“Mẹ, tang lễ của Tần Phi vừa mới lo xong, nhà chúng ta lại lập tức lo chuyện hôn sự của con và Thiên Vũ, có khi nào sẽ khiến người ta nghi ngờ không?”

Những lo lắng của Tần Nhược không phải không có lý, dù sao thì cô ta vẫn muốn cùng với Mặc Thiên Vũ chung sống hạnh phúc.

“Tần Phi vừa chết, mọi cô gái chưa chồng của thành phố M đều nhắm vào nhà họ Mặc, mẹ nghe nói, khi tang lễ của Tần Phi còn chưa làm đã có người tới tìm Vu Tử Lan mai mối rồi, nếu chúng ta không tranh thủ thời gian sẽ bị người khác tranh mất! Hơn nữa, vị trí thiếu phu nhân của nhà họ Mặc đáng lý đã thuộc về con từ hai năm trước rồi.”

Tần Nhược thở dài.

“Được thôi, vậy hãy xác định việc hôn sự trước, đợi thêm một thời gian nữa rồi lo đám cưới.”

“Gần đây con hãy tiếp xúc với Thiên Vũ nhiều hơn, cứ nói là tới an ủi cậu ta.”

Tần Nhược lập tức hiểu ý.

Ở nghĩa trang.

Mặc Thiên Vũ ngồi bên bia mộ, trước bia mộ có đặt một bó hoa cúc tươi đẹp và một vài địa điểm tâm.

Tần Phi trên bia mộ cười tươi rạng rỡ.

“Em có ngạc nhiên không? Anh biết em thích hoa cúc, nhưng chưa bao giờ có cơ hội tặng em, còn có những món mà em thích ăn nữa, em rất thích ăn đồ ngọt, vì ăn ngọt mà bị sâu răng."

Mặc Thiên Vũ gượng cười.

“Thực ra anh không hề biết rằng, anh biết tất cả về em, chỉ là luôn ghi nhớ trong lòng, nghĩ rằng khi kế hoạch của anh thành công, anh sẽ cho em một điều bất ngờ, tiếc là…”

Mặc Thiên Vũ không nói tiếp.

“Khi em còn sống, chúng ta không trò chuyện được mấy câu, sau khi kết hôn thì luôn cãi cọ, không ngờ đợi tới khi em không còn nữa mới có thể bình tĩnh trò chuyện.”

Từ sau khi Tần Phi qua đời, Mặc Thiên Vũ thường tới mộ của cô, lần nào tới cũng mang hoa cũng và những món ngọt mà Tần Phi thích ăn tới.

“Em hãy nói xem có phải em ngốc lắm không? Nếu như em không chuốc thuốc mê cho anh, bây giờ chúng ta nhất định rất hạnh phúc, Phi Phi, em ở dưới đó nghe thấy những lời này có hối hận không?”

Tiếng chuông điện thoại vang lên, Mặc Thiên Vũ nhìn màn hình sau đó tắt đi.

“Anh phải về nhà rồi, khi khác sẽ tới thăm em.”

Mặc Thiên vũ quay người lại, ngón tay cái miết nhẹ lên tấm hình của Tần Phi, sau đó đứng dậy.

Về tới nhà, vừa bước vào cửa, Vu Tử Lan đã ra đón.

“Thiên Vũ, con về rồi sao? Mau lại đây, ba mẹ có việc quan trọng muốn nói với con.”

Trong phòng khách, Mặc Thần ngồi uy nghiêm trên sofa, lúc nào ông cũng như vậy, không cười bao giờ.

Mặc Thiên Vũ ngồi ở sofa đối diện, Vu Tử Lan ngồi bên cạnh Mặc Thần.

“Thiên Vũ, Tần Phi đã chết rồi, chết cũng tốt, người đàn bà đó quá nhiều thủ đoạn, trước đây mẹ có nói nếu như cô ta sinh cho nhà ta một đứa con sẽ chấp nhận cô ta, nào ngờ cô ta lại là một con gà mái không biết đẻ trứng.”

“Mẹ, người đã chết rồi, mẹ hãy tích chút khẩu đức đi.” Mặc Thiên Vũ lạnh lùng nói.

“Cũng được, chúng ta không nhắc tới cô ta nữa! Bây giờ có thiên kim tiểu thư của mấy nhà đang đợi con chọn! Tuy nhiên, mẹ vẫn phải hỏi ý của con, con thấy Nhược Nhược thế nào? Hôm nay Lâm Huệ Chi có dẫn Nhược Nhược tới nhưng con không có nhà, cũng có nói chuyện với mẹ về việc này.”

Mặc Thần hắng giọng nói:

“Đàn bà chỉ là công cụ để nối dõi tông đường, lấy ai cũng như nhau, đàn ông phải làm việc lớn, không thể lãng phí thời gian và sức lực cho đàn bà được!”

Vu Tử Lan lộ vẻ bối rối, có điều những năm qua đã rất quen với cách nói của Mặc Thần.

“Thiên Vũ, nhà ta và nhà họ Tần có hôn ước, Tần Phi chết rồi thì cũng nên kết hôn với Tần Nhược, huống hồ, bây giờ nhà họ Tần khác trước rồi, công ty sắp lên sàn, thị trường cổ phiếu rất có triển vọng, nếu như kết mối thông gia với nhà họ, sau này sẽ không có nhà nào sánh bằng nhà họ Mặc chúng ta.”

Mặc Thần cũng coi trọng điểm này, nếu không chắc chắn sẽ không để Mặc Thiên Vũ kết hôn với Tần Nhược.

Mặc Thiên Vũ đứng dậy.

“Ba đã nói rồi, lấy ai chả như nhau, vậy ba mẹ cứ quyết định đi, con không có ý kiến.”

Nói xong, Mặc Thiên Vũ bỏ lên lầu.

Điều này khiến Vu Tử Lan sửng sốt.

“Con nó làm sao vậy?”

Mặc Thần gật đầu, “Con nó là người làm việc lớn, bây giờ đã hiểu chuyện rồi.”

“Vậy việc hôn sự này?”

“Chọn Tần gia, anh tin con nó biết chừng mực.”

“Được.”

Mặc Thiên Vũ về lại phòng của mình.

Đối với anh, người phụ nữ mà mình yêu đã không còn, lấy ai cũng như nhau, hà tất phải cố chấp? Cho dù Tần Phi vừa mới qua đời không bao lâu nhưng việc đính hôn giữa hai nhà Mặc, Tần cũng nhanh chóng lan truyền khắp thành phố.

Bất ngờ là không có ai cảm thấy có gì bất ổn, ngược lại đều thấy đó là một việc tốt!

“Người tốt sẽ được báo đáp! Hãy nhìn nhị tiểu thư nhà họ Tần đi, chồng chưa cưới bị cướp nhưng vẫn rất lễ độ, kính trọng chị gái của mình!”

“Tần Phi chết là đáng đời! Ai bảo cô ta không biết an phận! Ông trời cuối cùng cũng không tha cho cô ta…”



Khắp nơi, mọi người đều bàn tán như vậy.

Cái chết của Tần Phi khiến người người hả hê, Tần Nhược và Mặc Thiên Vũ đính hôn, mọi người đều cho là một việc tốt.

Nhà họ Mặc.

Tần Nhược lại mang theo rất nhiều đồ bổ tới thăm Vu Tử Lan, luôn miệng gọi bác giã, khiến Vu Tử Lan rất vui.

“Nhược Nhược à, con và Thiên Vũ đính hôn rồi, cũng nên thay đổi cách gọi thôi.”

Tần Nhược thẹn thùng cúi đầu.

“Chúng con vẫn chưa chính thức kết hôn mà!”

“A, xem ra bác quá sốt ruột rồi!”

“Bác gái, thực ra, con rất muốn gọi bác là chị! Bác nhìn xem, bác còn trẻ thế này, nước da lại đẹp, đi trên đường không ai bảo bác là bề trên, chắc chắn sẽ nói chúng ta là chị em!”

Chỉ khen mấy câu thôi đã khiến Vu Tử Lan vui mừng ra mặt.

“Ôi, xem Nhược Nhược mới biết ăn nói làm sao!”

“Điều con nói đều là sự thật!”

Hai người bật cười.

“Nhược Nhược à, bác nói câu này con đừng giận.”

“Bác gái, bác cứ nói đi.”

“Con cũng biết đấy, Tần Phi gả cho Thiên Vũ hai năm mà không có thai, bác và bác trai con tuổi tác đã cao, đều mong có cháu bế! Các con còn trẻ không lo, nhưng hai bác lo!”

Tần Nhược cúi đầu.

“Con hiểu rồi.”

Vu Tử Lan nắm tay Tần Nhược.

“Vì thế, con hãy dành thời gian đi kiểm tra sức khỏe, con và Thiên Vũ cũng sắp kết hôn rồi, hãy coi như kiểm tra trước khi cưới, con thấy sao?”

Nét mặt Tần Nhược có phần bối rối, thì ra Vu Tử Lan có ý này.

“Bác không có ý, chỉ là Tần Phi hai năm không có thai, trong lòng bác rất lo lắng, nếu không có vấn đề gì thì tốt còn nếu có vấn đề thì có thể kịp thời phát hiện và điều trị, con thấy sao?”

Tần Nhược gật đầu.

“Bác gái, con nghe theo bác.”

“Bác biết con là đứa hiểu chuyện! Tốt hơn Tần Phi hàng trăm lần!”

Vừa lúc này, Mặc Thiên Vũ về nhà.

“Thiên Vũ, con về thật đúng lúc! Bữa nào hãy dẫn Nhược Nhược tới bệnh viện phụ sản kiểm tra, việc này cần có người đàn ông đi cùng!”

“Con biết rồi!” Mặc Thiên Vũ vẻ mặt lạnh lùng bước lên lầu.

- -- Hết ---
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện