Type: nammoi
Lộ Tùy quay sang Vụ Mang Mang, rất phối hợp: “Có những kiểu phục vụ gì?”
Vụ Mang Mang ngẩn người, chớp chớp mắt, đúng là bị hỏi đến đứng hình.
Thế là cô làm dấu tay tạm ngừng, vội vã móc điện thoại ra tìm kiếm.
Sau đó… không có sau đó nữa.
Vụ Mang Mang cảm thấy giới hạn cuối cùng của mình bị quét sạch, còn được mở mang về “tư thế”.
Còn Lộ Tùy lúc này đã thò đầu sang, chỉ vào màn hình của Vụ Mang Mang, nói: “Truyền nhân của rồng không tồi, chọn cái này đi.”
Vụ Mang Mang quét mắt nhìn, cảm thấy mắt cô sắp mù rồi, vội vàng bấm tắt màn hình.
“Thích thế cơ à? Trước kia Thiên Thượng Nhân Giai chưa bị cảnh sát càn quét, chắc anh đi nhiều chứ gì?” Vụ Mang Mang hỏi.
Lộ Tùy cười, lắc đầu, không nói gì mà khởi động xe.
Vụ Mang Mang thò đầu sang nhìn vẻ mặt của anh: “Thiên Thượng Nhân Giai đối với Lộ tiên sinh có lẽ đẳng cấp hơi thấp một chút, dù sao cũng phải năm trăm đô một giờ mới xứng đáng với ngài.”
Vụ Mang Mang càng nói càng hào hứng: “Gần đây vừa đăng tin các sao nữ Đài ở Đ đi khách, với thân phận của ngài, chắc cũng có người dắt mối đúng không? Hai triệu Đài tệ một đêm, chậc chậc…”
Vụ Mang Mang bất giác nhớ đến chị Lưu Đỗ Nghi Quân, ở trong biệt thự ở thảo nguyên của Lộ Tùy, họ trò chuyện rất vui vẻ, chị Lưu này Vụ Mang Mang từng nghe nói đến một vài tin nho nhỏ, hình như cũng kiêm chức tìm “niềm vui nhanh” bên ngoài cho các ngôi sao.
Lộ Tùy cảm thấy đau đầu, tư duy của phụ nữ đúng là đáng sợ.
“Tố chất của em là gì thế? Có ai truy vấn đời tư khách hàng như em không? Gọi quản lý của các em ra đây.” Lộ Tùy nói.
“Gian xảo.” Vụ Mang Mang bĩu môi.
Nhưng cô thực sự rất tò mò, có điều thái độ của Lộ Tùy lại khiến cô thầm rủa trong bụng, quả nhiên là một ông già bụng dạ đen tối.
Vụ Mang Mang băn khoăn không biết có nên bảo Lộ Tùy làm một bản báo cáo sức khỏe cho cô yên tâm không.
“Sao, có hứng thú với đời sống về đêm của anh hả?” Lộ Tùy hỏi Vụ Mang Mang đang trầm tư.
Vụ Mang Mang lắc đầu: “Nói cho đúng là em có hứng thú với đàn ông.” Kiến thức kiểu này biết nhiều hơn thì sau này lúc trò chuyện với bạn bè về chủ đề nhạy cảm, cô mới có thể trở thành chuyên gia được.
Nhưng hình như Lộ Tùy không có ý định phổ cập kiến thức cho cô, mà quay sang hỏi: “Buổi sáng em muốn ăn gì?”
Đề tài chuyển quá nhanh, hơn nữa người này mới vừa quẳng ra một vấn đề khiến bạn đỏ mặt, rồi lại chuyển sang chuyện ăn uống, Vụ Mang Mang khó mà tiếp thu được.
Nhưng khi ngửi thấy mùi thơm món bún lòng non bên đường, Vụ Mang Mang lại kêu lên: “Dừng lại, dừng lại, ăn cái này đi.”
“Ông chủ, cho một phần bún lòng nước trong, thêm một phần lòng ăn riêng.” Vụ Mang Mang rành rẽ gọi món, căn bản không thèm hỏi ý kiến của Lộ Tùy vì anh đang nhíu mày.
Vụ Mang Mang đưa ngón tay trỏ lên ra hiệu im lặng trước khi anh lên tiếng: “Em biết, món này ăn không tốt, nghĩ cũng muốn buồn nôn, nhưng nó là mỹ thực truyền thống của nước ta. Hơn nữa có phải ngày nào em cũng ăn đâu.”
“Trên mạng đánh giá món bún lòng này rất cao đó.” Vụ Mang Mang đưa điện thoại ra, lắc lắc trước mặt Lộ Tùy: “Anh thực sự không ăn một bát sao?”
Lộ Tùy lắc đầu, lấy giấy ra lau ghế cho Vụ Mang Mang rồi lau bàn trước mặt cô.
Vụ Mang Mang vốn ăn sáng nhiều, ngoài ra còn gọi thêm một phần bánh kẹp thịt bò, món này ăn cùng lòng non là tuyệt vời, cô cắn nhẹ thịt bò, thấy món bún lòng ông chủ bận đến toát mồ hôi mang lên lại cho hành vào, bất giác than thở: “Ông chủ à, đã nói không cho hành mà.”
“Xin lỗi, xin lỗi, bận quá nên tôi làm nhầm.” Ông chủ cười giả lả, nhưng không nói sẽ làm lại bát khác.
Vụ Mang Mang đành khoát tay: “Thôi vậy.”
Có hành cho nên Vụ Mang Mang đương nhiên không ăn, chỉ có thể cắn miếng bánh, nhìn Lộ Tùy, nhưng rõ ràng là Lộ tiên sinh không có sự tự giác như Ninh Tranh.
Nhưng Vụ Mang Mang không ngại ngần yêu cầu: “Anh giúp em gắp hành ra đi, dù sao anh cũng đang rảnh rỗi mà.”
Lộ Tùy lướt nhìn Lộ Mang Mang: “Gọi thêm bát nữa là được rồi.”
“Sao phải lãng phí thế? Phi Châu còn rất nhiều trẻ em đang đói kìa.” Vụ Mang Mang rõ ràng đã quên mất lời cô đã nói với Ninh Tranh lúc đó.
“Anh không muốn gắp cho em sao?” Vụ Mang Mang mở to đôi mắt ngây thơ, hỏi, cô cảm thấy mình giả tạo muốn chết rồi.
Ai ngờ sau khi trầm tư một lúc, Lộ Tùy lại thực sự cầm đũa lên, chậm rãi gắp hành ra cho cô.
Vụ Mang Mang cực kỳ kích động, không kìm được lấy điện thoại ra chụp lia lịa bàn tay của Lộ Tùy, sau đó chọn một tấm có góc chụp đẹp nhất, lắc lắc trước mặt anh: “Tay anh lúc gắp hành đẹp quá đi mất.”
Vụ Mang Mang rụt tay lại, hí hửng thưởng thức một lúc: “Lần đầu lúc nhìn thấy anh, em đã cảm thấy tay anh rất đẹp, giống như tay nghệ sĩ đánh đàn piano, nhưng không ngờ lúc gắp hành còn đẹp hơn.”
Hình đẹp như vậy phải chia sẻ lên Weibo: “Lúc anh ấy cúi đầu gắp hành ra cho bạn, bàn tay thực sự đẹp đến nao lòng.”
Rất nhanh, một loạt bình luận xuất hiện: “Đẹp quá, chảy nước miếng.”
“Đẹp quá, cầu sờ em!”
“Ngón tay dài ghê!!!”
“Hừm, tôi biết ngay không chỉ có một mình tôi quan tâm đến độ dài mà.”
Vụ Mang Mang cố nín cười, cất điện thoại đi.
Lúc ngước lên thì trông thấy cô gái mặc áo len màu hồng phấn đối diện và bạn trai đang quấn quýt thân mật, mấy cô gái xung quanh đều không ngừng đưa mắt sang nhìn Lộ Tùy, chỉ có cô gái mặc áo hồng kia là không hề quan tâm.
“Không ăn nổi nữa, anh ăn giúp em đi.” Cô gái áo hồng đẩy bát bún đến trước mặt bạn trai, cậu ta cười rồi hôn lên má cô một cái, cúi xuống ăn ngon lành.
Áo hồng hôn lên tai cậu ta như ban thưởng.
Loại chia sẻ nước bọt đầy ngọt ngào và thân mật đó đúng là khiến người khác phải hoài niệm và ngưỡng mộ.
Đó mới là yêu đương chứ.
Vụ Mang Mang quay sang nhìn vị Bồ Tát cao quý ngồi đối diện mình, giả vờ thân dân nhưng thực chất chẳng thân dân tí nào.
Lộ Tùy đã gắp hành xong, đẩy bát về phía Vụ Mang Mang.
Cô đưa miếng bánh ăn còn một nửa cho Lộ Tùy, mấp máy môi, “ưm” một tiếng ra hiệu.
Lộ Tùy cầm lấy, đặt xuống bàn.
Nhìn xem sự khác biệt đó!
Vụ Mang Mang nhất thời cảm thấy rất vô vị, ăn hai miếng bún xong buông xuống: “Em ăn no rồi, đi thôi.”
Lúc lên xe, Vụ Mang Mang ngồi sát cửa sổ, mặt luôn hướng ra ngoài, gần như dính sát vào cửa xe.
Lộ Tùy cũng không nói gì, Vụ Mang Mang cảm thấy cuộc tình này của cô yêu đương hệt như diễn kịch câm vậy.
Cô đã tỏ ra tức giận rõ rệt đến thế này mà Lộ Tùy cũng chẳng dỗ dành.
Đàn ông lớn tuổi là thế tinh quái lắm, họ đã học được cách khi phụ nữ tức giận sẽ để cô ấy giận một lúc đã, bớt giận rồi mới nói chuyện.
Vụ Mang Mang nhìn gương mặt mờ mờ của mình trên cửa kính, có phần nhớ nhung người đã từng thấp thỏm bất an rất lâu vì một cái nhíu mày của cô năm xưa.
Haizzz… có phải cô đã già rồi không, mà bắt đầu nhớ chuyện cũ.
Vụ Mang Mang cười tự trào.
Xe dừng lại trước cổng sơn trang, Vụ Mang Mang cởi dây an toàn, định xuống nhưng cửa xe không mở được, cô bất đắc dĩ phải quay lại nhìn Lộ Tùy.
“Vẫn giận à?” Lộ Tùy hỏi.
So với Vụ Mang Mang so đo từng li từng tí rồi tự chuốc bực vào thân, thì Lộ Tùy lại tỏ ra ung dung thoải mái hơn nhiều.
Nếu không phải là đối thủ nặng ký còn đang đứng trên sân đấu, Vụ Mang Mang thực sự không muốn nhận thua cũng phải nhận.
Cô vẫn đang ở cái tuổi muốn yêu đương nồng nhiệt, còn Lộ Tùy thì đã nhảy qua giai đoạn đó rồi.
Anh tìm bạn gái đúng như anh nói, đó chính là nhắm vào hôn nhân. Một người phụ nữ có thể thích hợp sống cùng anh, một người phụ nữ có thể sinh con cho anh.
“Tại sao em phải giận? Anh có chọc gì em đâu.” Vụ Mang Mang nghĩ một đằng nói một nẻo.
Lộ Tùy bảo: “Anh không ăn bánh còn lại của em chỉ là thói quen sinh hoạt cá nhân của anh mà thôi, không liên quan đến tình cảm của chúng ta, cho dù ăn rồi cũng không thể chứng minh họ yêu nhau sâu đậm.”
Ố ồ, Vụ Mang Mang thầm nghĩ hóa ra Lộ Tùy cũng nhìn thấy cặp đôi đó.
Nghĩ cũng đúng, cảnh ân ái của đôi đó thực sự quá chướng mắt.
Vụ Mang Mang nhìn Lộ Tùy vẻ khiêu khích: “Thế nếu em nói, thói quen sinh hoạt của em là bạn trai bắt buộc phải ăn đồ thừa của em một cách vô điều kiện thì sao? Như thế mỗi lần chọn món em sẽ không phải băn khoăn mình có ăn hết được không, có thể muốn ăn gì thì ăn đó, muốn thử món nào thì thử.”
Con gái lúc nào cũng thích thử món mới, mua rồi lại ăn không quen, tiện tay nhét cho bạn trai, anh ta ăn vô điều kiện, như thế chính là sự chiều chuộng ngọt ngào.
Không liên quan đến tiền bạc.
Lộ Tùy nói: “Em hoàn toàn có thể muốn thứ gì thì thứ, ăn không hết cũng chẳng sao.”
Vụ Mang Mang bướng bỉnh: “Nhưng em lại thấy tiết kiệm một chút là đức tính tốt đẹp.”
“Thế nên, em cảm thấy thói quen sống của chúng ta không hề giống nhau.” Vụ Mang Mang nhìn vào mắt Lộ Tùy, nói.
“Thế em cho chuyện này chiếm bao nhiêu phần trăm quan trọng trong cuộc sống của chúng ta?” Lộ Tùy hỏi.
Được rồi, đúng là chuyện bé xé ra to, Vụ Mang Mang thừa nhận.
“Nếu không phải vấn đề gì quan trọng, chúng ta có thể tạm gác nó sang bên, cầu đồng tồn dị1.” Lộ Tùy nói.
1 Cầu đồng tồn dị: chính sách ngoại giao của Trung Quốc, tìm những điểm tương đồng, giữ lại những ý kiến bất đồng. (ND)
Ông già lý trí chết tiệt!
Vụ Mang Mang vẫn xoắn xuýt không dứt ra được, cuối cùng cố vớt vát: “Nhưng em sẽ ghi nhớ chuyện này, sự thay đổi về lượng sẽ dẫn đến sự thay đổi về chất.”
Lộ Tùy gật gù.
Vụ Mang Mang lấy điện thoại, mở mục ghi chú ra, ghi lại:
Ngày 2 tháng 11, không chịu ăn bánh kẹp thịt bò còn lại của tôi. Ngoài ra, anh gắp hành ra cũng không tỉ mỉ, còn sót lại mấy miếng.
Vụ Mang Mang viết xong đưa cho Lộ Tùy xem: “Anh xem đi, không có vấn đề thì ký tên lăn dấu tay vào.”
Lộ Tùy thực sự dở khóc dở cười.
“Là do thái độ của bà Liễu khiến em khó chịu sao?” Lộ Tùy mở cửa xe cho Vụ Mang Mang.
Vụ Mang Mang nhất thời không hiểu, tiếp theo là giả ngốc: “Sao anh lại hỏi thế?”
“Hôm nay bỗng dưng em có hơi...” Lộ Tùy có lẽ đang tìm từ, cuối cùng chọn một từ đơn: “Aggressive1.”
1 Hiếu chiến. (TG)
“Không hiểu, anh nói tiếng Trung đi.” Vụ Mang Mang nói.
Thực ra tiếng Trung đúng là khó diễn tả.
“Hôm nay em uống thuốc nổ hả?” Lộ Tùy hỏi.
Vụ Mang Mang thực sự cũng ý thức được điểm này, cô muốn làm trái ý bà Liễu, dẫn đến việc cô cũng bắt đầu chống đối với Lộ Tùy.
“Không phải, thực ra mấy hôm trước sự ngoan ngoãn của em là giả tạo đó.” Vụ Mang Mang khai thật.
Hiện tại Vụ Mang Mang đang lâm vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan, đành giao quyền quyết định cho Lộ Tùy.
Thực sự Lộ Tùy đối với cô chính là miếng gân gà, ăn thì vô vị, mà bỏ lại tiếc.
Có điều trải qua ngày hôm nay, tin rằng trong tương lại không xa, mọi người sẽ biết quan hệ của cô và Lộ Tùy. Nếu cứ chia tay như thế, để người ta biết ngay cả mùi vị của anh thế nào cô cũng chưa từng “nếm thử”, Vụ Mang Mang nghĩ chắc chắn mình sẽ bị chê cười đến chết.
Haizzz... cái thứ sĩ diện này đúng là hão mà, nhưng mà bạn lại không thể không để tâm đến nó.
Vụ Mang Mang lúc này đang mong Lộ Tùy sẽ chủ động đá cô, dù sao cô cũng quen rồi.
“May quá. Những cô gái ngoan hiền anh gặp nhiều rồi.” Lộ Tùy bảo.
Vụ Mang Mang cảm thấy mình quá ngờ nghệch, biết ngay mà, làm sao Lộ Tùy lại thích cô chứ? Những cô gái ngoan hiền, xinh đẹp túm được cả đống ngoài đường, miếng bánh ngon làm sao rơi xuống đầu Vụ Mang Mang được?
Tuy Vụ Mang Mang cũng từng ảo tưởng một cách không thực tế rằng có phải Lộ Tùy trúng tiếng sét ái tình với cô không, hoặc trong vô thức yêu cô sâu đậm mà không dứt ra được.
Nhưng cô cũng biết đó chỉ là nghĩ ngợi vu vơ thế thôi.
Hôm nay xem như đã hiểu rõ, hóa ra người ta chỉ xem cô là món đồ chơi mới lạ đầy kích thích mà thôi.
Vụ Mang Mang thở phào nhẹ nhõm, gần đây đi theo Lộ Tùy cô sắp chèn ép bản thân thành em gái câu cá mất rồi.
Không ngờ người ta vốn chẳng hiếm lạ gì, mà chỉ thích sự điên khùng của cô thôi.
Vụ Mang Mang thầm nghĩ, từ nay về sau bản thân cũng xem như “phụng chỉ” mà điên khùng là được rồi.
Lộ Tùy quay sang Vụ Mang Mang, rất phối hợp: “Có những kiểu phục vụ gì?”
Vụ Mang Mang ngẩn người, chớp chớp mắt, đúng là bị hỏi đến đứng hình.
Thế là cô làm dấu tay tạm ngừng, vội vã móc điện thoại ra tìm kiếm.
Sau đó… không có sau đó nữa.
Vụ Mang Mang cảm thấy giới hạn cuối cùng của mình bị quét sạch, còn được mở mang về “tư thế”.
Còn Lộ Tùy lúc này đã thò đầu sang, chỉ vào màn hình của Vụ Mang Mang, nói: “Truyền nhân của rồng không tồi, chọn cái này đi.”
Vụ Mang Mang quét mắt nhìn, cảm thấy mắt cô sắp mù rồi, vội vàng bấm tắt màn hình.
“Thích thế cơ à? Trước kia Thiên Thượng Nhân Giai chưa bị cảnh sát càn quét, chắc anh đi nhiều chứ gì?” Vụ Mang Mang hỏi.
Lộ Tùy cười, lắc đầu, không nói gì mà khởi động xe.
Vụ Mang Mang thò đầu sang nhìn vẻ mặt của anh: “Thiên Thượng Nhân Giai đối với Lộ tiên sinh có lẽ đẳng cấp hơi thấp một chút, dù sao cũng phải năm trăm đô một giờ mới xứng đáng với ngài.”
Vụ Mang Mang càng nói càng hào hứng: “Gần đây vừa đăng tin các sao nữ Đài ở Đ đi khách, với thân phận của ngài, chắc cũng có người dắt mối đúng không? Hai triệu Đài tệ một đêm, chậc chậc…”
Vụ Mang Mang bất giác nhớ đến chị Lưu Đỗ Nghi Quân, ở trong biệt thự ở thảo nguyên của Lộ Tùy, họ trò chuyện rất vui vẻ, chị Lưu này Vụ Mang Mang từng nghe nói đến một vài tin nho nhỏ, hình như cũng kiêm chức tìm “niềm vui nhanh” bên ngoài cho các ngôi sao.
Lộ Tùy cảm thấy đau đầu, tư duy của phụ nữ đúng là đáng sợ.
“Tố chất của em là gì thế? Có ai truy vấn đời tư khách hàng như em không? Gọi quản lý của các em ra đây.” Lộ Tùy nói.
“Gian xảo.” Vụ Mang Mang bĩu môi.
Nhưng cô thực sự rất tò mò, có điều thái độ của Lộ Tùy lại khiến cô thầm rủa trong bụng, quả nhiên là một ông già bụng dạ đen tối.
Vụ Mang Mang băn khoăn không biết có nên bảo Lộ Tùy làm một bản báo cáo sức khỏe cho cô yên tâm không.
“Sao, có hứng thú với đời sống về đêm của anh hả?” Lộ Tùy hỏi Vụ Mang Mang đang trầm tư.
Vụ Mang Mang lắc đầu: “Nói cho đúng là em có hứng thú với đàn ông.” Kiến thức kiểu này biết nhiều hơn thì sau này lúc trò chuyện với bạn bè về chủ đề nhạy cảm, cô mới có thể trở thành chuyên gia được.
Nhưng hình như Lộ Tùy không có ý định phổ cập kiến thức cho cô, mà quay sang hỏi: “Buổi sáng em muốn ăn gì?”
Đề tài chuyển quá nhanh, hơn nữa người này mới vừa quẳng ra một vấn đề khiến bạn đỏ mặt, rồi lại chuyển sang chuyện ăn uống, Vụ Mang Mang khó mà tiếp thu được.
Nhưng khi ngửi thấy mùi thơm món bún lòng non bên đường, Vụ Mang Mang lại kêu lên: “Dừng lại, dừng lại, ăn cái này đi.”
“Ông chủ, cho một phần bún lòng nước trong, thêm một phần lòng ăn riêng.” Vụ Mang Mang rành rẽ gọi món, căn bản không thèm hỏi ý kiến của Lộ Tùy vì anh đang nhíu mày.
Vụ Mang Mang đưa ngón tay trỏ lên ra hiệu im lặng trước khi anh lên tiếng: “Em biết, món này ăn không tốt, nghĩ cũng muốn buồn nôn, nhưng nó là mỹ thực truyền thống của nước ta. Hơn nữa có phải ngày nào em cũng ăn đâu.”
“Trên mạng đánh giá món bún lòng này rất cao đó.” Vụ Mang Mang đưa điện thoại ra, lắc lắc trước mặt Lộ Tùy: “Anh thực sự không ăn một bát sao?”
Lộ Tùy lắc đầu, lấy giấy ra lau ghế cho Vụ Mang Mang rồi lau bàn trước mặt cô.
Vụ Mang Mang vốn ăn sáng nhiều, ngoài ra còn gọi thêm một phần bánh kẹp thịt bò, món này ăn cùng lòng non là tuyệt vời, cô cắn nhẹ thịt bò, thấy món bún lòng ông chủ bận đến toát mồ hôi mang lên lại cho hành vào, bất giác than thở: “Ông chủ à, đã nói không cho hành mà.”
“Xin lỗi, xin lỗi, bận quá nên tôi làm nhầm.” Ông chủ cười giả lả, nhưng không nói sẽ làm lại bát khác.
Vụ Mang Mang đành khoát tay: “Thôi vậy.”
Có hành cho nên Vụ Mang Mang đương nhiên không ăn, chỉ có thể cắn miếng bánh, nhìn Lộ Tùy, nhưng rõ ràng là Lộ tiên sinh không có sự tự giác như Ninh Tranh.
Nhưng Vụ Mang Mang không ngại ngần yêu cầu: “Anh giúp em gắp hành ra đi, dù sao anh cũng đang rảnh rỗi mà.”
Lộ Tùy lướt nhìn Lộ Mang Mang: “Gọi thêm bát nữa là được rồi.”
“Sao phải lãng phí thế? Phi Châu còn rất nhiều trẻ em đang đói kìa.” Vụ Mang Mang rõ ràng đã quên mất lời cô đã nói với Ninh Tranh lúc đó.
“Anh không muốn gắp cho em sao?” Vụ Mang Mang mở to đôi mắt ngây thơ, hỏi, cô cảm thấy mình giả tạo muốn chết rồi.
Ai ngờ sau khi trầm tư một lúc, Lộ Tùy lại thực sự cầm đũa lên, chậm rãi gắp hành ra cho cô.
Vụ Mang Mang cực kỳ kích động, không kìm được lấy điện thoại ra chụp lia lịa bàn tay của Lộ Tùy, sau đó chọn một tấm có góc chụp đẹp nhất, lắc lắc trước mặt anh: “Tay anh lúc gắp hành đẹp quá đi mất.”
Vụ Mang Mang rụt tay lại, hí hửng thưởng thức một lúc: “Lần đầu lúc nhìn thấy anh, em đã cảm thấy tay anh rất đẹp, giống như tay nghệ sĩ đánh đàn piano, nhưng không ngờ lúc gắp hành còn đẹp hơn.”
Hình đẹp như vậy phải chia sẻ lên Weibo: “Lúc anh ấy cúi đầu gắp hành ra cho bạn, bàn tay thực sự đẹp đến nao lòng.”
Rất nhanh, một loạt bình luận xuất hiện: “Đẹp quá, chảy nước miếng.”
“Đẹp quá, cầu sờ em!”
“Ngón tay dài ghê!!!”
“Hừm, tôi biết ngay không chỉ có một mình tôi quan tâm đến độ dài mà.”
Vụ Mang Mang cố nín cười, cất điện thoại đi.
Lúc ngước lên thì trông thấy cô gái mặc áo len màu hồng phấn đối diện và bạn trai đang quấn quýt thân mật, mấy cô gái xung quanh đều không ngừng đưa mắt sang nhìn Lộ Tùy, chỉ có cô gái mặc áo hồng kia là không hề quan tâm.
“Không ăn nổi nữa, anh ăn giúp em đi.” Cô gái áo hồng đẩy bát bún đến trước mặt bạn trai, cậu ta cười rồi hôn lên má cô một cái, cúi xuống ăn ngon lành.
Áo hồng hôn lên tai cậu ta như ban thưởng.
Loại chia sẻ nước bọt đầy ngọt ngào và thân mật đó đúng là khiến người khác phải hoài niệm và ngưỡng mộ.
Đó mới là yêu đương chứ.
Vụ Mang Mang quay sang nhìn vị Bồ Tát cao quý ngồi đối diện mình, giả vờ thân dân nhưng thực chất chẳng thân dân tí nào.
Lộ Tùy đã gắp hành xong, đẩy bát về phía Vụ Mang Mang.
Cô đưa miếng bánh ăn còn một nửa cho Lộ Tùy, mấp máy môi, “ưm” một tiếng ra hiệu.
Lộ Tùy cầm lấy, đặt xuống bàn.
Nhìn xem sự khác biệt đó!
Vụ Mang Mang nhất thời cảm thấy rất vô vị, ăn hai miếng bún xong buông xuống: “Em ăn no rồi, đi thôi.”
Lúc lên xe, Vụ Mang Mang ngồi sát cửa sổ, mặt luôn hướng ra ngoài, gần như dính sát vào cửa xe.
Lộ Tùy cũng không nói gì, Vụ Mang Mang cảm thấy cuộc tình này của cô yêu đương hệt như diễn kịch câm vậy.
Cô đã tỏ ra tức giận rõ rệt đến thế này mà Lộ Tùy cũng chẳng dỗ dành.
Đàn ông lớn tuổi là thế tinh quái lắm, họ đã học được cách khi phụ nữ tức giận sẽ để cô ấy giận một lúc đã, bớt giận rồi mới nói chuyện.
Vụ Mang Mang nhìn gương mặt mờ mờ của mình trên cửa kính, có phần nhớ nhung người đã từng thấp thỏm bất an rất lâu vì một cái nhíu mày của cô năm xưa.
Haizzz… có phải cô đã già rồi không, mà bắt đầu nhớ chuyện cũ.
Vụ Mang Mang cười tự trào.
Xe dừng lại trước cổng sơn trang, Vụ Mang Mang cởi dây an toàn, định xuống nhưng cửa xe không mở được, cô bất đắc dĩ phải quay lại nhìn Lộ Tùy.
“Vẫn giận à?” Lộ Tùy hỏi.
So với Vụ Mang Mang so đo từng li từng tí rồi tự chuốc bực vào thân, thì Lộ Tùy lại tỏ ra ung dung thoải mái hơn nhiều.
Nếu không phải là đối thủ nặng ký còn đang đứng trên sân đấu, Vụ Mang Mang thực sự không muốn nhận thua cũng phải nhận.
Cô vẫn đang ở cái tuổi muốn yêu đương nồng nhiệt, còn Lộ Tùy thì đã nhảy qua giai đoạn đó rồi.
Anh tìm bạn gái đúng như anh nói, đó chính là nhắm vào hôn nhân. Một người phụ nữ có thể thích hợp sống cùng anh, một người phụ nữ có thể sinh con cho anh.
“Tại sao em phải giận? Anh có chọc gì em đâu.” Vụ Mang Mang nghĩ một đằng nói một nẻo.
Lộ Tùy bảo: “Anh không ăn bánh còn lại của em chỉ là thói quen sinh hoạt cá nhân của anh mà thôi, không liên quan đến tình cảm của chúng ta, cho dù ăn rồi cũng không thể chứng minh họ yêu nhau sâu đậm.”
Ố ồ, Vụ Mang Mang thầm nghĩ hóa ra Lộ Tùy cũng nhìn thấy cặp đôi đó.
Nghĩ cũng đúng, cảnh ân ái của đôi đó thực sự quá chướng mắt.
Vụ Mang Mang nhìn Lộ Tùy vẻ khiêu khích: “Thế nếu em nói, thói quen sinh hoạt của em là bạn trai bắt buộc phải ăn đồ thừa của em một cách vô điều kiện thì sao? Như thế mỗi lần chọn món em sẽ không phải băn khoăn mình có ăn hết được không, có thể muốn ăn gì thì ăn đó, muốn thử món nào thì thử.”
Con gái lúc nào cũng thích thử món mới, mua rồi lại ăn không quen, tiện tay nhét cho bạn trai, anh ta ăn vô điều kiện, như thế chính là sự chiều chuộng ngọt ngào.
Không liên quan đến tiền bạc.
Lộ Tùy nói: “Em hoàn toàn có thể muốn thứ gì thì thứ, ăn không hết cũng chẳng sao.”
Vụ Mang Mang bướng bỉnh: “Nhưng em lại thấy tiết kiệm một chút là đức tính tốt đẹp.”
“Thế nên, em cảm thấy thói quen sống của chúng ta không hề giống nhau.” Vụ Mang Mang nhìn vào mắt Lộ Tùy, nói.
“Thế em cho chuyện này chiếm bao nhiêu phần trăm quan trọng trong cuộc sống của chúng ta?” Lộ Tùy hỏi.
Được rồi, đúng là chuyện bé xé ra to, Vụ Mang Mang thừa nhận.
“Nếu không phải vấn đề gì quan trọng, chúng ta có thể tạm gác nó sang bên, cầu đồng tồn dị1.” Lộ Tùy nói.
1 Cầu đồng tồn dị: chính sách ngoại giao của Trung Quốc, tìm những điểm tương đồng, giữ lại những ý kiến bất đồng. (ND)
Ông già lý trí chết tiệt!
Vụ Mang Mang vẫn xoắn xuýt không dứt ra được, cuối cùng cố vớt vát: “Nhưng em sẽ ghi nhớ chuyện này, sự thay đổi về lượng sẽ dẫn đến sự thay đổi về chất.”
Lộ Tùy gật gù.
Vụ Mang Mang lấy điện thoại, mở mục ghi chú ra, ghi lại:
Ngày 2 tháng 11, không chịu ăn bánh kẹp thịt bò còn lại của tôi. Ngoài ra, anh gắp hành ra cũng không tỉ mỉ, còn sót lại mấy miếng.
Vụ Mang Mang viết xong đưa cho Lộ Tùy xem: “Anh xem đi, không có vấn đề thì ký tên lăn dấu tay vào.”
Lộ Tùy thực sự dở khóc dở cười.
“Là do thái độ của bà Liễu khiến em khó chịu sao?” Lộ Tùy mở cửa xe cho Vụ Mang Mang.
Vụ Mang Mang nhất thời không hiểu, tiếp theo là giả ngốc: “Sao anh lại hỏi thế?”
“Hôm nay bỗng dưng em có hơi...” Lộ Tùy có lẽ đang tìm từ, cuối cùng chọn một từ đơn: “Aggressive1.”
1 Hiếu chiến. (TG)
“Không hiểu, anh nói tiếng Trung đi.” Vụ Mang Mang nói.
Thực ra tiếng Trung đúng là khó diễn tả.
“Hôm nay em uống thuốc nổ hả?” Lộ Tùy hỏi.
Vụ Mang Mang thực sự cũng ý thức được điểm này, cô muốn làm trái ý bà Liễu, dẫn đến việc cô cũng bắt đầu chống đối với Lộ Tùy.
“Không phải, thực ra mấy hôm trước sự ngoan ngoãn của em là giả tạo đó.” Vụ Mang Mang khai thật.
Hiện tại Vụ Mang Mang đang lâm vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan, đành giao quyền quyết định cho Lộ Tùy.
Thực sự Lộ Tùy đối với cô chính là miếng gân gà, ăn thì vô vị, mà bỏ lại tiếc.
Có điều trải qua ngày hôm nay, tin rằng trong tương lại không xa, mọi người sẽ biết quan hệ của cô và Lộ Tùy. Nếu cứ chia tay như thế, để người ta biết ngay cả mùi vị của anh thế nào cô cũng chưa từng “nếm thử”, Vụ Mang Mang nghĩ chắc chắn mình sẽ bị chê cười đến chết.
Haizzz... cái thứ sĩ diện này đúng là hão mà, nhưng mà bạn lại không thể không để tâm đến nó.
Vụ Mang Mang lúc này đang mong Lộ Tùy sẽ chủ động đá cô, dù sao cô cũng quen rồi.
“May quá. Những cô gái ngoan hiền anh gặp nhiều rồi.” Lộ Tùy bảo.
Vụ Mang Mang cảm thấy mình quá ngờ nghệch, biết ngay mà, làm sao Lộ Tùy lại thích cô chứ? Những cô gái ngoan hiền, xinh đẹp túm được cả đống ngoài đường, miếng bánh ngon làm sao rơi xuống đầu Vụ Mang Mang được?
Tuy Vụ Mang Mang cũng từng ảo tưởng một cách không thực tế rằng có phải Lộ Tùy trúng tiếng sét ái tình với cô không, hoặc trong vô thức yêu cô sâu đậm mà không dứt ra được.
Nhưng cô cũng biết đó chỉ là nghĩ ngợi vu vơ thế thôi.
Hôm nay xem như đã hiểu rõ, hóa ra người ta chỉ xem cô là món đồ chơi mới lạ đầy kích thích mà thôi.
Vụ Mang Mang thở phào nhẹ nhõm, gần đây đi theo Lộ Tùy cô sắp chèn ép bản thân thành em gái câu cá mất rồi.
Không ngờ người ta vốn chẳng hiếm lạ gì, mà chỉ thích sự điên khùng của cô thôi.
Vụ Mang Mang thầm nghĩ, từ nay về sau bản thân cũng xem như “phụng chỉ” mà điên khùng là được rồi.
Danh sách chương