Author: Lục Lạc Nhi

Đến lúc nàng chuyển đến nơi ở của Hàn Nguyệt, thì Lục Lạc Nhi đã nhận ra đây là một quyết định đúng đắn. Khác hẳn với tính cách ưa náo nhiệt của Hàn Nguyệt, Tuế Vân cung lại là một nơi thanh tịnh đến không ngờ. Nàng vừa đến đã bị Hàn Nguyệt kéo đến hồ Thải Thanh nằm sâu trong cung điện, nói rằng muốn giúp nàng bế quan tu luyện hấp thụ linh khí của thiên địa. Lục Lạc Nhi đưa mắt ngắm hồ Thải Thanh một lượt, mặt hồ xanh ngắt, từng làn hơi nóng bốc lên nghi ngút, xung quanh tiên khí chờn vờn bay lượn. Đúng như lời đồn đại, quả thật Hàn Hạ vô cùng yêu thương nữ nhi của mình, ngay cả một trong Tam đại bảo vật để tu luyện tiên khí cũng đưa cho Hàn Nguyệt.

“Thời gian bây giờ còn lại không nhiều, khi bị thiên lôi đánh trúng, với tu vi của muội không thể nào chịu đựng được. Hồ Thải Thanh là bảo vật để tu luyện tiên khí, giúp đẩy nhanh quá trình hấp thụ linh khí thuần khiết. Muội hãy xuống hồ, bế quan thiền định, chưa hẳn sẽ giúp được nhiều nhưng ít nhất cũng bổ sung được cho muội phần linh khí còn thiếu. Lúc chịu thần kiếp sẽ dễ dàng hơn một chút!” Hàn Nguyệt phất tay một cái, giăng ra kết giới xung quanh hồ Thải Thanh, tay kia lại trực tiếp đẩy nàng xuống hồ nước nóng. Không còn cách nào khác, Lạc Nhi đành phải mặc nguyên y phục, chỉ kịp bỏ đôi hài trên bờ rồi trầm mình xuống nước. Làn nước ấm nóng thấm qua y phục tiếp xúc với da thịt của nàng, Lạc Nhi thở một hơi dài thích thú.

Nàng nhắm mắt lại, để nước ngập đến ngang hông rồi ngồi xuống, bắt đầu vận khí thiền định. Tam đại bảo vật không hổ danh là Tam đại bảo vật, từng luồng linh khí thuần khiết của trời đất cứ chảy tràn vào cơ thể của nàng. Mạnh mẽ và dào dạt đến mức dường như không hề có điểm dừng, mặt nước lay động một chút nhưng cũng nhanh chóng ổn định lại. Lúc này, Hàn Nguyệt đứng trên bờ quan sát nàng, trong ánh mắt toát lên vẻ kinh ngạc. Hồ Thải Thanh đúng là bảo vật tu luyện tiên khí, nhưng cũng phải tương đương với pháp lực và tu vi của người tu luyện. Tùy thể trạng mỗi người, mà lượng linh khí có thể hấp thụ vào là bao nhiêu và tốc độ nhanh hay chậm, còn với tiểu sư muội này của nàng, thì những điều trên đã không còn đúng nữa rồi.

Linh khí khắp nơi như tụ hết cả về hồ Thải Thanh này, chỉ để cho một mình Lạc Nhi hấp thụ. Còn tốc độ chuyển hóa lại cực kỳ nhanh, kinh mạch tiếp nhận linh khí không một chút bài xích. Nếu không phải thần kiếp đến sớm, thì chỉ cần tu luyện thêm độ mấy trăm năm nữa Lạc Nhi cũng đã đủ khả năng thăng làm Thượng tiên rồi. Hàn Nguyệt dời tầm mắt đi chỗ khác, xoay gót rời đi, thiên phú như thế ngay cả nàng cũng không có được, chẳng trách Thượng thần Mẫn Nguyên phá lệ thu nhận Lạc Nhi làm đệ tử. Nếu có thể truyền thừa bát y cả đời cho một đệ tử như vậy, nếu là nàng, nàng cũng sẽ vô cùng mãn nguyện.

Hàn Nguyệt dặn dò cung nhân canh giữ cẩn thận, không được để bất kỳ ai quấy rầy việc tu luyện của nàng. Còn Hàn Nguyệt thì lại vội vã rời khỏi Tuế Vân cung, mặc dù trấn an Lục Lạc Nhi rằng sư phụ Mẫn Nguyên đã biết chuyện này. Nhưng chính Hàn Nguyệt cũng không chắc chắn được sư phụ có trở về kịp lúc hay không. Khi nàng trải qua Thần kiếp thăng Thượng tiên, nỗi đau đớn ấy như xé da nát thịt, ngay cả khi nàng đã được chuẩn bị sẵn sàng vẫn không có cách nào chịu nổi. Huống chi sư muội còn chưa chính thức tu luyện pháp thuật, tu vi còn chưa đầy một năm. Nghe nói Tăng trưởng Thiên vương có một món pháp khí, chính là một chiếc gương bằng vàng, tác dụng của nó là phong ấn một phần nỗi đau đớn của một người rồi chuyển sang cho người khác. Nếu nàng có thể mượn được món pháp khí này, giúp Lạc Nhi trải qua kiếp nạn bình an, thì phần đau đớn ấy nàng nguyện gánh thay tiểu sư muội.

Nhưng nàng lại không hề biết rằng, mình đã chậm hơn một bước, chiếc gương vàng không hề có ở chỗ của Tăng trưởng Thiên vương. Người đã mượn nó trước chính là Huyền Vũ, không chỉ có Hàn Nguyệt mới có thể gieo ra quẻ tượng số của Lục Lạc Nhi. Mà ngay cả Huyền Vũ cũng đã gieo ra được thần kiếp phi thăng của nàng ấy, vì thế hắn từ sớm đã có chuẩn bị, mượn pháp khí của sư phụ. Khi Hàn Nguyệt vừa bước chân ra khỏi Tuế Vân cung cũng là lúc Huyền Vũ ẩn thân tiến vào cung điện. Vượt qua các cung nhân một cách lặng lẽ, cuối cùng hắn cũng đã đến được nơi cần đến.

Huyền Vũ hiện chân thân, đứng bên ngoài kết giới tìm kiếm bóng dáng của Lục Lạc Nhi. Chẳng cần mất nhiều thời gian hắn đã nhìn thấy nàng, Huyền Vũ khẽ cười một tiếng, bàn tay đưa lên gõ nhẹ vào thành kết giới hai tiếng, hắn gọi nàng: “Lạc Nhi!” Dường như nàng cũng đã cảm nhận được Huyền Vũ, luồng chân khí đang xoay chuyển trong người nàng dừng lại. Lạc Nhi mở mắt ra nhìn về phía hắn, có chút sửng sốt hiện ra trong đôi mắt của nàng: “Vì sao ngươi biết ta ở đây? Là Ngọc Cầm báo cho ngươi phải không?” Huyền Vũ ngồi xếp bằng bên ngoài kết giới, từ tốn trả lời nàng: “Không phải do Ngọc Cầm, là do miếng ngọc bội ta tặng muội. Nó vốn dĩ là cùng một đôi với cái ta đang đeo, chỉ cần muội mang nó trên người, dù đi đến đâu ta cũng sẽ tìm thấy muội.”

Lạc Nhi cúi đầu xuống, nhìn mảnh ngọc hình phượng hoàng được chạm trỗ tinh xảo được nàng đeo trên thắt lưng. Qua làn nước trong vắt, chất ngọc thượng hạng dường như còn rực rỡ hơn trước bội phần, Lạc Nhi có chút hối hận vì đã dễ dàng nhận nó từ Huyền Vũ. “Về đi! Chẳng phải sư phụ của ngươi bắt ngươi phải luyện tập pháp thuật hay sao?” Huyền Vũ nhìn nàng, “Không cần thiết phải dấu ta nữa, mệnh kiếp của muội ta đã gieo được rồi. Lạc Nhi! Đừng sợ, nhất định ta sẽ giúp muội bình an vượt qua thần kiếp lần này.” Lạc Nhi bất ngờ đến mức đứng thẳng người dậy, hắn cũng đã bói được mệnh kiếp của nàng rồi ư. Lúc này, nàng đã hoàn toàn quên mất, y phục bị ướt bám sát vào cơ thể của nàng, làm lộ ra những đường cong mê hoặc của thiếu nữ mới lớn.

Khuôn mặt của Huyền Vũ thoáng chốc ửng đỏ, hắn hắng giọng một chút, dời ánh mắt ra khỏi cơ thể của nàng: “Lạc Nhi! Y phục của muội!” Nghe được lời nhắc nhở của hắn, Lạc Nhi hơi ngẩn người rồi ngay lập tức hiểu ra. Nàng vội vã ngồi xuống, trầm hẳn vào làn nước bên dưới như muốn giấu mình đi vậy. Không biết do nhiệt độ của nước quá nóng, hay do cơ thể nàng đang phát sốt, mà từng mảng da màu hồng phấn bắt đầu xuất hiện trên cơ thể nàng. Lạc Nhi ngượng ngùng không dám nhìn về phía Huyền Vũ nữa, càng lúc càng tiến sâu xuống đáy hồ, trong chốc lát hắn chẳng còn cảm thấy hơi thở của nàng nữa, lúc này, Huyền Vũ mới ngẩng đầu lên.

Hắn biết dù nàng đang ở dưới nước, nhưng nàng vẫn nghe được lời hắn nói: “Kết giới của công chúa Hàn Nguyệt ta không mở được, nhưng nếu muốn vào ta ắt sẽ có cách. Giờ muội muốn nói chuyện hòa bình với ta hay đợi ta dùng vũ lực ép muội nói chuyện?’’ Lạc Nhi không còn cách nào khác đành phải rẻ nước ngoi lên, từng giọt nước từ mái tóc đen dài lăn xuống mặt hồ, tạo ra những tiếng tí tách như mưa rơi. Xuyên qua màn kết giới mờ ảo Huyền Vũ vẫn nhìn thấy từng cử động của nàng, có lẽ chính bản thân Lạc Nhi không hề biết rằng. Khắp tứ hải bát hoang này không có một ai có thể làm hắn để tâm nhiều đến thế như nàng. Có lẽ là thiên duyên tiền định, hắn cũng không quan tâm lắm, chỉ cần là việc gì hắn đã xác định thì nhất định sẽ không thay đổi.

“Ngươi muốn nói gì đây?” Lạc Nhi vẫn duy trì tư thế chìm trong nước, hỏi Huyền Vũ. Huyền Vũ cau mày không hài lòng, bàn tay đưa ra vẫy nàng lại, Lạc Nhi nghiến răng bơi về phía hắn, cho đến khi nàng và hắn thực sự chỉ còn cách nhau một lớp kết giới hắn mới gật đầu: “Đưa tay ra đây!” Bàn tay của hắn đã mở ra áp vào kết giới, trên tay hắn còn có một thứ trang sức bằng vàng nhỏ, Lạc Nhi cũng không chú ý đến nó nhiều. Một cách chậm chạp, nàng đưa tay về phía trước chạm vào bàn tay của hắn, dù ngăn bởi kết giới nhưng nàng vẫn cảm thấy hơi ấm tỏa ra từ hắn rất rõ ràng.

Bỗng chốc, từ bàn tay ấy phát ra tia sáng màu xanh lam dịu nhẹ, lóe lên trong thoáng chốc rồi biến mất. Nàng giật mình thu tay lại, chỉ trong khoảnh khắc, Lạc Nhi cảm thấy hắn đã đưa thứ gì đó vào cơ thể của nàng. Lục Lạc Nhi tức giận: “Ngươi đã làm gì vậy hả?” Huyền Vũ khẽ cười, “Là pháp khí của sư phụ cho ta mượn, có nó rồi chắc chắn muội sẽ bình an.” Một lời của hắn bỗng nhiên làm nàng hiểu ra tất cả, thì ra việc hắn bị trọng thương vì nghịch thiên ý là vì thứ pháp khí hắn đã đưa vào người nàng. Lạc Nhi cảm thấy những gì mình làm đều trở nên vô ích, quẫn bách đập mạnh vào làn nước hất về hắn: “Ai nhờ ngươi kia chứ! Tên ngốc này!” Cứ ngỡ rằng nước sẽ không thể đến được chỗ hắn vì màn kết giới, nhưng nàng vẫn làm vậy, nỗi tức giận vì tên ngốc này của nàng hiện giờ rất lớn.

Nhưng ngoài dự liệu của nàng, màn kết giới bỗng nhiên biến mất, khiến cho làn nước nàng hắt về phía hắn đã đáp đúng đích đến. Lạc Nhi mở to mắt nhìn hắn ướt sũng như chuột lột, còn Huyền Vũ cũng ngạc nhiên không kém, kết giới này có lỗ hổng sao? Ngay lúc cả hai còn đang hoang mang, thì một tiếng cười đã vang vọng khắp Tuế Vân cung. Lạc Nhi nhìn qua vai Huyền Vũ, vui mừng gọi hai tiếng: “Sư tỷ!” Huyền Vũ cũng quay đầu lại, chỉ nhìn thấy Hàn Nguyệt đã ung dung đứng đó từ bao giờ. Nghe thấy tiếng nàng gọi, Hàn Nguyệt mới chậm rãi tiến về phía nàng, thuận tiện đi ngang qua người Huyền Vũ, khẽ gõ lên trán hắn mấy cái: “Tiểu tử hồ đồ! Ngươi làm chuyến đi của ta đến gặp Tăng trưởng Thiên vương hóa ra công cốc. Còn tự ý khiến Lạc Nhi tức giận, chút nước nà coi như là dạy dỗ ngươi.”

Nói thì nói như vậy, nhưng Hàn Nguyệt lại không hề dùng lực, ngược lại vài đường tiên khí lại được điểm sang người Huyền Vũ. Hắn nhướng hàng chân mày nhìn Hàn Nguyệt, khóe môi khẽ nhếch lên: “Đa tạ chỉ dạy của công chúa.” Hàn Nguyệt phủi tay ra vẻ không liên quan đến mình, “Việc cần làm ngươi đã làm xong, việc không cần làm cũng đã làm luôn rồi. Chẳng lẽ ngươi còn muốn ở lại Tuế Vân cung dùng bữa tối luôn sao?” Huyền Vũ khoan thai đứng dậy, phủi quần áo dính nước của mình vài cái, trước khi rời đi còn nói với Lạc Nhi vài câu: “Ngày mai ta sẽ lại đến tìm muội.”

Không đợi nàng phản ứng, bóng dáng màu lam đã biến mất khỏi Tuế Vân cung, Lạc Nhi trừng mắt nhìn theo bóng lưng của hắn, cơn giận của nàng vẫn chưa tan. Hàn Nguyệt ngồi xuống bên hồ, vươn tay xoa đầu nàng: “Được rồi! Đừng tức giận nữa, mau lên bờ đi, cơm tối tỷ đã chuẩn bị xong rồi. Tỷ không cần ăn cũng không sao, nhưng tu vi của muội còn chưa đủ, căn cốt chỉ tốt hơn người phàm một chút, vẫn nên ăn nhiều vào.” Việc đã đến nước này, Lạc Nhi cũng không còn cách nào khác đành phải ngoan ngoãn làm theo lời Hàn Nguyệt nói. Cơm tối nàng thật sự nuốt không nổi, món nợ mà nàng đã tránh, nay lại có kẻ tự đem đến trước mặt, tình nguyện khiến nàng mắc nợ hắn. 

Hàn Nguyệt thấy nàng ăn không ngon miệng, mới mỉm cười nói một câu: “Muội muốn tự mình trải qua thần kiếp như vậy sao?’’ Lạc Nhi ngẩng đầu lên nhìn nàng: “Thần kiếp của muội, muội không tự mình vượt qua sao có thể gọi là thần kiếp. Hơn nữa tỷ cũng biết việc để người khác chịu thay thần kiếp sẽ dẫn đến hậu quả như thế nào. Tu vi mấy vạn năm, nói muốn tu thì tu lại được ngay ư?’’ Hàn Nguyệt gật đầu tán đồng: “Đúng là không dễ dàng, nhưng muội thừa biết với sức của mình muội việc vượt qua thần kiếp là chuyện không thể.’’ Lạc Nhi cắn môi dưới, làm sao nàng lại không biết chứ, chẳng qua so với việc để người khác hy sinh mấy vạn năm vì nàng thì nàng thà chọn cách tự mình vượt qua.

“Đừng sầu não nữa, lúc nãy ta đã hạ cấm chú lên người Huyền Vũ, khiến hắn không thể khống chế gương vàng trong người muội. Chỉ khi nào muội nguyện ý truyền thừa nỗi đau cho hắn, lúc ấy Huyền Vũ mới cảm nhận được nỗi đau của muội.’’ Hàn Nguyệt quan sát biểu hiện của Lạc Nhi, tiểu nha đầu này thật cứng đầu cứng cổ, đến cuối cùng vẫn không chịu nhận ơn nghĩa của người ta. Sớm biết như thế nên nàng đã hạ chú lên Huyền Vũ, để bản thân Lạc Nhi tự mình chọn lựa, có vượt qua thiên kiếp lần này hay không phải xem thử tạo hóa của nàng thế nào rồi. 

Lạc Nhi thở dài sầu não, sư phụ đại nhân à, tốt nhất là người nên trở về sớm môt chút, nếu không đệ tử của người sắp thành gà quay rồi!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện