Cuộc sống thì không công bằng, phải biết thích nghi với nó. — Bill Gate (11.1)

(11.1) William Henry “Bill” Gates III (28/10/1955) là một doanh nhân người Mỹ, nhà từ thiện, tác giả và chủ tịch tập đoàn Microsoft, hãng phần mềm khổng lồ mà ông cùng với Paul Allen đã sáng lập ra. Ông cũng là người giàu nhất thế giới với tài sản 77,8 tỉ đô la.

Ngày nghỉ cuối cùng của tết tây, Nhan Hiểu Thần tạm biệt Thẩm Hầu, trở lại Thượng Hải.

Trên bàn trà trong phòng khách của căn hộ, vẫn còn mấy tấm hình căn nhà và danh thiếp liên hệ mà bà Thẩm đã để lại. Tự tay bà ta đã đặt ở đó, vẫn nguyên như cũ, Nhan Hiểu Thần chưa cầm lên để xem qua.

Hiện tại tâm trạng đã yên ổn, cô ngồi vào ghế sô pha, cầm lấy mấy tấm ảnh chụp, cẩn thận nhìn qua, bên ngoài nhà có vườn hoa nhỏ, trong nhà trang hoàng xa hoa lộng lẫy, giống như mấy mẫu nhà trên mấy cuốn tạp chí thượng lưu, không thể không công nhận mẹ của Thẩm Hầu ra tay rất hào phóng, căn nhà như vậy, chỉ sợ rất nhiều thành phần lao động trí thức phấn đấu cả đời cũng không mua nổi.

Nhan Hiểu Thần đem mấy tấm ảnh cùng danh thiếp ném vào thùng rác bên cạnh cái bàn trà, cầm ví tiền cùng chìa khóa đi ra cửa.

Mỗi ngày, ăn, mặc, ở đều phải cần tiền, mỗi tháng còn phải gửi cho mẹ một ít sinh hoạt phí, cô nhất định phải kiếm tiền, không thể nào không làm việc được, nhưng muốn tìm một công việc chính thức phải cần có thời gian, với tình trạng hiện tại, cô không biết mình phải mất bao lâu nữa, hai ba tháng, cũng có thể nửa năm. Nhan Hiểu Thần quyết định trước hết tạm thời đến quán Bar làm việc, buổi tối đi làm, ban ngày nghỉ ngơi, vừa có thể kiếm tiền duy trì kế sinh nhai, vừa không ảnh hưởng đến việc đi phỏng vấn tìm việc vào ban ngày.

Nhan Hiểu Thần có ba năm kinh nghiệm làm việc tại quán Bar, lại còn trẻ, tìm một công việc phục vụ trong quán Bar rất dễ dàng, đi từ chiều đến tối, đã có 3 chỗ muốn tuyển cô vào làm. Cô chọn một quán Bar có thể giúp cô được ở trọ. Cái gọi là nhà trọ thật ra là trọ tập thể, ông chủ của quán Bar có một căn hộ gồm hai phòng ngủ ở khu chung cư gần đó, đặt 6 cái giường, chứa được khoảng mười mấy người, nhân viên quán Bar mỗi tháng trả 400 đồng có thể được vào ở.

Công việc và chỗ ở đều đã có, Nhan Hiểu Thần bắt đầu thu dọn hành lý, chuẩn bị chuyển nhà.

Phòng trọ tập thể có nhiều người ở rất phức tạp, ngoại trừ quần áo, những thứ khác đều không dám vứt bừa bãi, Nhan Hiểu Thần đành đem vài thứ quan trọng gửi vào ký túc xá của Ngụy Đồng. Ngụy Đồng bây giờ là nghiên cứu sinh, ký túc xá hai người ở một phòng, khá rộng rãi, gửi một chút đồ linh tinh thì không thành vấn đề.

Ngụy Đồng nghi ngờ hỏi Nhan Hiểu Thần: “Cậu với Thẩm Hầu cãi nhau à? Nhan Hiểu Thần đã lường trước chuyện sẽ bị Ngụy Đồng hỏi, nên bình tĩnh nói: “Mình với Thẩm Hầu không phải cãi nhau, là ba mẹ của Thẩm Hầu không đồng ý mình với anh ấy ở chung.”

Ngụy Đồng nổi giận, “Dựa vào cái gì? Con trai cưng của bọn họ làm hại người ta đến học vị cũng mất, lấy tư cách gì mà chán ghét cậu?”

Nhan Hiểu Thần nhìn Ngụy Đồng, Ngụy Đồng biết cô không thích người khác nói Thẩm Hầu làm hại cô mất học vị, vội vàng sửa lại giọng nói, “Được rồi, không nói chuyện trước kia nữa, ba mẹ Thẩm Hầu vì sao lại không thích cậu?”

“Lý do cổ xưa nhất, lại hữu dụng nhất, là môn không đăng hộ không đối.”

Ngụy đồng vẻ mặt khó tin, “Nhà Thẩm Hầu giàu có lắm à?”

Nhan Hiểu Thần gật đầu.

Ngụy Đồng mỉa mai hỏi: “Giàu đến cỡ nào? Có đến chục triệu hay trăm triệu không?”

“Vài tỷ.”

Ngụy Đồng hít một hơi lạnh, biểu hiện mỉa mai biến mất. Tuy rằng không biết cụ thể hoàn cảnh gia đình của Nhan Hiểu Thần, nhưng có thể đoán được nhà cô rất nghèo, hai gia đình quả thật một trời một vực. Đặt mình vào hoàn cảnh người khác suy nghĩ một chút, cô và bạn trai của cô trước đây, do hắn ta học trường đại học không tốt, nên ba mẹ cô mới kịch liệt phản đối, cha mẹ trên đời này đều lo lắng cho con mình chịu khổ, đúng là không thể trách ba mẹ của Thẩm Hầu được. Ngụy Đồng nói: “Thật sự là không ngờ, Thẩm Hầu nhìn rất bình thường! Cậu định làm thế nào?”

“Lúc trước, chỗ ở và việc làm đều do Thẩm Hầu hỗ trợ, nhưng mấy thứ đó đích thực không phải của anh ấy, nói trắng ra, chính là dựa vào ba mẹ của Thẩm Hầu, ‘cắn người miệng mềm, bắt người nương tay’ (11.2), ba mẹ anh ấy xem thường mình là do mình tự chuốc lấy, hiện giờ tự kiếm sống là tốt nhất! Ít ra sau này đối mặt với mẹ của anh ấy không phải chột dạ.”

(11.2) Cắn người miệng mềm, bắt người nương tay (nguyên văn là: cật nhân đích chủy nhuyễn, nã nhân đích thủ đoản), ý là, ăn đồ ăn của người ta thì nói chuyện với người ta cũng mềm mỏng hơn, lấy thứ gì đó của người ta thì cũng nương tay hơn với người ta.

Ngụy Đồng trong lòng rất khó chịu, nếu Hiểu Thần không mất học vị, thì cớ gì phải vì tiền mà buồn bã? Cô nói: “Mặc kệ có xảy ra chuyện gì, cứ việc đến tìm mình, tuy mình không thể giúp chuyện lớn, nhưng chuyện nhỏ nhặt thì không thành vấn đề.” Nhan Hiểu Thần cười nói: “Bây giờ không phải là đang tìm cậu giúp đỡ hay sao?”

Ngụy Đồng nói: “Đưa cho mình địa chỉ mới của cậu đi, có gì mình sẽ tìm cậu.”

Nhan Hiểu Thần đưa cho Ngụy Đồng địa chỉ khu nhà trọ.

Quả nhiên đúng như dự đoán của Nhan Hiểu Thần, Thẩm Hầu tiếp đón khách hàng ở Tam Á xong, lại bị điều đến địa phương khác công tác, chính xác đến lúc nào mới có thể trở về Thượng Hải, Thẩm Hầu cũng không biết rõ.

Nhan Hiểu Thần chuyển đồ đạc ra khỏi căn hộ của Thẩm Hầu, dọn vào khu nhà trọ gần quán Bar để ở. Ban ngày, cô ra quán net gửi sơ yếu lý lịch tìm việc làm. Buổi tối thì đến quán Bar làm công kiếm chút tiền sinh hoạt, mỗi ngày coi như là bận rộn.

Nhưng cho dù có gửi bao nhiêu bản sơ yếu lý lịch, đều như hòn đá chìm xuống biển, không có bất kỳ hồi âm nào.

Nhan Hiểu Thần nhìn lại phần sơ yếu lý lịch của bản thân, đích thực là cũng cảm thấy nghi ngờ, đã học qua đại học, nhưng không có học vị, chuyên ngành là kinh tế tài chính, công việc đầu tiên lại là sản xuất may mặc, thành tích chuyên ngành rất cao, nhưng đi làm chỉ có nửa năm, nếu là những công ty chính quy, chắc chắn sẽ không lựa chọn người có nhiều vấn đề như vậy.

Buổi chiều, Nhan Hiểu Thần lại ra quán net tìm việc làm, trước tiên là xem qua hộp mail, không có bất kỳ trả lời nào, cô thất vọng ra khỏi hộp thư, tiếp tục lên mạng tìm việc làm khác.

Quả thật với tình hình hiện tại, có gửi bao nhiêu bản sơ yếu lý lịch cũng sẽ rất khó được nhận, công việc liên quan đến kinh tế tài chính đều yêu cầu có bằng cấp học vị học sĩ, nói đến đều này, dĩ nhiên cô không có tư cách; còn những công ty sản xuất may mặc hay mua bán kinh doanh, tuy yêu cầu bằng cấp có thấp hơn, chỉ cần học qua đại học là được, nhưng ít ra cũng phải tốt nghiệp chuyên ngành có liên quan, hoặc phải có kinh nghiệm làm việc cùng ngành ít nhất là hai năm, cô không tốt nghiệp đúng chuyên ngành yêu cầu, kinh nghiệp làm việc cũng chỉ mới có nửa năm, căn bản cũng không có tư cách nộp sơ yếu lý lịch. Cô vẫn mong chờ gặp may mắn, kiên trì nộp qua sơ yếu lý lịch, những vẫn chưa có ai để ý đến.

Nhan Hiểu Thần tinh tế tỉ mỉ xem qua từng cái thông báo tuyển dụng, di động đột nhiên vang lên. Cô cho rằng có công ty gọi đi phỏng vấn, kích động cầm lấy điện thoại, nhưng không phải là số điện thoại lạ, là của Lưu tổng.

Lưu tổng nhiệt tình hỏi chuyện: “Nhan Hiểu Thần? Gần đây cháu thế nào?”

“Vẫn bình thường.”

“Tìm được việc làm chưa?”

“Không có.”

“Xã hội bây giờ cạnh tranh quyết liệt lắm, chưa kể đến người không có học vị như cháu, không ít nghiên cứu sinh ở các đại học danh tiếng đều không tìm được việc làm. Cô bé à, cháu đừng quá cứng đầu, Hầu tổng luôn nói, chỉ cần cháu đồng ý chia tay với Thẩm Hầu, chị ấy sẽ giúp cho cháu có một công việc tốt…”

“Tôi không cần đâu!” Nhan Hiểu Thần cúp điện thoại.

Cô nhìn lên trang web đầy ắp các thông tin việc làm, có chút tuyệt vọng, một thành phố lớn như vậy, có nhiều công ty như vậy, lại chẳng có một công ty nào muốn tuyển cô làm. Nhan Hiểu Thần biết cảm xúc tuyệt vọng giống như đầm lầy, một khi rơi vào, chỉ biết càng lún càng sâu, cô hít một hơi, đè nén toàn bộ cảm xúc tuyệt vọng chán nản xuống, lấy lại tinh thần, tiếp tục gửi sơ yếu lý lịch.

Vào một buổi tối ngày mười bốn tháng một, Thẩm Hầu từ Trùng Khánh trở lại Thượng Hải.

Hắn lén la lén lút mở cửa, đang rất cao hứng muốn cho Nhan Hiểu Thần một sự ngạc nhiên, nhưng Nhan Hiểu Thần lại không có ở nhà. Lúc đầu, hắn cho rằng cô có chuyện ra ngoài, nhưng khi đi đến phòng vệ sinh, liền nhận thấy có gì đó không đúng, bên cạnh bồn rửa mặt chỉ còn lại đồ dùng cá nhân của hắn, trên giá treo cũng chỉ còn lại khăn mặt của hắn.

Thẩm Hầu phóng tới phòng ngủ của Nhan Hiểu Thần, hắn tìm kiếm mọi ngóc ngách của tủ quần áo và giá sách trên bàn nhưng vô ích, toàn bộ những thứ thuộc về cô đã hoàn toàn biến mất, hắn đã tận mắt thấy cô bỏ từng thứ từng thứ một vào phòng, từng chút chút một đem niềm hạnh phúc tràn đầy tâm can của hắn, không nghĩ đến chỉ trong một đêm đều trở thành hư không.

Thẩm Hầu tâm trí hoảng loạn, lập tức gọi điện thoại cho Nhan Hiểu Thần, nhưng không ai bắt máy, hắn gọi lần này đến lần khác, thường sẽ có người trả lời hắn, nhưng cũng chẳng có ai tiếp nhận.

Thẩm Hầu gọi điện thoại cho Judy, thế nhưng Judy lại nói cho hắn biết, trước tết Nhan Hiểu Thần đã xin nghỉ việc. Thẩm Hầu lại gọi điện thoại cho Lưu thúc thúc, anh ta bày ra lý do thoái thác, giống y như đúc Judy, ngoại trừ chuyện nghỉ việc, cái gì cũng đều không biết.

Nhưng mà, mấy hôm nghỉ tết Nhan Hiểu Thần đến gặp hắn không có chuyện gì khác thường, nhiều ngày nay bọn họ gọi điện thoại nói chuyện với nhau cũng chẳng có gì lạ, vì sao cô lại rời khỏi công ty, chuyển đi nơi khác, mà vẫn dối gạt hắn? Thẩm Hầu ngồi sụp xuống ghế sô pha, hoảng loạn suy nghĩ, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?

Hắn phải nhanh chóng tìm ra Nhan Hiểu Thần, nhưng đến lúc này, mới phát hiện, quan hệ của hắn và Nhan Hiểu Thần không phải thân thiết đến mức như hắn nghĩ, tưởng sẽ có vô số cách để tìm được cô, thế nhưng chỉ có một số điện thoại.

Hắn không biết nhà của cô ở đâu, cũng không biết cách liên lạc với mẹ của cô, chỉ có thể lần này đến lần khác gọi điện thoại cho cô, nhưng đầu bên kia vẫn không có ai trả lời.

Từng cho rằng như vậy là đã vô cùng gần gũi thân mật, nhưng cũng chỉ là một dãy số điện thoại? Thẩm Hầu nhịn không được nghĩ rằng, nếu vĩnh viễn không có người nhận cuộc điện thoại này, có phải hắn sẽ không bao giờ tìm thấy cô? Lần đầu tiên trong đời Thẩm Hầu nhận ra một điều, mất đi một người thật quá dễ dàng.

Nhìn vào đồng hồ đã hơn 12 giờ đêm.

Thẩm Hầu bất đắc dĩ suy nghĩ, cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng, hắn bắt đầu gọi điện thoại cho bạn bè của Nhan Hiểu Thần.

Sau khi bị trường học khai trừ, Nhan Hiểu Thần chỉ có liên hệ với các bạn ở ký túc xá, nói đúng hơn, là các cô gái cùng phòng Lưu Hân Huy và Ngụy Đồng. Lưu Hân Huy đang ở quê xa, không thể biết chỗ của Nhan Hiểu Thần; Ngụy Đồng đang ở Thượng Hải, hai người cũng thường hay đi ăn cơm với nhau, có lẽ sẽ biết được chút ít, nhưng điện thoại của Ngụy Đồng lại tắt máy.

Một người bạn khác nữa mà Nhan Hiểu Thần vẫn thường liên lạc đó là Trình Trí Viễn, Thẩm Hầu đã quên mất là từ khi nào và xuất phát từ mục đích gì mà hắn có được số điện thoại của Trình Trí Viễn, nhưng lúc này không cần biết hai người có quen biết hay không, cũng không cần để ý đến mặt mũi, hắn bấm số điện thoại của Trình Trí Viễn.

Trình Trí Viễn đã nghỉ ngơi, bị chuông điện thoại đánh thức, anh ta mơ mơ màng màng sờ soạng tìm điện thoại, nhìn thấy số lạ, mặc dù có chút mất hứng, nhưng dù sao cũng đã tỉnh, nên vẫn nhận.

“A lô?”

“Xin hỏi có phải Trình Trí Viễn không?”

Trình Trí Viễn cảm thấy giọng nói có chút quen, nhưng nhất thời không nhớ rõ là ai, “Là tôi, anh là ai?”

“Tôi là Thẩm Hầu.”

Trình Trí Viễn lập tức ngồi dậy, khó trách anh ta không nghe ra là Thẩm Hầu, giọng của hắn quá khẩn trương cẩn thận, thật sự không giống với giọng nói ngang ngược thường ngày. “Có chuyện gì?” Trình Trí Viễn nói chuyện, đã bắt đầu thay quần áo, có thể khiến cho Thẩm Hầu gọi điện thoại cho anh ta nguyên nhân chỉ có một, mà lại gọi vào giờ này, chắc chắn không phải chuyện tốt.

“Anh có biết Nhan Hiểu Thần ở đâu không?”

“Em ấy không phải đang cùng với cậu ở chung một nhà hay sao?”

“Tôi đi công tác ba tuần liền, tối hôm nay hơn 10 giờ về đến nhà thì phát hiện cô ấy đã đi rồi, đồ đạc cá nhân của cô ấy cũng đều không có.”

“Công ty thì sao?”

“Đã gọi điện thoại hỏi qua rồi, công ty nói trước tết cô ấy đã xin nghỉ, không biết cô ấy đi đâu.”

“Cậu và Hiểu Thần liên hệ gần nhất là khi nào?”

Thẩm Hầu không kiên nhẫn khi bị Trình Trí Viễn hỏi lung tung, nhưng hiện tại hắn đang nhờ Trình Trí Viễn giúp đỡ, nên đành đè nén tâm trạng nôn nóng, nói: “Mới tối hôm nay, tôi vừa xuống máy bay có gọi điện thoại cho Tiểu Tiểu, tôi không nói cho cô ấy biết là tôi đã về Thượng Hải, làm bộ như vẫn còn đi công tác xa, sau đó hỏi han vài câu thì cúp điện thoại. Tôi thề là tôi và Tiểu Tiểu tuyệt đối không có cãi nhau, nói chuyện đều rất bình thường! Anh rốt cuộc có biết cô ấy ở đâu không?”

“Tôi không biết.”

“Gần nhất anh liên hệ với Nhan Hiểu Thần là khi nào? Có biết cô ấy có thể đi đâu không?”

“Lần trước tôi và em ấy liên hệ là tết tây, thông qua blog gửi vài câu chúc mừng năm mới, trong nhất thời chưa nghĩ ra em ấy có thể đi đâu.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện