Ninh Tranh xem chị em họ đấu nhau mà buồn cười tới nỗi chảy cả nước mắt, hắn ta ngồi xổm xuống kéo Vụ Đản Đản tới: "Đản Đản à? Con gọi một tiếng cha đi, cha mua cho con thêm một chiếc xe mô hình nữa, thế nào hả?"
Vụ Đản Đản hoan hô, không chút do dự gọi Ninh Tranh là "cha" rồi đòi hỏi: "Con muốn mua xe Camaro màu vàng có thể biến thành người máy."
Thứ đó cũng không hề rẻ.
Vụ Mang Mang mạnh bạo lôi Vụ Đản Đản về, giật chiếc xe mô hình trong tay nó ra đưa cho Lộ Tùy: "Xin lỗi Lộ tiên sinh, thứ này quá quý trọng, Đản Đản không thể nhận được."
Lộ Tùy không cầm lại, chỉ nhìn Vụ Mang Mang chẳng nói chẳng rằng.
Vụ Mang Mang biết đối với Lộ Tùy thì chiếc xe này chỉ là chuyện nhỏ, e rằng dù dọc đường làm rơi một chồng tiền tương ứng thì Lộ tiên sinh cũng chẳng buồn quay lại nhặt, nhưng Vụ Mang Mang không muốn dạy dỗ trẻ con như vậy.
Vụ Mang Mang thấy Lộ Tùy không cầm thì đặt luôn lên chiếc giá bên cạnh, sau đó ôm Vụ Đản Đản ra ngoài.
Vụ Đản Đản tuy chỉ là đứa nhóc vài tuổi, nhưng cứ một mực giãy dụa vùng vằng thì Vụ Mang Mang cũng không giữ được.
Trẻ con giọng khoẻ, khóc một cái là ngang với tiếng pháo nổ, sau cùng nó bèn ngồi phệt luôn xuống đất, lăn lê bò toài ăn vạ.
Vụ Mang Mang tức tới nỗi trắng bệch mặt, cô không có cách nào tóm được nó. Cứ tới gần liền bị nó đẩy ra: "Không cần, không cần."
Vụ Mang Mang đành phải đứng sang một bên gọi cho bà Liễu, liên thanh kể lại tình hình: "Mẹ, chiếc xe đó quá đắt, không thể làm phiền người khác được."
"Vậy con mua cho nó đi." Bà Liễu luôn luôn hào phóng với con trai.
Vụ Mang Mang thầm xót ruột, một chiếc xe đó bằng hai tháng tiền tiêu vặt của cô đấy: "Con không có nhiều tiền đến thế."
"Con mua cho nó đi, về mẹ sẽ trả tiền cho con." Bà Liễu thẳng thắn nói.
Nhưng Vụ Mang Mang lại là một cô chị gái rất có trách nhiệm, cô cất giọng khuyên: "Mẹ à, mẹ đừng có dạy trẻ con như thế được không? Đản Đản vẫn còn bé, chỉ vì nó khóc đòi mà liền đáp ứng, vậy sau này nó muốn giết người chẳng lẽ mẹ lại còn đưa cho nó con dao nữa à?"
Bà Liễu mắng: "Ăn nói bậy bạ gì thế, trẻ con đứa nào chẳng vậy, năm xưa con cũng thế còn gì, có thấy con đòi giết người bao giờ đâu?"
"Con làm sao mà giống nó được?" Vụ Mang Mang không phục nói.
Bà Liễu đáp: "À, năm xưa con còn ác liệt hơn nó nhiều. Con muốn gì mà không cho thì sẽ kêu gào suốt cả ngày. Con tưởng búp bê Barbie rẻ lắm hả? Khi ấy chỉ vì một con búp bê lỗi thời mà con đòi sống đòi chết phải có, hơn ba mươi vạn tệ mà mẹ với cha con vẫn phải cắn răng mua đấy."
Vụ Mang Mang hồi tưởng lại giây lát, hình như là cô có một con búp bê như vậy thật. "Nhưng dù sao thì ánh mắt con cũng tốt, bây giờ chẳng tăng giá rồi còn gì. Cái xe mô hình của Vụ Đản Đản chỉ có giảm giá trị chứ không có khả năng tăng lên được đâu."
"Có thể tăng lên được đấy." Lộ Tùy không biết xuất hiện ở đằng sau Vụ Mang Mang từ bao giờ, còn đang ôm Vụ Đản Đản trong lòng nữa.
Đôi mắt Vụ Đản Đản đỏ bừng, song đã ngừng khóc.
"Ai nói đấy?" Bà Liễu hỏi.
Vụ Mang Mang liếc nhìn Lộ Tùy, che tai nghe, gật đầu xin lỗi Lộ Tùy rồi cách xa một chút, trả lời: "Làm gì có ai."
Bà Liễu không dễ bị mắc lừa: "Chiếc xe đó đắt như vậy, là ai ăn no rửng mỡ lại tự dưng mua cho Vụ Đản Đản thế? Vụ Mang Mang, con nói thật ra xem nào."
Bà Liễu không đi làm gián điệp thật đúng là đáng tiếc.
"Là Lộ Tùy." Vụ Mang Mang nói thật: "Trùng hợp gặp thôi, Đản Đản vừa gặp người ta liền vội vã gọi người ta là 'cha' chỉ vì trong tay người ta cầm chiếc xe đó, quả thực xấu hổ chết đi được, bình thường mẹ dạy dỗ nó thế nào vậy?"
"Ha ha ha." Bà Liễu bật cười phá lên: "Tốt, tốt quá, cảm ơn Lộ tiên sinh hộ mẹ nhé, con nhận món quà đó đi. Sau này nếu có cơ hội để Vụ Đản Đản nhận Lộ tiên sinh làm cha nuôi thì thật tốt quá."
Bà Liễu không hổ là tinh anh chốn thương trường, da mặt dày phát khiếp, Vụ Mang Mang rốt cuộc đã biết mình di truyền cái tính này từ ai.
"Không nói với mẹ nữa." Vụ Mang Mang dứt khoát dập máy, sau đó quay về.
Vừa mới bước được vài bước bà Liễu lại gọi tới, yêu cầu nói chuyện với Vụ Đản Đản.
Vụ Mang Mang không thể không đưa di động cho Vụ Đản Đản, sau đó quay sang bảo Lộ Tùy và Ninh Tranh: "Lộ tiên sinh, Ninh tiên sinh, thật xin lỗi vì đã làm mất thời gian của hai vị, Đản Đản hơi bướng bỉnh, tôi thực sự rất xin lỗi."
"Không sao, thằng bé đáng yêu lắm." Lộ Tùy nói.
Ninh Tranh tức thì phụ hoạ.
Đáng yêu cái cóc khô gì, đáng sợ mới đúng, Vụ Mang Mang thầm nghĩ.
"Chiếc xe mô hình này được sản xuất với số lượng có hạn, từng linh kiện của nó đều được thiết kế đúng theo nguyên mẫu, rất đáng giá, ánh mắt em trai cô tinh đấy." Lộ Tùy nói.
Vụ Mang Mang "ừ" một tiếng, tuy miệng nở nụ cười nhưng trong lòng thì khó chịu: "Ánh mắt của Lộ tiên sinh cũng tinh lắm."
Mới nói được hai câu, Vụ Đản Đản đã nghe máy xong, đưa trả di động cho Vụ Mang Mang rồi cầm lấy túi xách đựng chiếc xe mô hình từ tay Lộ Tùy, cất giọng ngọt ngào: "Cảm ơn cha nuôi."
Ninh Tranh cũng được đối xử bình đẳng: "Cảm ơn cha nuôi nhé."
Thằng nhóc cầm hai cái túi to, trông vô cùng buồn cười, đã thế nó lại còn ra vẻ người lớn, liếc nhìn Vụ Mang Mang một cái, sau đó nói với Lộ Tùy và Ninh Tranh: "Xin lỗi vì đã lừa hai chú, Mang Mang là chị cháu, chị ấy đâu có già đến vậy, làm sao mà làm mẹ cháu được."
Vụ Mang Mang thật muốn khóc quá đi thôi.
Từ lúc cô tròn 25 tuổi, thằng nhãi xấu xa này luôn luôn xát muối vào vết thương lòng của cô.
Ninh Tranh bật cười, còn Lộ Tùy thì chỉ nhếch môi.
Vụ Đản Đản dắt Vụ Mang Mang tới gần hai người họ, nói: "Chị à, chị cũng mau gọi cha nuôi đi, để người ta mua đồ cho chị."
OMG, Vụ Mang Mang suýt thì nghẹn chết, chỉ hận không thể lấy keo dính chặt cái mồm thằng nhóc này lại.
Ninh Tranh không chút khách khí bật cười khanh khách, ngay cả Lộ Tùy vốn hay lạnh lùng cũng phải tươi cười.
Trẻ con ngây thơ không thể bị dạy hư, Vụ Mang Mang không thể giải thích thẳng thừng nghĩa bóng của từ "cha nuôi", đành phải khéo léo nói: "Con gái không thể tùy tiện gọi cha nuôi được đâu."
Vụ Đản Đản chu miệng, chăm chú hỏi: "Chị có phải con gái đâu, chị là đàn bà mà."
Vụ Mang Mang còn có thể nói gì nữa đây, cô đành ôm lấy cậu em, mau chóng chuồn khỏi hiện trường. Nếu còn không đi, có lẽ cô sẽ bị thằng nhãi này chọc tức đến nỗi bốc khói lên mất.
Lúc xuống tầng, Vụ Mang Mang véo lỗ tai Vụ Đản Đản, mắng: "Em giỏi lắm, ông Vụ với bà Liễu có bao giờ để em thiếu đồ chơi đâu, thế mà chỉ vì một chiếc xe mô hình mà sẵn sàng gọi người khác là cha được, em không thấy xấu hổ à? Không sợ ông Vụ nghe thấy thương tâm muốn chết hả."
Vụ Đản Đản đã đạt được mục đích, hiện giờ cảm thấy vô cùng mỹ mãn, bèn thản nhiên lườm Vụ Mang Mang: "Chị thì biết gì chứ? Em đang thử giúp chị đấy."
"Thử cái quái gì?" Vụ Mang Mang không thể hiểu nổi.
Vụ Đản Đản ra chiều lão luyện: "Chị từng này tuổi rồi mà vẫn chưa có bạn trai. Em thấy hai người đó khá được nên mới muốn thử giúp chị. Nếu như ngay cả một đứa con riêng mà bọn họ còn không ngại, vậy tức là bọn họ đối xử thật tâm với chị rồi. Chị cũng đừng giả đò nữa, nhanh nhanh mà lấy chồng đi."
Vụ Mang Mang quả thực dở khóc dở cười: "Em giỏi nhỉ, ngay cả từ con riêng mà cũng biết, chắc là suốt ngày xem phim truyền hình với bà Liễu chứ gì?"
Vụ Đản Đản lại lườm nguýt Vụ Mang Mang cái nữa.
"Em thấy họ Lộ tốt hơn họ Ninh đó." Vụ Đản Đản tổng kết một câu.
Vụ Mang Mang tức thì tò mò: "Sao em biết, em mới được mấy tuổi chứ?"
"Chị đừng có kỳ thị em chỉ vì em còn bé." Vụ Đản Đản tức giận nói.
"Được được, chị không kỳ thị em, vậy em giải thích cho chị xem nào." Vụ Mang Mang không mấy coi trọng chuyện này, chẳng phải vì Lộ Tùy chủ động mua xe cho nó trước sao.
"Người họ Ninh bảo em gọi là cha, rõ ràng chỉ vì muốn lấy lòng chị, muốn lợi dụng chị." Vụ Đản Đản nhận xét.
Vụ Mang Mang thầm nghĩ thằng nhóc thông minh quá, nó có thật là trẻ con không vậy? "Hay thật, em biết rõ hắn ta không có ý tốt, vậy mà còn thản nhiên gọi hắn là cha." Vụ Mang Mang giả vờ giận dữ.
"Hắn ta muốn lợi dụng chị, em lại đòi hắn phải mua đồ cho, như vậy chính là lợi dụng hắn còn gì, chẳng phải cuối cùng bằng hoà sao?" Vụ Đản Đản nói.
Thoạt nghe thì cũng có lý đấy, nhưng Vụ Mang Mang đâu phải người dễ bị qua mặt, cô bèn cốc vào đầu Vụ Đản Đản một cái: "Hắn ta lợi dụng chị, em lợi dụng hắn, bằng hoà cái đầu em ấy, chỉ có mình chị đây chịu thiệt à?"
Vụ Đản Đản thở dài nói: "Con gái đừng có thô lỗ như vậy chứ."
"Chị là đàn bà. Đàn bà thô lỗ như thế đấy." Vụ Mang Mang bực bội thốt.
"Giải thích về Lộ Tùy đi." Vụ Mang Mang không nhịn được muốn biết trong mắt một đứa trẻ thì Lộ Tùy là người như thế nào.
"Anh ta được đấy, trông rất ra dáng, nếu sau này hai người ly hôn thì anh ta cũng sẽ chu cấp tiền cho chị." Vụ Đản Đản nói.
Vụ Mang Mang cười nghiêng ngả: "Thật đa tạ lời chúc may mắn của em quá."
Vụ Mang Mang vừa buồn cười vừa phải thầm cảm thán trong lòng. Cô bỗng thấy thương cho hai người Ninh Tranh và Lộ Tùy, mất nhiều tiền mua đồ chơi cho thằng nhóc này như vậy, thế mà xoay người đi một cái nó liền phủi sạch quan hệ với người ta.
Ai bảo trẻ con chẳng biết gì nào? Thời buổi này trẻ con đứa nào cũng thành tinh hết.
Mà sự hồn nhiên của chúng tựa hồ một tấm gương, có thể soi rõ bạn rốt cuộc là dạng người nào.
"Có điều em nghĩ chị đừng nên đùa giỡn với họ." Vụ Đản Đản nhìn Vụ Mang Mang một lượt, rồi ra chiều thất vọng lắc đầu.
"Tại sao?" Vụ Mang Mang không thể tin nổi cô lại bị thằng nhóc em mình coi thường.
Vụ Đản Đản giương vẻ mặt "Em không muốn đả kích chị đâu đấy, là chị buộc em phải nói đó nha" về phía Vụ Mang Mang.
"Em nói đi, chị chịu được." Vụ Mang Mang mạnh mẽ nói.
"Người họ Ninh kia..."
Vụ Mang Mang tức thì xen ngang: "Gọi là chú Ninh đi, làm người phải có lễ phép."
"Ông chú Ninh đó luôn nhìn ngực với chân của chị."
Vụ Đản Đản còn chưa dứt câu đã lại bị Vụ Mang Mang chặn họng: "Thôi, cứ gọi là họ Ninh cũng được."
"Con gái các chị thay đổi nhanh như chong chóng ấy." Vụ Đản Đản thở dài thườn thượt.
"Nói tiếp đi." Vụ Mang Mang nhướn mi, làm bộ "Chị đây khoái thay đổi đấy, thì làm sao?".
Vụ Đản Đản nghĩ, ta đây nhẫn nhịn.
Sau đó lại cất giọng nói tiếp: "Ông chú Lộ không hề ngắm ngực, ngắm chân chị."
Vụ Mang Mang nghe vậy bèn bảo: "Cứ gọi anh ta là người họ Lộ đi."
"Ôi chao, con gái các chị thực kỳ quặc." Vụ Đản Đản tỏ ra không hiểu: "Rốt cuộc thì chị thích được bọn họ ngắm nghía hay là không?"
Vụ Mang Mang đáp: "Chẳng phải em rất lợi hại, còn tự xưng là thông minh nhất sao? Tự đi mà đoán."
Vụ Đản Đản độp lại: "Ấu trĩ!"
"Trẻ con thì đừng có ra vẻ người lớn." Vụ Mang Mang lườm cho Vụ Đản Đản một cái.
Lát sau, Vụ Mang Mang bỗng sực nghĩ ra, có phải Vụ Đản Đản biết quá sớm về giới tính rồi không?
Ngay cả việc đàn ông ngắm ngực đàn bà cũng hiểu.
Vụ Mang Mang tức thì nã súng liên thanh: "Đản Đản, tại sao em lại biết chuyện ngắm ngực đàn bà hả? Em có thực sự hiểu đó nghĩa là gì không? Làm sao em biết được mấy thứ này?"
Vụ Đản Đản trưng vẻ mặt "Chị thấy kỳ lạ lắm sao" trả lời: "Có lần Lục Sâm Sâm mang tạp chí của cha cậu ta tới cho bọn em xem, trong đó đâu đâu cũng toàn là ngực."
Một tờ tạp chí toàn là ngực đàn bà làm thế nào rơi vào tay một đứa trẻ nhỉ?
Vụ Mang Mang quyết định về nhà sẽ phải tố cáo với ông bố mình, để ông ấy nói lại cho bố Lục Sâm Sâm biết mà quản lý thật chặt đống tạp chí đó.
"Nó cũng bị cha nó đánh cho một trận rồi, nhưng mà cha nó nói, đàn ông ngắm ngực phụ nữ là chuyện bình thường, sau này bọn em lớn lên cũng sẽ thích ngắm." Vụ Đản Đản nói.
Sao lại có ông bố khốn kiếp đến thế kia chứ?!
Chẳng khác gì nói chuyện phòng the ngay trước mặt trẻ con cả?
"Đản Đản, em còn bé, không nên xem mấy thứ này." Vụ Mang Mang nghiêm mặt nói.
Vụ Đản Đản xua tay: "Chị đúng là cổ lỗ sĩ."
Vụ Mang Mang lần đầu tiên bị người khác chê bai lạc hậu.
"Mẹ có biết em xem mấy thứ này không?" Vụ Mang Mang nhanh nhảu chất vấn, tuy rằng cô không quá yêu mến thằng em bảo bối của mình, nhưng cũng không muốn nó trưởng thành trong sai lệch.
"Mẹ đương nhiên biết, nếu không thì chị nghĩ tại sao thư ký của cha phải nghỉ việc?" Vụ Đản Đản buông giọng thản nhiên.
Vụ Mang Mang hồi tưởng lại cô nàng thư ký của ông Vụ, hình như ngực cô ta có vẻ khá đẫy đà.
Vụ Mang Mang đảo mắt, dự định phải hỏi bà Liễu về chuyện này, hơn nữa cô cũng không quen thảo luận chuyện người lớn với cậu em mình.
Nhưng có một số việc vẫn phải dạy bảo đến nơi đến chốn.
"Đản Đản, hôm nay em đòi hỏi hai chú mới quen mua đồ cho mình là không đúng, em có biết không?" Vụ Mang Mang tiếp: "Em nói với hai chú ấy như thế, chưa biết chừng sau lưng người ta lại bảo em là đứa không có giáo dục đấy."
Vụ Đản Đản hoan hô, không chút do dự gọi Ninh Tranh là "cha" rồi đòi hỏi: "Con muốn mua xe Camaro màu vàng có thể biến thành người máy."
Thứ đó cũng không hề rẻ.
Vụ Mang Mang mạnh bạo lôi Vụ Đản Đản về, giật chiếc xe mô hình trong tay nó ra đưa cho Lộ Tùy: "Xin lỗi Lộ tiên sinh, thứ này quá quý trọng, Đản Đản không thể nhận được."
Lộ Tùy không cầm lại, chỉ nhìn Vụ Mang Mang chẳng nói chẳng rằng.
Vụ Mang Mang biết đối với Lộ Tùy thì chiếc xe này chỉ là chuyện nhỏ, e rằng dù dọc đường làm rơi một chồng tiền tương ứng thì Lộ tiên sinh cũng chẳng buồn quay lại nhặt, nhưng Vụ Mang Mang không muốn dạy dỗ trẻ con như vậy.
Vụ Mang Mang thấy Lộ Tùy không cầm thì đặt luôn lên chiếc giá bên cạnh, sau đó ôm Vụ Đản Đản ra ngoài.
Vụ Đản Đản tuy chỉ là đứa nhóc vài tuổi, nhưng cứ một mực giãy dụa vùng vằng thì Vụ Mang Mang cũng không giữ được.
Trẻ con giọng khoẻ, khóc một cái là ngang với tiếng pháo nổ, sau cùng nó bèn ngồi phệt luôn xuống đất, lăn lê bò toài ăn vạ.
Vụ Mang Mang tức tới nỗi trắng bệch mặt, cô không có cách nào tóm được nó. Cứ tới gần liền bị nó đẩy ra: "Không cần, không cần."
Vụ Mang Mang đành phải đứng sang một bên gọi cho bà Liễu, liên thanh kể lại tình hình: "Mẹ, chiếc xe đó quá đắt, không thể làm phiền người khác được."
"Vậy con mua cho nó đi." Bà Liễu luôn luôn hào phóng với con trai.
Vụ Mang Mang thầm xót ruột, một chiếc xe đó bằng hai tháng tiền tiêu vặt của cô đấy: "Con không có nhiều tiền đến thế."
"Con mua cho nó đi, về mẹ sẽ trả tiền cho con." Bà Liễu thẳng thắn nói.
Nhưng Vụ Mang Mang lại là một cô chị gái rất có trách nhiệm, cô cất giọng khuyên: "Mẹ à, mẹ đừng có dạy trẻ con như thế được không? Đản Đản vẫn còn bé, chỉ vì nó khóc đòi mà liền đáp ứng, vậy sau này nó muốn giết người chẳng lẽ mẹ lại còn đưa cho nó con dao nữa à?"
Bà Liễu mắng: "Ăn nói bậy bạ gì thế, trẻ con đứa nào chẳng vậy, năm xưa con cũng thế còn gì, có thấy con đòi giết người bao giờ đâu?"
"Con làm sao mà giống nó được?" Vụ Mang Mang không phục nói.
Bà Liễu đáp: "À, năm xưa con còn ác liệt hơn nó nhiều. Con muốn gì mà không cho thì sẽ kêu gào suốt cả ngày. Con tưởng búp bê Barbie rẻ lắm hả? Khi ấy chỉ vì một con búp bê lỗi thời mà con đòi sống đòi chết phải có, hơn ba mươi vạn tệ mà mẹ với cha con vẫn phải cắn răng mua đấy."
Vụ Mang Mang hồi tưởng lại giây lát, hình như là cô có một con búp bê như vậy thật. "Nhưng dù sao thì ánh mắt con cũng tốt, bây giờ chẳng tăng giá rồi còn gì. Cái xe mô hình của Vụ Đản Đản chỉ có giảm giá trị chứ không có khả năng tăng lên được đâu."
"Có thể tăng lên được đấy." Lộ Tùy không biết xuất hiện ở đằng sau Vụ Mang Mang từ bao giờ, còn đang ôm Vụ Đản Đản trong lòng nữa.
Đôi mắt Vụ Đản Đản đỏ bừng, song đã ngừng khóc.
"Ai nói đấy?" Bà Liễu hỏi.
Vụ Mang Mang liếc nhìn Lộ Tùy, che tai nghe, gật đầu xin lỗi Lộ Tùy rồi cách xa một chút, trả lời: "Làm gì có ai."
Bà Liễu không dễ bị mắc lừa: "Chiếc xe đó đắt như vậy, là ai ăn no rửng mỡ lại tự dưng mua cho Vụ Đản Đản thế? Vụ Mang Mang, con nói thật ra xem nào."
Bà Liễu không đi làm gián điệp thật đúng là đáng tiếc.
"Là Lộ Tùy." Vụ Mang Mang nói thật: "Trùng hợp gặp thôi, Đản Đản vừa gặp người ta liền vội vã gọi người ta là 'cha' chỉ vì trong tay người ta cầm chiếc xe đó, quả thực xấu hổ chết đi được, bình thường mẹ dạy dỗ nó thế nào vậy?"
"Ha ha ha." Bà Liễu bật cười phá lên: "Tốt, tốt quá, cảm ơn Lộ tiên sinh hộ mẹ nhé, con nhận món quà đó đi. Sau này nếu có cơ hội để Vụ Đản Đản nhận Lộ tiên sinh làm cha nuôi thì thật tốt quá."
Bà Liễu không hổ là tinh anh chốn thương trường, da mặt dày phát khiếp, Vụ Mang Mang rốt cuộc đã biết mình di truyền cái tính này từ ai.
"Không nói với mẹ nữa." Vụ Mang Mang dứt khoát dập máy, sau đó quay về.
Vừa mới bước được vài bước bà Liễu lại gọi tới, yêu cầu nói chuyện với Vụ Đản Đản.
Vụ Mang Mang không thể không đưa di động cho Vụ Đản Đản, sau đó quay sang bảo Lộ Tùy và Ninh Tranh: "Lộ tiên sinh, Ninh tiên sinh, thật xin lỗi vì đã làm mất thời gian của hai vị, Đản Đản hơi bướng bỉnh, tôi thực sự rất xin lỗi."
"Không sao, thằng bé đáng yêu lắm." Lộ Tùy nói.
Ninh Tranh tức thì phụ hoạ.
Đáng yêu cái cóc khô gì, đáng sợ mới đúng, Vụ Mang Mang thầm nghĩ.
"Chiếc xe mô hình này được sản xuất với số lượng có hạn, từng linh kiện của nó đều được thiết kế đúng theo nguyên mẫu, rất đáng giá, ánh mắt em trai cô tinh đấy." Lộ Tùy nói.
Vụ Mang Mang "ừ" một tiếng, tuy miệng nở nụ cười nhưng trong lòng thì khó chịu: "Ánh mắt của Lộ tiên sinh cũng tinh lắm."
Mới nói được hai câu, Vụ Đản Đản đã nghe máy xong, đưa trả di động cho Vụ Mang Mang rồi cầm lấy túi xách đựng chiếc xe mô hình từ tay Lộ Tùy, cất giọng ngọt ngào: "Cảm ơn cha nuôi."
Ninh Tranh cũng được đối xử bình đẳng: "Cảm ơn cha nuôi nhé."
Thằng nhóc cầm hai cái túi to, trông vô cùng buồn cười, đã thế nó lại còn ra vẻ người lớn, liếc nhìn Vụ Mang Mang một cái, sau đó nói với Lộ Tùy và Ninh Tranh: "Xin lỗi vì đã lừa hai chú, Mang Mang là chị cháu, chị ấy đâu có già đến vậy, làm sao mà làm mẹ cháu được."
Vụ Mang Mang thật muốn khóc quá đi thôi.
Từ lúc cô tròn 25 tuổi, thằng nhãi xấu xa này luôn luôn xát muối vào vết thương lòng của cô.
Ninh Tranh bật cười, còn Lộ Tùy thì chỉ nhếch môi.
Vụ Đản Đản dắt Vụ Mang Mang tới gần hai người họ, nói: "Chị à, chị cũng mau gọi cha nuôi đi, để người ta mua đồ cho chị."
OMG, Vụ Mang Mang suýt thì nghẹn chết, chỉ hận không thể lấy keo dính chặt cái mồm thằng nhóc này lại.
Ninh Tranh không chút khách khí bật cười khanh khách, ngay cả Lộ Tùy vốn hay lạnh lùng cũng phải tươi cười.
Trẻ con ngây thơ không thể bị dạy hư, Vụ Mang Mang không thể giải thích thẳng thừng nghĩa bóng của từ "cha nuôi", đành phải khéo léo nói: "Con gái không thể tùy tiện gọi cha nuôi được đâu."
Vụ Đản Đản chu miệng, chăm chú hỏi: "Chị có phải con gái đâu, chị là đàn bà mà."
Vụ Mang Mang còn có thể nói gì nữa đây, cô đành ôm lấy cậu em, mau chóng chuồn khỏi hiện trường. Nếu còn không đi, có lẽ cô sẽ bị thằng nhãi này chọc tức đến nỗi bốc khói lên mất.
Lúc xuống tầng, Vụ Mang Mang véo lỗ tai Vụ Đản Đản, mắng: "Em giỏi lắm, ông Vụ với bà Liễu có bao giờ để em thiếu đồ chơi đâu, thế mà chỉ vì một chiếc xe mô hình mà sẵn sàng gọi người khác là cha được, em không thấy xấu hổ à? Không sợ ông Vụ nghe thấy thương tâm muốn chết hả."
Vụ Đản Đản đã đạt được mục đích, hiện giờ cảm thấy vô cùng mỹ mãn, bèn thản nhiên lườm Vụ Mang Mang: "Chị thì biết gì chứ? Em đang thử giúp chị đấy."
"Thử cái quái gì?" Vụ Mang Mang không thể hiểu nổi.
Vụ Đản Đản ra chiều lão luyện: "Chị từng này tuổi rồi mà vẫn chưa có bạn trai. Em thấy hai người đó khá được nên mới muốn thử giúp chị. Nếu như ngay cả một đứa con riêng mà bọn họ còn không ngại, vậy tức là bọn họ đối xử thật tâm với chị rồi. Chị cũng đừng giả đò nữa, nhanh nhanh mà lấy chồng đi."
Vụ Mang Mang quả thực dở khóc dở cười: "Em giỏi nhỉ, ngay cả từ con riêng mà cũng biết, chắc là suốt ngày xem phim truyền hình với bà Liễu chứ gì?"
Vụ Đản Đản lại lườm nguýt Vụ Mang Mang cái nữa.
"Em thấy họ Lộ tốt hơn họ Ninh đó." Vụ Đản Đản tổng kết một câu.
Vụ Mang Mang tức thì tò mò: "Sao em biết, em mới được mấy tuổi chứ?"
"Chị đừng có kỳ thị em chỉ vì em còn bé." Vụ Đản Đản tức giận nói.
"Được được, chị không kỳ thị em, vậy em giải thích cho chị xem nào." Vụ Mang Mang không mấy coi trọng chuyện này, chẳng phải vì Lộ Tùy chủ động mua xe cho nó trước sao.
"Người họ Ninh bảo em gọi là cha, rõ ràng chỉ vì muốn lấy lòng chị, muốn lợi dụng chị." Vụ Đản Đản nhận xét.
Vụ Mang Mang thầm nghĩ thằng nhóc thông minh quá, nó có thật là trẻ con không vậy? "Hay thật, em biết rõ hắn ta không có ý tốt, vậy mà còn thản nhiên gọi hắn là cha." Vụ Mang Mang giả vờ giận dữ.
"Hắn ta muốn lợi dụng chị, em lại đòi hắn phải mua đồ cho, như vậy chính là lợi dụng hắn còn gì, chẳng phải cuối cùng bằng hoà sao?" Vụ Đản Đản nói.
Thoạt nghe thì cũng có lý đấy, nhưng Vụ Mang Mang đâu phải người dễ bị qua mặt, cô bèn cốc vào đầu Vụ Đản Đản một cái: "Hắn ta lợi dụng chị, em lợi dụng hắn, bằng hoà cái đầu em ấy, chỉ có mình chị đây chịu thiệt à?"
Vụ Đản Đản thở dài nói: "Con gái đừng có thô lỗ như vậy chứ."
"Chị là đàn bà. Đàn bà thô lỗ như thế đấy." Vụ Mang Mang bực bội thốt.
"Giải thích về Lộ Tùy đi." Vụ Mang Mang không nhịn được muốn biết trong mắt một đứa trẻ thì Lộ Tùy là người như thế nào.
"Anh ta được đấy, trông rất ra dáng, nếu sau này hai người ly hôn thì anh ta cũng sẽ chu cấp tiền cho chị." Vụ Đản Đản nói.
Vụ Mang Mang cười nghiêng ngả: "Thật đa tạ lời chúc may mắn của em quá."
Vụ Mang Mang vừa buồn cười vừa phải thầm cảm thán trong lòng. Cô bỗng thấy thương cho hai người Ninh Tranh và Lộ Tùy, mất nhiều tiền mua đồ chơi cho thằng nhóc này như vậy, thế mà xoay người đi một cái nó liền phủi sạch quan hệ với người ta.
Ai bảo trẻ con chẳng biết gì nào? Thời buổi này trẻ con đứa nào cũng thành tinh hết.
Mà sự hồn nhiên của chúng tựa hồ một tấm gương, có thể soi rõ bạn rốt cuộc là dạng người nào.
"Có điều em nghĩ chị đừng nên đùa giỡn với họ." Vụ Đản Đản nhìn Vụ Mang Mang một lượt, rồi ra chiều thất vọng lắc đầu.
"Tại sao?" Vụ Mang Mang không thể tin nổi cô lại bị thằng nhóc em mình coi thường.
Vụ Đản Đản giương vẻ mặt "Em không muốn đả kích chị đâu đấy, là chị buộc em phải nói đó nha" về phía Vụ Mang Mang.
"Em nói đi, chị chịu được." Vụ Mang Mang mạnh mẽ nói.
"Người họ Ninh kia..."
Vụ Mang Mang tức thì xen ngang: "Gọi là chú Ninh đi, làm người phải có lễ phép."
"Ông chú Ninh đó luôn nhìn ngực với chân của chị."
Vụ Đản Đản còn chưa dứt câu đã lại bị Vụ Mang Mang chặn họng: "Thôi, cứ gọi là họ Ninh cũng được."
"Con gái các chị thay đổi nhanh như chong chóng ấy." Vụ Đản Đản thở dài thườn thượt.
"Nói tiếp đi." Vụ Mang Mang nhướn mi, làm bộ "Chị đây khoái thay đổi đấy, thì làm sao?".
Vụ Đản Đản nghĩ, ta đây nhẫn nhịn.
Sau đó lại cất giọng nói tiếp: "Ông chú Lộ không hề ngắm ngực, ngắm chân chị."
Vụ Mang Mang nghe vậy bèn bảo: "Cứ gọi anh ta là người họ Lộ đi."
"Ôi chao, con gái các chị thực kỳ quặc." Vụ Đản Đản tỏ ra không hiểu: "Rốt cuộc thì chị thích được bọn họ ngắm nghía hay là không?"
Vụ Mang Mang đáp: "Chẳng phải em rất lợi hại, còn tự xưng là thông minh nhất sao? Tự đi mà đoán."
Vụ Đản Đản độp lại: "Ấu trĩ!"
"Trẻ con thì đừng có ra vẻ người lớn." Vụ Mang Mang lườm cho Vụ Đản Đản một cái.
Lát sau, Vụ Mang Mang bỗng sực nghĩ ra, có phải Vụ Đản Đản biết quá sớm về giới tính rồi không?
Ngay cả việc đàn ông ngắm ngực đàn bà cũng hiểu.
Vụ Mang Mang tức thì nã súng liên thanh: "Đản Đản, tại sao em lại biết chuyện ngắm ngực đàn bà hả? Em có thực sự hiểu đó nghĩa là gì không? Làm sao em biết được mấy thứ này?"
Vụ Đản Đản trưng vẻ mặt "Chị thấy kỳ lạ lắm sao" trả lời: "Có lần Lục Sâm Sâm mang tạp chí của cha cậu ta tới cho bọn em xem, trong đó đâu đâu cũng toàn là ngực."
Một tờ tạp chí toàn là ngực đàn bà làm thế nào rơi vào tay một đứa trẻ nhỉ?
Vụ Mang Mang quyết định về nhà sẽ phải tố cáo với ông bố mình, để ông ấy nói lại cho bố Lục Sâm Sâm biết mà quản lý thật chặt đống tạp chí đó.
"Nó cũng bị cha nó đánh cho một trận rồi, nhưng mà cha nó nói, đàn ông ngắm ngực phụ nữ là chuyện bình thường, sau này bọn em lớn lên cũng sẽ thích ngắm." Vụ Đản Đản nói.
Sao lại có ông bố khốn kiếp đến thế kia chứ?!
Chẳng khác gì nói chuyện phòng the ngay trước mặt trẻ con cả?
"Đản Đản, em còn bé, không nên xem mấy thứ này." Vụ Mang Mang nghiêm mặt nói.
Vụ Đản Đản xua tay: "Chị đúng là cổ lỗ sĩ."
Vụ Mang Mang lần đầu tiên bị người khác chê bai lạc hậu.
"Mẹ có biết em xem mấy thứ này không?" Vụ Mang Mang nhanh nhảu chất vấn, tuy rằng cô không quá yêu mến thằng em bảo bối của mình, nhưng cũng không muốn nó trưởng thành trong sai lệch.
"Mẹ đương nhiên biết, nếu không thì chị nghĩ tại sao thư ký của cha phải nghỉ việc?" Vụ Đản Đản buông giọng thản nhiên.
Vụ Mang Mang hồi tưởng lại cô nàng thư ký của ông Vụ, hình như ngực cô ta có vẻ khá đẫy đà.
Vụ Mang Mang đảo mắt, dự định phải hỏi bà Liễu về chuyện này, hơn nữa cô cũng không quen thảo luận chuyện người lớn với cậu em mình.
Nhưng có một số việc vẫn phải dạy bảo đến nơi đến chốn.
"Đản Đản, hôm nay em đòi hỏi hai chú mới quen mua đồ cho mình là không đúng, em có biết không?" Vụ Mang Mang tiếp: "Em nói với hai chú ấy như thế, chưa biết chừng sau lưng người ta lại bảo em là đứa không có giáo dục đấy."
Danh sách chương