Sáng sớm hôm sau, Viên Soái vừa đến văn phòng, thư ký liền nói với anh Lưu Đan bên ngân hàng nhân dân đã gọi điện mấy lần. Anh biết nên là lúc giải quyết cô ta rồi liền gọi lại, vừa báo tên, bên kia liền bắn ra một tràng chất vấn liên tiếp.

"Anh đi đâu vậy? Vì sao không nhận điện thoại của em? Anh có ý gì chứ, anh định ăn cháo đá bát à?"

Lúc trước luôn ở cùng Lưu Đan, một là muốn nhờ cô ta làm việc, còn có một điểm là giọng nói cô ta và Giang Quân có chút giống nhau, nhất là khi làm nũng, lại thêm tính tình cô tô cũng rất thẳng thắn, thích cái gì, không thích cái gì đều viết trên mặt. Nhưng tiếp xúc nhiều hơn liền phát hiện khác biệt bản chất giữa các cô. Lưu Đan thẳng thắng là vì cô ta biết rõ cô ta có chỗ dựa vững chắc, không sợ trời không sợ đất. Phần lớn con cháu cán bộ đều là như vậy, tương lai từ lâu đã được sắp xếp tốt rồi, trong chính phủ, làm công chức bộ phận cơ yếu, mỗi ngày đúng giờ vào làm, tan làm, có người nâng đỡ, theo đuổi, muốn cái gì, vừa mở miệng lập tức có rất nhiều người tranh nhau giành tặng, chỉ cần trong nghiệp vụ không phạm phải sai lầm lớn, quan hệ với người bên dưới có kém hơn nữa vẫn có thể lăn lộn, nổi bật. Cô ta có thể sẽ vì nhìn thấy truyền thông trên TV tuyên truyền những người nghèo khổ mà cảm thán, nhưng cô ta vĩnh viễn sẽ không nghĩ đến việc ra tay giúp đỡ, bởi vì cô ta cảm thấy đây là định mệnh, giống như cô nhất định sẽ có cuộc sống không lo áo cơm. Cô ta đối với những phụ nữ thành công trên xã hội này rất xem thường, cảm thấy những người phụ nữ kia hoặc là thông qua thủ đoạn bất chính gì đó mà ngoi lên, hoặc là một bà đàn ông không hơn không kém.

Viên Soái cảm thấy cô ta giống như một gốc dây leo. Anh biết rất rõ Lưu Đan xem anh là đại thụ có thể leo lên, nền tảng gia đình anh dù ở trong quân đội, nhưng ông nội và cha anh đều là nhân vật tiếng tăm lừng lẫy, quyền thế dĩ nhiên lớn hơn một cán bộ cấp bộ rất nhiều. Hơn nữa, mấy năm nay anh tự mình xây dựng nền tảng, cho dù là tiền tài hay là địa vị đều không con cháu cán bộ khác nào có thể so sánh được, cũng chỉ có Giang Quân không vừa mắt anh, còn từng trêu chọc nói: "Nếu trong cách mạng văn hóa, anh chính là một phần tử đầu cơ trục lợi, đào góc tường giai cấp vô sản, cạo đầu, bỏ tù, lao động cải tạo là còn nhẹ, tội đó là phải xử bắn. Anh nói xem nhà các anh ai ai cũng là tướng quân, truyền thống vinh quang bị hủy trong tay độc đinh anh rồi, còn là nguyên soái*, thật sự là hy vọng càng nhiều, thất vọng càng lớn mà, tương lai nếu anh có con thì đặt là chó con gì đó, không chừng còn có thể nối nghiệp ông nội anh"

"Cũng chỉ có em xem anh như cỏ đuôi chó" Anh nhỏ giọng cười.

"Anh nói cái gì vậy? Bên cạnh anh có người khác à?" Lưu Đan buồn bực nâng cao âm lượng

"Cô Lưu có việc gì xin nói thẳng, tôi sắp phải họp rồi" Anh uống một ngụm trà, ngón tay đau đớn cả đêm, vốn buồn bực không thôi, còn phải nghe cô ta rầy rà.

"Buổi tối cùng ăn cơm đi"

"Không có thời gian"

"Anh có việc gì chứ, không phải là ăn cơm với bạn của anh sao? Ăn với ai chẳng là ăn chứ"

"Là ăn cơm với người yêu của tôi. Còn nữa, cô Lưu, phiền cô về sau buổi tối đừng gọi điện cho tôi, ảnh hưởng bọn tôi nghỉ ngơi"

"Viên Soái, anh lợi hại lắm, trở mặt không nhận người, anh xem tôi là cái gì chứ?"

"Tôi vẫn thật sự xem cô như một người bạn có thể giúp đỡ, chuyện công tác có chỗ tốt dĩ nhiên sẽ nghĩ đến cô, mọi thứ giống như trước kia. Nhưng các phương diện khác cô tốt nhất nên có chừng mực. Lưu Đan, tôi thì không sao cả, nhưng trở mặt rồi thì đối với cô không tốt" Anh không kiên nhẫn nói, nghe thấy trong loa truyền ra tiếng va chạm, biết cô ta đã ném điện thoại đi, liền dứt khoát tắt máy.

Khi người ở văn phòng Bắc Kinh báo cho Giang Quân tài liệu bọn họ trình lên tổng bộ ngân hàng nhân dân phê duyệt đến giờ vẫn chưa có thời gian tiếp nhận chính xác, cô cũng không quá bất ngờ.

"Không phải còn chưa tới 6 tháng sao?" Cô âm thầm tính toán trong lòng, còn thời gian 2 tháng là đủ rồi.

"Tới 6 tháng rồi, nếu nói không thụ lý, chúng ta sẽ phiền phức lớn, chỉ có thể chờ phí một năm" giám đốc văn phòng ở bên cạnh vô cùng lo lắng, nói: "Cô Lưu bên kia trước đây vẫn rất tốt, gần đây không biết vì cái gì luôn lạnh lùng từ chối"

Cô nhún nhún vai: "Phê duyệt ngân hàng chi nhánh Bắc Kinh cũng thông qua rồi, cô ta chẳng qua cũng chỉ là một người qua đường, không cần lo lắng"

"Nhưng mà, việc này, cô Lưu là nhân vật mấu chốt, cần tôi hẹn lại cô ta hay không, hai người tự mình trò chuyện với cô ta?"

"Không phải chỉ là một sở phó sao? Còn có sở chính, cục trưởng không phải sao, cô ta khó dễ, cô ta dựa vào cái gì khó dễ?" Giang Quân cười lạnh nói: "Biện pháp đối phó chướng ngại vật tốt nhất chính là trực tiếp tiêu diệt cô ta"

Nếu đổi thành người khác, cô tự nhiên sẽ nhẹ nhàng trao đổi với đối phương một chút, chẳng qua là một từ lợi ích. Nhưng Lưu Đan, sợ là còn phải thêm một chữ tình.

"Quản lý khu vực Trung Quốc của GT và cô ta rất gần gũi, còn có tin tức nói bọn họ đang yêu nhau, có thể nào là do bọn họ phá rối hay không? Dù sao trước mắt cũng chỉ có chúng ta và GT ở trong nước triển khai tất cả nghiệp vụ nhân dân tệ" Một đồng nghiệp phụ trách quy trình nói

"Juno, chuyện này, em tự mình giám sát một chút" DU cả buổi không nói lời nào, cuối cùng mở miệng. Cô đồng ý gọn gàng, dứt khoát, việc này cho dù không bảo cô quản, cô cũng sẽ quản.

"Cô Lưu này, chúng ta cùng đi gặp một chút..." DU còn chưa nói xong liền bị điện thoại của Giang Quân cắt ngang. Anh nhăn mặt nhíu mày, ý bảo cô nghe điện thoại trước

"Trưởng ngân hàng Nhậm, có gì dạy bảo ạ"

"Giang Quân, lần này em phải cứu anh" Đầu bên kia điện thoại, Nhâm Quân ủ rũ, nói: "Xảy ra chuyện rồi"

"Nói đi" Cô trực tiếp trở về văn phòng, đóng cửa lại

"Em còn nhớ Kiều Na không?"

"Làm sao vậy?" Cô cả kinh trong lòng, càng thêm bình tĩnh thản nhiên

"Cô ta năm trước có đến chỗ anh, xem ra cũng không tệ, anh nghĩ đều là bạn học thì chiếu cố một chút đi, không ngờ cô ta... cô ta"

Giang Quân khẽ hừ một tiếng "Anh là chiếu cố tới trên giường người ta rồi hả, hình chụp hay là video"

"Hình chụp, còn có, cô ta có thai rồi"

"Vậy anh tìm em làm gì? Mau đi tìm vợ anh tự thú đi thôi, làm lớn rồi, chức trưởng ngân hàng của anh cũng đừng mong làm nữa"

"Anh không dám tìm người khác, nói thật, giao tình hai chúng ta không sâu, nhưng anh tin tưởng em và Viên Soái, cô ta là bạn gái cũ của Viên Soái, cái này em biết rồi, anh vừa rồi đã nói với Viên Soái, nhưng cậu ấy không giúp anh"

Cô cảm thấy buồn cười cực kỳ, "Anh muốn bọn em làm thế nào? Tìm người xử lý cô ta?"

"Giúp anh khuyên Viên Soái ra mặt bàn bạc với cô ấy không phải được rồi sao?"

"Anh à, đầu óc anh không có vấn đề chứ"

"Xảy ra chuyện rồi, anh thật sự là không có cách nào, muốn tự sát luôn rồi"

"Được rồi, anh bỏ cái thói trăng hoa kia đi là được rồi, em đi nói với anh ấy"

"Làm ơn, anh nhất định không dám nữa"

"Nói với em vô dụng, nói với con của anh ấy" Cô ngắt điện thoại, nhớ tới gương mặt trẻ con nhỏ nhắn không ngừng gọi cô là chị kia, trong lòng lạnh lẽo, gia đình tốt như vậy, sao có thể nhẫn tâm chứ.

Cô đi đến bên cửa, ngoài cửa mơ hồ truyền đến tiếng DU nói chuyện. Cô tựa lên cửa, bỗng nhiên có chút sợ đi ra ngoài đối mặt với anh ta. Hai gò má anh ta sưng đỏ, vết thương trên khóe miệng đều chứng minh chuyện đã xảy ra ngày hôm qua. Thái độ của anh đối với cô hôm nay nhìn như giống trước kia, lại tựa như có chỗ nào đó có chút khác biệt. Cô cố hết sức làm cho mình có vẻ bình thường, làm như cái gì cũng không biết, chỉ là trong lòng cô hiểu được thật sự đã có chuyện gì đó thay đổi. Cô sẽ không còn là Juno trước đó, mà anh ta cũng sẽ không còn là DU trước kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện