhược ngạc nhiên nhìn Mặc Thiên Vũ, kết thúc rồi sao?

Cô ta lẩy bẩy đứng dậy, cho dù trong miệng vẫn sặc mùi hôi thối của bùn đất, trộn lẫn với cơm nhưng cô vẫn muốn bỏ chạy.

Ai ngờ, vừa ra khỏi cửa, một chiếc xe ô tô chạy tới, đâm trực diện vào cô ta, Tần Nhược lăn vài vòng mới dừng lại.

Mặc Thiên Vũ bước tới.

“Xem cô ta chết chưa?”

“Mặc tổng, chưa chết, chúng tôi biết chừng mực, cùng lắm chỉ bị gãy xương thôi.”

“Dẫn cô ta lại đây!”

Hai người đàn ông dẫn Tần Nhược đang thoi thóp tới.

Mặt Tần Nhược bê bết máu, cô ta đâu có thể ngờ ràng vừa bước ra khỏi cửa liền bị xe tông?

“Mặc… Mặc Thiên Vũ, anh giết tôi luôn đi, như thế sẽ nhanh gọn hơn!”

Mặc Thiên Vũ túm cổ áo Tần Nhược.

“Dựa vào đâu mà muốn tôi cho cô được nhanh gọn? Tần Nhược, khi xưa đúng là tôi không nên lợi dụng cô, nhưng tôi cũng đã nghĩ mọi cách để bù đắp cho cô rồi, cô thì sao? Hại Phi Phi, lại hại cả cốt nhục ruột thịt của tôi, nếu tôi để cô chết thế này há chẳng phải dễ chịu cho cô quá sao?”

Mặc Thiên Vũ nghiến răng, anh chỉ muốn lập tức băm vằm Tần Nhược thành muôn ngàn mảnh!

Anh phải báo thù cho con của mình!

“Cô đúng là phúc lớn mạng lớn, uống nước sặc không chết, ăn cơm nghẹn không chết, ra ngoài bị xe tông cũng không chết, không sao, hôm nay có mưa rào sấm sét, cô từng nói bị sét đánh phải không nào?”

Tần Nhược kinh hãi nhìn Mặc Thiên Vũ.

“Không! Hãy giết tôi đi! Thiên Vũ, coi như tôi xin anh, hãy giết tôi đi!” Tần Nhược thét lên.

Chả mấy chốc, trên trời có một luồng sét đánh xuống, giống như chém đôi nền trời.

“Tần Nhược, ông trời đúng là có mắt, ông ấy biết phải trừng phải những kẻ xấu xa như thế nào, trước đây tôi có một người bạn, cũng bị sét đánh chết, chết rất thê thảm, toàn thân cháy đen thui…”

Tần Nhược sợ hãi lập tức ngã sõng soài xuống đất.

“Không sao, nếu như cô không làm việc gì khuất tất, ông trời sẽ có mắt, không đánh trúng cô đâu.”

Mặc Thiên Vũ hất cằm ra hiệu, hai người đàn ông liền buộc Tần Nhược lên cột điện ở phía xa.

Tần Nhược kêu lên thảm thiết.

Một hồi sau sấm vang chớp giật, Tần Nhược gần như đã hét rách cổ họng!

Sự trừng phạt tốt nhất đối với một con người đó chính là phóng đại nỗi sợ hãi trong lòng của cô ta.

Mặc Thiên Vũ nhìn Tần Nhược đang ra sức giãy giụa, gào thét ở phía xa, chỉ lạnh lùng cười nhạt.

“Không làm việc khuất tất, không sợ ma gõ cửa.”

Một hồi sau, Tần Nhược không kêu nữa bởi cô ta đã sợ hãi ngất xỉu.

Mặc Thiên Vũ sai người kéo cô ta về.

Hắt lên người Tần Nhược một chậu nước bẩn, Tần Nhược rùng mình tỉnh dậy.

Cô ta nằm bò trên mặt đất không nhúc nhích, ánh mắt đờ đẫn, sợ hãi kinh hồn bạt vía.

“Thiên… Thiên Vũ, anh… giết tôi đi… giết tôi đi, đừng… đừng hành hạ tôi nữa.”

“Được thôi, mấy ngày nữa tôi sẽ cung cấp bằng chứng trong tay cho phía cảnh sát, tội danh của cô sẽ được xác thực, cô yên tâm, tôi nhất định sẽ làm hết khả năng để tạo áp lực cho phía tòa án, không để họ phán cô tử hình.”

“…”

“Hãy vào tù làm thiếu phu nhân của cô, tôi nghe nói trong tù có chuột, có gián, những nữ tù nhân bị giam giữ lâu năm cũng rất biến thái, đặc biệt thích bắt nạt những người mới tới, càng là những người trẻ trung xinh đẹp họ càng thích.”

“Giết tôi đi… Giết tôi đi!”

“Ngoài ra, mẹ cô cũng giống như cô, để hai người có thể có bầu bạn, tôi quá nhân từ phải không?”

Đúng lúc này, Mặc Thiên Vũ nhận được tin nhắn của Tần Phi.

“Anh có thời gian không? Tới chỗ em một lát.”

“Anh tới liền.”

Mặc Thiên Vũ liếc nhìn Tần Nhược, “Trông chừng cô ta cẩn thận, đừng để cô ta chết.”

Nói xong, Mặc Thiên Vũ liền lái xe rời đi, tới thẳng biệt thự ở ngoại ô.

Vừa bước vào cửa Mặc Thiên Vũ đã vội vàng ôm Tần nhược vào lòng.

“Em đồng ý ở lại bên anh rồi phải không?”

- -- Hết ---
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện