Author: Lục Lạc Nhi

Khi nàng gặp lại đám người Huyền Vũ thì trời đã tối, tình hình doanh trại và cấm địa đều được an bày chu toàn. Lạc Nhi khó khăn lắm mới có thể dỗ Lăng Nguyên đi ngủ, khúc nhạc “Trường thọ nguyên niên’’ này không biết Lăng Nguyên đã luyện trong bao lâu. Chỉ biết nếu nàng không ngăn lại, rất có thể sẽ phải bồi hắn đến sáng mới thôi. 

Lạc Nhi mệt mỏi vặn người, xương cốt kêu răng rắc khiến nàng đau đến trừng mắt. Không biết là do cơ thể phàm nhân hay tính cách của mẫu thân có phần kỳ quái, mà nàng cảm thấy việc đối phó với Lăng Nguyên còn mệt hơn là đối diện với cục diện rối rắm bây giờ. Nhưng suy nghĩ cả một ngày, cũng đã đến lúc nói chuyện cho rõ ràng, nghĩ thế bước chân nàng tự động đi về phía lều của Huyền Vũ.

Bọn họ biết nàng sẽ đến, thức ăn ngon đã được dọn, trà mới đã được pha, than sưởi ấm đã được đốt. Lạc Nhi vén rèm bước vào, nhìn thấy mọi thứ được chuẩn bị thì thích thú lên tiếng: “Nhiều thứ như vậy, là muốn tâm sự hết đêm sao?’’ 

Huyền Vũ ngồi đối diện Tần Lục, ánh mắt đưa về phía nàng: “Mệt mỏi cả ngày rồi, ngồi xuống ăn chút gì đi đã. Muội nói đúng, thời gian một đêm còn rất dài.’’ Lạc Nhi nghẹn lời, nàng cũng không có nhiều chuyện để nói cả đêm đâu, nhưng vẫn ngoan ngoãn ngồi xuống cầm bát đũa lên. Huyền Vũ ở ngay bên cạnh, liên tục gắp thức ăn vào bát của nàng, Lạc Nhi trừng mắt nhìn hắn. Nhưng khi thấy thái độ “Ai cản sẽ giết.’’ của Huyền Vũ thì nàng lại im bặt, có những lúc Huyền Vũ còn đáng sợ hơn cỗ máy báo thù Tần Lục nhiều.

Đến khi thức ăn chồng thành một ngọn núi nhỏ thì đến cả Tần Lục cũng không nhịn được: “Này, huynh…’’ Lời còn chưa kịp nói hết đã bị ánh mắt lạnh lẽo của Huyền Vũ quét đến. Tần Lục bị ghét bỏ, tủi thân nhìn nàng, Lạc Nhi thở dài một tiếng, sao sự tình lại đổi trắng thay đen như thế. Trước đây thì sống chết bám lấy nàng không buông, bây giờ lại chuyển đối tượng sang Huyền Vũ. Hình như Tần Lục rất thích trò đuổi bắt này, diễn vai đáng thương càng lúc càng thành thạo.

“Được rồi, không ăn nữa, chúng ta uống trà nói chuyện.’’ Lạc Nhi thu hết dũng khí, phất tay đặt đũa lên bàn, nhấc ấm trà rót một chén. Huyền Vũ và Tần Lục nghe nàng nói, động tác đang ăn cũng dừng lại, dứt khoát bỏ luôn bát cơm đang ăn dở. Lạc Nhi lướt mắt nhìn qua, được lắm không để nàng an ổn ăn cơm thì tất cả cùng nhịn đói, thế mới công bằng được.

“Muội nói trước hay chúng ta nói trước?’’ Huyền Vũ bình thản hỏi, nhưng đáy lòng của hắn không bình ổn được như ngoài mặt. Bên trong sóng ngầm liên tiếp nổi dậy, hết lớp này đến lớp khác không có cách nào dằn xuống được. “Haizz! Muội nói trước vậy. Các huynh có biết lý do vì sao chúng ta đều sống lại hay không?’’ Lạc Nhi thấy tình hình như thế, đành hỏi phóng lao theo lao, xung phong nói trước. Tần Lục nghe nàng hỏi thì nghi hoặc: “Chẳng lẽ không phải vì máu tim của muội sao?’’

Nàng nhìn sang Huyền Vũ, hắn không đáp lại cái nhìn của nàng, có chút trốn tránh: “Máu tim hỏa phượng hoàng có thể hồi sinh tất cả, nhưng không phải cứ muốn hồi sinh là được. Nếu không mẫu thân muội và công chúa Hàn Y đã không phải chết. Máu tim của muội chỉ là một trong ba điều kiện để hồi sinh mà thôi.’’ 

Tần Lục gật đầu với nàng, trước đây hắn cũng đã từng suy nghĩ, máu phượng hoàng có thể hồi sinh, vậy tại sao mẫu thân hắn lại không sử dụng năng lực ấy. Nếu Lạc Nhi có thể sống lại, vì sao mẫu thân hắn không thể? Nhưng cho dù có suy nghĩ nát óc hắn vẫn không thể tìm ra câu trả lời, nay Lạc Nhi nói thế hắn càng khẳng định suy đoán mơ hồ kia của mình có chỗ đúng. Việc nghịch thiên hồi mệnh vốn không phải chính đạo, nào có lý lại dễ dàng đến thế, nếu không tộc hỏa phượng hoàng đã sớm nắm giữ vạn vật không chế cả thiên đạo rồi.

“Ba điều kiện ấy chính là, máu tim của ba con phượng hoàng lửa, Mộc trần châu và cuối cùng là thuật Hoán Sinh. Ba điều kiện trên một cái cũng không thể thiếu. Cũng vì vậy mà Tử Thiên điên cuồng truy sát công chúa Hàn Y và dồn muội đến chỗ chết như kiếp trước. Uyển Chi, Hàn Y và muội, cộng lại vừa vặn đủ ba con phượng hoàng. Mộc trần châu là loài cây không tên ở Nguyệt cung, đồng thời là nguyên liệu đã làm thành pháp khí của Uyển Chi và Cửu Nguyệt Hoàn của muội. Pháp khí của Uyển Chi sau này lại nằm trong tay Tần Lục, việc huynh đâm muội một kiếm có lẽ cũng do sự sắp xếp của Tử Thiên, chắc chắn bên trên thân kiếm có bôi máu của Uyển Chi và Hàn Y. 

Điều kiện cuối cùng, cũng là thứ Tử Thiên không biết, hắn càng không biết rằng nó có tồn tại. Chính là thuật Hoán Sinh của Tứ phương thần, lúc đó người biết được thuật này e là chỉ có Ti mệnh nguyên quân và Huyền Vũ. Sau khi muội chết là huynh đã thi triển thuật Hóan Sinh lên cơ thể muội. Vì chỉ khi thuật Hoán Sinh được huy động, hợp với hai thứ trên làm vật dẫn mới có thể đảo thiên dời địa xoay ngược thời gian. Cái giá phải trả cho thuật Hoán Sinh giống như tên gọi, một mạng đổi một mạng.’’

Lời của nàng vừa dứt, cả Huyền Vũ và Tần Lục đều chấn động, những điều họ biết chỉ có một nửa sự thật. Cục diện của ngày hôm nay đều có phần của cả ba người họ, nhưng điều Huyền Vũ thắc mắc đó là tại sao nàng lại biết được. Thuật Hoán Sinh chính là một trong các cấm thuật của An gia, ngoại trừ hắn và mẫu phi thì trên đời này không còn ai biết được. Nàng dùng ánh mắt bi thương nhìn Huyền Vũ, là nàng đã nợ hắn quá nhiều, đến cả thuật Hoán Sinh dùng mệnh đổi mệnh hắn cũng làm. Khi nàng chết, hắn có bao nhiêu tuyệt vọng đến mức không tiếc thứ gì để làm nàng sống lại. 

“Xin lỗi, là muội không tốt, kiếp trước không nên ngây ngốc đến thế, mọi chuyện đều để huynh phải lo lắng.’’ Lạc Nhi cúi thấp đầu, nàng không muốn hắn nhìn thấy nước mắt của nàng sắp rơi. Huyền Vũ vỗ nhẹ đầu Lạc Nhi, nàng không cần phải như thế, là hắn tự nguyện, dù đổi cả mạng thì đã sao, chỉ cần nàng còn sống, vậy là đủ lắm rồi. Tần Lục không biết tâm trạng của mình có ý vị ra sao, hắn chỉ biết bây giờ mình rất muốn rời khỏi đây. Tránh xa khỏi nàng, khỏi Huyền Vũ, tình cảm của hắn không thể so với Huyền Vũ được, một chút cũng không thể. Hắn vì ích kỷ mà giữ nàng bên cạnh, còn Huyền Vũ là vì nàng mới buông nàng tự do. Hắn đứng lên lặng lẽ rời đi, lúc đầu còn đi bộ, lát sau đã thành chạy, hắn không thể ở lại đây thêm một khắc nào nữa.

“Làm sao muội biết được ta đã dùng thuật Hoán Sinh?’’ Huyền Vũ biết Tần Lục sẽ rời đi, nhưng hắn không có thời gian quản nhiều chuyện như vậy, đối với hắn Lạc Nhi vẫn quan trọng hơn. Lạc Nhi ngẩng đầu lên, hơi run rẩy: “Lúc hồn rời khỏi tiên thể, muội vẫn không thể rời đi được, một phần vì trong tiên thể còn có phong ấn và linh hồn của mẫu thân. Một phần chú thuật hồi sinh đã hoàn thiện một nửa, chỉ còn thiếu bước Hoán Sinh cuối cùng. Khi ấy muội ở bên cạnh, nhìn thấy huynh ôm lấy muội…Còn thấy huynh tự sát hiến tế thuật Hoán Sinh. Sau đó muội bị một lực vô hình kéo đi rơi vào luân hồi quên mất ký ức khi còn là linh hồn đó.’’

Nói đến đây thì nàng không còn kiềm được nữa, từng giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt, khóe mi run run không dám nhìn thẳng vào Huyền Vũ. Hắn vươn tay ra ôm lấy nàng, nếu lúc đó hắn biết nàng vẫn còn ở đó nhất định sẽ không để nàng thấy cảnh đau lòng này. “Là phong ấn trong cấm địa đã đánh thức muội sao?’’ Nàng khó nhọc gật đầu, Huyền Vũ dịu dàng thổi đi những giọt nước mắt của Lạc Nhi. 

Hắn có thể tưởng tượng ra được, nàng đã bất lực thế nào, nhìn hắn tự tay kết liễu mạng sống trước mặt mình. Cũng giống như hắn khi nhìn thấy nàng bất động trong vòng tay của Tần Lục. Đều đau đớn như trái tim vỡ vụn, cả thế giới chỉ còn lại hình bóng của người kia, không còn gì nữa cả. “Không phải bây giờ ta vẫn còn sống sao?’’ Huyền Vũ vừa dỗ dành, vừa trấn an nàng, dù nàng đau lòng một chút hắn cũng không đành.

“Kiếp trước muội không có đủ hồn phách mới ngốc nghếch dễ bị lừa gạt, cũng vì mẫu thân bị thương nặng không bảo toàn được hồn phách của muội. Ba phần theo nguyên thần rơi vào Bát Nhã sinh ra muội ở kiếp trước, còn bảy phần thì lưu lạc đến một trong ba nghìn phàm giới đầu thai làm người. Kiếp này nhờ thuật Hoán Sinh đã hoàn thiện, kéo cả ba hồn bảy phách cùng trở về, muội mới có thể sống lại lần nữa.’’      Lạc Nhi vùi đầu vào vai Huyền Vũ, nức nở kể lại. Chính nàng cũng không ngờ mọi chuyện lại ly kỳ như vậy, nếu kiếp trước nàng đủ ba hồn bảy phách, liệu Huyền Vũ có chết hay không? Hắn yêu nàng như vậy, không bảo vệ được hắn còn bắt hắn vì nàng trả giá rất nhiều, đều là lỗi của nàng.

Lúc này, Tần Lục đã chạy rất xa, đến khi hắn không thở nỗi mới dừng lại, nằm ngửa trên cỏ. Hắn thở hồng hộc, đôi mắt nhắm nghiền, gió mát thổi qua cũng không thể làm hắn dễ chịu hơn. Hắn mỉm cười tự giễu, nếu là hắn của trước đây sẽ không do dự mà giết chết Huyền Vũ, bằng mọi giá đoạt lại nàng. Nhưng hắn của hiện tại lại có quá nhiều ràng buộc, quá nhiều cái không thể. Càng không có tư cách tranh đoạt với người hắn từng coi là kẻ thù không đội trời chung kia. Giữa hắn và nàng có thật sự tồn tại cái gọi là tình yêu hay không? Bên cạnh nàng có một người tình hoàn hảo, người đó vì nàng không tiếc hy sinh bất cứ thứ gì, cả đời này hắn cũng không sợ nàng gặp tổn thương.

Ngẫm lại thì từ khi hắn xuất hiện bên cạnh nàng, điều gì cũng không thể mang đến cho nàng, chỉ có nỗi đau và nước mắt mà thôi. Nếu hắn không tồn tại, không đến gần nàng, kiếp trước nàng sẽ vẫn vui vẻ như vậy, còn sống rất lâu, rất lâu về sau. Nhưng mọi thứ đều là nếu, hắn vẫn tồn tại, vẫn vì báo thù mà lợi dụng nàng. Để rồi cuối cùng hắn lại không nỡ, không nỡ làm tổn thương đến con cờ hắn bồi dưỡng bao năm nay. Những gì nàng cần hắn chưa từng cho nàng, những điều nàng muốn hắn cũng không hề để tâm. Tần Lục đã đồng ý với nàng: “Bình an hết kiếp, an ổn một đời, nhất định ta sẽ để muội được sống như vậy.’’

Hắn mở mắt ra, trong con ngươi đen láy thanh tịnh đến không ngờ, hắn thở dài đau đớn, đúng vậy hắn đã đồng ý với nàng. “Bình an hết kiếp, an ổn một đời, Lục Lạc Nhi, muội thắng rồi.’’ Dù chấp nhận hiện thực, nhưng không hiểu sao hắn lại không kiềm được đau lòng, Tần Lục lại nhắm mắt, đưa tay đè lên trái tim của mình, giống như muốn ngăn cản nỗi đau dâng trào. Là nợ không phải duyên, là duyên nhưng không phận, là chấp niệm quá sâu của hắn, không có cách nào tháo gỡ được.

Còn nhớ năm ấy thiếu nữ áo hồng đi lạc trong rừng mai đỏ thắm, sự hốt hoảng của nàng khiến hắn để tâm. Hắn nhớ trên Thiên giới không có sự cho phép của Thiên đế thì không ai được đặt chân vào rừng mai ở Mai Hoa cung. Bản thân hắn là tự mình lẻn vào, còn thiếu nữ kia thì từ đâu mà đến, chẳng lẽ cũng giống hắn ư? Tần Lục cau mày, hắn chỉ muốn tìm một nơi yên tĩnh, đám người ngoài kia quá ồn ào làm phiền đến hắn. Trốn đến tận đây cũng không thể yên thân, hắn lật người ngồi dậy định bụng rời đi. Nhưng không ngờ thiếu nữ áo hồng lại phát hiện ra hắn, “Người ở kia, chờ một chút, chờ một chút.’’ Nàng vội vã chạy đến, có lẽ gì gấp gáp mà nha đầu kia vấp phải vạt váy dưới chân ngã luôn vào người hắn. Hắn sống trên đời năm vạn năm, cũng chưa từng gặp kẻ nào lỗ mãn như vậy, khiến hắn không kịp trở tay.

Tần Lục thật sự có ý muốn giết người, nhưng lại nghe được giọng nói mềm mại bên tai: “Tỷ tỷ, tỷ thật xinh đẹp.’’ Lúc này hắn mới nhìn kỹ tiểu nha đầu trước mặt, vừa nhìn đã khiến hắn sửng sốt. Đôi mắt của nàng rất đẹp, trong suốt đen láy phản chiếu bóng hình của hắn, không vương chút tạp niệm, chỉ có duy nhất sự ngưỡng mộ mà thôi. Hắn không kiềm được vươn tay ra vuốt ve đôi mắt ấy, hành động tùy hứng của hắn khiến nàng đỏ bừng mặt, rụt rè thu người lại: “Tỷ tỷ, …’’

“Suỵt, ngươi không có phận sự lại tiến vào Mai Hoa cung, không sợ bị Thiên đế xử phạt sao? Còn dám nhúc nhích ta sẽ kêu người đến bắt ngươi giao cho Thiên đế.’’ Hắn ôm chặt lấy nàng, ngón tay mân mê khuôn mặt nàng, nhìn qua nhìn lại nàng cùng lắm chỉ tầm ba trăm tuổi, vẫn là hài tử dễ lừa gạt. Bị dọa sợ, nàng càng không dám cử động, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh. Run rẩy nhìn hắn, để mặc cho hắn tùy tiện trêu chọc, đầu ngón tay lướt qua rèm mi dày, khiến nàng chớp mắt một cái. Hàng mi vuốt khẽ qua ngón tay khiến tâm can hắn ngứa ngáy, nhịn không được liền hỏi: “Ngươi tên là gì? Người ở cung nào, sao lại to gan như vậy?’’

“Muội,.. Muội là Lục Lạc Nhi, muội ở Mai Lạc cung.’’ Nàng ngập ngừng nói, ba chữ Lục Lạc Nhi làm hắn bừng tỉnh, hóa ra đây chính là tiểu đệ tử của Thượng thần Mẫn Nguyên, tiểu sư muội của Hàn Nguyệt. Cảm giác thích thú muốn trêu đùa nàng lập tức tan đi, nếu có thể tiếp cận sư muội của Hàn Nguyệt thì kế hoạch của hắn sẽ nhẹ đi vài phần. Nhưng hắn chưa kịp suy nghĩ nhiều thì nàng đã lên tiếng: “Tỷ tỷ, hương mai trên người tỷ thật thơm.’’ Thơm sao? Lời nói của nàng làm hắn ngây ngốc, ngưng trệ vài giây. 

Là mùi hoa mai trên người hắn sao? Tiểu nha đầu này ngửi thấy được à? Hương hoa mai mị hoặc, là bản tính trời sinh đã có, nhưng lại không có ai nhận ra chỉ có nàng ngửi thấy. Hồ ly đã mị hoặc, nhưng mùi hương bản thể chỉ có mình nó biết, vì đó chính là nhược điểm chí mạng của hồ ly. Tương truyền kẻ nào ngửi được mùi hương thật sự của nó, sẽ không sợ bị hồ ly mê hoặc. Nhưng kẻ thật sự bị mê hoặc lại không phải Lạc Nhi, hồ ly cả đời chỉ một mùi hương bản thể, giống như cả đời chỉ có được một kẻ ngửi thấy chân hương.

Nàng tìm thấy hắn giữa muôn vàn hoa nở, hắn lại tìm thấy nàng giữa máu tanh hận thù. Từ đầu gặp gỡ vốn đã là nghiệt duyên không nên nối, vậy mà sợi tơ hồng vẫn rối rắm, đan cài lồng xoắn dệt nên duyên.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện