Edit: Tiểu Lục
Tôi đã từng mơ đến một giấc mơ giống như thật, ánh sáng mặt trời dần tắt, và các vì sao mờ nhạt trôi nổi trong bóng tối vĩnh hằng — Lord Byron (18.1)
(18.1) Lord George Gordon Noel Byron (22/01/1788 – 19/04/1824) là nhà thơ lãng mạn người Anh, cũng là một trong những nhà thơ lớn của thế giới thế kỷ 19.
Nguyên văn trích trong bài thơ “Darkness” (Bóng tối)
“I had a dream, which was not all a dream.
The bright sun was extinguish’d, and the stars
Did wander darkling in the eternal space…”
Buổi sáng, bà Nhan và dì Vương từ chợ trở về, dì Vương cho là bây giờ làm cơm trưa có hơi sớm, nên bắt đầu quét dọn vệ sinh nhà cửa, trước hết lau dọn sắp xếp trên lầu, sau đó sẽ làm dưới lầu.
Bà Nhan quét tước xong xuôi phòng của mình, nhìn thấy dì Vương vẫn còn bận rộn ở trên lầu, dưới tầng trệt trống vắng có một mình, bà cảm thấy buồn, nên đi lên lầu xem dì Vương làm việc. Dì Vương đang dọn dẹp nhà vệ sinh của căn phòng ngủ, bà Nhan ngượng ngùng nhàn rỗi đứng một bên, vừa dùng tiếng địa phương trò chuyện, vừa giúp dì Vương sắp xếp lại phòng ngủ. Dì Vương nói chuyện khách sáo vài câu, nhìn thấy bà Nhan muốn phụ mình dọn dẹp, lại biết tính tình của bà, nên cũng để yên cho bà làm.
Bà Nhan dọn dẹp giường đệm thì cảm thấy có gì đó không đúng, căn phòng ngủ này rõ ràng là không có ai dùng, nếu Hiểu Thần và Trình Trí Viễn có dùng đến căn phòng này, vậy dùng để làm gì? Đứng lên ghế sô pha, lau chùi tủ kệ sách, vì muốn lau thật sạch sẽ trong góc khuất, lực của cánh tay dùng hơi quá, kết quả không cẩn thận khiến cho toàn bộ sách trên kệ đổ đầy sàn nhà. Bà Nhan vội vàng ngồi xổm xuống nhặt sách lên, một cái phong bì màu trắng từ trong một quyển sách rơi ra. Mặc dù bà biết không thể tùy tiện vào phòng của người khác, thanh niên bây giờ đều có tư tưởng phóng khoáng, nếu không cẩn thận lại thấy mấy thứ không nên thấy, nhưng chung quy bà là người ít được ăn học, không có quan niệm phải tôn trọng quyền riêng tư cá nhân, bà nhặt cái phong bì lên, theo bản năng liền mở ra, muốn nhìn vào bên trong một chút xem là thứ gì.
Hai tấm ảnh chụp xuất hiện trước mắt bà, nhìn vào tấm ảnh Tôn Ngộ Không quả thật bà chẳng hiểu chuyện gì, nhưng tấm ảnh Thẩm Hầu cùng Hiểu Thần mặc Âu phục và áo cưới lại khiến bà hoảng hốt, lật xem mấy hàng chữ phía sau tấm ảnh, càng khiến bà thêm sợ hãi, ngồi bệt xuống sàn nhà.
Cái gì là “Ít ra anh có thể yêu em cả đời, không ai có thể ngăn trở ”? Là nói Trình Trí Viễn không thể ngăn trở sao? Còn cái gì là “Băng tuyết tan rã, bình minh ló dạng”, là nói chờ đợi Hiểu Thần và Trình Trí Viễn ly hôn sao?
Lúc này nhìn lại căn phòng ngủ, mọi chuyện đều trở nên thật đáng nghi, chẳng lẽ Hiểu Thần buổi tối đều ngủ ở đây? Phải chăng Hiểu Thần yêu cầu Trình Trí Viễn phân ra ngủ riêng?
Có lẽ bởi vì Hiểu Thần ở trong lòng của mẹ đã có ấn tượng không tốt, sự tin tưởng của bà đối với con gái là hoàn toàn không có, bà càng nghĩ càng rõ ràng, càng nghĩ càng sợ hãi, tức giận đến bàn tay run lên. Bà sợ dì Vương phát hiện, vội vàng đem mấy tấm ảnh chụp kẹp lại vào sách, nhét lại lên kệ.
Bà Nhan mặt mày chán nản, một mình buồn bực ngồi suy nghĩ hết nửa ngày, chuyện này tuyệt đối không thể để cho Trình Trí Viễn biết! Nhất định phải diệt trừ từ trong trứng nước, không thể để Hiểu Thần và Thẩm Hầu dính dáng đến nhau! Chẳng lẽ lại để mọi chuyện giống như viễn cảnh hay chiếu trên TV, vợ chồng mới cưới lục đục dẫn đến tan vỡ?
Bà Nhan quyết định, từ giờ trở đi, bà sẽ vì cái gia đình nhỏ bé này chú ý kiểm soát Hiểu Thần thật chặt chẽ, tuyệt đối không để cho cô có cơ hội tiếp xúc với Thẩm Hầu, đợi đến khi sinh đứa bé ra, bận rộn chăm sóc trẻ con, tâm tình đương nhiên sẽ phai nhạt dần.
Buổi trưa, Trình Trí Viễn gọi điện thoại cho Nhan Hiểu Thần, hỏi cô muốn đi ra ngoài ăn cơm hay không, Nhan Hiểu Thần đồng ý. Hai người không muốn bị đồng nghiệp bắt gặp, nên đi đến một quán ăn Tây ở xa công ty một chút.
Nhan Hiểu Thần hỏi: “Sao đột nhiên anh lại muốn ăn cơm Tây?”
Trình Trí Viễn nói: “Anh thấy em dạo này ăn uống không ngon miệng, hẳn là ăn mãi đồ ăn của dì Vương đến chán rồi, nên muốn chúng ta đổi chút khẩu vị.”
Nhan Hiểu Thần nhìn không chớp mắt vào Trình Trí Viễn, Trình Trí Viễn lảng tránh ánh mắt của cô, làm như không có việc gì, uống một ngụm cà phê, khẽ cười hỏi: “Nhìn anh làm gì?”
“Em biết anh muốn giúp em, nhưng giữa chúng ta chỉ là hôn nhân hình thức, thật sự anh không cần thiết phải đối xử tốt với em như vậy, anh nên tốn chút tâm tư cho bản thân mình thì hơn.” Cô vẫn không biết Trình Trí Viễn giấu kín chuyện gì ở trong lòng, không thể giúp được gì cho anh ta, chỉ có thể hy vọng anh ta cố gắng chú ý đến bản thân một chút.
Trình Trí Viễn mỉm cười nhìn Nhan Hiểu Thần, “Làm sao em biết anh không có nghĩ đến bản thân? Hiện tại anh đang cố gắng khiến cho bản thân sống thật tốt đây.”
Miệng mồm của người này đúng là còn mau lẹ hơn vỏ con sò! Nhan Hiểu Thần bất đắc dĩ nói: “Được rồi! Nếu anh đã nói như vậy thì cứ như vậy đi!” Cô vừa cắt miếng beefsteak, vừa âm thầm trợn tròn mắt, thì thào than thở: “Để ý chuyện ăn uống của em, có thể khiến anh sống tốt hơn? Lừa quỷ thì được!”
Trình Trí Viễn mỉm cười uống cà phê, nhìn đến cái điện thoại cô để tạm trên bàn lúc nãy, vẫn là cái di động cũ. Giống như có một miếng gạch bị nhét vào lục phủ ngũ tạng, cảm giác lồng ngực bị chèn ép nặng nề, trong phút chốc khẩu vị của anh ta hoàn toàn biến mất.
Nhan Hiểu Thần ngẩng đầu lên nhìn anh ta, “Anh không ăn sao? Ăn không ngon à?”
Trình Trí Viễn cười nói, “Anh muốn ăn uống điều độ, giữ gìn sức khỏe.”
Nhan Hiểu Thần kinh ngạc nhìn anh ta từ trên xuống dưới, “Em cảm thấy anh không cần như vậy đâu.”
“Em không phải là bác sĩ.” Trình Trí Viễn gắp một miếng măng lạnh (18.2) cho vào đĩa của Nhan Hiểu Thần, ý bảo cô ăn nhiều một chút. Đột nhiên, anh ta nhìn ra hướng cửa của nhà hàng, khẽ cười nói: “Hi vọng em vẫn ăn ngon miệng.”
(18.2) Là một loại tảo biển thuộc vùng biển gần Nam Cực, nhìn bề ngoài khá giống măng tươi, có giá trị dinh dưỡng cao, thường được bảo quản ở 4 độ C.
“Sao?”
Nhan Hiểu Thần hướng theo ánh mắt của Trình Trí Viễn, quay đầu lại, thì nhìn thấy Thẩm Hầu, hắn đang ngồi gần bọn họ, cách một cái bàn trống, khoảng cách gần đến nỗi có thể nhìn thấy thức ăn trên bàn của đối phương. Sau khi hắn ngồi xuống, liền nhìn Nhan Hiểu Thần mỉm cười, Nhan Hiểu Thần hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái, sau đó kiên quyết quay đầu lại, ánh mắt liếc thấy cái di động đang ở trên bàn, cô lập tức dùng tay che lại, làm bộ như không có việc gì, len lén chậm rãi dịch chuyển cái điện thoại, từ từ dịch chuyển từ trên bàn vào trong túi xách.
Cô cho rằng hành động của mình rất bí mật, nhưng không biết Trình Trí Viễn đã thấy hết tất cả.
Trình Trí Viễn mỉm cười, uống tách cà phê, lần đầu tiên anh ta nhận ra, dù đã có thói quen nhấm nháp chua xót, nhưng lại cảm giác được tách cà phê này chua xót quá mức rồi.
Nhan Hiểu Thần muốn chứng minh mình vẫn ăn ngon miệng, tuyệt đối không bị ảnh hưởng bởi bất kỳ thứ gì, cô cúi đầu, chuyên tâm chiến đấu với cái bàn ăn.
Trình Trí Viễn vẫn im lặng, nhìn cô một lúc lâu, đến khi trông thấy cô sắp ăn đến nghẹn, thì đột nhiên lên tiếng: “Thẩm Hầu nhìn anh với ánh mắt rất bình tĩnh, không phải là cảm giác bị chán ghét như lúc trước, gần đây đã xảy ra chuyện gì rồi?”
Cái này đúng là làm cho Nhan Hiểu Thần muốn mắc nghẹn, cô đặt dao nĩa xuống, thấp giọng nói: “Anh ấy đã biết đứa nhỏ là của anh ấy.”
Trình Trí Viễn đang uống cà phê, lập tức bị sặc, anh ta cầm cái khăn ăn, che miệng lại, ho khan dồn dập một lúc sau mới ngừng. Không biết có phải do ho khan quá lâu, mặt anh ta trở nên tái nhợt, đôi chân mày nhăn lại trông rất khó coi, Nhan Hiểu Thần đưa ly nước lọc cho anh ta: “Anh có muốn uống chút nước lọc không?
Trình Trí Viễn nâng bàn tay lên, ý bảo không cần. Ánh mắt của anh ta dần dần trở lại bình thường, nói mấy lời giống như nói với chính mình: “Tại sao có thể như vậy?”
Nhan Hiểu Thần buồn chán nói: “Là do em quá ngốc, bị Hầu Nguyệt Trân nói dối vài câu liền lộ hết mọi chuyện.”
Trình Trí Viễn dường như hồi phục lại tâm trạng, nói: “Buồn phiền thì cũng đã xảy ra rồi, không có ích gì. Sau này em định như thế nào?”
“Em không biết. “Nhan Hiểu Thần tự giễu, “Em có thể làm được gì đây? Em không thể thay đổi sự thật đứa bé có cùng huyết thống với bọn họ, lại chẳng có dũng khí cầm dao đi giết chết Hầu Nguyệt Trân!”
Trình Trí Viễn trầm mặc một thoáng, cũng không biết là nói cho Nhan Hiểu Thần, hay là nói cho chính mình nghe: “Chắc chắn sẽ có cách giải quyết.”
Anh ta gọi bồi bàn đến tính tiền, sau khi thanh toán xong xuôi, anh ta nói: “Chúng ta đi thôi!”
Mãi cho đến khi Nhan Hiểu Thần rời khỏi, Thẩm Hầu vẫn không làm gì, cũng chẳng nói gì, chỉ dùng ánh mắt e dè, luyến tiếc, xót xa nhìn Nhan Hiểu Thần. Nhan Hiểu Thần vẫn cúi đầu, hoàn toàn không nhìn đến hắn. Trình Trí Viễn liếc nhìn Thẩm Hầu, nhẹ nhàng ôm chặt eo của Nhan Hiểu Thần, kéo cô hướng về phía bên trong người mình, dùng thân thể ngăn cách tầm nhìn của Thẩm Hầu.
Buổi tối về đến nhà, Nhan Hiểu Thần cảm thấy mẹ mình có chút kỳ lạ, nhưng quả thật nhìn không ra chỗ nào kỳ lạ, lời nói của bà có chút cứng rắn, đối xử ân cần chu đáo với Trình Trí Viễn, đối với cô thì càng lạnh nhạt. Ăn cơm xong, Nhan Hiểu Thần giúp mẹ dọn dẹp bát đĩa, thừa lúc trong nhà bếp không có Trình Trí Viễn, bà Nhan đè nén giọng nói, hỏi: “Vì sao mày và Trí Viễn lại ngủ riêng?”
Nhan Hiểu Thần sửng sốt, tự cho rằng mình đã hiểu vẻ kỳ quái của bà tối nay, may sao cô đã sớm nghĩ ra lý do giải thích, cô làm bộ như không có gì, nói: “Con đang mang bảo bối, buổi tối ngủ không được ngon, lại hay xoay người, không muốn ảnh hưởng Trí Viễn nghỉ ngơi, nên ngủ riêng.”
“Là như vậy à? Mẹ còn tưởng chúng mày vợ chồng mới cưới cãi nhau.”
“Sao lại như vậy được? Mẹ xem con và Trình Trí Viễn có giống như đang cãi nhau không?”
Bà Nhan nhìn cô một cái, tiếp tục rửa bát, chẳng nói thêm lời nào.
Dọn dẹp xong bát đĩa, ngồi phòng khách xem TV một lát, Nhan Hiểu Thần liền lên lầu.
Tôi đã từng mơ đến một giấc mơ giống như thật, ánh sáng mặt trời dần tắt, và các vì sao mờ nhạt trôi nổi trong bóng tối vĩnh hằng — Lord Byron (18.1)
(18.1) Lord George Gordon Noel Byron (22/01/1788 – 19/04/1824) là nhà thơ lãng mạn người Anh, cũng là một trong những nhà thơ lớn của thế giới thế kỷ 19.
Nguyên văn trích trong bài thơ “Darkness” (Bóng tối)
“I had a dream, which was not all a dream.
The bright sun was extinguish’d, and the stars
Did wander darkling in the eternal space…”
Buổi sáng, bà Nhan và dì Vương từ chợ trở về, dì Vương cho là bây giờ làm cơm trưa có hơi sớm, nên bắt đầu quét dọn vệ sinh nhà cửa, trước hết lau dọn sắp xếp trên lầu, sau đó sẽ làm dưới lầu.
Bà Nhan quét tước xong xuôi phòng của mình, nhìn thấy dì Vương vẫn còn bận rộn ở trên lầu, dưới tầng trệt trống vắng có một mình, bà cảm thấy buồn, nên đi lên lầu xem dì Vương làm việc. Dì Vương đang dọn dẹp nhà vệ sinh của căn phòng ngủ, bà Nhan ngượng ngùng nhàn rỗi đứng một bên, vừa dùng tiếng địa phương trò chuyện, vừa giúp dì Vương sắp xếp lại phòng ngủ. Dì Vương nói chuyện khách sáo vài câu, nhìn thấy bà Nhan muốn phụ mình dọn dẹp, lại biết tính tình của bà, nên cũng để yên cho bà làm.
Bà Nhan dọn dẹp giường đệm thì cảm thấy có gì đó không đúng, căn phòng ngủ này rõ ràng là không có ai dùng, nếu Hiểu Thần và Trình Trí Viễn có dùng đến căn phòng này, vậy dùng để làm gì? Đứng lên ghế sô pha, lau chùi tủ kệ sách, vì muốn lau thật sạch sẽ trong góc khuất, lực của cánh tay dùng hơi quá, kết quả không cẩn thận khiến cho toàn bộ sách trên kệ đổ đầy sàn nhà. Bà Nhan vội vàng ngồi xổm xuống nhặt sách lên, một cái phong bì màu trắng từ trong một quyển sách rơi ra. Mặc dù bà biết không thể tùy tiện vào phòng của người khác, thanh niên bây giờ đều có tư tưởng phóng khoáng, nếu không cẩn thận lại thấy mấy thứ không nên thấy, nhưng chung quy bà là người ít được ăn học, không có quan niệm phải tôn trọng quyền riêng tư cá nhân, bà nhặt cái phong bì lên, theo bản năng liền mở ra, muốn nhìn vào bên trong một chút xem là thứ gì.
Hai tấm ảnh chụp xuất hiện trước mắt bà, nhìn vào tấm ảnh Tôn Ngộ Không quả thật bà chẳng hiểu chuyện gì, nhưng tấm ảnh Thẩm Hầu cùng Hiểu Thần mặc Âu phục và áo cưới lại khiến bà hoảng hốt, lật xem mấy hàng chữ phía sau tấm ảnh, càng khiến bà thêm sợ hãi, ngồi bệt xuống sàn nhà.
Cái gì là “Ít ra anh có thể yêu em cả đời, không ai có thể ngăn trở ”? Là nói Trình Trí Viễn không thể ngăn trở sao? Còn cái gì là “Băng tuyết tan rã, bình minh ló dạng”, là nói chờ đợi Hiểu Thần và Trình Trí Viễn ly hôn sao?
Lúc này nhìn lại căn phòng ngủ, mọi chuyện đều trở nên thật đáng nghi, chẳng lẽ Hiểu Thần buổi tối đều ngủ ở đây? Phải chăng Hiểu Thần yêu cầu Trình Trí Viễn phân ra ngủ riêng?
Có lẽ bởi vì Hiểu Thần ở trong lòng của mẹ đã có ấn tượng không tốt, sự tin tưởng của bà đối với con gái là hoàn toàn không có, bà càng nghĩ càng rõ ràng, càng nghĩ càng sợ hãi, tức giận đến bàn tay run lên. Bà sợ dì Vương phát hiện, vội vàng đem mấy tấm ảnh chụp kẹp lại vào sách, nhét lại lên kệ.
Bà Nhan mặt mày chán nản, một mình buồn bực ngồi suy nghĩ hết nửa ngày, chuyện này tuyệt đối không thể để cho Trình Trí Viễn biết! Nhất định phải diệt trừ từ trong trứng nước, không thể để Hiểu Thần và Thẩm Hầu dính dáng đến nhau! Chẳng lẽ lại để mọi chuyện giống như viễn cảnh hay chiếu trên TV, vợ chồng mới cưới lục đục dẫn đến tan vỡ?
Bà Nhan quyết định, từ giờ trở đi, bà sẽ vì cái gia đình nhỏ bé này chú ý kiểm soát Hiểu Thần thật chặt chẽ, tuyệt đối không để cho cô có cơ hội tiếp xúc với Thẩm Hầu, đợi đến khi sinh đứa bé ra, bận rộn chăm sóc trẻ con, tâm tình đương nhiên sẽ phai nhạt dần.
Buổi trưa, Trình Trí Viễn gọi điện thoại cho Nhan Hiểu Thần, hỏi cô muốn đi ra ngoài ăn cơm hay không, Nhan Hiểu Thần đồng ý. Hai người không muốn bị đồng nghiệp bắt gặp, nên đi đến một quán ăn Tây ở xa công ty một chút.
Nhan Hiểu Thần hỏi: “Sao đột nhiên anh lại muốn ăn cơm Tây?”
Trình Trí Viễn nói: “Anh thấy em dạo này ăn uống không ngon miệng, hẳn là ăn mãi đồ ăn của dì Vương đến chán rồi, nên muốn chúng ta đổi chút khẩu vị.”
Nhan Hiểu Thần nhìn không chớp mắt vào Trình Trí Viễn, Trình Trí Viễn lảng tránh ánh mắt của cô, làm như không có việc gì, uống một ngụm cà phê, khẽ cười hỏi: “Nhìn anh làm gì?”
“Em biết anh muốn giúp em, nhưng giữa chúng ta chỉ là hôn nhân hình thức, thật sự anh không cần thiết phải đối xử tốt với em như vậy, anh nên tốn chút tâm tư cho bản thân mình thì hơn.” Cô vẫn không biết Trình Trí Viễn giấu kín chuyện gì ở trong lòng, không thể giúp được gì cho anh ta, chỉ có thể hy vọng anh ta cố gắng chú ý đến bản thân một chút.
Trình Trí Viễn mỉm cười nhìn Nhan Hiểu Thần, “Làm sao em biết anh không có nghĩ đến bản thân? Hiện tại anh đang cố gắng khiến cho bản thân sống thật tốt đây.”
Miệng mồm của người này đúng là còn mau lẹ hơn vỏ con sò! Nhan Hiểu Thần bất đắc dĩ nói: “Được rồi! Nếu anh đã nói như vậy thì cứ như vậy đi!” Cô vừa cắt miếng beefsteak, vừa âm thầm trợn tròn mắt, thì thào than thở: “Để ý chuyện ăn uống của em, có thể khiến anh sống tốt hơn? Lừa quỷ thì được!”
Trình Trí Viễn mỉm cười uống cà phê, nhìn đến cái điện thoại cô để tạm trên bàn lúc nãy, vẫn là cái di động cũ. Giống như có một miếng gạch bị nhét vào lục phủ ngũ tạng, cảm giác lồng ngực bị chèn ép nặng nề, trong phút chốc khẩu vị của anh ta hoàn toàn biến mất.
Nhan Hiểu Thần ngẩng đầu lên nhìn anh ta, “Anh không ăn sao? Ăn không ngon à?”
Trình Trí Viễn cười nói, “Anh muốn ăn uống điều độ, giữ gìn sức khỏe.”
Nhan Hiểu Thần kinh ngạc nhìn anh ta từ trên xuống dưới, “Em cảm thấy anh không cần như vậy đâu.”
“Em không phải là bác sĩ.” Trình Trí Viễn gắp một miếng măng lạnh (18.2) cho vào đĩa của Nhan Hiểu Thần, ý bảo cô ăn nhiều một chút. Đột nhiên, anh ta nhìn ra hướng cửa của nhà hàng, khẽ cười nói: “Hi vọng em vẫn ăn ngon miệng.”
(18.2) Là một loại tảo biển thuộc vùng biển gần Nam Cực, nhìn bề ngoài khá giống măng tươi, có giá trị dinh dưỡng cao, thường được bảo quản ở 4 độ C.
“Sao?”
Nhan Hiểu Thần hướng theo ánh mắt của Trình Trí Viễn, quay đầu lại, thì nhìn thấy Thẩm Hầu, hắn đang ngồi gần bọn họ, cách một cái bàn trống, khoảng cách gần đến nỗi có thể nhìn thấy thức ăn trên bàn của đối phương. Sau khi hắn ngồi xuống, liền nhìn Nhan Hiểu Thần mỉm cười, Nhan Hiểu Thần hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái, sau đó kiên quyết quay đầu lại, ánh mắt liếc thấy cái di động đang ở trên bàn, cô lập tức dùng tay che lại, làm bộ như không có việc gì, len lén chậm rãi dịch chuyển cái điện thoại, từ từ dịch chuyển từ trên bàn vào trong túi xách.
Cô cho rằng hành động của mình rất bí mật, nhưng không biết Trình Trí Viễn đã thấy hết tất cả.
Trình Trí Viễn mỉm cười, uống tách cà phê, lần đầu tiên anh ta nhận ra, dù đã có thói quen nhấm nháp chua xót, nhưng lại cảm giác được tách cà phê này chua xót quá mức rồi.
Nhan Hiểu Thần muốn chứng minh mình vẫn ăn ngon miệng, tuyệt đối không bị ảnh hưởng bởi bất kỳ thứ gì, cô cúi đầu, chuyên tâm chiến đấu với cái bàn ăn.
Trình Trí Viễn vẫn im lặng, nhìn cô một lúc lâu, đến khi trông thấy cô sắp ăn đến nghẹn, thì đột nhiên lên tiếng: “Thẩm Hầu nhìn anh với ánh mắt rất bình tĩnh, không phải là cảm giác bị chán ghét như lúc trước, gần đây đã xảy ra chuyện gì rồi?”
Cái này đúng là làm cho Nhan Hiểu Thần muốn mắc nghẹn, cô đặt dao nĩa xuống, thấp giọng nói: “Anh ấy đã biết đứa nhỏ là của anh ấy.”
Trình Trí Viễn đang uống cà phê, lập tức bị sặc, anh ta cầm cái khăn ăn, che miệng lại, ho khan dồn dập một lúc sau mới ngừng. Không biết có phải do ho khan quá lâu, mặt anh ta trở nên tái nhợt, đôi chân mày nhăn lại trông rất khó coi, Nhan Hiểu Thần đưa ly nước lọc cho anh ta: “Anh có muốn uống chút nước lọc không?
Trình Trí Viễn nâng bàn tay lên, ý bảo không cần. Ánh mắt của anh ta dần dần trở lại bình thường, nói mấy lời giống như nói với chính mình: “Tại sao có thể như vậy?”
Nhan Hiểu Thần buồn chán nói: “Là do em quá ngốc, bị Hầu Nguyệt Trân nói dối vài câu liền lộ hết mọi chuyện.”
Trình Trí Viễn dường như hồi phục lại tâm trạng, nói: “Buồn phiền thì cũng đã xảy ra rồi, không có ích gì. Sau này em định như thế nào?”
“Em không biết. “Nhan Hiểu Thần tự giễu, “Em có thể làm được gì đây? Em không thể thay đổi sự thật đứa bé có cùng huyết thống với bọn họ, lại chẳng có dũng khí cầm dao đi giết chết Hầu Nguyệt Trân!”
Trình Trí Viễn trầm mặc một thoáng, cũng không biết là nói cho Nhan Hiểu Thần, hay là nói cho chính mình nghe: “Chắc chắn sẽ có cách giải quyết.”
Anh ta gọi bồi bàn đến tính tiền, sau khi thanh toán xong xuôi, anh ta nói: “Chúng ta đi thôi!”
Mãi cho đến khi Nhan Hiểu Thần rời khỏi, Thẩm Hầu vẫn không làm gì, cũng chẳng nói gì, chỉ dùng ánh mắt e dè, luyến tiếc, xót xa nhìn Nhan Hiểu Thần. Nhan Hiểu Thần vẫn cúi đầu, hoàn toàn không nhìn đến hắn. Trình Trí Viễn liếc nhìn Thẩm Hầu, nhẹ nhàng ôm chặt eo của Nhan Hiểu Thần, kéo cô hướng về phía bên trong người mình, dùng thân thể ngăn cách tầm nhìn của Thẩm Hầu.
Buổi tối về đến nhà, Nhan Hiểu Thần cảm thấy mẹ mình có chút kỳ lạ, nhưng quả thật nhìn không ra chỗ nào kỳ lạ, lời nói của bà có chút cứng rắn, đối xử ân cần chu đáo với Trình Trí Viễn, đối với cô thì càng lạnh nhạt. Ăn cơm xong, Nhan Hiểu Thần giúp mẹ dọn dẹp bát đĩa, thừa lúc trong nhà bếp không có Trình Trí Viễn, bà Nhan đè nén giọng nói, hỏi: “Vì sao mày và Trí Viễn lại ngủ riêng?”
Nhan Hiểu Thần sửng sốt, tự cho rằng mình đã hiểu vẻ kỳ quái của bà tối nay, may sao cô đã sớm nghĩ ra lý do giải thích, cô làm bộ như không có gì, nói: “Con đang mang bảo bối, buổi tối ngủ không được ngon, lại hay xoay người, không muốn ảnh hưởng Trí Viễn nghỉ ngơi, nên ngủ riêng.”
“Là như vậy à? Mẹ còn tưởng chúng mày vợ chồng mới cưới cãi nhau.”
“Sao lại như vậy được? Mẹ xem con và Trình Trí Viễn có giống như đang cãi nhau không?”
Bà Nhan nhìn cô một cái, tiếp tục rửa bát, chẳng nói thêm lời nào.
Dọn dẹp xong bát đĩa, ngồi phòng khách xem TV một lát, Nhan Hiểu Thần liền lên lầu.
Danh sách chương