Sau khi hoạt động “ Nghe gió cuốn đi” kết thúc, Triều Lộ được xe công ty đưa về nhà. Đã hơn mười giờ, có lẽ bà Hà Nhị Lan đã đi ngủ.
Triều Lộ gần đây rất ít khi xem ti vi. Sau khi tắm rửa xong xuôi lấy lại sinh lực, Triều Lộ chưa muốn lên giường, hơn nữa tóc vẫn chưa khô nên cô bật ti vi ra xem. Tivi đang chiếu tiết mục gì cô hoàn toàn không để ý, chỉ tùy tiện xem nhằm giết thời gian. Cô bật âm lượng ở mức thấp nhất, tay cầm chiếc điều khiển từ xa, mắt nhìn chằm chằm vào màn hình nhưng tâm trí không biết đang bay ở đâu.
Chẳng bao lâu cơn buồn ngủ ập tới. Cô ngáp một cái, vén chăn tắt tivi đi vào nhà vệ sinh. Từ trong toilet đi ra, cô nghe thấy tiếng mẹ trong phòng kêu rên như cố kìm nén. Cô cuống quýt không kịp gõ cửa cứ thế xông thẳng vào.
“ Mẹ”. Cô bật đèn phòng thấy bà đang nằm co người trong chăn, nét mặt đau đớn. Cô nhoài người vươn tay sờ trán bà: “ Mẹ thấy không thoải mái ở đâu ạ?”.
“ Không sao, không sao…”. Bà Hà Nhị Lan giơ tay cản cô rồi cố gắng ngồi dậy. Triều Lộ một tay đỡ mẹ, một tay điều chỉnh chiếc gối. Bà Hạ Nhị Lan ngồi xong gượng cười: “ Hôm nay, lúc thay bóng đèn nhà tắm, mẹ bị đau lưng nhưng không sao đâu. Nếu con không mệt thì lấy lọ dầu hoa hồng bóp cho mẹ”. Nói xong bà chỉ chỉ vào chiếc tủ năm ngăn kéo.
Triều Lộ tìm lọ dầu rồi cẩn thận xé miếng thuốc dán trên người bà Hà Nhị Lan nhẹ nhàng xoa bóp. “ Nếu sáng mai mẹ vẫn thấy khó chịu, con sẽ đưa mẹ đi bác sĩ. Thật ra mẹ con mình không biết làm cách này có đúng hay không, cũng không biết vết thương có nghiêm trọng không nữa”.
“ Mẹ nghĩ không nghiêm trọng lắm đâu. Nhưng ngày mai còn có chuyện khiến mẹ lo lắng”.
“ Việc gì vậy mẹ?”.
“ Ngày mai mẹ phải qua nhà người ta làm việc. Mẹ muốn cố nhưng sợ không làm được”.
“ Vậy mẹ nói với người ta xin nghỉ ngơi vài hôm đi. Triều Lộ nghĩ ngợi: “ Con từng nói với mẹ, nếu con có công việc tốt hơn thì sẽ không để mẹ lớn tuổi thế này phải chịu cực khổ. Chúng ta có nhịn ăn nhịn tiêu cũng không thiếu phần lương của mẹ. Mẹ mau xin nghỉ đi”.
“ Con còn phải lấy chồng, bất luận dù ít hay nhiều thì mẹ cũng muốn để dành ít tiền hồi môn cho con". Triều Lộ muốn phản đối nhưng cô chỉ nói: “ Được rồi, mẹ muốn xin nghỉ hay không để sau hãy nói. Nhưng ngày mai mẹ không được đi làm đâu đấy”.
Đang nói Triều Lộ bỗng nhiên giật mình: “ Mà đúng rồi…người lần trước mẹ nói chính là người đó?”
“ Đúng là cậu ấy”. Bà Hà Nhị Lan gật đầu. “ Mặc dù đã quen ở một mình nhưng vẫn có những việc cậu ấy không thể tự làm. Như việc ăn uống, chỉ sợ cậu ấy lại qua quýt cho xong. Nếu như ngày thường thì chỉ cần cậu ấy về nhà để ông chủ chăm sóc một hôm. Mẹ sợ là ngày mai cậu ấy chưa đủ sức lực để đi về quãng đường xa như thế. Đúng rồi, hôm nay cậu ấy cũng tham gia hoạt động đi bộ từ thiện mà con nói đó. Nếu không, mọi lần thứ bảy là ngày mẹ làm việc, duy có lần này mới phải chuyển sang chủ nhật. Nếu cậu ấy biết chừng mực rút lui sớm, bằng không mẹ lo là ngày mai cậu ấy không thể bước ra khỏi giường. Mẹ không thể hiểu nổi cậu ấy đeo đuổi một việc khó khăn như thế để làm gì. Muốn tỏ ra dũng cảm đâu cần phải làm cách ấy. Cũng chẳng trách được, ngay từ đầu cậu ấy đã giấu ba mình, chỉ lén lút nói với mẹ thay đổi thời gian”. Hình như nghĩ trọng tâm câu chuyện đã kéo đi quá xa, bà Hạ Nhị Lan dừng lại, quay về với chủ đề cũ: “ Con nói xem, liệu mẹ có thể yên tâm để cậu ấy ở nhà một mình hay không?”.
Triều Lộ mở ngăn kéo tủ cất lọ dầu hoa hồng vào đó, cô quay lại cúi đầu nói với mẹ: “ Thực sự là không thể được. Mẹ gọi cho anh ấy, bảo anh ấy tìm người chăm sóc một hôm đi. Anh ấy…dù sao cũng có bạn bè, có khi còn có cả bạn gái”. Triều Lộ nhớ tới hôm ở quán “ Mèo và dương cầm”, cô có nhìn thấy một cô gái tóc xoăn. Nhìn anh và cô ấy thân mật, nói là người yêu rất có khả năng.
“ Nếu cậu ấy có bạn gái thì đâu cần nhờ mẹ giới thiệu cho con?”.
“ Có khi lúc ấy chưa có, bây giờ thì có rồi? Không chừng….anh ấy có rồi mà mẹ không biết? Điều kiện của anh ấy không hề thua kém, tìm bạn gái chưa chắc đã khó”. Triều Lộ ngồi lên mép giường thấp giọng nói.
“ Hầy, đứa bé này thật là thiệt thòi. Nếu không bị tàn tật…”
Triều Lộ nhớ tới rất nhiều hình ảnh, từ quán “ Mèo và dương cầm” cho tới buổi đi bộ từ thiện hôm nay. Lần nào cũng là hình dáng một anh chàng với chiếc chân trái yếu ớt đi vẽ nửa vòng tròn như chiếc gai đâm vào tim cô. Cô buột miệng hỏi mẹ: “ Anh ấy bị bẩm sinh hay tai nạn ngoài ý muốn ạ?”
“ Đúng là đáng thương. Thằng bé vốn đang khỏe mạnh yên ổn, thuận buồm xuôi gió sống đến năm hai mươi tuổi. Ai ngờ tai nạn ô tô khiến cậu ấy hôn mê bất tỉnh mấy năm trời. Ai cũng cho rằng cả đời cậu ấy sẽ không thể tỉnh lại. Cuối cùng ông Trời cũng mở mắt, không để cậu ấy ngủ mãi. Chỉ là sau khi tỉnh lại, mẹ không còn, bạn gái đi lấy chồng, phát hiện ra cơ thể biến thành thế này, ngẫm thấy toàn chuyện thương tâm. Cậu ấy kiên cường không gục ngã, trái tim rộng lượng không nói gì khác ngoài hai câu: Một là cậu ấy muốn đi Đức để hoàn thành nốt tấm bằng tiến sĩ. Hai là, cho đến bây giờ cậu ấy vẫn cư xử rất tốt với cô bạn gái đã chia tay, thậm chí còn coi chồng cô ấy như bạn tốt. Sự can đảm khoan dung ấy chỉ vài người có được”.
Triều Lộ trong lòng thầm phục: Mắt nhìn người của mẹ quả không sai. Nhưng giờ trời đã muộn, cô sốt ruột muốn mẹ nghỉ ngơi nhưng thấy bà vẫn luôn miệng khen ngợi cậu chủ, cô liền cười ngắt lời: “ Được rồi mẹ, để lúc khác nói tiếp, ngày mai mẹ nghỉ ngơi đi, để con đi thay cho”.
Bà Hạ Nhị Lan cả kinh hỏi lại: “ Con ư, sao con có thể?”. Lời mới buông ra một nửa, ánh mắt bà đột nhiên chuyển biến, giọng nói trở nên bình tĩnh hơn: “ Ừ, thế cũng được”.
Triều Lộ ra đến cửa như chợt nhớ ra điều gì, cô với đối phương cái gì cũng không biết. Đến đó dù sao cũng phải xưng hô, ngày mai không thể như thế mà thất lễ.
“ Mẹ, anh ấy tên gì vậy?”.
“ Tiểu Chử”. Bà Hạ Nhị Lan nói giọng buồn ngủ, vài giây sau mới phản ứng lại: “ À à, mẹ gọi cậu ấy là Tiểu Chử quen rồi. Tên đầy đủ là Chử Vân Hành”.
Triều Lộ muốn hỏi thêm vài câu, lời đến miệng đành nuốt xuống. Cô không muốn bà Hạ Nhị Lan nghĩ rằng cô quan tâm đến anh rồi phỏng đoán vô nghĩa. Còn nữa, ngày mai đến đó cô chỉ cần chào một tiếng “ Chử tiên sinh” là được.
…..
Sáng sớm hôm sau, Triều Lộ và bà Hạ Nhị Lan cùng nhau ăn sáng. Đầu tiên, bà Hạ Nhị Lan định gọi điện cho Chử Vân Hành, báo cho anh biết hôm nay con gái sẽ đến làm thay. Triều Lộ nghĩ ngợi, khuyên mẹ không nên gọi điện báo trước. Bà Hạ Nhị Lan không rõ nguyên nhân. Triều Lộ lúc ấy mới giải thích: “ Hai lần mẹ nhắc đến anh ấy, con cảm thấy nếu bây giờ mẹ gọi điện, không khéo sẽ khiến anh ấy ngượng ngùng không muốn để con đến làm thay, rồi lại cắn răng chịu đựng, tự mình gắng sức. Ngày bình thường không nói làm gì, trải qua một ngày vận động vất vả như hôm qua, bên cạnh anh ấy vẫn rất cần có người giúp đỡ”.
Bà Hạ Nhị Lan nói: “ Con thận trọng như vậy cũng đúng. Con đến đó nếu cậu ấy không biết con là ai thì con bảo cậu ấy gọi lại cho mẹ, để mẹ nói chuyện”.
“ Vâng”.
Hơn mười giờ Triều Lộ mới ra khỏi cửa. Bình thường, trưa thứ bảy mẹ cô đến nhà Chử Vân Hành làm cơm rồi dọn dẹp nhà cửa thêm hai tiếng. Mặc dù Triều Lộ tin tưởng mình sẽ ứng phó được mọi việc nhưng dù sao đi nữa thì vẫn là làm việc nhà ở nhà người khác. Quãng đường đến nhà Chử Vân Hành mỗi lúc một gần, tâm trạng cô càng lúc càng khẩn trương, cô sợ mình sơ suất làm hỏng sự sắp đặt của mẹ.
Nhà của Chử Vân Hành ngay gần đấy, chỉ cách hai con đường. Khoảng cách này hơi xa khu vực thành phố. Mấy năm gần đây thông tuyến xe điện ngầm nên giao thông đi lại khá tiện lợi. Triều Lộ chiếu theo lời dặn của mẹ qua chợ mua ít đồ ăn sau đó mới quay lại tiểu khu. Tiểu khu này rất lớn, Triều Lộ theo biển số nhà tìm một lúc lâu mới thấy. Cô đứng dưới lầu nhấn chuông thang máy, đợi mất hai phút cánh cửa lớn mới được mở ra.
Triều Lộ nghĩ thầm, anh không hỏi cô là ai, không lẽ không sợ gặp phải người xấu? Với thân thể như của anh, nếu bị tập kích làm sao có thể đối phó? Nghĩ thì nghĩ nhưng người đã đi vào thang máy, cô liền nhấn nút tầng bảy để đi lên.
Đây là tòa nhà cao tầng nhỏ, Chử Vân Hành ở không quá cao. Triều Lộ nhìn số 7 phát sáng, trong đầu vẫn không thay đổi suy nghĩ lung tung: Nếu phát sinh chuyện gì, ở tầng thấp một chút vẫn dễ dàng chạy thoát hơn. Đến khi cửa thang máy mở ra kêu “ đinh” một tiếng, cô mới phục hồi lại tinh thần, nhanh chóng vứt bỏ những suy nghĩ lộn xộn, hít sâu một hơi đi tới cửa phòng 702 nhấn chuông.
Cửa mở ra rất nhanh, hiển nhiên người bên trong đã sớm đứng đợi.
Triều Lộ thấy Chử Vân Hành hôm nay ngồi trên xe lăn, cô biết ngày hôm qua anh đã vô cùng mệt mỏi. Đương nhiên cô biết người trong phòng chính là Chử Vân Hành còn Chử Vân Hành nhìn thấy cô thì hơi ngẩn người. Triều Lộ nhìn nét mặt nghi ngờ của anh liền vội vàng mở miệng giải thích thân phận. Lúc này Chử Vân Hành mới hiểu ra, gật đầu mỉm cười: “ Vậy…cô hôm qua chính là ‘ hàng xóm’?”.
Triều Lộ nhớ lại lúc ở trạm nghỉ chân của hoạt động ngày hôm qua. Anh có mời cô và Uẩn Châu uống sữa tươi. Khi ấy anh tươi cười và gọi bọn họ là “ hàng xóm”. Hôm nay, hai từ này lại từ miệng anh thốt ra làm tăng thêm sự thân thiện như bạn cũ gặp lại. Triều Lộ cảm giác vừa rồi mình đã tỏ ra quá thận trọng: “ Vâng, tôi không nghĩ chúng ta nhanh như vậy gặp lại nhau”.
“ Còn hôm nay là thế nào?”. Tuy Chử Vân Hành chưa rõ mục đích của cô tới đây nhưng tay phải đã xoay bánh xe nhường đường cho cô.
Triều Lộ không khách khí cài cửa đi thẳng vào trong. “ Chử tiên sinh, thật ra mẹ tôi là Hạ Nhị Lan. Hôm nay tôi tới đây làm việc thay bà. Mong anh bỏ qua cho, mẹ tôi thực sự không thể đến được nên mới để tôi làm thay một hôm. Tôi nhất định sẽ cố gắng làm tốt”.
“ Dì Hạ không sao chứ?”.
“ Hôm qua mẹ tôi không cẩn thận nên bị đau lưng, không có vấn đề gì lớn lắm”.
“ Vậy thì tốt rồi”. Chử Vân Hành chỉ vào chiếc ghế trong phòng ý bảo Triều Lộ ngồi xuống. “ Nhưng tôi hơi băn khoăn một chút. Nếu cô nói trước một tiếng thì tôi sẽ không làm phiền để cô tới đây. Cứ để dì Hạ khỏe hẳn đi, muộn vài ngày cũng không sao, tôi không vội mà”.
Triều Lộ nói: “ Tôi biết anh sẽ nói như vậy nên đã khuyên mẹ tôi không gọi điện báo trước cho anh…”.
“ Vậy sao?”. Chử Vân Hành đẩy xe lại gần Triều Lộ, ngẩng đầu thích thú nhìn cô.
Triều Lộ bỗng nhiên im bặt, tâm trạng rối rắm may mà bị anh vô tình ngắt lời, đem việc lo lắng anh mới trải qua một ngày vất vả đặc biệt cần phải có người chăm sóc suýt nói ra khỏi miệng. Nếu như vậy, không phải cô thừa nhận đã biết trước ông chủ hiện nay chính là “ hàng xóm” tham gia cuộc đi bộ ngày hôm qua? Nếu Chử Vân Hành suy ngẫm lại chắc sẽ thấy khả nghi. Trong thế giới của Chử Vân Hành, trước khi cuộc thi diễn ra họ chưa từng gặp mặt. Ngày hôm nay, theo lý thuyết thì mãi cho đến khi anh mở cửa, bọn họ mới phát hiện “ hai người là bèo nước gặp nhau”. Cô thấy không cần thiết phải nói với anh về việc mình đã từng được sắp xếp là đối tượng xem mặt.
Chử Vân Hành không chút nghi ngờ cười nói: “ Cô có thể tới, dĩ nhiên đối với tôi đây là sự trợ giúp rất lớn. Cảm ơn cô. Ừm…nói thật là tôi đang rất đói bụng”.
Mọi gánh nặng trong lòng Triều Lộ lập tức được giải tỏa. “ Được, tôi sẽ đi làm cơm”.
Chử Vân Hành theo cô vào bếp, vừa nhìn cô nhặt rau vừa nói: “ Cô có thể thẳng thắn nói cho tôi biết, tài nấu nướng của cô thế nào?”.
“ Tôi nghĩ…đủ để ứng biến”. “ Hơn nữa, điều này còn phụ thuộc vào việc tiêu chuẩn đồ ăn của anh ra sao. Mà anh có kén ăn không đấy?”.
Triều Lộ nói xong chỉ thấy anh mím môi mỉm cười. Tiếp sau, anh lên tiếng: “ Câu trả lời của cô rất nghiêm túc”.
“ Vậy tiêu chuẩn của anh là gì?”.
“ Đồ ăn ở căn tin và mì tôi tự nấu ngon hơn”. Giọng điệu của anh không giống như đang đùa cợt. “ Tiện thể nói luôn, về căn bản tôi không phải người kén ăn”.
Triều Lộ nghe xong không hiểu sao không nhịn được cười: “ Tiêu chuẩn này không tính là cao”.
Triều Lộ gần đây rất ít khi xem ti vi. Sau khi tắm rửa xong xuôi lấy lại sinh lực, Triều Lộ chưa muốn lên giường, hơn nữa tóc vẫn chưa khô nên cô bật ti vi ra xem. Tivi đang chiếu tiết mục gì cô hoàn toàn không để ý, chỉ tùy tiện xem nhằm giết thời gian. Cô bật âm lượng ở mức thấp nhất, tay cầm chiếc điều khiển từ xa, mắt nhìn chằm chằm vào màn hình nhưng tâm trí không biết đang bay ở đâu.
Chẳng bao lâu cơn buồn ngủ ập tới. Cô ngáp một cái, vén chăn tắt tivi đi vào nhà vệ sinh. Từ trong toilet đi ra, cô nghe thấy tiếng mẹ trong phòng kêu rên như cố kìm nén. Cô cuống quýt không kịp gõ cửa cứ thế xông thẳng vào.
“ Mẹ”. Cô bật đèn phòng thấy bà đang nằm co người trong chăn, nét mặt đau đớn. Cô nhoài người vươn tay sờ trán bà: “ Mẹ thấy không thoải mái ở đâu ạ?”.
“ Không sao, không sao…”. Bà Hà Nhị Lan giơ tay cản cô rồi cố gắng ngồi dậy. Triều Lộ một tay đỡ mẹ, một tay điều chỉnh chiếc gối. Bà Hạ Nhị Lan ngồi xong gượng cười: “ Hôm nay, lúc thay bóng đèn nhà tắm, mẹ bị đau lưng nhưng không sao đâu. Nếu con không mệt thì lấy lọ dầu hoa hồng bóp cho mẹ”. Nói xong bà chỉ chỉ vào chiếc tủ năm ngăn kéo.
Triều Lộ tìm lọ dầu rồi cẩn thận xé miếng thuốc dán trên người bà Hà Nhị Lan nhẹ nhàng xoa bóp. “ Nếu sáng mai mẹ vẫn thấy khó chịu, con sẽ đưa mẹ đi bác sĩ. Thật ra mẹ con mình không biết làm cách này có đúng hay không, cũng không biết vết thương có nghiêm trọng không nữa”.
“ Mẹ nghĩ không nghiêm trọng lắm đâu. Nhưng ngày mai còn có chuyện khiến mẹ lo lắng”.
“ Việc gì vậy mẹ?”.
“ Ngày mai mẹ phải qua nhà người ta làm việc. Mẹ muốn cố nhưng sợ không làm được”.
“ Vậy mẹ nói với người ta xin nghỉ ngơi vài hôm đi. Triều Lộ nghĩ ngợi: “ Con từng nói với mẹ, nếu con có công việc tốt hơn thì sẽ không để mẹ lớn tuổi thế này phải chịu cực khổ. Chúng ta có nhịn ăn nhịn tiêu cũng không thiếu phần lương của mẹ. Mẹ mau xin nghỉ đi”.
“ Con còn phải lấy chồng, bất luận dù ít hay nhiều thì mẹ cũng muốn để dành ít tiền hồi môn cho con". Triều Lộ muốn phản đối nhưng cô chỉ nói: “ Được rồi, mẹ muốn xin nghỉ hay không để sau hãy nói. Nhưng ngày mai mẹ không được đi làm đâu đấy”.
Đang nói Triều Lộ bỗng nhiên giật mình: “ Mà đúng rồi…người lần trước mẹ nói chính là người đó?”
“ Đúng là cậu ấy”. Bà Hà Nhị Lan gật đầu. “ Mặc dù đã quen ở một mình nhưng vẫn có những việc cậu ấy không thể tự làm. Như việc ăn uống, chỉ sợ cậu ấy lại qua quýt cho xong. Nếu như ngày thường thì chỉ cần cậu ấy về nhà để ông chủ chăm sóc một hôm. Mẹ sợ là ngày mai cậu ấy chưa đủ sức lực để đi về quãng đường xa như thế. Đúng rồi, hôm nay cậu ấy cũng tham gia hoạt động đi bộ từ thiện mà con nói đó. Nếu không, mọi lần thứ bảy là ngày mẹ làm việc, duy có lần này mới phải chuyển sang chủ nhật. Nếu cậu ấy biết chừng mực rút lui sớm, bằng không mẹ lo là ngày mai cậu ấy không thể bước ra khỏi giường. Mẹ không thể hiểu nổi cậu ấy đeo đuổi một việc khó khăn như thế để làm gì. Muốn tỏ ra dũng cảm đâu cần phải làm cách ấy. Cũng chẳng trách được, ngay từ đầu cậu ấy đã giấu ba mình, chỉ lén lút nói với mẹ thay đổi thời gian”. Hình như nghĩ trọng tâm câu chuyện đã kéo đi quá xa, bà Hạ Nhị Lan dừng lại, quay về với chủ đề cũ: “ Con nói xem, liệu mẹ có thể yên tâm để cậu ấy ở nhà một mình hay không?”.
Triều Lộ mở ngăn kéo tủ cất lọ dầu hoa hồng vào đó, cô quay lại cúi đầu nói với mẹ: “ Thực sự là không thể được. Mẹ gọi cho anh ấy, bảo anh ấy tìm người chăm sóc một hôm đi. Anh ấy…dù sao cũng có bạn bè, có khi còn có cả bạn gái”. Triều Lộ nhớ tới hôm ở quán “ Mèo và dương cầm”, cô có nhìn thấy một cô gái tóc xoăn. Nhìn anh và cô ấy thân mật, nói là người yêu rất có khả năng.
“ Nếu cậu ấy có bạn gái thì đâu cần nhờ mẹ giới thiệu cho con?”.
“ Có khi lúc ấy chưa có, bây giờ thì có rồi? Không chừng….anh ấy có rồi mà mẹ không biết? Điều kiện của anh ấy không hề thua kém, tìm bạn gái chưa chắc đã khó”. Triều Lộ ngồi lên mép giường thấp giọng nói.
“ Hầy, đứa bé này thật là thiệt thòi. Nếu không bị tàn tật…”
Triều Lộ nhớ tới rất nhiều hình ảnh, từ quán “ Mèo và dương cầm” cho tới buổi đi bộ từ thiện hôm nay. Lần nào cũng là hình dáng một anh chàng với chiếc chân trái yếu ớt đi vẽ nửa vòng tròn như chiếc gai đâm vào tim cô. Cô buột miệng hỏi mẹ: “ Anh ấy bị bẩm sinh hay tai nạn ngoài ý muốn ạ?”
“ Đúng là đáng thương. Thằng bé vốn đang khỏe mạnh yên ổn, thuận buồm xuôi gió sống đến năm hai mươi tuổi. Ai ngờ tai nạn ô tô khiến cậu ấy hôn mê bất tỉnh mấy năm trời. Ai cũng cho rằng cả đời cậu ấy sẽ không thể tỉnh lại. Cuối cùng ông Trời cũng mở mắt, không để cậu ấy ngủ mãi. Chỉ là sau khi tỉnh lại, mẹ không còn, bạn gái đi lấy chồng, phát hiện ra cơ thể biến thành thế này, ngẫm thấy toàn chuyện thương tâm. Cậu ấy kiên cường không gục ngã, trái tim rộng lượng không nói gì khác ngoài hai câu: Một là cậu ấy muốn đi Đức để hoàn thành nốt tấm bằng tiến sĩ. Hai là, cho đến bây giờ cậu ấy vẫn cư xử rất tốt với cô bạn gái đã chia tay, thậm chí còn coi chồng cô ấy như bạn tốt. Sự can đảm khoan dung ấy chỉ vài người có được”.
Triều Lộ trong lòng thầm phục: Mắt nhìn người của mẹ quả không sai. Nhưng giờ trời đã muộn, cô sốt ruột muốn mẹ nghỉ ngơi nhưng thấy bà vẫn luôn miệng khen ngợi cậu chủ, cô liền cười ngắt lời: “ Được rồi mẹ, để lúc khác nói tiếp, ngày mai mẹ nghỉ ngơi đi, để con đi thay cho”.
Bà Hạ Nhị Lan cả kinh hỏi lại: “ Con ư, sao con có thể?”. Lời mới buông ra một nửa, ánh mắt bà đột nhiên chuyển biến, giọng nói trở nên bình tĩnh hơn: “ Ừ, thế cũng được”.
Triều Lộ ra đến cửa như chợt nhớ ra điều gì, cô với đối phương cái gì cũng không biết. Đến đó dù sao cũng phải xưng hô, ngày mai không thể như thế mà thất lễ.
“ Mẹ, anh ấy tên gì vậy?”.
“ Tiểu Chử”. Bà Hạ Nhị Lan nói giọng buồn ngủ, vài giây sau mới phản ứng lại: “ À à, mẹ gọi cậu ấy là Tiểu Chử quen rồi. Tên đầy đủ là Chử Vân Hành”.
Triều Lộ muốn hỏi thêm vài câu, lời đến miệng đành nuốt xuống. Cô không muốn bà Hạ Nhị Lan nghĩ rằng cô quan tâm đến anh rồi phỏng đoán vô nghĩa. Còn nữa, ngày mai đến đó cô chỉ cần chào một tiếng “ Chử tiên sinh” là được.
…..
Sáng sớm hôm sau, Triều Lộ và bà Hạ Nhị Lan cùng nhau ăn sáng. Đầu tiên, bà Hạ Nhị Lan định gọi điện cho Chử Vân Hành, báo cho anh biết hôm nay con gái sẽ đến làm thay. Triều Lộ nghĩ ngợi, khuyên mẹ không nên gọi điện báo trước. Bà Hạ Nhị Lan không rõ nguyên nhân. Triều Lộ lúc ấy mới giải thích: “ Hai lần mẹ nhắc đến anh ấy, con cảm thấy nếu bây giờ mẹ gọi điện, không khéo sẽ khiến anh ấy ngượng ngùng không muốn để con đến làm thay, rồi lại cắn răng chịu đựng, tự mình gắng sức. Ngày bình thường không nói làm gì, trải qua một ngày vận động vất vả như hôm qua, bên cạnh anh ấy vẫn rất cần có người giúp đỡ”.
Bà Hạ Nhị Lan nói: “ Con thận trọng như vậy cũng đúng. Con đến đó nếu cậu ấy không biết con là ai thì con bảo cậu ấy gọi lại cho mẹ, để mẹ nói chuyện”.
“ Vâng”.
Hơn mười giờ Triều Lộ mới ra khỏi cửa. Bình thường, trưa thứ bảy mẹ cô đến nhà Chử Vân Hành làm cơm rồi dọn dẹp nhà cửa thêm hai tiếng. Mặc dù Triều Lộ tin tưởng mình sẽ ứng phó được mọi việc nhưng dù sao đi nữa thì vẫn là làm việc nhà ở nhà người khác. Quãng đường đến nhà Chử Vân Hành mỗi lúc một gần, tâm trạng cô càng lúc càng khẩn trương, cô sợ mình sơ suất làm hỏng sự sắp đặt của mẹ.
Nhà của Chử Vân Hành ngay gần đấy, chỉ cách hai con đường. Khoảng cách này hơi xa khu vực thành phố. Mấy năm gần đây thông tuyến xe điện ngầm nên giao thông đi lại khá tiện lợi. Triều Lộ chiếu theo lời dặn của mẹ qua chợ mua ít đồ ăn sau đó mới quay lại tiểu khu. Tiểu khu này rất lớn, Triều Lộ theo biển số nhà tìm một lúc lâu mới thấy. Cô đứng dưới lầu nhấn chuông thang máy, đợi mất hai phút cánh cửa lớn mới được mở ra.
Triều Lộ nghĩ thầm, anh không hỏi cô là ai, không lẽ không sợ gặp phải người xấu? Với thân thể như của anh, nếu bị tập kích làm sao có thể đối phó? Nghĩ thì nghĩ nhưng người đã đi vào thang máy, cô liền nhấn nút tầng bảy để đi lên.
Đây là tòa nhà cao tầng nhỏ, Chử Vân Hành ở không quá cao. Triều Lộ nhìn số 7 phát sáng, trong đầu vẫn không thay đổi suy nghĩ lung tung: Nếu phát sinh chuyện gì, ở tầng thấp một chút vẫn dễ dàng chạy thoát hơn. Đến khi cửa thang máy mở ra kêu “ đinh” một tiếng, cô mới phục hồi lại tinh thần, nhanh chóng vứt bỏ những suy nghĩ lộn xộn, hít sâu một hơi đi tới cửa phòng 702 nhấn chuông.
Cửa mở ra rất nhanh, hiển nhiên người bên trong đã sớm đứng đợi.
Triều Lộ thấy Chử Vân Hành hôm nay ngồi trên xe lăn, cô biết ngày hôm qua anh đã vô cùng mệt mỏi. Đương nhiên cô biết người trong phòng chính là Chử Vân Hành còn Chử Vân Hành nhìn thấy cô thì hơi ngẩn người. Triều Lộ nhìn nét mặt nghi ngờ của anh liền vội vàng mở miệng giải thích thân phận. Lúc này Chử Vân Hành mới hiểu ra, gật đầu mỉm cười: “ Vậy…cô hôm qua chính là ‘ hàng xóm’?”.
Triều Lộ nhớ lại lúc ở trạm nghỉ chân của hoạt động ngày hôm qua. Anh có mời cô và Uẩn Châu uống sữa tươi. Khi ấy anh tươi cười và gọi bọn họ là “ hàng xóm”. Hôm nay, hai từ này lại từ miệng anh thốt ra làm tăng thêm sự thân thiện như bạn cũ gặp lại. Triều Lộ cảm giác vừa rồi mình đã tỏ ra quá thận trọng: “ Vâng, tôi không nghĩ chúng ta nhanh như vậy gặp lại nhau”.
“ Còn hôm nay là thế nào?”. Tuy Chử Vân Hành chưa rõ mục đích của cô tới đây nhưng tay phải đã xoay bánh xe nhường đường cho cô.
Triều Lộ không khách khí cài cửa đi thẳng vào trong. “ Chử tiên sinh, thật ra mẹ tôi là Hạ Nhị Lan. Hôm nay tôi tới đây làm việc thay bà. Mong anh bỏ qua cho, mẹ tôi thực sự không thể đến được nên mới để tôi làm thay một hôm. Tôi nhất định sẽ cố gắng làm tốt”.
“ Dì Hạ không sao chứ?”.
“ Hôm qua mẹ tôi không cẩn thận nên bị đau lưng, không có vấn đề gì lớn lắm”.
“ Vậy thì tốt rồi”. Chử Vân Hành chỉ vào chiếc ghế trong phòng ý bảo Triều Lộ ngồi xuống. “ Nhưng tôi hơi băn khoăn một chút. Nếu cô nói trước một tiếng thì tôi sẽ không làm phiền để cô tới đây. Cứ để dì Hạ khỏe hẳn đi, muộn vài ngày cũng không sao, tôi không vội mà”.
Triều Lộ nói: “ Tôi biết anh sẽ nói như vậy nên đã khuyên mẹ tôi không gọi điện báo trước cho anh…”.
“ Vậy sao?”. Chử Vân Hành đẩy xe lại gần Triều Lộ, ngẩng đầu thích thú nhìn cô.
Triều Lộ bỗng nhiên im bặt, tâm trạng rối rắm may mà bị anh vô tình ngắt lời, đem việc lo lắng anh mới trải qua một ngày vất vả đặc biệt cần phải có người chăm sóc suýt nói ra khỏi miệng. Nếu như vậy, không phải cô thừa nhận đã biết trước ông chủ hiện nay chính là “ hàng xóm” tham gia cuộc đi bộ ngày hôm qua? Nếu Chử Vân Hành suy ngẫm lại chắc sẽ thấy khả nghi. Trong thế giới của Chử Vân Hành, trước khi cuộc thi diễn ra họ chưa từng gặp mặt. Ngày hôm nay, theo lý thuyết thì mãi cho đến khi anh mở cửa, bọn họ mới phát hiện “ hai người là bèo nước gặp nhau”. Cô thấy không cần thiết phải nói với anh về việc mình đã từng được sắp xếp là đối tượng xem mặt.
Chử Vân Hành không chút nghi ngờ cười nói: “ Cô có thể tới, dĩ nhiên đối với tôi đây là sự trợ giúp rất lớn. Cảm ơn cô. Ừm…nói thật là tôi đang rất đói bụng”.
Mọi gánh nặng trong lòng Triều Lộ lập tức được giải tỏa. “ Được, tôi sẽ đi làm cơm”.
Chử Vân Hành theo cô vào bếp, vừa nhìn cô nhặt rau vừa nói: “ Cô có thể thẳng thắn nói cho tôi biết, tài nấu nướng của cô thế nào?”.
“ Tôi nghĩ…đủ để ứng biến”. “ Hơn nữa, điều này còn phụ thuộc vào việc tiêu chuẩn đồ ăn của anh ra sao. Mà anh có kén ăn không đấy?”.
Triều Lộ nói xong chỉ thấy anh mím môi mỉm cười. Tiếp sau, anh lên tiếng: “ Câu trả lời của cô rất nghiêm túc”.
“ Vậy tiêu chuẩn của anh là gì?”.
“ Đồ ăn ở căn tin và mì tôi tự nấu ngon hơn”. Giọng điệu của anh không giống như đang đùa cợt. “ Tiện thể nói luôn, về căn bản tôi không phải người kén ăn”.
Triều Lộ nghe xong không hiểu sao không nhịn được cười: “ Tiêu chuẩn này không tính là cao”.
Danh sách chương