"Tiểu Ái!! Bên này!!"
Trong sảnh sân bay thành phố S, ba Phương và mẹ Phương đi cùng mẹ Lâm Tử Quỳ, hướng về đôi vợ chồng son vẫy vẫy tay , miệng cười toe toét, hưng phấn không thể diễn tả bằng lời.
Tuy rằng Lâm Tử Quỳ và Phương Y Ái biết rằng sẽ có người đến đón mình, nhưng trăm triệu lần không tưởng tượng được mấy bậc phụ huynh cũng kéo đến. Đáng lẽ hai người ung dung tự tại, tay nắm tay, cười nói ngọt ngào. Vừa ngẩng đầu lên thì toàn thân run rẩy.
"Ba, mẹ!" Lâm Tử Quỳ và Phương Y Ái đồng thanh kêu lên.
Lâm Tử Quỳ là người không bình tĩnh nhất trong hai người bọn họ, chăm chú kéo kéo tay áo Phương Y Ái, cắn răng nói nhỏ bên tai: " Tiêu rồi! Tiêu rồi! Họ đến đây là vì đứa con trong bụng em đó, làm sao bây giờ?"
"Bình tĩnh, bình tĩnh, Quỳ làm như vậy không phải là lộ tẩy sao?" Con người càng lớn thì mức độ chững chạc càng tăng, hơn nữa Phương Y Ái tung hoành ở thương trường cũng đã nhiều năm, hít một hơi thật sâu, biểu cảm liền chuyển từ hoảng loạn sang thong dong, mỉm cười nhìn về phía các bậc phụ huynh ở đằng xa, còn không quên vẫy vẫy tay đáp lại.
Dù sao nhà văn Lâm cũng từng gặp những trường hợp khó đỡ, hơn nữa còn có Phương Y Ái lãnh đạn, duỗi thẳng lưng, mất tự nhiên ho khan hai tiếng, ngẩng cao đầu dương dương tự đặc, mang theo cảm giác xung trận chịu chết đi theo!
"Ba mẹ, sao mọi người lại đến đây. "
Vừa hô xong 2 chữ thì ba người đã đồng loạt quay lại, lúc gọi "mẹ", tuy hướng về mẹ ruột nhưng ánh mắt lại nhìn về phía mẹ Lâm, làm cho Lâm Tử Quỳ đang im lặng đứng bên cạnh nhịn không được giơ thẳng ngón cái tán dương, hành động xử lý thuần thục quan hệ mẹ chồng nàng dâu của cô.
"Tiểu Ái, Tử Quỳ, đã trở về. Mau mau lại đây cho ba mẹ nhìn một chút."
Vây lấy hai người nhưng toàn bộ lực chú ý chỉ đặt trên một người mà thôi, trước tiên là mẹ Lâm mở miệng nói chuyện với con dâu, vừa dứt lời thì kéo Phương Y Ái đến trước mặt họ,bắt đầu mẹ một câu, con một câu, nói không ngừng nghỉ, hoàn toàn quên mất sự tồn tại của người khác.
"Tiểu Ái, mấy ngày nay con có chỗ nào không.. khỏe không? Ăn ít hay ăn nhiều a?"
"Tiểu Ái a, đi xa có mệt lắm không con? Con có muốn ói không?"
"Tiểu Ái, cháu ngoại của chúng ta có khỏe không? Con phải chú ý thân thể nha, nghìn vạn lần đừng làm tổn hại đến đứa bé nha!"
"Ha ha ha, không sao không sao, Tử Quỳ săn sóc con rất tốt..." Nói xong liền cất bước, bước ra khỏi "chiến trường" đi đến bên cạnh Lâm Tử Quỳ, cùng nhà văn Lâm liếc mắt nhìn nhau, trong lòng thở dài thườn thượt, như một bộ phim truyền hình về ba người phụ nữ, chỉ khác ở chỗ, một vai nữ được thay thế bởi cha cô, nhưng sức công phá cũng không hề nhỏ. Hỏi càng nhiều thì càng lộ ra nhiều khe hở, trăm triệu lần cũng không có khả năng đối phó các vị cáo già này.
Căng thẳng nắm chặt tay Lâm Tử Quỳ, ý bảo nhanh chóng có hành động khác.
Hiểu rõ mệnh lệnh của nữ vương bệ hạ, ở bên cạnh Phương Y Ái nhiều năm như vậy, lễ nào một chút thông minh sắc xảo cũng không có sao? "Ba, hai mẹ, chúng ta lên xe trước đi, vừa đi vừa nói chuyện nha.."
"Đúng rồi, đúng rồi, xem chúng ta kìa, chỉ biết lo lắng cho cháu ngoại, quên béng hết những chuyện khác, Y Ái mau mau lên xe, bên ngoài đang lạnh, coi chừng bị cảm nha con."
Ba Phương vừa dứt lời, vài người tiến lên vây quanh Phương Y Ái, ba Phương bước lên cầm lấy túi xách của Phương Y Ái, đi theo sát phía sau, còn mẹ Lâm và mẹ Phương đi bên cạnh dìu Phương Y Ái từ sân bay ra đến chỗ đậu xe. .
Lúc này Lâm Tử Quỳ vừa ngẫm nghĩ .. vừa quạu quọ, không ai thèm để ý đến sự tồn tại của cô, ít nhiều gì cũng phải hỏi thăm cô một tiếng a!
"cô Lâm, đưa hành lý cho bọn tôi xách đi."
Đám vệ sĩ trong bộ vest đồng phục màu đen có lẽ xuất phát từ bổn phận trách nhiệm thường ngày, nhưng cũng có lẽ cảm thông mà bước lên kêu Lâm Tử Quỳ đưa hành lý trong tay giao cho bọn họ, nếu như không phải đang ở sân bay nơi có rất nhiều người, chắc chắn Lâm Tử Quỳ sẽ cảm động đến mức đôi mắt ươn ướt.
Trên một chiếc xe, 5 người ngồi vào vừa đủ, ba Phương lo lắng cho con gái và cháu ngoại nên tự mình cầm lái, còn mẹ Phương thì ngồi ở ghế phó lái, nhưng quay hẳn đầu về phía sau, cặp mắt không rời Phương Y Ái một giây. Mẹ Lâm ngồi ở phía sau cùng với đôi vợ chồng son, Phương Y Ái ngồi ở giữa, mẹ Lâm và Tử Quỳ ngồi ở 2 bên.
"Phải rồi, ba mẹ, con và Y Ái lúc ở nước ngoài chụp rất nhiều hình, con mở cho mọi người xem nha. " vẻ mặt nịnh nọt quay qua nói với các bậc phụ huynh, rất sợ bọn họ lại túm lấy Phương Y Ái hỏi này hỏi kia. Móc ra chiếc máy chụp hình, bắt đầu tìm kiếm ảnh chụp trong những ngày qua.
"thôi thôi thôi, cất máy đi... Những thứ như điện thoại di động, máy chụp hình phải để cách xa Phương Y Ái, độ phóng xạ ảnh hưởng không tốt đến đứa trẻ."
Thấy người nào đó móc máy chụp hình, mẹ Lâm nhanh chóng vươn tay ngang qua Phương Y Ái nhấn xuống, ánh mắt ghét bỏ, lời lẽ quan tâm làm cho Lâm Tử Quỳ sốc tới óc. Lâm Tử Quỳ hiểu được mọi người bỏ mặc mình chỉ quan tâm lo lắng cho Phương Y Ái, nhà văn Lâm tức giận nhìn mẹ mình không thể tin nổi, kiểu này là muốn đưa đứa con độc nhất vô nhị này vào lãnh cung sao?
"Đúng rồi đó, Tử Quỳ, ngược lại mẹ con đã nhắc nhở mẹ và ba con, chưa từng để ý đến vấn đề này." mẹ Phương nhất thời như bừng tỉnh, biểu hiện vừa tự trách vừa kích động hẳn lên.
Nghẹn cười nhìn những người xung quanh phối hợp hành động, trong lòng Phương Y Ái cảm thương cho hoàn cảnh của nhà văn Lâm, nhẹ nhàng ôm cánh tay Lâm Tử Quỳ vào lòng, lặng lẽ nghiêng đầu thì thầm bên tai: "không có gì đâu.. Không có gì đâu.. Đợi khi về nhà... vợ yêu chồng a... nhịn đi... Nhịn đi nha."
"Phải rồi Tiểu Ái, trong điện thoại Tử Quỳ nói phản ứng lúc con mang thai rất nghiêm trọng a, hay bị..."
"Oẹ..."
Lâm Tử Quỳ thật sự bội phục nữ vương bệ hạ, mẹ Phương còn chưa dứt lời, liền bắt đầu diễn trò, ở bên cạnh đột nhiên ho khan làm cho tất cả mọi người bị doạ đến hết hồn. Khéo léo lấy tay che miệng, ôm bụng, còn thêm chút âm thanh minh hoạ, "diễn như thật" a!
"Có sao không con, mau mau, ông nhanh nhanh tìm chỗ đậu xe, Tử Quỳ mau mở cửa sổ ra, trong này ngộp ngạt quá. Bây giờ mẹ gọi điện cho bác sĩ Vương đến khám cho con."
"bác sĩ... Bác sĩ Vương... Vương? !"
Tình huống này trong mắt người già thì thật sự rất khẩn cấp, mẹ Phương cúi đầu xuống, lấy điện thoại di động ra, lướt qua danh bạ tìm kiếm số điện thoại "bác sĩ Vương".
"Đúng vậy, mẹ đã tìm cho con một bác sĩ chuyên môn, trong lúc con mang thai phải thật chú ý đến sức khỏe."
Nghe mẹ Phương giải thích, Lâm Tử Quỳ trợn trắng mắt nhìn Phương Y Ái, nữ vương bệ hạ cũng đang vì hành động tự cho là thông minh của mình mà ảo não không thôi, biết vậy không nên cắt ngang lời mẹ mình, khi mẹ cô vừa nói tình trạng lúc mang thai, vì sợ lộ tẩy, dưới tình thế cấp bách, không suy nghĩ kỹ càng, cũng không thèm ám chỉ cho Lâm Tử Quỳ, tự mình đạo diễn màn nôn khan.
Được mẹ Phương tận tình giải thích, Lâm Tử Quỳ chột dạ, nhanh chóng len lén nháy mắt nhìn Phương Y Ái, ngụ ý kêu nhanh nhanh ngăn cản mẹ cô gọi bác sĩ.
"Mẹ, con khỏe, không... không cần gọi bác sĩ ."
"Như vậy sao được, con nôn nghiêm trọng như vậy, bây giờ chỉ mới có thai, sau này bụng càng lớn sẽ càng nghiêm trọng ."
"Trời ơi, mẹ à, con ngồi máy bay suốt cả ngày mệt muốn chết, không muốn đi đâu nữa hết. " Trong khoảng thời gian ngắn, Phương Y Ái không nghĩ ra cách gì, tâm tình rối loạn, không còn rụt rè lịch sự như bình thường, trong tình thế cấp bách ngang nhiên giật lấy chiếc điện thoại di động trong tay mẹ mình để ngăn cản cuộc gọi.
Luôn luôn xử sự lịch sự, nhã nhặn, bỗng nhiên Phương Y Ái hành động như vậy, toàn bộ mọi người trên xe đều trợn tròn mắt nhìn, nói chính xác là hoảng sợ, ba vị phụ huynh trố mắt quay qua quay lại nhìn nhau..
Phương Y Ái cũng luống cuống, xong đời, toàn bộ bị lộ hết rồi ! Nhìn chiếc điện thoại bị mình giật lấy, lại nhìn Lâm Tử Quỳ ở bên cạnh cũng đang khiếp sợ không kém, ánh mắt lộ vẻ cầu xin giúp đỡ, nhưng mà vẻ mặt sợ hãi này của Lâm Tử Quỳ cho thấy không thể trông mong vào khả năng cứu mình ra khỏi biển lửa của cô ấy.
"Mẹ, ba, hahahah, mọi người cũng biết đó, phụ nữ lúc mang thai tính tình hơi kỳ quặc, mấy ngày ở nước ngoài tâm tính của tiểu Ái cũng hay thay đổi, ha ha ha ha ha ha..." Quả thực coi khinh cô mà, ít nhiều gì cô cũng là nhà văn nổi tiếng, tư duy nhanh nhạy sao mà thiếu, để giảm bớt bầu không khí, Lâm Tử Quỳ cố gắng giả cười vì Phương Y Ái xử lý cục diện rối rắm, trong không gian nho nhỏ, âm thanh khô khan vẫn quanh quẩn. Cũng không quên lấy điện thoại mà Phương Y Ái đang cầm đưa trả lại cho mẹ Phương.
"À, đúng đúng, qua nhiều năm cũng quên mất cảm giác mang thai, năm đó tính tình của mẹ cũng rất kỳ lạ ." Không có hoài nghi với lời giải thích của Lâm Tử Quỳ, tin tưởng người phụ nữ nào đã mang thai đều sẽ có trạng thái bệnh này, nhờ con rể nhắc nhở mà mẹ Phương mới lấy lại tinh thần, đối với lý do này vô cùng tin tưởng không chút nghi ngờ.
"Đúng đó, năm đó lúc mẹ mang thai con hành cha mệt muốn chết. Chao ôi, mới đây đã 28 năm, con cũng đã trưởng thành mà còn mang thai nữa." Nghe Lâm Tử Quỳ giải thích, cha Phương xúc động, nhìn cô con gái luôn được yêu thương che chở của mình giờ đã lập gia đình, viền mắt không kiềm được cũng ướt át.
"Thì ra là như vậy, làm mẹ giật mình," trong lòng mẹ Lâm đã ổn định lại, bà cũng không hoài nghi gì về lời nói của Lâm Tử Quỳ, bà cũng đã từng mang thai 9 tháng 10 ngày, tuy rằng lúc đó chỉ có một mình bà gian khổ tự lo cho bản thân, nhưng bà cũng có thể hiểu được.
Tâm tình các bậc phụ huynh cũng thoải mái hơn, một màn hài kịch diễn ra làm cho hai trái tim đập bang bang liên hồi cũng kết thúc, Phương Y Ái càng nghĩ càng phát hiện hôm nay Lâm Tử Quỳ thật sự rất tài ba, thở phào nhẹ nhõm một hơi, ngã đầu tựa vào vai, cảm giác có người để dựa dẫm thật tốt.
-- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- --
"Trời ơi! Làm tôi sợ muốn chết!"
Ba mẹ Phương tới đón, dĩ nhiên là sẽ quay về biệt thự Phương gia, vừa vào nhà, Phương Y Ái và Lâm Tử Quỳ mượn cớ nghỉ ngơi liền vội vã lên lầu, thoát khỏi tầm mắt của mọi người, bước đi không ngừng nghỉ.
Thông cảm cho tình trạng đặc biệt của Phương Y Ái nên mọi người cũng không nói gì. Vừa vào phòng Phương Y Ái, khoá chặt cửa, hai người quẫn bách ngã vào chiếc giường rộng rãi.
"Em cũng vậy, hôm nay thiếu chút nữa là bại lộ ra hết, cũng may Tử Quỳ của em thông minh, " nói xong nữ vương bệ hạ nằm song song với Lâm Tử Quỳ, xoay người nhào vào lòng người yêu,', "Mấy ngày tiếp theo phải làm tốt hơn a."
"Cũng do em gây ra, còn muốn tôi đi giải quyết, phải làm sao bây giờ, theo như phân tích của tôi, lần này cha mẹ em nhất định đợi đến khi em sinh con bình an mới buông tha, nói không chừng sẽ theo sát chăm sóc 24/24! ! !"
Lời nói của Lâm Tử Quỳ rất giống với suy nghĩ của cô, tình trạng hôm nay đủ cho thấy sự việc đang gấp cỡ nào, hơi nâng cơ thể lên, chóp mũi hai người chạm vào nhau: "bây giờ phải làm sao, mỗi ngày họ vây lấy em, em làm sao có thể đi bệnh viện làm phẫu thuật a?"
"Việc cấp bách trước mắt là phải ổn định, nhanh nhanh lên mạng tìm kiếm thông tin lúc mới mang thai."
...
"Để tôi xem thử," vội vã, lúc này Lâm Tử Quỳ ngồi xếp bằng trên giường, đặt máy tính trên đùi, hai đầu tựa vào nhau, chăm chú đọc nội dung những biểu hiện khi mang thai trên màn hình, "Không ăn ngon miệng, tâm tình không ổn định, khó chịu, ba điều này em đã diễn rồi, còn có...sau một tháng xuất hiện...mất ngủ, mệt mỏi rã rời, cái này dễ diễn, còn có... Còn có.. Thường xuyên thèm ăn."
"Thèm ăn?" Mấy cái trước thì dễ rồi, cái này làm sao diễn đây, Phương Y Ái rất khôn khéo trên thương trường... Còn những thứ này thật đúng là chưa từng thử qua, "là ăn liên tục sao?"
đối với phái đẹp thích chưng diện, việc giữ dáng là vô cùng quan trọng, "beng" không thể nghi ngờ gì nữa, đây là điều tối kỵ và cấm động vào a! ! ! Cực kỳ không có khả năng a .