Author: Lục Lạc Nhi
Nàng đã tỉnh lại mấy ngày rồi, vẫn rất ngoan ngoãn làm con rùa rụt cổ, hằng ngày an nhàn dưỡng thương ở Tuế Vân cung. Ngoại trừ bọn người Bạch Hổ, Thanh Long đến thăm, thì dù là một người nàng cũng không chịu tiếp. Sư phụ của nàng vẫn đang bế quan, dưới sự giúp đỡ của Huyền Vũ, mỗi ngày nàng đều đến thăm Mẫn Nguyên. Nói là đến thăm nhưng chưa bao giờ nàng được nhìn thấy sư phụ, cách một lớp tiên chướng dày đặc, luồng linh khí ở bên trong vô cùng mạnh mẽ là của sư phụ nàng. Những lúc như vậy, Lục Lạc Nhi chỉ lặng lẽ hành lễ khấu đầu: “Sư phụ, Lạc Nhi vẫn bình an.” Sau đó lại trở về Tuế Vân cung với Hàn Nguyệt.
Khi Huyền Vũ có việc bận, Thanh Long, Bạch Hổ lại đến chơi với nàng, nhìn thấy cuộc sống nhàn nhã của nàng hiện tại, Thanh Long nhướng cao hàng chân mày: “Ta chưa từng thấy Thượng tiên nào nhàn nhã hơn muội đấy!” Lạc Nhi trừng mắt với hắn, lắc lắc cánh tay được quấn băng trắng: “Nếu huynh thích, muội sẵn sàng khiến huynh có được cơ hội “nhàn nhã” như muội.” Đầu ngón tay vươn ra chạm khẽ vào cánh tay của nàng, vuốt một đường cong dọc theo cánh tay, Thanh Long lắc đầu cảm thán: “Huynh không thích loại yên tịnh này, muội cứ từ từ thưởng thức đi.”
Lúc này, Bạch Hổ cũng vừa đi vào, nghe thấy cuộc nói chuyện của hai người các nàng, khẽ bật cười: “Huynh không ngại giúp muội một tay đâu.” Lạc Nhi vẫy vẫy gọi hắn lại gần, Bạch Hổ nhanh chóng bước đến, ngồi xuống bên cạnh Thanh Long. “Sao hôm nay huynh lại đến muộn như vậy, quả bồ đào đã bị Thanh Long ăn hết cả rồi.” Lạc Nhi chỉ vào dĩa thức ăn trống không trước mặt, ném cho Thanh Long một cái nhìn khinh bỉ. Thanh Long thản nhiên nhìn lại, ánh mắt cứ như thể hỏi nàng có thể làm gì hắn được chứ? Nhìn thấy bộ dạng trẻ con của hai người, Bạch Hổ lắc đầu: “Không phải huynh muốn đến trễ, mà giữa đường bị chặn lại.”
Lục Lạc Nhi tò mò nghiêng đầu, là ai có gan lớn như vậy, dám chặn đường một trong Tứ phương thần, không biết Bạch Hổ là người thế nào sao? Hắn ta ghét nhất là bị người khác xen vào việc của mình. Thanh Long cũng tò mò, hắn xoay đầu nhìn về phía Bạch Hổ: “Kẻ nào to gan như vậy?’’ Bạch Hổ từ tốn trả lời: “Thiên nữ Tần Y.” Nhắc đến cái tên này làm nàng không thoải mái, sự tò mò thoáng chốc đã bị đánh tan. Nàng trầm mặc không lên tiếng, nàng ta chặn Bạch Hổ làm gì, nàng có thể đoán ra được một phần. Không thể thông qua Hàn Nguyệt và Huyền Vũ để gặp nàng, chỉ còn lại hai người Bạch Hổ và Thanh Long.
Từ ngày đầu tiên Tần Y đến Tuế Vân cung tìm nàng, nàng đã cầu xin Hàn Nguyệt phong tỏa Tuế Vân cung. Kết giới của chuông vàng vô cùng mạnh mẽ, đến cả một con ruồi nếu không có sự cho phép của Hàn Nguyệt cũng không thể đi vào. Là nàng đang sợ Tần Y sẽ không tiến vào bằng những cách thông thường, con người đầy toan tính kia nghĩ gì nàng không đoán được. Nhưng nàng không muốn gặp nàng ta, một chút cũng không nguyện ý. Ai bảo nàng ta là nữ phụ báo thù kia chứ, nàng mới trải qua thần kiếp thăng tiên, vất vả lắm mới bảo toàn được mạng sống. Không lý nào lại đi dây dưa cùng Tần Y, nếu vậy ngay cả cái mạng nhỏ vừa nhặt được này chỉ sợ sẽ rơi rớt đâu đó mất.
Lục Lạc Nhi thở dài, nàng đã tận lực trốn tránh, vì sao người đó vẫn nhất quyết muốn gặp nàng. Gặp rồi thì sẽ làm gì chứ, chẳng lẽ nàng ta muốn nắm tay nàng hát bài tỷ muội tình thâm sao? Xin lỗi, nàng không dám, cũng không hề muốn có tình tỷ muội nào với Tần Y. Những gì nàng ta đã gây ra với nữ thứ phụ trong kiếp trước là sự thật quá rõ ràng, Tần Y chưa từng xem nữ thứ phụ là tỷ muội. Bây giờ sống lại, vì sự hổ thẹn trong lòng mà muốn bù đắp tội lỗi ư, ai có thể tha thứ, nhưng riêng nàng chỉ cảm thấy ghê sợ. Có những thứ đã vứt bỏ, dù có tìm lại cũng không thể như xưa, mối quan hệ giữa nàng và Tần Y cũng như thế. Vĩnh viễn đứng ở hai bờ khác nhau! Thanh Long nhận ra biểu hiện kỳ lạ của nàng, hắn vỗ nhẹ lên vai nàng một cái: “Không muốn gặp thì không cần gặp, dù Tần Y có mang thân phận gì đi nữa, chẳng qua chỉ là dưỡng nữ của Thiên đế, lại chẳng có việc gì quan trọng gấp gáp. Không gặp cũng đỡ phiền phức, tránh dây dưa với những chuyện không rõ ràng.” Bạch Hổ gật đầu tán đồng với tiểu đệ: “Ta cũng cảm thấy như vậy, Tần Y đó không hề đơn giản. Mỗi khi nhìn thấy ánh mắt của nàng ta, ta đều thấy một sự tính toán sâu kín khó dò. Người như vậy không thích hợp để muội kết giao.’’ Nàng mỉm cười với hai người họ: “Đúng vậy, không thích thì không gặp. Không gặp sẽ chẳng có phiền phức.”
Lời nàng vừa dứt, thì đã nghe thấy tiếng bước chân nặng nề của ai đó phía xa. Đám người Bạch Hổ xoay đầu nhìn lại, vẻ mặt còn chưa hết sửng sốt đã nhìn thấy Hàn Nguyệt tức giận đi vào. Tâm tình thất thường của vị công chúa này ngay cả Thiên đế cũng không đoán ra được, vậy thì hôm nay lại vì lý do gì mà khiến Hàn Nguyệt giận dữ như vậy. Lạc Nhi mỉm cười xem náo nhiệt, suốt ngày nằm trên giường thật sự khiến nàng rất buồn chán. “Sư tỷ!” Nghe thấy tiếng gọi ngọt ngào của nàng, bước chân của Hàn Nguyệt khẽ chậm lại, sức lực cũng nhẹ hơn vài phần. Tiểu sư muội mới khỏe lại, nàng không nên làm muội ấy kinh động.
Hàn Nguyệt vứt bộ dạng tức giận ra sau lưng, mỉm cười với nàng, lướt qua khẽ gật đầu chào đám Bạch Hổ bên cạnh, bọn họ cũng đáp lễ với nàng. “Không có việc gì cả, muội đừng lo lắng nhiều! Chẳng phải bây giờ muội phải đến hồ Thải Thanh để thiền định, để ta gọi Ngọc Cầm đưa muội đi.” Hàn Nguyệt quyết định nhanh chóng như vậy, không cho nàng có cơ hội từ chối. Ngọc Cầm vâng lệnh thu xếp mọi thứ rồi cùng với các cung nga khác đưa nàng đến hồ Thải Thanh. Lạc Nhi ngoan ngoãn trầm mình xuống nước, nhắm mắt tập trung thiền định, việc bây giờ nàng cần chính là để bản thân mong chóng khỏe lại.
Nhìn thấy Lạc Nhi đã chịu ngồi yên trong hồ Thải Thanh, Hàn Nguyệt mới ra hiệu với Thanh Long, Bach Hổ. Ba người bọn họ rời khỏi hồ tiến đến đại sảnh của Tuế Vân cung, chưa kịp chuẩn bị tinh thần Hàn Nguyệt đã vội nói: “Phụ quân của ta muốn đưa Lạc Nhi đến Âm Tư Môn.” Bạch Hổ ngạc nhiên: “Hả? Tại sao Thiên đế lại quyết định như vậy, muội ấy vốn dĩ đã là đệ tử của Thượng thần Mẫn Nguyên. Hà cớ gì Thiên đế còn muốn đưa Lạc Nhi đến Âm Tư Môn.’’
Thanh Long lại là người suy nghĩ thấu đáo ra trước, đôi mắt lạnh lùng nhìn Hàn Nguyệt: “Ngoài mặt là vì sự tiến bộ của Lạc Nhi, bây giờ Thượng thần Mẫn Nguyên đã bế quan tu luyện, không biết ngày nào tháng nào mới xuất quan. Việc học tập của Lạc Nhi lại không thể chậm trễ, muội ấy có thiên phú như vậy, nhất định Thiên đế đã để mắt đến muội ấy rồi. Còn về việc chọn Âm Tư Môn để gửi gắm Lạc Nhi, phần nhiều là vì mối quan hệ giữa Trưởng tôn Gia Cẩn Bình và Thượng thần Mẫn Nguyên. Công chúa Hàn Nguyệt, phụ quân của người làm việc thật có tính toán, đợi sau khi Thượng thần Mẫn Nguyên xuất quan, cũng không thể trách Thiên đế được. Điều ta thắc mắc chính là tại sao Thiên đế lại quan tâm đặc biệt đến Lạc Nhi như vậy?”
Làm sao Hàn Nguyệt lại không biết những điều đó, hàng chân mày cau chặt lại. Cũng giống như Thanh Long, nàng đã chất vấn Thiên đế về việc này, lúc đó dù người không trả lời nàng nhưng ánh mắt lại dừng ở trên người Tần Y. Việc Lạc Nhi đến Âm Tư Môn không ít thì nhiều chắc chắn cũng có liên quan đến Tần Y. “Là vì Tần Y. Phụ quân vốn có ý định để Tần Y làm đệ tử của sư phụ, nhưng người lại không đồng ý. Vì thế phụ quân của ta liền nhắm đến Âm Tư Môn. Người còn đích thân gửi thư cho Trưởng tôn Gia Cẩn Bình, hẹn ngày sẽ đưa Tần Y đến bái kiến. Có lẽ vì không muốn nàng ta một mình ở đó, nên mới thuận nước đẩy thuyền đưa cả Lạc Nhi theo.”
Bạch Hổ vẫn có điều không hiểu, hắn nghi hoặc nhìn nàng: “Lại là Tần Y. Vừa lên Thiên giới đã được Thiên đế nhận làm nghĩa nữ, nói là họ hàng xa thất lạc nhiều năm. Nay lại vì sợ nàng cô đơn lại đẩy Lạc Nhi đến bên cạnh Tần Y. Ngẫm lại thì hình như Tần Y này rất có hứng thú với tiểu muội, suốt ngày nàng ta cứ tìm cách tiếp cận Lạc Nhi. Đến cuối cùng nàng ta có mục đích gì? Lạc Nhi có thứ gì mà Tần Y cần sao?” Về điểm này thì Hàn Nguyệt cũng chỉ biết lắc đầu. Nàng thật sự không biết trong đầu Tần Y đang nghĩ gì. Tại sao lại nhắm vào tiểu sư muội của nàng, năm lần bảy lượt muốn gặp Lạc Nhi. E rằng khắp cả tứ hải bát hoang chỉ có một mình Tần Y là hiểu được việc mình đang làm.
***
Hôm nay, Tần Y cố tình đón đường Bạch Hổ, nàng ta cho rằng sẽ tìm được cách thuyết phục hắn đưa nàng đến Tuế Vân cung trót lọt. Nhưng nhìn bộ dạng lạnh lùng của hắn, nàng đã biết chắc mình sẽ thất bại. Đành lợi dụng lúc hắn sơ hở, bắn một hạt phấn nhỏ lên áo của hắn. Nhờ vào hạt phấn này mà Tần Y mới có thể lẻn vào Tuế Vân cung an toàn. Giấu đi tiên thân, Tần Y tìm kiếm Lạc Nhi ở khắp mọi nơi, cuối cùng nàng ta cũng đến được hồ Thải Thanh, nhìn thấy Ngọc Cầm canh gác bên ngoài, Tần Y khẽ cười một tiếng, tìm thấy rồi.
Lạc Nhi ngồi trong hồ nước, thả lỏng tinh thần hấp thụ linh khí thuần khiết, cảm nhận kinh mạch của mình ngày càng cứng cáp, được bảo bọc bởi những đường tiên khí mạnh mẽ. Nàng cảm thấy ít ra việc mình tu luyện tiên thuật đã không hề uổng phí, chỉ cần kiên trì thêm một chút nữa nội thương của nàng sẽ nhanh chóng bình phục. Nàng mở mắt ra, hít thở một hơi sâu, kết thúc chu kỳ chuyển động của linh lực, đóng kinh mạch lại, ngả người ra sau để cho cơ thể nổi tự do trên nước. Hàn Nguyệt đối xử với nàng rất tốt, dù lúc trước có tức giận nhất thời vì ghen tị, nhưng chung quy cũng vì tâm tính nóng nảy mà thôi. Tính tình của Hàn Nguyệt nàng cũng đã chứng kiến, trong nóng ngoài lạnh, cảm xúc đều viết lên mặt.
Nếu không gặp Tần Y, có lẽ Hàn Nguyệt sẽ vui vẻ cả đời sống trong sự bao bọc của Thiên đế. Nhưng đáng tiếc, người mà Hàn Nguyệt yêu lại là người Tần Y để mắt đến, hai nữ nhân tranh giành một nam nhân, cuối cùng phần thắng lại là Tần Y. Nàng thở dài, bây giờ nàng phải làm gì đây, nàng thực sự không còn giữ suy nghĩ ban đầu, chỉ muốn bảo toàn tính mạng cho bản thân mình. Lạc Nhi đã có sư phụ, sư tỷ, bằng hữu tốt bên cạnh, nàng không hề cô độc như trước kia nữa. Nếu muốn bảo vệ bọn họ, thì nàng phải chiến đấu với Tần Y, nhưng nàng ta lại là nữ phụ báo thù trong truyền thuyết, nàng có mười cái mạng cũng không đủ để nàng ta chà đạp.
Lục Lạc Nhi cười khổ, bỗng nhiên nàng cảm thấy mình rất buồn ngủ, linh khí chờn vờn bên cạnh, lại nằm trong hồ nước nóng, sự ấm áp cứ thế bao bọc lấy nàng. Khi Lạc Nhi vừa ngủ, Tần Y lập tức xuất hiện, tu vi của Lạc Nhi không thể sánh được với nàng, làm sao có thể chống lại được phép thuật của nàng chứ. Tần Y ngồi cạnh hồ nước, dùng tiên khí bao bọc lấy Lạc Nhi, rồi từ từ đưa nàng lên bờ. Y phục màu trắng trên người nàng ướt sủng, dán vào da thịt để lộ những đường cong mê hoặc. Tần Y khẽ dời ánh mắt, khuôn mặt của nàng ta chẳng mấy chốc đã ửng hồng. Vẻ đẹp kinh diễm của nàng vẫn giống hệt trong ký ức cuả Tần Y.
Bàn tay của Tần Y đưa ra chạm vào cổ tay nàng, mạch tượng rất ổn định, nhưng vì đang bị thương nên tiên khí trong người Lạc Nhi vẫn còn chưa hồi phục. Tần Y lấy ra từ trong ngực áo một viên đan dược, khẽ mở miệng nàng ra rồi đút vào. Nhìn viên thuốc được nàng nuốt xuống, Tần Y mới mỉm cười hài lòng, khi nàng ta thu tay về, lại bị một lọn tóc của Lạc Nhi quấn lấy, nhất thời không thu về được. Tần Y ngẩn người một chốc, bàn tay không tự chủ được vuốt ve khuôn mặt say ngủ của nàng, Lục Lạc Nhi, Thượng thần Chu Tước, người duy nhất đối xử tốt với nàng, cuối cùng lại chết trong chính vòng tay của nàng.
Trái tim của Tần Y rung động, đôi mắt se lại đầy nguy hiểm: “Lạc Nhi! Kiếp này, nhất định nàng sẽ sống bình an vui vẻ.” Dù không nỡ nhưng Tần Y cũng không thể ở lại lâu, nàng ta đưa Lạc Nhi về hồ Thải Thanh. Nhìn làn nước nâng đỡ cơ thể mềm mại của nàng, để linh khí thuần khiết tụ lại nơi nàng đang ngủ, Tần Y mới xoay gót rời đi. Sẽ sớm thôi, Tần Y sẽ đưa Lạc Nhi đến bên cạnh mình, đến lúc đó nhất định nàng sẽ cho Lạc Nhi biết được bí mật lớn nhất của nàng.
Nàng đã tỉnh lại mấy ngày rồi, vẫn rất ngoan ngoãn làm con rùa rụt cổ, hằng ngày an nhàn dưỡng thương ở Tuế Vân cung. Ngoại trừ bọn người Bạch Hổ, Thanh Long đến thăm, thì dù là một người nàng cũng không chịu tiếp. Sư phụ của nàng vẫn đang bế quan, dưới sự giúp đỡ của Huyền Vũ, mỗi ngày nàng đều đến thăm Mẫn Nguyên. Nói là đến thăm nhưng chưa bao giờ nàng được nhìn thấy sư phụ, cách một lớp tiên chướng dày đặc, luồng linh khí ở bên trong vô cùng mạnh mẽ là của sư phụ nàng. Những lúc như vậy, Lục Lạc Nhi chỉ lặng lẽ hành lễ khấu đầu: “Sư phụ, Lạc Nhi vẫn bình an.” Sau đó lại trở về Tuế Vân cung với Hàn Nguyệt.
Khi Huyền Vũ có việc bận, Thanh Long, Bạch Hổ lại đến chơi với nàng, nhìn thấy cuộc sống nhàn nhã của nàng hiện tại, Thanh Long nhướng cao hàng chân mày: “Ta chưa từng thấy Thượng tiên nào nhàn nhã hơn muội đấy!” Lạc Nhi trừng mắt với hắn, lắc lắc cánh tay được quấn băng trắng: “Nếu huynh thích, muội sẵn sàng khiến huynh có được cơ hội “nhàn nhã” như muội.” Đầu ngón tay vươn ra chạm khẽ vào cánh tay của nàng, vuốt một đường cong dọc theo cánh tay, Thanh Long lắc đầu cảm thán: “Huynh không thích loại yên tịnh này, muội cứ từ từ thưởng thức đi.”
Lúc này, Bạch Hổ cũng vừa đi vào, nghe thấy cuộc nói chuyện của hai người các nàng, khẽ bật cười: “Huynh không ngại giúp muội một tay đâu.” Lạc Nhi vẫy vẫy gọi hắn lại gần, Bạch Hổ nhanh chóng bước đến, ngồi xuống bên cạnh Thanh Long. “Sao hôm nay huynh lại đến muộn như vậy, quả bồ đào đã bị Thanh Long ăn hết cả rồi.” Lạc Nhi chỉ vào dĩa thức ăn trống không trước mặt, ném cho Thanh Long một cái nhìn khinh bỉ. Thanh Long thản nhiên nhìn lại, ánh mắt cứ như thể hỏi nàng có thể làm gì hắn được chứ? Nhìn thấy bộ dạng trẻ con của hai người, Bạch Hổ lắc đầu: “Không phải huynh muốn đến trễ, mà giữa đường bị chặn lại.”
Lục Lạc Nhi tò mò nghiêng đầu, là ai có gan lớn như vậy, dám chặn đường một trong Tứ phương thần, không biết Bạch Hổ là người thế nào sao? Hắn ta ghét nhất là bị người khác xen vào việc của mình. Thanh Long cũng tò mò, hắn xoay đầu nhìn về phía Bạch Hổ: “Kẻ nào to gan như vậy?’’ Bạch Hổ từ tốn trả lời: “Thiên nữ Tần Y.” Nhắc đến cái tên này làm nàng không thoải mái, sự tò mò thoáng chốc đã bị đánh tan. Nàng trầm mặc không lên tiếng, nàng ta chặn Bạch Hổ làm gì, nàng có thể đoán ra được một phần. Không thể thông qua Hàn Nguyệt và Huyền Vũ để gặp nàng, chỉ còn lại hai người Bạch Hổ và Thanh Long.
Từ ngày đầu tiên Tần Y đến Tuế Vân cung tìm nàng, nàng đã cầu xin Hàn Nguyệt phong tỏa Tuế Vân cung. Kết giới của chuông vàng vô cùng mạnh mẽ, đến cả một con ruồi nếu không có sự cho phép của Hàn Nguyệt cũng không thể đi vào. Là nàng đang sợ Tần Y sẽ không tiến vào bằng những cách thông thường, con người đầy toan tính kia nghĩ gì nàng không đoán được. Nhưng nàng không muốn gặp nàng ta, một chút cũng không nguyện ý. Ai bảo nàng ta là nữ phụ báo thù kia chứ, nàng mới trải qua thần kiếp thăng tiên, vất vả lắm mới bảo toàn được mạng sống. Không lý nào lại đi dây dưa cùng Tần Y, nếu vậy ngay cả cái mạng nhỏ vừa nhặt được này chỉ sợ sẽ rơi rớt đâu đó mất.
Lục Lạc Nhi thở dài, nàng đã tận lực trốn tránh, vì sao người đó vẫn nhất quyết muốn gặp nàng. Gặp rồi thì sẽ làm gì chứ, chẳng lẽ nàng ta muốn nắm tay nàng hát bài tỷ muội tình thâm sao? Xin lỗi, nàng không dám, cũng không hề muốn có tình tỷ muội nào với Tần Y. Những gì nàng ta đã gây ra với nữ thứ phụ trong kiếp trước là sự thật quá rõ ràng, Tần Y chưa từng xem nữ thứ phụ là tỷ muội. Bây giờ sống lại, vì sự hổ thẹn trong lòng mà muốn bù đắp tội lỗi ư, ai có thể tha thứ, nhưng riêng nàng chỉ cảm thấy ghê sợ. Có những thứ đã vứt bỏ, dù có tìm lại cũng không thể như xưa, mối quan hệ giữa nàng và Tần Y cũng như thế. Vĩnh viễn đứng ở hai bờ khác nhau! Thanh Long nhận ra biểu hiện kỳ lạ của nàng, hắn vỗ nhẹ lên vai nàng một cái: “Không muốn gặp thì không cần gặp, dù Tần Y có mang thân phận gì đi nữa, chẳng qua chỉ là dưỡng nữ của Thiên đế, lại chẳng có việc gì quan trọng gấp gáp. Không gặp cũng đỡ phiền phức, tránh dây dưa với những chuyện không rõ ràng.” Bạch Hổ gật đầu tán đồng với tiểu đệ: “Ta cũng cảm thấy như vậy, Tần Y đó không hề đơn giản. Mỗi khi nhìn thấy ánh mắt của nàng ta, ta đều thấy một sự tính toán sâu kín khó dò. Người như vậy không thích hợp để muội kết giao.’’ Nàng mỉm cười với hai người họ: “Đúng vậy, không thích thì không gặp. Không gặp sẽ chẳng có phiền phức.”
Lời nàng vừa dứt, thì đã nghe thấy tiếng bước chân nặng nề của ai đó phía xa. Đám người Bạch Hổ xoay đầu nhìn lại, vẻ mặt còn chưa hết sửng sốt đã nhìn thấy Hàn Nguyệt tức giận đi vào. Tâm tình thất thường của vị công chúa này ngay cả Thiên đế cũng không đoán ra được, vậy thì hôm nay lại vì lý do gì mà khiến Hàn Nguyệt giận dữ như vậy. Lạc Nhi mỉm cười xem náo nhiệt, suốt ngày nằm trên giường thật sự khiến nàng rất buồn chán. “Sư tỷ!” Nghe thấy tiếng gọi ngọt ngào của nàng, bước chân của Hàn Nguyệt khẽ chậm lại, sức lực cũng nhẹ hơn vài phần. Tiểu sư muội mới khỏe lại, nàng không nên làm muội ấy kinh động.
Hàn Nguyệt vứt bộ dạng tức giận ra sau lưng, mỉm cười với nàng, lướt qua khẽ gật đầu chào đám Bạch Hổ bên cạnh, bọn họ cũng đáp lễ với nàng. “Không có việc gì cả, muội đừng lo lắng nhiều! Chẳng phải bây giờ muội phải đến hồ Thải Thanh để thiền định, để ta gọi Ngọc Cầm đưa muội đi.” Hàn Nguyệt quyết định nhanh chóng như vậy, không cho nàng có cơ hội từ chối. Ngọc Cầm vâng lệnh thu xếp mọi thứ rồi cùng với các cung nga khác đưa nàng đến hồ Thải Thanh. Lạc Nhi ngoan ngoãn trầm mình xuống nước, nhắm mắt tập trung thiền định, việc bây giờ nàng cần chính là để bản thân mong chóng khỏe lại.
Nhìn thấy Lạc Nhi đã chịu ngồi yên trong hồ Thải Thanh, Hàn Nguyệt mới ra hiệu với Thanh Long, Bach Hổ. Ba người bọn họ rời khỏi hồ tiến đến đại sảnh của Tuế Vân cung, chưa kịp chuẩn bị tinh thần Hàn Nguyệt đã vội nói: “Phụ quân của ta muốn đưa Lạc Nhi đến Âm Tư Môn.” Bạch Hổ ngạc nhiên: “Hả? Tại sao Thiên đế lại quyết định như vậy, muội ấy vốn dĩ đã là đệ tử của Thượng thần Mẫn Nguyên. Hà cớ gì Thiên đế còn muốn đưa Lạc Nhi đến Âm Tư Môn.’’
Thanh Long lại là người suy nghĩ thấu đáo ra trước, đôi mắt lạnh lùng nhìn Hàn Nguyệt: “Ngoài mặt là vì sự tiến bộ của Lạc Nhi, bây giờ Thượng thần Mẫn Nguyên đã bế quan tu luyện, không biết ngày nào tháng nào mới xuất quan. Việc học tập của Lạc Nhi lại không thể chậm trễ, muội ấy có thiên phú như vậy, nhất định Thiên đế đã để mắt đến muội ấy rồi. Còn về việc chọn Âm Tư Môn để gửi gắm Lạc Nhi, phần nhiều là vì mối quan hệ giữa Trưởng tôn Gia Cẩn Bình và Thượng thần Mẫn Nguyên. Công chúa Hàn Nguyệt, phụ quân của người làm việc thật có tính toán, đợi sau khi Thượng thần Mẫn Nguyên xuất quan, cũng không thể trách Thiên đế được. Điều ta thắc mắc chính là tại sao Thiên đế lại quan tâm đặc biệt đến Lạc Nhi như vậy?”
Làm sao Hàn Nguyệt lại không biết những điều đó, hàng chân mày cau chặt lại. Cũng giống như Thanh Long, nàng đã chất vấn Thiên đế về việc này, lúc đó dù người không trả lời nàng nhưng ánh mắt lại dừng ở trên người Tần Y. Việc Lạc Nhi đến Âm Tư Môn không ít thì nhiều chắc chắn cũng có liên quan đến Tần Y. “Là vì Tần Y. Phụ quân vốn có ý định để Tần Y làm đệ tử của sư phụ, nhưng người lại không đồng ý. Vì thế phụ quân của ta liền nhắm đến Âm Tư Môn. Người còn đích thân gửi thư cho Trưởng tôn Gia Cẩn Bình, hẹn ngày sẽ đưa Tần Y đến bái kiến. Có lẽ vì không muốn nàng ta một mình ở đó, nên mới thuận nước đẩy thuyền đưa cả Lạc Nhi theo.”
Bạch Hổ vẫn có điều không hiểu, hắn nghi hoặc nhìn nàng: “Lại là Tần Y. Vừa lên Thiên giới đã được Thiên đế nhận làm nghĩa nữ, nói là họ hàng xa thất lạc nhiều năm. Nay lại vì sợ nàng cô đơn lại đẩy Lạc Nhi đến bên cạnh Tần Y. Ngẫm lại thì hình như Tần Y này rất có hứng thú với tiểu muội, suốt ngày nàng ta cứ tìm cách tiếp cận Lạc Nhi. Đến cuối cùng nàng ta có mục đích gì? Lạc Nhi có thứ gì mà Tần Y cần sao?” Về điểm này thì Hàn Nguyệt cũng chỉ biết lắc đầu. Nàng thật sự không biết trong đầu Tần Y đang nghĩ gì. Tại sao lại nhắm vào tiểu sư muội của nàng, năm lần bảy lượt muốn gặp Lạc Nhi. E rằng khắp cả tứ hải bát hoang chỉ có một mình Tần Y là hiểu được việc mình đang làm.
***
Hôm nay, Tần Y cố tình đón đường Bạch Hổ, nàng ta cho rằng sẽ tìm được cách thuyết phục hắn đưa nàng đến Tuế Vân cung trót lọt. Nhưng nhìn bộ dạng lạnh lùng của hắn, nàng đã biết chắc mình sẽ thất bại. Đành lợi dụng lúc hắn sơ hở, bắn một hạt phấn nhỏ lên áo của hắn. Nhờ vào hạt phấn này mà Tần Y mới có thể lẻn vào Tuế Vân cung an toàn. Giấu đi tiên thân, Tần Y tìm kiếm Lạc Nhi ở khắp mọi nơi, cuối cùng nàng ta cũng đến được hồ Thải Thanh, nhìn thấy Ngọc Cầm canh gác bên ngoài, Tần Y khẽ cười một tiếng, tìm thấy rồi.
Lạc Nhi ngồi trong hồ nước, thả lỏng tinh thần hấp thụ linh khí thuần khiết, cảm nhận kinh mạch của mình ngày càng cứng cáp, được bảo bọc bởi những đường tiên khí mạnh mẽ. Nàng cảm thấy ít ra việc mình tu luyện tiên thuật đã không hề uổng phí, chỉ cần kiên trì thêm một chút nữa nội thương của nàng sẽ nhanh chóng bình phục. Nàng mở mắt ra, hít thở một hơi sâu, kết thúc chu kỳ chuyển động của linh lực, đóng kinh mạch lại, ngả người ra sau để cho cơ thể nổi tự do trên nước. Hàn Nguyệt đối xử với nàng rất tốt, dù lúc trước có tức giận nhất thời vì ghen tị, nhưng chung quy cũng vì tâm tính nóng nảy mà thôi. Tính tình của Hàn Nguyệt nàng cũng đã chứng kiến, trong nóng ngoài lạnh, cảm xúc đều viết lên mặt.
Nếu không gặp Tần Y, có lẽ Hàn Nguyệt sẽ vui vẻ cả đời sống trong sự bao bọc của Thiên đế. Nhưng đáng tiếc, người mà Hàn Nguyệt yêu lại là người Tần Y để mắt đến, hai nữ nhân tranh giành một nam nhân, cuối cùng phần thắng lại là Tần Y. Nàng thở dài, bây giờ nàng phải làm gì đây, nàng thực sự không còn giữ suy nghĩ ban đầu, chỉ muốn bảo toàn tính mạng cho bản thân mình. Lạc Nhi đã có sư phụ, sư tỷ, bằng hữu tốt bên cạnh, nàng không hề cô độc như trước kia nữa. Nếu muốn bảo vệ bọn họ, thì nàng phải chiến đấu với Tần Y, nhưng nàng ta lại là nữ phụ báo thù trong truyền thuyết, nàng có mười cái mạng cũng không đủ để nàng ta chà đạp.
Lục Lạc Nhi cười khổ, bỗng nhiên nàng cảm thấy mình rất buồn ngủ, linh khí chờn vờn bên cạnh, lại nằm trong hồ nước nóng, sự ấm áp cứ thế bao bọc lấy nàng. Khi Lạc Nhi vừa ngủ, Tần Y lập tức xuất hiện, tu vi của Lạc Nhi không thể sánh được với nàng, làm sao có thể chống lại được phép thuật của nàng chứ. Tần Y ngồi cạnh hồ nước, dùng tiên khí bao bọc lấy Lạc Nhi, rồi từ từ đưa nàng lên bờ. Y phục màu trắng trên người nàng ướt sủng, dán vào da thịt để lộ những đường cong mê hoặc. Tần Y khẽ dời ánh mắt, khuôn mặt của nàng ta chẳng mấy chốc đã ửng hồng. Vẻ đẹp kinh diễm của nàng vẫn giống hệt trong ký ức cuả Tần Y.
Bàn tay của Tần Y đưa ra chạm vào cổ tay nàng, mạch tượng rất ổn định, nhưng vì đang bị thương nên tiên khí trong người Lạc Nhi vẫn còn chưa hồi phục. Tần Y lấy ra từ trong ngực áo một viên đan dược, khẽ mở miệng nàng ra rồi đút vào. Nhìn viên thuốc được nàng nuốt xuống, Tần Y mới mỉm cười hài lòng, khi nàng ta thu tay về, lại bị một lọn tóc của Lạc Nhi quấn lấy, nhất thời không thu về được. Tần Y ngẩn người một chốc, bàn tay không tự chủ được vuốt ve khuôn mặt say ngủ của nàng, Lục Lạc Nhi, Thượng thần Chu Tước, người duy nhất đối xử tốt với nàng, cuối cùng lại chết trong chính vòng tay của nàng.
Trái tim của Tần Y rung động, đôi mắt se lại đầy nguy hiểm: “Lạc Nhi! Kiếp này, nhất định nàng sẽ sống bình an vui vẻ.” Dù không nỡ nhưng Tần Y cũng không thể ở lại lâu, nàng ta đưa Lạc Nhi về hồ Thải Thanh. Nhìn làn nước nâng đỡ cơ thể mềm mại của nàng, để linh khí thuần khiết tụ lại nơi nàng đang ngủ, Tần Y mới xoay gót rời đi. Sẽ sớm thôi, Tần Y sẽ đưa Lạc Nhi đến bên cạnh mình, đến lúc đó nhất định nàng sẽ cho Lạc Nhi biết được bí mật lớn nhất của nàng.
Danh sách chương