Editor: Thập Tam Thoa

Đáng tiếc Aisha còn chưa xem đủ, thì một đạo ánh sáng bay qua đầu bọn họ. Vừa ngước nhìn đã thấy tướng quân Dương không biết từ khi nào đã đặt bảo thạch vào đỉnh tháp!

“Shangri-La……” Hoàng đế Rồng rống to, khuôn mặt đơ như đá có chút ý cười, cho dù không thể nhìn ra.

Nhưng rồi hắn ta đột nhiên hét lớn một tiếng, đem toàn bộ khả năng công kích Imhotep và Anubis.

Ba cổ năng lượng hùng hậu va chạm trong không trung, đủ để gây ra một trận tuyết lở.

Sắc mặt Aisha đều thay đổi, tuyết lở chứ không phải đùa, cô hoàn toàn không đủ năng lực để đối phó nó, cô có thân kim cương bất xâm dù có bị vùi trong tuyết vẫn có thể sống, nhưng nếu bị tuyết chôn mấy năm thì đó quả là một cực hình.

Có điều, cô cũng không kích động, bởi vì cô nhìn thấy Imhotep vươn tay về phía cô khi tuyết lở. Cho nên, cô chỉ đứng yên cười, mặc cho anh kéo cô đi.

Nhưng cô phát giác Imhotep không giống như bình thường hòa nhã ôn nhu, thay vào đó là phẫn nộ, sốt ruột và lo lắng. Đây là vì sao? Tay hai người rõ ràng đang nắm chặt, nhưng tại sao anh vẫn có chút run rẩy khi ôm mình?

Anh lạnh sao?

Lúc này cô bỗng rơi vào một cái ôm ấm áp, sau đó thì bay lên không trung.

“Khụ…… Made……” Cô ho nhẹ vài tiếng, có thế này nhớ tới con gái vẫn còn ở phía dưới.Nhưng Imhotep lại sống chết ôm chặt cô đứng trên nóc tòa tháp không chịu buông tay, làm Aisha có chút khẩn trương, mạc danh kỳ diệu hỏi: “Sao vậy?”

“Aisha, em không nên lại để bản thân lâm vào nguy hiểm. Vừa rồi anh cảm thấy như mình quay lại ba ngàn năm trước nhìn em bị thiêu chết, lúc đó anh cỡ nào mong muốn người cùng bị thiêu sống với em là anh, nhưng anh lại không thể. Aisha, cái loại cảm giác này luôn tồn tại trong lòng anh, anh không muốn nếm lại lần nữa.” Anh ôm cô thật chặt, không muốn để cô thoát đi, muốn cô hòa nhập vào thân thể mình.

“Đau đau đau……”

“Aisha……” Imhotep hơi thả lỏng, nâng cằm cô lên mạnh mẽ hôn lên môi cô. Anh thật sự rất sợ, vừa hôn vừa ôm chặt cô.

“Không phải lúc này…… Made…… Anubis……” Aisha bị hôn đến có chút đau, lúc này cô giống như hiểu rõ tâm trạng của Imhotep ở ba ngàn năm trước, anh rất sợ hãi. Có điều nếu còn tiếp tục như thế, chẳng phải là chờ súng bóp cò sao?

Trong lúc Imhotep đang cuồng nhiệt hôn Aisha, cô mở mắt ra, sau đó nhìn thấy sau lưng Imhotep đang đứng một người tuyết, nó dùng một bàn tay chạm vào môi bản thân, tay còn lại thì sờ đầu giống như tự hỏi bọn họ đang làm cái gì. Aisha đầu đầy hắc tuyến, vội vàng giãy dụa nói: “Imhotep có người nhìn, có người.”

Imhotep cuối cùng nâng đầu lên, anh xoa tóc Aisha, nói: “Ừ, tốt là em ở đây.”

“Không phải riêng em.” Aisha chỉ về phía sau anh, Imhotep lạnh nhạt quay đầu, sau đó nói: “Đây không phải là chuyện ngươi có thể học.” Anh nhìn bốn phía, đột nhiên đưa tay vào trong tuyết giống như muốn kéo ai đó ra. Nơi đó có một cái đầu của người tuyết, nó rung đầu một cái rồi kéo con rắn nhỏ ra.

Made: “Tê……” Nghĩa là: Không mặc quần áo thật sự rất lạnh.

Anubis lúc này đang có hình người đầu sói, cậu ôm Made vào trong ngực, sưởi ấm cho cô. Những người khác cũng được người tuyết cứu ra, Lâm nói: “Chúng ta cần phải đi đến Shangri-La ngay, phải ngăn cản bọn họ.”

O’Connell nói: “Vậy phải nhanh lên.”

Phải nhanh hơn, Imhotep ôm Aisha, trong mắt anh tựa hồ mang theo hận ý, khác hẳn với sự sợ hãi, lo lắng vừa rồi.

Vì thế anh chủ động nói: “Đi hướng nào?”

Lâm chỉ ra phương hướng, Imhotep hét lớn một tiếng, tuyết biến thành lóc xoáy nâng bọn họ lên, bay về phương hướng được chỉ.

Thì ra anh không những có thể điều khiển cát mà còn có thể điều khiển tuyết, đúng là loại sức mạnh có thể lợi dụng tất cả mọi yếu tố của tự nhiên thiên nhiên. Rất nhanh những tòa tháp cao đã ở trước mắt, Imhotep dừng lại, phía trước cần người hướng dẫn mới có thể tiến lên.

Đi thêm một đoạn đường, bọn họ rốt cục tới Shangri-La.

Vừa tiến vào đã ngửi thấy một mùi hơi nước rất đặc trưng, quay đầu nhìn mới thấy nó phát ra từ một con suối.

Aisha cảm thấy nước suối rất đặc biệt, đặc biệt đến làm cô khiếp sợ. Cô lui về phía sau, Made cũng như vậy, quấn chặt Anubis không rời.

Ngay bờ suối đứng một người phụ nữ không biết bao nhiêu tuổi, bà ta không hỏi gì đã trực tiếp rút kiếm ra lao tới.

O’Connell dẫn đầu đoàn người nên nhanh chóng rút đao ngăn lại.

Lúc này một thanh âm vang lên: “Mẹ, là con, Lâm.” Đây là tiếng Trung.

Cả nhà Imhotep đều biết nói tiếng Trung, ngay cả Anubis cũng biết. Cho nên bọn họ lập tức đã biết quan hệ của hai người.

Nhưng O’Connell không biết, anh giơ súng lên.

Alex giữ chặt tay ba mình: “Không được làm đau Lâm.”

“Thằng nhóc này, đừng có vì bạn gái mà không cảnh giới chứ, chúng ta tùy thời đều có thể gặp nguy hiểm……”

“Anh không thấy hai người bọn họ rất thân cận sao?” Evelyn kéo O’Connell ra, chồng của cô là một người rất dễ xúc động.

Lâm nhanh chóng giới thiệu người phụ nữ kia, tên bà là Tử Uyển, là mẹ của Lâm.

Bọn họ cũng giải thích chuyện của Hoàng đế Rồng, nói muốn giúp bảo vệ nơi này,

Tử Uyển nghe thấy vậy rất vui vẻ, mời bọn họ đến phòng nghỉ ngơi. Lúc này Anubis lại ngơ ngác đứng trên bờ suối, Tử Uyển đi đến trước mặt Anubis nói: “Tôi nghĩ với sức mạnh hiện tại của cậu sẽ không cần đến nó.”

Anubis nói: “Dòng suối này thượng nguồn ở sâu dưới lòng đất, nó trông có thể rất sạch sẽ, nhưng thật chất lại cực độc, có thể triệt để thay đổi thể chất của các người, biến các người thành quái vật.”

Tử Uyển nghe Anubis nói như vậy nhíu đầu mày, nhưng vẫn nói: “Đúng vậy, người uống nó sẽ biến thành quái vật.”

Anubis ngồi xổm xuống, dùng tay chạm vào mặt nước: “Nó hẳn có thể đối chọi với lực lượng ánh sáng, tôi muốn lấy một lọ”

Tử Uyển nói: “Tôi không phải người bảo vệ nơi này, người tuyết mới là. Nhưng chính bọn họ đưa các người đến đây, nên tùy cậu. Nhưng, không nên dùng cho **”

Anubis đột nhiên mở miệng chó nói: “Quả thật là dùng để **.” (cũng ko biết tác giả dùng ** là ý gì đâu, đừng hỏi!!)

Made: “Tê……” Nghĩa là: Anh đừng chạm vào nó, tôi sợ.

Anubis nói: “Yên tâm, anh sẽ cất kỹ nó, sẽ không để nó làm tổn hại đến em.” Từ sớm Anubis đã có cảm giác, dòng suối này là giải pháp cho lớp màng kim cương kia của Made, nhưng tạm thời vẫn không thể dùng được, cần phải hỏi xà thần trước mới được nói.

Tất cả bọn họ đi nghỉ ngơi, Aisha tắm qua một lần rồi mới an ủi tâm linh bi thương của Imhotep. Kỳ thật người đàn ông này rất dễ dỗ, chỉ cần nói trong lòng mình chỉ có anh, sau này tuyệt đối sẽ không rời xa anh, tóm lại bất kỳ câu nói buồn nôn nào đều cứ đem ra dùng là được. Cũng vì điều này, nhiều lúc Aisha tự hỏi chỉ số thông minh của Imhotep là bao nhiêu?

Imhotep cũng không ngốc, anh chẳng qua luôn toàn tâm toàn ý vì người mình yêu nên cũng muốn được người mình yêu đối xử như thế mà thôi.

Không ít người cảm thấy đàn ông như vậy rất không có cá tính, nhưng Aisha lại cảm thấy như thế rất tốt, cô là phụ nữ, cũng chỉ muốn người đàn ông của mình quan tâm mình mà thôi.

Mà Imhotep là một người rất trọng tình, vì thế cô cũng muốn trao anh một viên kẹo trọng tình. Tình yêu, không phải rất đơn giản sao, cần gì nghĩ nhiều chi cho phức tạp?

Imhotep cuối cùng có chút yên tâm, anh ôm Aisha nằm xuống. Chỉ chốc lát sau cửa mở, Alex cầm ấm nước run run nói: “Thực xin lỗi, cháu đến không đúng lúc.” Nói xong rất lễ phép đi ra ngoài.

Bên ngoài Lâm hỏi: “Cậu không phải đi đưa nước nóng sao, thế nào đã đi ra?”

Alex nói: “Phòng của vợ chồng người ta chúng ta tốt nhất đừng tùy tiện đi vào.”

Lâm không có hỏi, đại khái đã đoán được nguyên nhân.

“Chúng ta đi hỏi mẹ về nhược điểm của Hoàng đế thôi.” Lâm nói.

“Ừm, hai người bảo vệ nơi này đã bao nhiêu năm rồi.” Alex hỏi.

“Tôi cũng không biết là bao lâu, nhưng chắc chắn là từ lúc Hoàng đế chết cho đến lúc tôi sinh ra đều đã ở nơi này.”

Aisha nhìn Imhotep, cô thật muốn nói: Cô ấy có khi còn lớn tuổi hơn anh.

Imhotep không có nghe cuộc đối thoại giữa hai người bọn họ, một lòng một dạ chỉ muốn ôm chặt vợ vào lòng.

Tiếp đó, Aisha chợt nghe thấy Alex lớn tiếng tuyên ngôn: “Cho dù cô bao nhiêu tuổi, tôi vẫn thích cô.”

Lâm xoa đầu Alex nói: “Nhưng tôi không muốn nhìn cậu già rồi chết đi.”

Alex nói: “Tôi cũng vẫn thích cô.”

Lâm tựa hồ thở dài, giống như đối với sự chấp nhất của cậu không có cách nào.

Tình yêu không phân biệt biên giới, tuổi tác, giới tính. Nhìn Imhotep bên người, Aisha cảm thấy cô hình như cũng không phân biệt biên giới? Vừa mỉm cười, lại nghĩ đến con gái, con bé tuy rằng còn chưa biết yêu, nhưng hoa đào của cô ngay cả chủng loại cũng chẳng phân.

Lúc cả đầu óc cô đều xoay quanh chuyện tình yêu, đột nhiên nghe thấy một tiếng vang lớn bên ngoài.

Imhotep mạnh mẽ ngồi dậy nói: “Hắn đến.”

Hắn đến từ lúc nào sao bọn họ không cảm nhận được? Hai người liền xông ra ngoài, người trước tiên công kích bọn họ không phải Hoàng đế mà tướng quân Dương, hắn ta trực tiếp ném bom về phía bức tường đá. Sau đó, Hoàng đế Rồng mới từ không trung đánh xuống.

Dùng người thường đi tiên phong thật ti bỉ, nhưng lại rất hữu hiệu.

Chờ bọn họ chú ý đến thì Hoàng đế Rồng đã tắm mình trong dòng suối, hóa thân, ba đầu rắn hiện ra.

Đồng loại sao? (Ý là Aisha là rắn, nên cứ là rắn là đồng loại của cô)

Không, là rồng mới đúng?

Có điều, nhìn thế nào vẫn giống một con rắn ba đầu.

Hắn lắc lắc đầu, đạt được toàn bộ sức mạnh hắn căn bản không thèm để ý đến Imhotep và Anubis. Gầm nhẹ một tiếng rồi trực tiếp phóng ra phía bên ngoài, tướng quân Dương thả người nhảy lên trên người Hoàng đế.

Anubis vừa bị bom bức lui, lúc này chìa tay ra bắt lấy đuôi rồng. Hoàng đế không thể bay lên, hắn quay đầu lại, ba hỏa cầu lập tức đánh về phía Anubis.

Imhotep vươn hai tay, ba hỏa cầu liền trật vị trí. (Truyện được đăng tải trên thapdiepcoc.com, nếu bạn nhìn thấy dòng này thì đây là truyện copy)

O’Connell cũng nổ súng, nhưng viên đạn lại bị văng ra, bay thẳng về phía cổ Anubis. Tay của cậu còn bận nắm chặt đuôi rồng, chỉ nghe thấy một tiếng ‘đinh’, viên đạn gõ vào đầu rắn nhỏ của Made–
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện