Tình huống có chút ngoài dự đoán của cô, chỉ thấy từ xa có cái gì đó chao đảo hướng này mà đi đến. Chờ đến lúc nó đụng ngã tấm ván gỗ hiện rõ thân hình thì Aisha kinh hãi run rẩy.

Là một đoàn cương thi a!

Không đúng, trên thế giới này làm sao lại có cương thi, hơn nữa một đoàn mười mấy người chúng nó trên đều cột băng vải màu trắng. Băng vải đó có chút rách, bên trong lộ ra khối thịt hồng hồng màu đen, những băng vải này đều gói gọn từ đầu đến chân.

Đáng ghét, Aisha che mũi, cái mùi hương này thật là làm cô hỏng mất.

Vào lúc này Imhotep cầm quyển sách linh hồn, nói: “Ma quỷ, mau trở lại bên người Anubis, bụi về với cát, cát về với đất….” (@Thoa: Anh ấy đang đọc chú văn đóa)

Vốn là những xác ướp này đang thong thả đi, tìm kiếm đối thủ hoặc kẻ thù, nhưng lại bị quyển sách linh hồn của Imhotep công kích, nên tốc độ trở nên nhanh hơn, hướng Imhotep vọt tới.

Chúng nó lực lượng rất lớn, cũng không sợ bị chém, dù cho đã bị nhóm tăng lữ chém thành hai nửa nhưng vẫn hướng đến Imhotep.

Hình ảnh này thực sự đáng sợ, càng đáng sợ là nhóm tăng lữ gần như không làm gì được, bọn họ đang chặn các xác ướp theo hình vòng cung, đằng sau là Imhotep đang đọc chú ngữ. Tuy nhiên, xác ướp đánh lên, làm đội hình bị lộ ra một khẽ hở hướng Imhotep.

Cơ hội tới, nhưng Aisha thật sự sợ hãi. Nếu mình chạy lên làm lá chắn, có phải hay không bị biến thành cương thi? Nhìn nửa ngày cô cũng có chút hiểu, xác ướp cũng không biến người thành cương thi mà chỉ hút khô máu.

Aisha ở hiện đại ngoại trừ bơi lội thì kỹ năng võ thuật cũng không kém, trình độ phải nói là cao, cho nên lúc rắn hổ mang nói cô bưu hãn, cũng không phải nói bừa.

Chính là muốn đối mặt với xác ướp cô vẫn còn do dự, nhưng lại nghĩ đến việc về nhà cô liền đứng thẳng lưng, nhìn bốn phía tìm vũ khí, tìm thấy một cây giáo được để một bên.

Cô chạy đến cầm lấy cây thương đó, rất nặng, vừa vặn có thể dùng để càn quét xác ướp.

Kéo theo cây giáo chạy đến trước Imhotep, hắn có chút run run bất ngờ nhưng vẫn như cũ tiếp tục đọc mặt chữ trên quyển sách. Mà Aisha nghĩ dù sao cũng đã đứng ra, vậy đánh đi.

Thân thể này cũng thường xuyên tập luyện thể chất, đem cây giáo chém xác ướp, vừa vặn bổ sung chỗ hổng trong đội ngũ của nhóm tăng lữ.

Nhưng là xác ướp khó đối phó hơn cô nghĩ, khiến cô ngã xuống hơn nữa còn dùng băng vải cuốn lấy cây giáo, kéo đi.

Aisha sức lực không lớn, như thế liền bị kéo đi qua. Cô mượn lực hai tay trên mặt đất xoay một vòng đá văng xác ướp.(@Thoa: Ai có học qua karate, hay taekwondo là biết cách đá xoáy hen)

Lúc này, Imhotep đọc: “Xuống địa ngục đi, ác ma.”

Ánh sáng chói lóa đến chói mắt xuất hiện, Aisha đem tay chặn lại ánh mắt. Xác ướp liền chậm rãi ngã xuống đất, biến thành cát đá theo gió bay đi.

Imhotep nhìn Aisha đầy hoài nghi, chậm rãi đến bên cô, với bộ dạng này có thể gặp hắn không? Aisha sờ sờ lên khăn trùm đầu của mình, thần bí một chút có lẽ sẽ nổi lên hứng thú?

Nghĩ thế Aisha liền không nhìn Imhotep mà đứng lên bỏ chạy, Imhotep muốn biết cô gái vừa giúp mình là ai, hắn đuổi theo sát hai bước chân thân thủ mau lẹ giữ chặt lấy cô: “Chờ chút……”

Bắt được cổ tay của cô, cô gái kia dáng người hoàn mỹ xinh đẹp quay đầu, khăn trùm đầu của cô rớt xuống, hiện rõ khuôn mặt.

“Là nàng?” Imhotep ngẩn ra.

Lúc hắn còn đang mê mang Aisha tránh đi tay hắn chạy đi, nhưng là vừa chạy liền cảm thấy chân thật đau. Có thể là vừa rồi đá quá mạnh mà bị đau một chút!

Vội vàng chạy về thần điện, cô không tin mình cứu hắn trong trường hợp nguy hiểm như thế mà hắn sẽ không để trong lòng? Lần này cô không tin hắn không đến.

Dùng vải bố bó chân lại cho tốt, cô lại bắt đầu cuộc sống ở thần điện.

Nhưng lại qua hai ngày cũng không thấy bóng dáng Imhotep đâu, chẳng lẽ hắn không có chút cảm động sao? Xem ra phải dùng phương pháp khác, cần phải suy nghĩ thật kỹ bước tiếp theo mới được.

Chính là đang cảm thấy thất vọng thì lúc này có một âm thanh từ sau lưng Aisha vang lên: “Ta đến nói lời cảm ơn, ngươi đã cứu mạng ta và bảo hộ thần dân Thebes.”

Là Imhotep, hắn rốt cuộc cũng đến.

Aisha mạnh mẽ đứng lên, kinh hỉ đan xem xoay, cười nói: “Ta cứu không phải người dân Thebes, ta cứu chính là chàng mà thôi. Imhotep, ta biết chàng đang trốn tránh ta, cho nên chờ mãi mà không thấy chàng đâu, nhưng là chàng không thể nào ngăn chặn được trái tim ta.”

Imhotep rất bội phục dũng khí của cô vào ngày hôm đó, một cô gái khi đối mặt với quỷ dữ như thế mà không lùi bước khiến hắn rất bất ngờ, khi nghe nàng nói nàng là vì mình thì có chút tâm có chút dao động.

Nàng rất xinh đẹp, gợi cảm, thẳng thắn, như một đoàn nhiệt hỏa, làm cho người ta dù có xa cách mấy cũng có thể cảm nhận được nhiệt độ mà nàng mang lại.

“Đối với đại tư tế tình yêu là cấm kỵ, tiểu thư Aisha hãy nhớ xem vòng tay tử thần giấu nơi nào, nếu không đến đêm trăng rằm sẽ bị Pharaoh trị tội.” Hắn đã cự tuyệt qua một lần, nhưng lúc này lại có chút chần chờ.

Mà Aisha lại cười nói: “Imhotep cảm ơn chàng đã quan tâm ta, tuy là không biết vòng tay tử thần giấu ở nơi nào, nhưng là ta sẽ suy nghĩ nghiêm túc. Chính là suy nghĩ lại rất mệt, hay là chàng dẫn ta đi ra ngoài một chút chắc có thể nghĩ ra được điều gì đó.”

Imhotep có chút bất đắc dĩ, nói: “Aisha.”

Aisha thở dài, nói: “Được rồi, được rồi, ta biết chàng không muốn ở bên ta. Nhưng mà có thể ngồi một không? Chỉ một lát……” Cô cúi đầu đáng thương hề hề nói.

Không có biện pháp, cô đã đợi hắn rất lâu rồi, phương pháp để quyến rũ đối phương cô cũng đã tập khá nhiều, cô tin tưởng biểu cảm này có thể lừa bất luận kẻ nào.

Hắn ở lại.

Quả nhiên là mềm lòng, hắn ngồi xuống một tảng đá, ánh mắt nhìn ra xa sông Nile lộ ra tươi cười. Như vậy cũng rất tốt, so với những nơi khác thì thần điện thật sự là một nơi yên tĩnh.

Aisha đứng ở bên cạnh hắn, thật sự thì cả ngày suy nghĩ thế nào để bày tỏ tình yêu với hắn, trong lòng cũng không tránh khỏi biến hắn thành người yêu giả tưởng.

Lúc này nhìn hắn cũng thuận mắt hơn, đặc biệt lúc đầu không thích cái đầu trọc của hắn, hiện tại lại phát giác đầu trọc cũng là một kiểu soái khí.

Mấy ngày hôm trước cô có nhớ đến, Anck-Su-Namun tựa hồ thường sờ đầu hoặc sờ khóe mắt hắn, khi đó bộ dáng hắn tỏ ra rất hưởng thụ. Chính là không biết mình có nên thử một lần?

Aisha vươn tay, muốn sờ thử đầu hắn, nhưng lại nghĩ như vậy thật không phải phép nên chuyển tay ôn nhu hướng khóe mắt hắn.

Imhotep thân thủ tốt nhanh chống bắt lấy tay cô: “Nàng….”

Aisha hoảng hốt, nói: “Mắt chàng rất đẹp.”

Imhotep từ nhỏ đến lớn đây là lần đầu tiên có người tiếp xúc thân thể hắn khen đẹp, thần điện luôn luôn là một nơi an bình cùng nghiêm túc, hắn luôn ở vị trí cao được người tôn kính, chưa bao giờ cảm nhân được thâm tình.

Hắn buông tay, Aisha liền chạm khóe mắt hắn. Nhẹ nhàng lướt qua, cô liền buông tay thẹn thùng đứng một bên.

Mặc dù muốn quyến rũ hắn, nhưng là như vậy bị một người đàn ông nghiêm túc nhìn mình thì cũng không thể không thẹn thùng, khẩn trương.

Gió sông Nile thổi qua man mát, từng làn sóng nhấp nhô, một đôi nam nữ nhìn những gợn sóng chậm rãi an tĩnh, nhưng là trong lòng mỗi người lại có những gợn sóng lăn tăn nổi lên.

Tác giả có chuyện muốn nói: Mục đích của nữ chủ thật rõ ràng nha.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện