Author: Lục Lạc Nhi

Đêm nay ánh trăng rất sáng, nhưng dù có sáng hơn nữa thì từ thác nước Thiên Ngân hắn cũng không thể nhìn thấy mặt trăng. Huyền Vũ kết thúc buổi luyện tập của mình, rẽ đôi làn nước rời khỏi hang động. Từ sau lần đến thăm Lạc Nhi cách đây một năm, hắn luôn bị sư phụ quản lý rất chặt, không cho phép hắn rời khỏi Thiên giới nửa bước. Dù vậy người cũng không ngăn cản việc hắn muốn liên lạc với nàng nữa. Vì thế mà hắn đã tặng nàng Niệm Hỏa Liên, Niệm Hỏa Liên có vẻ ngoài là một bông hoa sen đỏ nghìn cánh. Không chỉ có công dụng làm pháp khí di chuyển mà nó còn là một món bảo bối truyền tin hiệu quả. 

Mỗi ngày hắn sẽ viết thư cho nàng, những lá thư đó nàng đều sẽ hồi âm cho hắn. Cứ như thế mà thời gian một năm cũng không còn quá dài, lúc hắn mệt mỏi hay nhớ nàng, những lá thư ấy chính là sự xoa dịu đối với hắn. Nhưng hôm nay Lạc Nhi vẫn chưa hồi âm thư của Huyền Vũ, khiến hắn có chút lo lắng. Trong lúc hắn suy nghĩ miên man, không biết từ khi nào trước mặt hắn đã xuất hiện Mai Lạc cung. Huyền Vũ ngẩn người nhìn cánh cửa, tại sao hắn lại lạc bước đến đây? Có phải vì quá lo lắng mà ngay cả lý trí của hắn cũng lạc đường rồi ư? Huyền Vũ cười trừ rồi lắc đầu xua đi suy nghĩ đó, nhưng khi hắn định quay bước rời đi đã có một tiếng gọi khiến hắn dừng bước: “Thượng tiên! Người đến thăm rừng mai ư?”

Là Ngọc Cầm, tiểu cung nga mà hắn đã giao cho Lạc Nhi, khi nàng đến Âm Tư Môn, Ngọc Cầm luôn túc trực ở Mai Lạc cung chưởng quản mọi thứ. Nghe Ngọc Cầm nhắc đến rừng mai, bất giác hắn lại nhớ đến nàng, Huyền Vũ mơ hồ gật đầu một cái rồi bước vào Mai Lạc cung. Dưới tán cây quen thuộc là chỗ nghỉ ngơi yêu thích của nàng, hắn ngồi xuống tấm thảm, thưởng thức vị trà quen thuộc. Xung quanh hắn tràn ngập hương hoa mai, nhìn những cánh hoa đỏ rực xoay tròn trong gió, hắn khẽ cảm thán: “Hoa mai khắp tứ hải bát hoang, chắc có lẽ chỉ có ở chỗ Lạc Nhi là đẹp nhất!” Ngọc Cầm cũng gật đầu tán thưởng: “Chủ tử cũng hay thường nói hoa mai ở Mai Lạc cung là đẹp nhất!”

Hắn mỉm cười phất tay để Ngọc Cầm lui xuống, nàng ta tuân lệnh rời đi, chỉ để Huyền Vũ lại một mình. Hắn dựa lưng vào gốc cây, đôi mắt hẹp dài khép lại, giữa nơi chốn tràn ngập hình ảnh về nàng, hắn cảm thấy rất yên bình. Giấc ngủ tìm đến hắn ngay lúc này, trong giấc mộng thoáng qua, hắn đã nhìn thấy những hình ảnh kỳ lạ, cảnh tượng chân thật đến nỗi khiến hắn phải giật mình tỉnh dậy: “Lạc Nhi!” Tiếng gọi chứa đựng nỗi đau xé tận tim gan, Huyền Vũ mở bừng mắt ra, đôi mắt của hắn trở nên mông lung. Hắn nhìn quanh một lượt, xác nhận mình vẫn đang ở Mai Lạc cung, hắn mới dám thở phào nhẹ nhõm. Huyền Vũ đưa mắt nhìn bàn tay của mình, đôi tay mà hắn thấy nhuốm đầy máu của nàng. Đôi mắt xinh đẹp đến chết cũng không thể nhắm lại, trường kiếm xuyên tim khiến nguyên thần của nàng vỡ nát. Người đang ôm nàng trong tay lại là kẻ đã giết nàng, Thiên nữ Tần Y!

Trong giấc mộng, hắn là người đến muộn, chỉ có thể nhìn thấy Tần Y một tay ôm lấy thân thể của Lạc Nhi, còn tay kia lại ra sức chém giết thiên binh, Hàn Nguyệt cũng chết dưới tay của Tần Y. Nhìn thấy trường kiếm xuyên qua cơ thể của nàng, hắn đã nổi lên sát tâm thật sự, pháp khí rút ra đâm về phía Tần Y. Với khả năng của Tần Y có lẽ đã tránh được một kiếm đó, nhưng nàng ta lại đứng yên, bình thản nhìn về phía hắn, khóe môi còn nở nụ cười hài lòng: “Ta cướp Lạc Nhi của ngươi! Ta trả lại ngươi một mạng, ta đi trước tìm nàng!” Lưỡi kiếm xuyên qua yết hầu, đoạt mạng ả ta ngay lập tức. Cái chết của Tần Y rất tàn nhẫn, Huyền Vũ đạp mạnh vào thân thể Tần Y khiến cái xác bật ngửa ra sau.

Đôi tay của hắn mở rộng, bắt lấy Lạc Nhi trong lòng Tần Y. Lúc ôm được nàng trong lòng, hắn vẫn không tin đó chính là sự thật. Huyền Vũ dịu dàng vuốt ve khuôn mặt của nàng: “Lạc Nhi! Đừng đùa với ta nữa, nàng mau tỉnh dậy đi, hoa mai ở Thiên Ngân đã nở rồi, ta đưa nàng đi ngắm. Lạc Nhi...” Những tiếng cuối cùng gọi nàng, Huyền Vũ như tắc nghẹn, thần tiên thì không có thất tình lục dục. Làm thần tiên mười mấy vạn năm, tu vi đã đến hàng Thượng thần, đến tận bây giờ hắn mới biết khóc. Những giọt nước mắt câm lặng rơi xuống khuôn mặt của nàng, rơi vào khóe mắt Lạc Nhi rồi lăn xuống. Là hắn đang khóc hay nàng đang đau lòng? Hắn không biết tại sao mình lại có một giấc mơ như vậy, nhưng điều hắn nhìn thấy vẫn khiến hắn sợ. Bản thân hắn không hề có thiện cảm với Tần Y, nếu nàng ta thật sự làm hại đến Lạc Nhi. Cho dù mất mạng hắn cũng sẽ quyết liều một lần giết chết ả như trong mộng. Nhưng hắn sẽ không để Lạc Nhi chịu đựng kết cục bi thảm như vậy, nàng nhất định phải sống, sống thật hạnh phúc. Giấc mơ hoang đường càng khiến Huyền Vũ thêm lo lắng, hôm nay nàng vẫn chưa trả lời thư cho hắn. Mà Tần Y lại ở gần nàng hơn nàng ở gần hắn, nếu có chuyện gì bất trắc xảy ra, hắn cũng không thể cứu nàng kịp thời. 

Huyền Vũ đứng bật dậy định sẽ đến Âm Tư Môn một chuyến, nhưng trước khi hắn kịp niệm thần thuật, thì một nguồn tiên khí mạnh mẽ áp đảo mọi thứ đã lan tỏa ra. Hắn kinh ngạc nhìn về phía xuất phát của nguồn tiên khí, người có được sức mạnh như vậy, còn ai khác ngoài Thượng thần Mẫn Nguyên, sư phụ của Lạc Nhi? Vậy là ngài ấy đã xuất quan rồi, nếu thế thì càng tốt, hắn cũng có chuyện cần bàn với Thượng thần Mẫn Nguyên. Chân thân vừa động đã nhắm hướng Trường Nguyên cung mà đến, không ai biết Huyền Vũ đã nói gì với Mẫn Nguyên.

Nhưng ngay trong đêm đó, cung điện của Thiên đế xảy ra đại loạn, còn bản thân Hàn Hạ cũng khó sống tốt. Bị Thượng thần Mẫn Nguyên đánh cho một trận thập tử nhất sinh, phải nằm dưỡng thương trên giường mấy ngày mới có thể bước xuống. May mà có công chúa Hàn Nguyệt ngăn cản, Thiên đế mới có thể thoát khỏi kiếp này. Sáng hôm sau Mẫn Nguyên lại không nói câu nào, đã một đường đi thẳng đến Âm Tư Môn đòi người. 

Thiên đế nghe tin chỉ biết đập giường cắn chiếu: “Huynh ấy làm mất hết mặt mũi của bản tôn rồi!” Thiên hậu vừa bưng khay đựng cháo bước vào, lại nghe thấy câu nói ấy của Thiên đế, khẽ trừng mắt với hắn: “Người còn dám nói sao? Lúc trước cả gan quẳng đệ tử bế môn của Mẫn Nguyên cho người khác dạy dỗ. Huynh ấy không vì nể mặt Hàn Nguyệt đã đánh chết người rồi. Râu rồng của người liệu còn mấy cái để huynh ấy nhổ sạch đây?” Thiên đế nghe được giọng nói của Mị Cơ, ngay lập tức uất ức gọi: “Mị Cơ! Nàng mắng ta sao?” Thiện hậu thở dài, gõ vào trán hắn một cái: “Hồi trước thiếp đã khuyên người đừng làm, giờ thì ráng chịu hậu quả đi!” Thiên đế nuốt nước mắt chịu sự giáo huấn của ái thê, ngoan ngoãn dưỡng thương trên giường.

Huyền Vũ đứng trước Thiên Môn chờ đợi, vừa nhìn thấy bóng dáng của Niệm Hỏa Liên đã mỉm cười rạng rỡ. Ống tay phất lên bóng người đã biến mất, chỉ để lại phía sau một đạo huyền quang màu lam. Lạc Nhi ngồi trên Niệm Hỏa Liên, tình thần của nàng không mấy tỉnh táo. Lúc hất tay Tần Lục ra, hình như có vật gì đó được cất trong ống tay áo của hắn. Ánh mắt bất ngờ của hắn khi đó nàng cũng nhìn thấy, chẳng qua Lạc Nhi đang giả điên bỏ chạy. Nhưng ánh mắt đó, ánh mắt đó cứ ám ảnh lấy nàng, Lạc Nhi tức giận vò mái tóc, hàng chân mày khẽ cau lại. Mẫn Nguyên cưỡi thương bạc bay cạnh nàng, nhìn thấy biểu hiện của nàng cũng không nói gì cả. 

Đứa trẻ này hành sự thì có vẻ tuyệt tình, nhưng lại là người suy nghĩ nhiều nhất, tương lai nếu cứ tiếp tục như vậy, người thiệt thòi sẽ là nàng. Mẫn Nguyên vừa nghĩ vừa cảm nhận được khí tức của Huyền Vũ đến gần, hắn giảm tốc độ lại, để Niệm Hỏa Liên vượt lên trước. Với tình trạng hiện giờ của nha đầu ngốc đó, chắc chắn sẽ không nhận ra Huyền Vũ đang đến gần. Đúng như dự đoán của Mẫn Nguyên, đến khi Huyền Vũ bay đến bên cạnh nàng vẫn không hề phát hiện.

Huyền Vũ mỉm cười đầy thích thú, gọi tên nàng: “Lục Lạc Nhi! Muội định không nhận người thân sao?” Lúc đó nàng mới giật mình thoát khỏi những suy nghĩ rối rắm kia, Lạc Nhi vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Huyền Vũ. Bản thân vui đến mức quên mất mình đang ngồi trên Niệm Hỏa Liên, thần lực không ổn định khiến bông hoa chao đảo một cái. Lạc Nhi hoảng sợ theo bản năng muốn tìm chỗ bám víu, nhưng giữa không trung thì có vật gì để nàng có thể bám vào?

Ngay lập tức một cánh tay vững chắc đã vươn ra, không chỉ giữ lấy nàng mà còn nhấc bổng nàng ra khỏi Niệm Hỏa Liên, ôm nàng vào lòng của hắn. Lạc Nhi định thần lại, vừa nhìn Huyền Vũ, vừa nói: “Huyền Vũ! Muội trở về rồi!” Huyền Vũ mỉm cười nhìn nàng, rồi bất chợt dùng sức nơi cánh tay ôm chặt lấy nàng, đầu của hắn tựa vào vai của nàng. Lạc Nhi bất ngờ vì hành động kỳ lạ của hắn, nàng khẽ gọi: “Huyền Vũ? Huynh làm sao vậy?” Huyền Vũ lắc đầu: “Ta không sao, muội ngồi yên nào, để huynh xem một chút. Đã ốm đi hay mập lên rồi?”

Nhưng chỉ có hắn mới biết, được ôm nàng trong lòng mới có thể khiến trái tim bất an của hắn từ từ bình tâm trở lại. Hơi thở ấm áp quấn quýt bên tai, mùi hương dịu dàng tỏa ra từ làn tóc, thân hình mảnh mai mong manh như sương sớm. Dáng vẻ này của nàng, đủ sức khiến bất kỳ ai rung động, lại thêm vệt chu sa đỏ thẫm giữa trán, càng làm tăng thêm phần quyến rũ cho vẻ yêu nghiệt của nàng. Huyền Vũ thở ra một hơi đầy thoải mái, ngay từ lần đầu tiên gặp nàng, hắn đã xác định chỉ có thể để tâm đến một mình nàng mà thôi. Cảm giác trước giờ vẫn chưa từng thay đổi, đối với hắn nàng chính là người quan trọng nhất.

Lạc Nhi không biết Huyền Vũ đang làm gì, nhưng nhìn thấy hắn chỉ ôm nàng mà không nói gì, lại khiến nàng cảm thấy hơi lo. Trước mặt nàng hắn luôn là một người tao nhã, hành sự đúng mực, nhưng hôm nay trước mặt sư phụ còn ôm nàng như vậy, điều gì đã khiến hắn bất an đến thế. Nàng đưa tay vỗ nhẹ lên lưng hắn, giọng nói nhẹ như hơi thở: “Muội đã trở về rồi, từ nay sẽ không khiến huynh phải lo lắng nữa.” Từng cái vỗ về của nàng khiến trái tim của Huyền Vũ lại rung lên lần nữa, đập mạnh liên hồi. Nàng đang coi hắn như hài tử mà dỗ dành sao? Hắn thật sự rất muốn cười trước suy nghĩ ngây thơ của nàng. 

Huyền Vũ buông nàng ra rồi búng nhẹ lên trán của nàng: “Mới một năm không gặp đã lớn gan như vậy. Xem này còn béo lên thấy rõ, chắc hẳn muội chẳng chịu luyện tập gì đâu nhỉ, suốt ngày chỉ biết ăn thôi.” Lạc Nhi ôm trán xoa xoa chỗ bị gõ, rồi trừng mắt với hắn: “Ai nói muội chỉ biết ăn, ngay cả sư phụ cũng đã khen muội có tiên căn tốt. Có huynh mới là người cả ngày chỉ biết ăn đấy!” Huyền Vũ bật cười trước thái độ của nàng, gật đầu: “Được rồi, ta mới là kẻ suốt ngày chỉ biết ăn. Còn muội là nhân duyên ngàn người có một, thiên phú tu đạo thành tiên.” 

Mẫn Nguyên đi ở phía sau, nghe Huyền Vũ trêu chọc nàng, cũng phải phì cười thành tiếng. “Sư phụ! Người đứng về phía huynh ấy!” Lạc Nhi tố cáo Mẫn Nguyên, nhưng hắn chỉ làm bộ như đang xem trò vui, vội vàng xua tay: “Vi sư không thấy, không nghe thấy gì cả. Là trời mát quá, trời mát quá.” Lạc Nhi nhìn kẻ trước người sau cùng cười nàng, tức giận đến mức muốn thổ huyết. Chỉ còn cách nuốt lệ đợi đến khi về đến Thiên giới, sư tỷ Hàn Nguyệt sẽ giúp nàng trừng trị hai người này thế nào? 
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện