Thừa dịp bầu trời còn xanh thẳm tươi đẹp, thừa dịp đóa hoa còn kiều diễm ngát hương, thừa dịp bóng tối còn chưa trùm phủ, tất cả mọi điều trước mắt chính là tươi đẹp nhất, thừa dịp thời gian hiện tại vẫn còn đứng yên, hãy làm người mơ mộng. Nhưng hết thảy chỉ là tạm thời, khi tỉnh lại sẽ khóc. — Shelley (1)

(1) Mary Wollstonecraft Shelley (30/08/1797 – 01/02/1851) là nữ nhà văn nước Anh, bà nổi tiếng thế giới vì là tác giả của tiểu thuyết nổi tiếng: Frankenstein, hay The Modern Prometheus, lại vừa là vợ của nhà thơ lãng mạn Percy Bysshe Shelley.

Nguyên văn trích trong bài thơ “The flower that smiles today” (Đóa hoa mỉm cười ngày hôm nay)

“Whilst skies are blue and bright, Whilst flowers are gay, Whilst eyes that change ere night, Make glad the day; Whilst yet the calm hours creep, Dream thou—and from thy sleep,Then wake to weep…”

Sáng sớm thứ hai, vừa mới 6 giờ rưỡi, Nhan Hiểu Thần và Ngô Thiến Thiến đã rời giường. Hai người rửa mặt xong thì tùy tiện uống một bịch sữa, ăn một miếng bánh mì nguội, thay bộ đồ đồng phục đi làm đã chuẩn bị sẵn hôm qua, cùng nhau ra khỏi phòng, ngồi xe buýt đến công ty làm việc.

Trường đại học cách công ty khá xa, hai người sợ đến muộn nên cố ý thức dậy đi làm sớm một chút, vốn tưởng là đã sớm lắm rồi, nhưng khi lên đến xe buýt nhìn thấy cảnh chen lấn chật chội toàn người là người, các cô mới hiểu được ở thành phố này có rất nhiều người cũng đi làm giống như các cô.

Nhan Hiểu Thần và Ngô Thiến Thiến xô đẩy đám đông, chen chân lên xe, Ngô Thiến Thiến nhỏ giọng nói: “Về sau chắc phải thuê nhà ở gần công ty thôi.”

Nhan Hiểu Thần nói: “Nhà gần công ty không phải là mắc lắm hay sao?” Công ty của bọn họ nằm trong khu kinh tế tài chính Lục Gia Chủy (2), hiển nhiên đất đai và phòng ở khu đó là tấc đất tấc vàng.

(2) Là đặc khu kinh tế tài chính của thành phố Thượng Hải, nó nằm phía đông của sông Hoàng Phố thuộc khu Phố Đông. Hiện nay, Lục Gia Chủy có hơn 30 tòa cao ốc hơn 25 tầng mà kinh doanh thương mại là chức năng chính, có hơn 504 tập đoàn tài chính và bảo hiểm trong nước cũng như ngoài nước được đặt ở đây. Lục Gia Chủy cũng là nơi thu hút nhiều khách du lịch hàng năm đến Thượng Hải. (wiki)

Ngô Thiến Thiến không đồng ý nói: “Tiền lương của chúng ta cao mà.”

Tuy rằng các cô đã ép giọng thật nhỏ, nhưng mà trong xe buýt chen chúc nhau, cơ hồ thân thể dính sát, người bên cạnh nghe xong lời của các cô đương nhiên hiểu rõ ràng, có một bà dì khá đứng tuổi dùng tiếng địa phương của Thượng Hải nói với người bên cạnh: “Tiểu cô nương phạt hiểu được trời cao đất rộng, na tự dát đương Lý Gia Thành, tay duỗi ra là tiền mặt.” Phiên dịch ra tiếng phổ thông chính là: “Nhóc con không biết trời cao đất dày, tưởng mình là Lý Gia Thành (3), duỗi tay ra là có tiền chắc.” Quê của Nhan Hiểu Thần có tiếng địa phương giống với tiếng Thượng Hải nên nghe hoàn toàn hiểu, Ngô Thiến Thiến là nửa nghe nửa đoán nên đại khái cũng hiểu.

(3) Lý Gia Thành (sinh ngày 29/07/1928 tại Triều Châu, Trung Quốc) là tỉ phú, nhà đầu tư, nhà tư bản công nghiệp, nhà từ thiện người Hồng Kông. Vào ngày 06/03/2007, tạp chí Forbes đã xếp ông vào vị trí thứ chín trong danh sách những người giàu nhất thế giới, với tài sản khoảng 23 tỉ USD. Ông là chủ tịch tập đoàn Hòa Ký Hoàng Phố (Hutchison Whampoa Limited) và Trường Giang Thực Nghiệp (Cheung Kong Holdings) tại Hồng Kông. Tuy là người rất giàu, ông Lý được biết đến là người có phong cách sống giản dị, ông thường đi những đôi giày đen đơn giản và đeo đồng hồ Seiko không quá đắt tiền. (wiki)

Một bà dì khác hùa theo nói: “Tiểu địa phương cách ninh, sao gặp qua đại bài tràng, chậm giao liền hiểu được, Thượng Hải ngạch một bộ phòng ở, liền hảo bức tới đây khối hỗn phạt hạ khởi.” Tiếng phổ thông có nghĩa là: “Dân nhà quê, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, rồi sẽ sớm biết nhà thuê ở Thượng Hải sẽ làm cho công việc của các người xất bất xang bang cho mà xem.”

Ngô Thiến Thiến tuy rằng chỉ hiểu nửa phần, nhưng ý nghĩa của câu “Dân nhà quê, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, công việc sẽ xất bất xang bang” là hoàn toàn lĩnh hội được, từ trước tới giờ cô là người khá nóng tính, trong lòng lại tự ti nghĩ mình thuộc dạng dân quê tỉnh lẻ nghèo nàn lạc hậu, lập tức bị chọc giận, nhanh miệng phản bác lại: “Mấy người hoàn toàn không biết một tháng tôi kiếm được bao nhiêu tiền mới nói vậy, mấy người mới là không biết trời cao đất dày, mới là chưa gặp chưa biết!”

Bà dì kia cười nhạo, chanh chua nói: “Ngô tắc hiểu được, thật cách có tiền mặt ninh, phạt sẽ đến qua công cộng khí xí thô!”

Một bà dì khác hình như sợ Ngô Thiến Thiến không hiểu, cố tình lặp lại bằng tiếng phổ thông, “Bọn ta chỉ biết nếu là người có nhiều tiền thì sẽ không chen chúc đi xe buýt!”

Ngô Thiến Thiến tức giận đến lông mày dựng ngược, Nhan Hiểu Thần dùng sức nắm tay cô lại, lắc đầu, ý bảo đừng cãi nữa. Ngô Thiến Thiến cũng thấy mình với hai bà dì chợ búa này tranh luận kiếm được bao nhiêu tiền thật sự nhàm chán, cô cắn răng, mặt dịu lại, nhìn ra ngoài cửa sổ xe buýt. Nhưng hai bà dì kia lại hứng trí đắc thắng, cứ huyên thuyên mãi, một người thì chê bai đứa con của người bạn, bỏ mặc cha mẹ không lo đi mua xe BMW, một kẻ lại khoe khoang đứa con gái của cô em ruột mình vừa mới 18 tuổi, trong nhà đã mua cho nó một căn hộ làm lễ cưới…

Xe vừa ghé trạm, Nhan Hiểu Thần liền lôi Ngô Thiến Thiến chen chân xuống xe, Ngô Thiến Thiến tức giận nói: “Mắc mớ gì chúng ta phải xuống xe? Mình muốn nghe xem mấy mụ đó ba hoa đến cỡ nào! Nổ cho cố vào, chỉ là lôi truyện của bạn bè, người thân ra mà nói thôi, khẳng định không động gì vào chuyện của mấy mụ ấy đâu!”

Nhan Hiểu Thần dịu dàng nói: “Thời gian còn sớm, chúng ta chờ chuyến khác là đến mà, đi làm ngày đầu tiên không nên mang theo một bụng không thoải mái đến công ty.”

Ngô Thiến Thiến lập tức cảnh giác, nghĩ đến hôm nay việc quan trọng nhất là gì. Cô nhìn đến phía trước trạm xe buýt một đám người chen chúc mà chán nản nhíu mày, giơ tay gọi một chiếc taxi. Nhan Hiểu Thần kinh ngạc nhìn cô, “Gọi xe mắc tiền đó nhe!”

Ngô Thiến Thiến đến mở cửa xe, thoải mái nói: “Lên xe, hôm nay mình mời!”

Nhan Hiểu Thần mím môi cười rộ lên, “Được thôi!” xong chui vào trong xe.

Ngô Thiến Thiến ngồi trong taxi nhìn ra ngoài cửa xem xe cộ qua lại, đúng lúc đi bên cạnh có một chiếc xe buýt, cả xe chen chúc giống như mấy con cá mòi xếp san sát với nhau trong hộp cá, bởi vì chen lấn nên vẻ mặt của mọi người đều không có chút thoải mái, chỉ là mệt mỏi bơ phờ. Ngô Thiến Thiến nghĩ đến chính mình vừa rồi cũng là một người trong số họ, một khắc ngắn ngủi sau đó cô đã dùng tiền thoát khỏi cảnh tượng kia, không cần phải nghe những kẻ toàn thân thối, miệng cũng thối nói chuyện. Ngô Thiến Thiến nhẹ giọng cảm thán: “Tiền đích thực không phải vạn năng, nhưng cũng phải thừa nhận rằng, nếu thiếu tiền thì vạn năng cũng chả có.” Nhan Hiểu Thần không trả lời, Ngô Thiến Thiến quay đầu nhìn lại thì thấy Nhan Hiểu Thần đang cầm cái điện thoại Samsung mới, chậm chạp viết blog. Ngô Thiến Thiến đoán được cô phát tin cho Thẩm Hầu, cười nhạo nói: “Đúng là một ngày không thấy như cách ba thu.”

Nhan Hiểu Thần không nói gì, cười làm cái mặt hề rồi vẫn như vậy chuyên tâm đăng blog.

Đến công ty sớm hơn giờ quy định nửa tiếng, nhưng trong công ty đã có không ít người bận rộn công việc, Nhan Hiểu Thần cùng Ngô Thiến Thiến lập tức hiểu rõ, những công ty đầu ngành hiển nhiên sẽ trả lương cao hơn bình thường, nhưng cũng hiển nhiên cần phải trả giá cho sự cố gắng cao hơn bình thường.

Tiếp tân dẫn các cô đến phòng chờ ngồi đợi, hai người không phải là những thực tập sinh đến sớm nhất, trong phòng chờ đã có năm sáu người. Nhan Hiểu Thần và Ngô Thiến Thiến đều cảm thấy áp lực ngày càng lớn đập vào mặt, không trò chuyện tán gẫu, mạnh ai người nấy im lặng chờ đợi.

Đúng giờ làm việc, hơn hai mươi thực tập sinh đã có mặt đầy đủ. Mọi người đợi thêm khoảng 10 phút nữa thì quản lý phòng nhân sự mới đi vào phòng chờ, tự giới thiệu, sau đó đại diện cho công ty nói vài câu chào mừng, tiếp theo yêu cầu các bạn giới thiệu bản thân một chút, để thuận tiện cho mọi người nhanh chóng quen thuộc với công việc.

Mỗi người giới thiệu về bản thân không giống nhau, người có tính tình hoạt bát hướng ngoại sẽ nói hết những chuyện đam mê hứng thú bình thường, chủ động mời mọi người sau giờ làm có thể đến kết bạn với anh ta, người có tính khí trầm ổn cẩn thận hiển nhiên sẽ nói ít đi một chút, Nhan Hiểu Thần coi như là nói ít nhất, chỉ mỉm cười giới thiệu tên tiếng Hoa, và tên tiếng Anh sẽ dùng tại công ty này, Nhan Hiểu Thần lười nghĩ nhiều nên cô tiếp tục dùng lại tên đã sử dụng ở quán Bar Lam Nguyệt là Olivia.

Sau khi các bạn tự giới thiệu xong, ai nấy đều đã đánh giá được năng lực của nhau, một nhân viên khác từ phòng nhân sự đem thẻ nhân viên tạm thời đến phát cho bọn họ, sau đó dẫn bọn họ đi tham quan công ty, phổ biến một số nội quy và những điều cần lưu ý. Buổi trưa, phòng nhân sự mời những người phụ trách các phòng ban cùng các thực tập sinh ăn một bữa tiệc liên hoan. Buổi chiều mở một cuộc họp, phát một ít tài liệu liên quan đến công việc, tiếp đến bắt đầu phân chia nhóm, mọi người tự lựa chọn phòng ban theo chuyên ngành mong muốn của mình.

Nhan Hiểu Thần và Ngô Thiến Thiến học cùng trường, lại cùng ngành, nên hai cô xin việc theo chuyên môn là giống nhau, do đó đã cùng bốn bạn nam khác đi đến phòng tài chính.

Tiếp đón bọn họ là Vice President (Phó phòng, viết tắt là VP), là một nam nhân 28 tuổi, họ Trần, tên tiếng Anh là Jason, người Bắc Kinh, tính tình rất khôi hài và hay nói. Jason cùng bọn họ nói chuyện tán gẫu trong chốc lát, giới thiệu bọn họ với các đồng nghiệp khác cùng phòng, vừa đúng lúc cũng đến giờ tan ca, Jason nói cho bọn họ biết có thể ra về, mấy bạn thực tập sinh nhìn thấy các anh chị đồng nghiệp hình như không có ai ra về nên tất cả đều chần chừ, Jason cười nói: “Sau này chuyện tăng ca sẽ như cơm bữa thôi, bây giờ các bạn chưa phải là nhân viên chính thức, thật sự chưa có nhiều việc để làm, nên về đi!”

Lúc này, nhóm thực tập mới cầm lấy đồ dùng cá nhân của mình rời khỏi công ty.

Xe buýt ghé trạm, Nhan Hiểu Thần vừa xuống xe liền nhìn thấy Thẩm Hầu, cô vừa vui vừa lo hỏi: “Sao anh lại đến đây?”

“Anh tới đón em!” Thẩm Hầu cầm lấy túi xách của cô, thân thiết hỏi: “Có mệt không?”

(Hai người chính thức yêu nhau rồi nhé, đổi cách xưng hô thôi ^.^)

Nhan Hiểu Thần cười lắc đầu, “Không mệt, công ty sẽ không cho thực tập sinh làm công việc chính thức đâu, với lại hôm nay là ngày đầu tiên, chỉ là giới thiệu thủ tục thôi.”

Ngô Thiến Thiến cười nhạo, “Thẩm Hầu, bọn mình là đi làm văn phòng, không phải là làm lao công!”

Thẩm Hầu thản nhiên nghe qua rồi cười nhạo, “Mình quan tâm bạn gái mình, cậu có ý kiến gì không?”

Ngô Thiến Thiến bĩu môi, “Không có ý kiến!”

Thẩm Hầu ôm chặt bả vai của Nhan Hiểu Thần, “Buổi tối đi căng tin ăn cơm nhé? Hay đi ăn cơm thố (4) đi!” Gần trường đại học có một quán cơm thố, một phần khoảng 20 đồng, còn kèm theo súp với vài món phụ, vừa tiện lợi vừa phải chăng.

(4) Cơm được bày biện sẵn trong nồi đất, tiện cho việc hâm nóng và giữ ấm thức ăn.

“Được đó!” Nhan Hiểu Thần hỏi Ngô Thiến Thiến, “Muốn cùng đi ăn với bọn mình không?”

Ngô Thiến Thiến phất tay với Nhan Hiểu Thần, “Mình không muốn làm bóng đèn (5), bái bai.”

(5) ý là không muốn có tồn tại mà như không tồn tại.

Thẩm Hầu cùng Nhan Hiểu Thần đi đến quán cơm thố dùng cơm chiều, sau đó tản bộ về trường.

Dọc theo con đường rợp bóng cây, cả hai đi đến bên bờ hồ. Cảnh sắc tháng 4 như có tình, xuân về hoa nở, từng đôi yêu nhau hoặc là đi chầm chậm dạo mát xung quanh hồ, hoặc ngồi trên những tảng đá bên bờ hồ ngồi tâm sự.

Vừa hay có một chiếc ghế trống dưới một gốc cây, xung quanh bóng mát và cây um tùm chắn hết tầm nhìn, không thể nhìn thấy cảnh trên hồ, lại rất yên tĩnh. Thẩm Hầu kéo Nhan Hiểu Thần đến ngồi trên ghế, lấy điện thoại di động ra đưa cho Nhan Hiểu Thần xem, hình nền trên di động là ảnh chụp của Nhan Hiểu Thần, cô đứng tại một giá sách của thư viện, đang lật xem một quyển sách, ánh sáng từ cửa sổ ở một góc chiếu lên người cô, tạo nên xung quanh thân hình của cô một quầng sáng hình tròn mờ ảo.

Nhan Hiểu Thần chính mình còn chưa được nhìn thấy tấm ảnh này, cũng không biết là Thẩm Hầu đã lén chụp từ lúc nào, cô ngượng ngùng hỏi: “Sao muốn dùng ảnh của em?”

Thẩm Hầu gửi một tấm ảnh cho Nhan Hiểu Thần, bá đạo nói: “Chẳng phải bây giờ em mau chóng học tập theo anh hay sao?”

Nhan Hiểu Thần nhận được tấm ảnh, nhất thời không biết làm sao để lấy ra, Thẩm Hầu cầm điện thoại của cô, vài thao tác đã đem tấm hình cài đặt thành hình nền.

Trên màn hình di động, nhìn về phía cô là Thẩm Hầu với nụ cười tươi sáng đến vầng dương cũng phải ghen tỵ, Nhan Hiểu Thần đột nhiên nhận ra, với cái này mỗi giây mỗi phút đều có thể nhìn thấy Thẩm Hầu, cảm giác vô cùng tuyệt vời. Thẩm Hầu thấy Nhan Hiểu Thần nhìn chằm chằm vào hình của hắn, cười hì hì nói: “Này! Anh hiện ở bên cạnh em mà, muốn thì nhìn anh đây.”

Nhan Hiểu Thần xin lỗi, cất điện thoại di động.

Thẩm Hầu hỏi: “Đi làm cảm giác thế nào?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện