Author: Lục Lạc Nhi (Cảnh báo có thịt ^^!)
Lạc Nhi rùng mình vì ma khí của hắn, chẳng phải sư phụ đã áp chế ma khí của Tần Lục rồi sao, vì sao hắn lại trở nên như vậy? Tần Lục ôm lấy nàng, siết chặt đến nỗi Lạc Nhi có cảm giác thắt lưng của mình sắp gãy làm hai. Trong đôi mắt đối diện nàng lúc này, nàng hoàn toàn nhận ra rằng Tần Lục đang chìm trong dục vọng của riêng hắn. Ma tính trong con người hắn làm lu mờ lý trí, nếu nàng không làm gì đó, có lẽ hắn thực sự sẽ gây tổn thương đến nàng. Lúc này nàng không thể cứng rắn với hắn, nàng sợ hắn sẽ nổi điên lên mất, bản tính của Tần Lục vốn tàn bạo, nàng không dám đánh cược mạng sống của mình trong tay hắn. Nàng cố gắng nở một nụ cười với hắn, dịu giọng nói: “Tần Y! Thả ta ra có được không, ngươi làm ta đau!” Thanh âm mềm mại như nước khiến con ngươi của hắn chuyển động, vòng tay nới lỏng ra một chút, nhưng vẫn ôm lấy nàng.
“Lạc Nhi! Ta sẽ không làm nàng bị thương. Lạc Nhi! Ta muốn nàng.’’ Hắn mỉm cười nhìn nàng, đầu ngón tay quyến luyến chạm vào làn da như bạch ngọc. Cơ thể Lạc Nhi thoáng run rẩy, ma khí chờn vờn bao quanh Tần Lục, khiến hắn biến thành hình dạng rất đáng sợ. Con ngươi đỏ như máu, mái tóc đen dài thả tung sau lưng, móng tay dài ra sắc nhọn, nụ cười tà mị trên môi khiến người khác kinh sợ. Nàng cố gắng chống lại bản năng muốn tránh né bàn tay của hắn, nụ cười trên môi thêm phần rạng rỡ: “Ngươi đang nói gì vậy, sao lại có thể tùy tiện như vậy được. Ta vốn dĩ là Thượng tiên Chu Tước, nếu cùng ngươi làm những chuyện xằng bậy, vậy danh hiệu Chu Tước kia hóa ra là trò đùa ư?”
Tần Lục nghe nàng nói vậy, bàn tay đang mò vào áo trong của nàng lập tức dừng lại: “Kẻ nào dám phản đối, ta nhất định sẽ cho hắn chết không toàn thây.” Nói xong lại tiếp tục chuyện đang dang dở, mở vạt áo trước của nàng rồi cúi đầu xuống. Lạc Nhi hoảng hốt giữ lấy đầu hắn, nhưng miệng của hắn đã ngậm được nụ hoa trước ngực nàng, không ngừng cắn mút. Khuôn mặt của nàng đỏ bừng, đầu ngón tay siết chặt lấy những lọn tóc của hắn, lời nói đứt quãng trong hơi thở gấp gáp: “Không được! Ngươi mau ngừng lại,... Nếu ngươi còn tiếp tục, ta nhất định sẽ tự sát.” Vừa nghe thấy hai chữ tự sát, Tần Lục đã ngẩng phắt đầu lên nhìn nàng, đôi mắt của hắn đã bị một màn sương mờ bao phủ.
Hắn gằn giọng với nàng: “Nếu nàng muốn Huyền Vũ cũng chết theo nàng thì cứ thử?” Dứt lời đôi môi của hắn đã áp lên môi nàng tham lam khuấy đảo, Lạc Nhi như người mất hồn mềm nhũn trong tay hắn. Tần Lục cảm nhận được hơi thở mềm mại của nàng, nở nụ cười thõa mãn, vung tay một cái đã phủ một kết giới lên cả hai người. Kết ấn trong tay đưa vào cơ thể của nàng, trong chốc lát làn da bạch ngọc đã ửng hồng xinh đẹp, nhiệt độ của Lạc Nhi cũng tăng lên nhanh chóng.
Nàng không biết tại sao mình lại không thể phản kháng hắn, một chút sức lực cũng không có? Ma khí của hắn giữ chặt lấy nàng, không cho phép nàng sử dụng pháp lực. Dù sao hắn cũng là con trai của Ma Vương, trên người hắn một nửa là huyết thống của hoàng thất Ma tộc. Mà Ma tộc lại là khắc tinh của Thiên tộc, ngay cả khí tức cũng áp chế lẫn nhau. Nửa thân trên của nàng đã bị hắn cởi gần hết, áo ngoài còn mắc lại ở cánh tay, Tần Lục bế nàng, đôi môi vẫn chưa chịu rời đi. Thảm hoa mềm mại bên dưới đỡ lấy cơ thể mảnh mai kia, còn hắn thì phủ lên người nàng.
Lạc Nhi thật sự rất muốn khóc, toàn thân mềm nhũn không thể chống lại hắn, ngay cả niệm chú gọi Cửu Nguyệt Hoàn ra nàng cũng không thể làm được. Chỉ còn cách trơ mắt nhìn hắn khi dễ nàng, tàn sát bừa bãi trên cơ thể nàng. Nàng giơ tay muốn đẩy hắn ra, nhưng lại không thể đẩy được, sức lực của hắn lớn hơn nàng. Lạc Nhi đành phải nắm lấy vạt áo của hắn, nhỏ giọng cầu xin: “Đừng như vậy! Bây giờ ngươi không tỉnh táo, ngươi càng làm thế, ta càng hận ngươi. Cả đời này ngươi muốn bị ta ghét bỏ sao?” Hắn cười thành tiếng, đôi tay bận rộn vuốt ve hai chân của nàng: “Vốn dĩ nàng đã không chịu tha thứ cho ta, dù có bị ghét thêm chút nữa cũng có là gì.”
Mỗi nơi hắn đi qua đều để lại dấu vết của riêng hắn, Tần Lục càng ngày càng điên cuồng, một tay ôm lấy quả đào nhỏ, chơi đùa chúng trong tay. Hành động của hắn khiến nàng khẽ ưm một tiếng, tiếng động yêu kiều làm hắn càng kích động, bàn tay còn lại lần xuống dưới, giật lấy dải lụa quấn ở thắt lưng. Chẳng mấy chốc cả cơ thể xinh đẹp của nàng hiện ra trước mặt hắn, tóc dài tán loạn, cơ thể kiều mị ửng hồng bắt mắt, hoa mai vương trên tóc nàng như điểm xuyết thêm cho khung cảnh này.
Lúc này Tần Lục không thể khống chế bản thân được nữa, hắn rất muốn nhanh chóng chiếm lấy nàng. Làm nàng trải qua nỗi đau của lần đầu tiên, khiến nàng nhớ mãi khoảng khắc ấy, để nàng nhớ kỹ mình là nữ nhân của ai. Hắn chống nửa người lên cơ thể nàng, tự kéo thắt lưng cởi y phục của mình, sau đó dùng sức tách hai chân của nàng ra. Lạc Nhi sợ hãi cực độ, nhìn hắn ở trước người nàng chuẩn bị hành động, nàng bật khóc nức nở. Những giọt nước mắt cứ như châu sa lăn xuống thảm hoa, Tần Lục ngẩn người nhìn nàng khóc, động tác bỗng nhiên dừng lại. Hắn cúi người xuống hôn lên má nàng, dùng đầu lưỡi liếm đi những giọt nước mắt kia.
Trong hơi thở rối loạn, Lạc Nhi cầu xin hắn lần nữa: “Tần Y! Dừng lại đi, làm ơn hãy dừng lại đi.”
Lần này không biết vì lý do gì mà Tần Lục đã thực sự dừng lại, con ngươi của hắn mở lớn nhìn nàng. Lạc Nhi lập tức chú ý đến màu mắt của hắn, màu đỏ đáng sợ đã biến mất trả lại con ngươi đen láy huyền hoặc. Trước khi hắn kịp phản ứng, Cửu Nguyệt Hoàn đã xuất hiện trong tay nàng, ngón tay phẩy nhẹ trên phím tơ đã khiến hắn bị hất văng ra xa. Lạc Nhi ngồi dậy, cuộn tròn lấy cơ thể của mình, đầu ngón tay run run sợ hãi. Chỉ một chút nữa thôi... Là nàng thật sự đã bị hắn làm nhục. Bàn tay đưa lên má, lau đi những giọt nước mắt còn sót lại, nàng niệm chú mặc lại y phục, dọn dẹp quang cảnh hỗn độn bên trong rừng mai. Còn Tần Lục thì bị nàng trói chặt ở một bên, vẫn đang hôn mê bất tỉnh.
Bộ dạng lúc này của hắn đã trở lại bình thường, chỉ có điều khí sắc nhợt nhạt cứ như mới bị trọng thương. Sau khi đã bình tĩnh trở lại, Lạc Nhi ngẫm nghĩ mọi việc, tại sao Tần Lục lại có những hành động càn rỡ như vậy. Dù trước đây hắn đã có lần trêu ghẹo nàng, nhưng chưa từng vượt quá ranh giới như vậy. Đổi lấy sự hiểu biết của nàng về hắn, hiện giờ Tần Lục đang rất sợ việc nàng căm ghét hắn. Không thể nào có chuyện đang không chạy đến Mai Lạc cung bộc phát ma tính rồi tấn công nàng được. Chẳng lẽ vì những lời nói của nàng buổi sáng đã khiến hắn bị đả kích nghiêm trọng ư? Lạc Nhi lắc đầu, không thể nào, hắn đã chịu đựng biết bao nhiêu chuyện tủi cực, vậy mà còn chưa đủ để khiến hắn phát điên. Nếu không phải thế thì là vì lý do gì đây? Lạc Nhi tiến lại gần hắn, cẩn thận để không làm hắn tỉnh lại, uy lực do Cửu Nguyệt Hoàn phát ra là có tính toán. Ít nhất phải hơn hai canh giờ nữa hắn mới tỉnh lại được, Lạc Nhi bắt lấy cổ tay của hắn, ấn nhẹ xuống, mạch tượng rối loạn, chân khí bị tổn thương nghiêm trọng. Điều ngạc nhiên là trong người hắn còn có một luồng ma khí đang càn quét chuyển động. Là ai đã truyền ma khí vào người hắn? Bỗng nhiên tất cả trở nên rõ ràng, là Mạch Ân!
Nàng đã quá coi thường hắn rồi, Mạch Ân chết tiệt, cứ nghĩ rằng chỉ cần Mẫn Nguyên hủy bỏ hôn sự, nàng có thể tránh được hắn ta. Vậy mà hắn lại dám ra tay với Tần Lục, còn cố ý dẫn dụ Tần Lục đến chỗ nàng gây ra náo loạn. Nếu hậu quả nghiêm trọng, nàng không dám nghĩ đến những chuyện sẽ xảy ra sau đó. Nàng thở dài một tiếng, người như hắn mà lại bị Mạch Ân dễ dàng lợi dụng như vậy, một Tần Y xảo quyệt mưu mô đầy mình mà nàng biết đã đi đâu mất rồi. Lạc Nhi mở trói cho hắn, khúc nhạc dịu dàng vang lên từ Cửu Nguyệt Hoàn, là khúc nhạc mà hắn đã tặng cho nàng, tên chỉ có một chữ ‘Mai’.
Ma tính vốn dĩ bộc phát do tâm trạng của Tần Lục, nguyên nhân tất cả cũng vì nàng mà ra. Người buộc chuông phải là kẻ tháo chuông, Lạc Nhi dùng khúc nhạc hắn viết, đẩy lùi chướng khí mà Mạch Ân đã truyền vào người Tần Lục. Dần dần ma khí bị ép ra ngoài hết, để lại bên trong luồng tiên khí ấm áp cuộn trào. Nàng phất tay thu lại đàn, điềm nhiên ngồi bên cạnh chờ hắn tỉnh lại, con người này thật phức tạp, giữa lúc thần trí bị dục vọng khống chế lại có thể tỉnh dậy chỉ vì nước mắt của nàng.
Hắn đã yêu nữ thứ phụ thật lòng, vì sao còn muốn lợi dụng làm tổn thương đến nàng ấy vào kiếp trước. Nhiều câu hỏi như vậy, nhưng nàng lại không thể trả lời hết được, có những điều tưởng chừng dể hiểu hóa ra là nàng vốn chẳng biết gì. May mắn là Huyền Vũ đã rời khỏi Mai Lạc cung, nếu không cả Thiên giới này e rằng sẽ náo loạn mất. Nhắc đến Huyền Vũ, Lạc Nhi bất giác vuốt ve mảnh ngọc phượng hoàng bên thắt lưng một cái. Nữ thứ phụ quả là hạnh phúc, ít nhất khi nàng ấy chết còn có thể đem theo một tình yêu chân thành như vậy bên mình.
Tần Lục đã tỉnh lại ngay khi ma khí bị đẩy hết ra ngoài, nhưng hắn vẫn giả vờ bất tỉnh. Hắn không dám đối diện với nàng, hình tượng của hắn đã mất sạch cả rồi. Trong lòng hắn âm thầm đay nghiến Mạch Ân cả nghìn lần, dám làm Lạc Nhi ghét hắn thêm nữa, nhất định Tần Lục sẽ khiến Mạch Ân chết không toàn thây. Dù hắn có nghĩ như vậy, nhưng những hình ảnh lúc ma tính bộc phát hắn vẫn còn nhớ. Từng nụ hôn cháy bỏng, những cái ôm cuồng nhiệt, và hơi ấm vương trên những đầu ngón tay khiến hắn khó chịu.
Bây giờ nàng lại ngồi bên cạnh hắn, mùi hương trên người nhàn nhạt lan tỏa trong không khí. Nếu không phải hắn kiềm lòng mình, e rằng đã lập tức nhào đến hôn nàng rồi. Nhưng hắn tự nhủ, nhất định phải kiềm nén, nhất định phải kiên nhẫn. Sự việc đã xảy ra như vậy, nếu hắn còn tiếp tục làm chuyện xằng bậy, e rằng nàng sẽ biến mất khỏi mắt hắn thật sự.
Lạc Nhi rùng mình vì ma khí của hắn, chẳng phải sư phụ đã áp chế ma khí của Tần Lục rồi sao, vì sao hắn lại trở nên như vậy? Tần Lục ôm lấy nàng, siết chặt đến nỗi Lạc Nhi có cảm giác thắt lưng của mình sắp gãy làm hai. Trong đôi mắt đối diện nàng lúc này, nàng hoàn toàn nhận ra rằng Tần Lục đang chìm trong dục vọng của riêng hắn. Ma tính trong con người hắn làm lu mờ lý trí, nếu nàng không làm gì đó, có lẽ hắn thực sự sẽ gây tổn thương đến nàng. Lúc này nàng không thể cứng rắn với hắn, nàng sợ hắn sẽ nổi điên lên mất, bản tính của Tần Lục vốn tàn bạo, nàng không dám đánh cược mạng sống của mình trong tay hắn. Nàng cố gắng nở một nụ cười với hắn, dịu giọng nói: “Tần Y! Thả ta ra có được không, ngươi làm ta đau!” Thanh âm mềm mại như nước khiến con ngươi của hắn chuyển động, vòng tay nới lỏng ra một chút, nhưng vẫn ôm lấy nàng.
“Lạc Nhi! Ta sẽ không làm nàng bị thương. Lạc Nhi! Ta muốn nàng.’’ Hắn mỉm cười nhìn nàng, đầu ngón tay quyến luyến chạm vào làn da như bạch ngọc. Cơ thể Lạc Nhi thoáng run rẩy, ma khí chờn vờn bao quanh Tần Lục, khiến hắn biến thành hình dạng rất đáng sợ. Con ngươi đỏ như máu, mái tóc đen dài thả tung sau lưng, móng tay dài ra sắc nhọn, nụ cười tà mị trên môi khiến người khác kinh sợ. Nàng cố gắng chống lại bản năng muốn tránh né bàn tay của hắn, nụ cười trên môi thêm phần rạng rỡ: “Ngươi đang nói gì vậy, sao lại có thể tùy tiện như vậy được. Ta vốn dĩ là Thượng tiên Chu Tước, nếu cùng ngươi làm những chuyện xằng bậy, vậy danh hiệu Chu Tước kia hóa ra là trò đùa ư?”
Tần Lục nghe nàng nói vậy, bàn tay đang mò vào áo trong của nàng lập tức dừng lại: “Kẻ nào dám phản đối, ta nhất định sẽ cho hắn chết không toàn thây.” Nói xong lại tiếp tục chuyện đang dang dở, mở vạt áo trước của nàng rồi cúi đầu xuống. Lạc Nhi hoảng hốt giữ lấy đầu hắn, nhưng miệng của hắn đã ngậm được nụ hoa trước ngực nàng, không ngừng cắn mút. Khuôn mặt của nàng đỏ bừng, đầu ngón tay siết chặt lấy những lọn tóc của hắn, lời nói đứt quãng trong hơi thở gấp gáp: “Không được! Ngươi mau ngừng lại,... Nếu ngươi còn tiếp tục, ta nhất định sẽ tự sát.” Vừa nghe thấy hai chữ tự sát, Tần Lục đã ngẩng phắt đầu lên nhìn nàng, đôi mắt của hắn đã bị một màn sương mờ bao phủ.
Hắn gằn giọng với nàng: “Nếu nàng muốn Huyền Vũ cũng chết theo nàng thì cứ thử?” Dứt lời đôi môi của hắn đã áp lên môi nàng tham lam khuấy đảo, Lạc Nhi như người mất hồn mềm nhũn trong tay hắn. Tần Lục cảm nhận được hơi thở mềm mại của nàng, nở nụ cười thõa mãn, vung tay một cái đã phủ một kết giới lên cả hai người. Kết ấn trong tay đưa vào cơ thể của nàng, trong chốc lát làn da bạch ngọc đã ửng hồng xinh đẹp, nhiệt độ của Lạc Nhi cũng tăng lên nhanh chóng.
Nàng không biết tại sao mình lại không thể phản kháng hắn, một chút sức lực cũng không có? Ma khí của hắn giữ chặt lấy nàng, không cho phép nàng sử dụng pháp lực. Dù sao hắn cũng là con trai của Ma Vương, trên người hắn một nửa là huyết thống của hoàng thất Ma tộc. Mà Ma tộc lại là khắc tinh của Thiên tộc, ngay cả khí tức cũng áp chế lẫn nhau. Nửa thân trên của nàng đã bị hắn cởi gần hết, áo ngoài còn mắc lại ở cánh tay, Tần Lục bế nàng, đôi môi vẫn chưa chịu rời đi. Thảm hoa mềm mại bên dưới đỡ lấy cơ thể mảnh mai kia, còn hắn thì phủ lên người nàng.
Lạc Nhi thật sự rất muốn khóc, toàn thân mềm nhũn không thể chống lại hắn, ngay cả niệm chú gọi Cửu Nguyệt Hoàn ra nàng cũng không thể làm được. Chỉ còn cách trơ mắt nhìn hắn khi dễ nàng, tàn sát bừa bãi trên cơ thể nàng. Nàng giơ tay muốn đẩy hắn ra, nhưng lại không thể đẩy được, sức lực của hắn lớn hơn nàng. Lạc Nhi đành phải nắm lấy vạt áo của hắn, nhỏ giọng cầu xin: “Đừng như vậy! Bây giờ ngươi không tỉnh táo, ngươi càng làm thế, ta càng hận ngươi. Cả đời này ngươi muốn bị ta ghét bỏ sao?” Hắn cười thành tiếng, đôi tay bận rộn vuốt ve hai chân của nàng: “Vốn dĩ nàng đã không chịu tha thứ cho ta, dù có bị ghét thêm chút nữa cũng có là gì.”
Mỗi nơi hắn đi qua đều để lại dấu vết của riêng hắn, Tần Lục càng ngày càng điên cuồng, một tay ôm lấy quả đào nhỏ, chơi đùa chúng trong tay. Hành động của hắn khiến nàng khẽ ưm một tiếng, tiếng động yêu kiều làm hắn càng kích động, bàn tay còn lại lần xuống dưới, giật lấy dải lụa quấn ở thắt lưng. Chẳng mấy chốc cả cơ thể xinh đẹp của nàng hiện ra trước mặt hắn, tóc dài tán loạn, cơ thể kiều mị ửng hồng bắt mắt, hoa mai vương trên tóc nàng như điểm xuyết thêm cho khung cảnh này.
Lúc này Tần Lục không thể khống chế bản thân được nữa, hắn rất muốn nhanh chóng chiếm lấy nàng. Làm nàng trải qua nỗi đau của lần đầu tiên, khiến nàng nhớ mãi khoảng khắc ấy, để nàng nhớ kỹ mình là nữ nhân của ai. Hắn chống nửa người lên cơ thể nàng, tự kéo thắt lưng cởi y phục của mình, sau đó dùng sức tách hai chân của nàng ra. Lạc Nhi sợ hãi cực độ, nhìn hắn ở trước người nàng chuẩn bị hành động, nàng bật khóc nức nở. Những giọt nước mắt cứ như châu sa lăn xuống thảm hoa, Tần Lục ngẩn người nhìn nàng khóc, động tác bỗng nhiên dừng lại. Hắn cúi người xuống hôn lên má nàng, dùng đầu lưỡi liếm đi những giọt nước mắt kia.
Trong hơi thở rối loạn, Lạc Nhi cầu xin hắn lần nữa: “Tần Y! Dừng lại đi, làm ơn hãy dừng lại đi.”
Lần này không biết vì lý do gì mà Tần Lục đã thực sự dừng lại, con ngươi của hắn mở lớn nhìn nàng. Lạc Nhi lập tức chú ý đến màu mắt của hắn, màu đỏ đáng sợ đã biến mất trả lại con ngươi đen láy huyền hoặc. Trước khi hắn kịp phản ứng, Cửu Nguyệt Hoàn đã xuất hiện trong tay nàng, ngón tay phẩy nhẹ trên phím tơ đã khiến hắn bị hất văng ra xa. Lạc Nhi ngồi dậy, cuộn tròn lấy cơ thể của mình, đầu ngón tay run run sợ hãi. Chỉ một chút nữa thôi... Là nàng thật sự đã bị hắn làm nhục. Bàn tay đưa lên má, lau đi những giọt nước mắt còn sót lại, nàng niệm chú mặc lại y phục, dọn dẹp quang cảnh hỗn độn bên trong rừng mai. Còn Tần Lục thì bị nàng trói chặt ở một bên, vẫn đang hôn mê bất tỉnh.
Bộ dạng lúc này của hắn đã trở lại bình thường, chỉ có điều khí sắc nhợt nhạt cứ như mới bị trọng thương. Sau khi đã bình tĩnh trở lại, Lạc Nhi ngẫm nghĩ mọi việc, tại sao Tần Lục lại có những hành động càn rỡ như vậy. Dù trước đây hắn đã có lần trêu ghẹo nàng, nhưng chưa từng vượt quá ranh giới như vậy. Đổi lấy sự hiểu biết của nàng về hắn, hiện giờ Tần Lục đang rất sợ việc nàng căm ghét hắn. Không thể nào có chuyện đang không chạy đến Mai Lạc cung bộc phát ma tính rồi tấn công nàng được. Chẳng lẽ vì những lời nói của nàng buổi sáng đã khiến hắn bị đả kích nghiêm trọng ư? Lạc Nhi lắc đầu, không thể nào, hắn đã chịu đựng biết bao nhiêu chuyện tủi cực, vậy mà còn chưa đủ để khiến hắn phát điên. Nếu không phải thế thì là vì lý do gì đây? Lạc Nhi tiến lại gần hắn, cẩn thận để không làm hắn tỉnh lại, uy lực do Cửu Nguyệt Hoàn phát ra là có tính toán. Ít nhất phải hơn hai canh giờ nữa hắn mới tỉnh lại được, Lạc Nhi bắt lấy cổ tay của hắn, ấn nhẹ xuống, mạch tượng rối loạn, chân khí bị tổn thương nghiêm trọng. Điều ngạc nhiên là trong người hắn còn có một luồng ma khí đang càn quét chuyển động. Là ai đã truyền ma khí vào người hắn? Bỗng nhiên tất cả trở nên rõ ràng, là Mạch Ân!
Nàng đã quá coi thường hắn rồi, Mạch Ân chết tiệt, cứ nghĩ rằng chỉ cần Mẫn Nguyên hủy bỏ hôn sự, nàng có thể tránh được hắn ta. Vậy mà hắn lại dám ra tay với Tần Lục, còn cố ý dẫn dụ Tần Lục đến chỗ nàng gây ra náo loạn. Nếu hậu quả nghiêm trọng, nàng không dám nghĩ đến những chuyện sẽ xảy ra sau đó. Nàng thở dài một tiếng, người như hắn mà lại bị Mạch Ân dễ dàng lợi dụng như vậy, một Tần Y xảo quyệt mưu mô đầy mình mà nàng biết đã đi đâu mất rồi. Lạc Nhi mở trói cho hắn, khúc nhạc dịu dàng vang lên từ Cửu Nguyệt Hoàn, là khúc nhạc mà hắn đã tặng cho nàng, tên chỉ có một chữ ‘Mai’.
Ma tính vốn dĩ bộc phát do tâm trạng của Tần Lục, nguyên nhân tất cả cũng vì nàng mà ra. Người buộc chuông phải là kẻ tháo chuông, Lạc Nhi dùng khúc nhạc hắn viết, đẩy lùi chướng khí mà Mạch Ân đã truyền vào người Tần Lục. Dần dần ma khí bị ép ra ngoài hết, để lại bên trong luồng tiên khí ấm áp cuộn trào. Nàng phất tay thu lại đàn, điềm nhiên ngồi bên cạnh chờ hắn tỉnh lại, con người này thật phức tạp, giữa lúc thần trí bị dục vọng khống chế lại có thể tỉnh dậy chỉ vì nước mắt của nàng.
Hắn đã yêu nữ thứ phụ thật lòng, vì sao còn muốn lợi dụng làm tổn thương đến nàng ấy vào kiếp trước. Nhiều câu hỏi như vậy, nhưng nàng lại không thể trả lời hết được, có những điều tưởng chừng dể hiểu hóa ra là nàng vốn chẳng biết gì. May mắn là Huyền Vũ đã rời khỏi Mai Lạc cung, nếu không cả Thiên giới này e rằng sẽ náo loạn mất. Nhắc đến Huyền Vũ, Lạc Nhi bất giác vuốt ve mảnh ngọc phượng hoàng bên thắt lưng một cái. Nữ thứ phụ quả là hạnh phúc, ít nhất khi nàng ấy chết còn có thể đem theo một tình yêu chân thành như vậy bên mình.
Tần Lục đã tỉnh lại ngay khi ma khí bị đẩy hết ra ngoài, nhưng hắn vẫn giả vờ bất tỉnh. Hắn không dám đối diện với nàng, hình tượng của hắn đã mất sạch cả rồi. Trong lòng hắn âm thầm đay nghiến Mạch Ân cả nghìn lần, dám làm Lạc Nhi ghét hắn thêm nữa, nhất định Tần Lục sẽ khiến Mạch Ân chết không toàn thây. Dù hắn có nghĩ như vậy, nhưng những hình ảnh lúc ma tính bộc phát hắn vẫn còn nhớ. Từng nụ hôn cháy bỏng, những cái ôm cuồng nhiệt, và hơi ấm vương trên những đầu ngón tay khiến hắn khó chịu.
Bây giờ nàng lại ngồi bên cạnh hắn, mùi hương trên người nhàn nhạt lan tỏa trong không khí. Nếu không phải hắn kiềm lòng mình, e rằng đã lập tức nhào đến hôn nàng rồi. Nhưng hắn tự nhủ, nhất định phải kiềm nén, nhất định phải kiên nhẫn. Sự việc đã xảy ra như vậy, nếu hắn còn tiếp tục làm chuyện xằng bậy, e rằng nàng sẽ biến mất khỏi mắt hắn thật sự.
Danh sách chương