Edit: Tuyết Nguyệt Lam
Ngụy Nhất Minh trào phúng nhìn Hàn Mai Mai.
Mà bác sĩ Vương kia nhưng lại kinh ngạc, nhíu mày, cố cười nói với Ngụy Nhất Minh: "Ngụy Tổng, ai cũng có quá khứ, trước kia tôi cũng từng yêu, tôi cảm thấy những thứ này không quan trọng, quan trọng là ... Hai người yêu nhau là được rồi. Anh xem, tôi và Mai Mai..."
Hàn Mai Mai nghe bác sĩ Vương nói vậy, trên trán gân xanh đều phải nổi lên, không có việc gì lôi cô vào để làm gì? Bác sĩ Vương này cũng quá coi trọng cô rồi. Cô và anh ta thì có quan hệ gì chứ? "Xấu hổ, bác sĩ Vương, tôi cảm thấy tôi nên nói rõ ràng với anh thì hơn. Tôi đã có bạn trai, nhưng tôi chưa nói với ông ngoại, cho nên mới xảy ra những chuyện hiểu lầm này, thật xin lỗi, nhưng anh yên tâm, tôi sẽ nói rõ ràng với ông ngoại. Bữa cơm hôm nay tôi mời."
Mãi bác sĩ Vương mới hiểu được Hàn Mai Mai đang nói gì, khó có thể tin nói: "Em đang đùa giỡn tôi hay sao?"
"Bác sĩ Vương, tôi nghĩ tôi đã nói rất rõ ràng, mà tôi tự nhận cũng không có làm ra chuyện gì khiến anh hiểu lầm." Hàn Mai Mai nhìn anh ta không nhanh không chậm nói.
Cô xoay người nói với Ngụy Nhất Minh: "Ngụy tiên sinh, cám ơn anh quan tâm, nhưng tôi rất tốt, không cần anh phải quan tâm. Gặp lại." Hiện tại ít nhiều cô cũng biết tâm tư của Ngụy Nhất Minh.
Bác sĩ Vương thấy người chung quanh vẫn dùng ánh mắt tò mò nhìn bọn họ, cũng cảm giác ở lại cũng không được,d ie nd a nl eq u yd o n.c o m, nhanh chóng thu thập đồ đạc rời đi.
Ngụy Nhất Minh không để ý bác sĩ Vương kia, mà nhìn theo Hàn Mai Mai, vì sao biết cô vẫn ở cùng một chỗ với Lạc Thần Dật, tâm tình anh ngược lại càng không vui vậy?
"Nhất Minh, chúng ta đi thôi. Không phải anh nói sau khi ăn cơm với em, còn phải về công ty làm việc sao?" Bạn gái Ngụy Nhất Minh lôi kéo tay áo Ngụy Nhất Minh gắt giọng, cô ta cực kỳ vui vẻ khi Hàn Mai Mai rời đi, xuất phát từ giác quan thứ sáu của phụ nữ, cô ta có thể cảm giác được Ngụy Nhất Minh đối với cô gái kia cực kỳ để ý, lại đặc biệt đi qua chào hỏi, ngay cả khi cô gặp mặt bạn bè của anh, anh đều có bộ dáng xa cách.
Mặt Ngụy Nhất Minh không chút thay đổi gật đầu một cái.
Chương Vĩ đi vào quán bar, phục vụ liền làm một vài động tác với Chương Vĩ.
Chương Vĩ lập tức thấy Lạc Thần Dật ngồi ở trong góc, đi qua, kỳ quái hỏi: "Ai, sao lại thế này, cậu làm gì mà lại uongs rượu giữa ban ngày ban mặt thế này."
Hiện tại thời gian còn rất sớm, trong quán bar cũng không có ai, chỉ có nhân viên dọn dẹp vệ sinh, mọi người cũng không dám phát biểu ý kiến gì với vị ông chủ ban ngày ban mặt lại ngồi đây uống rượu này.
Lạc Thần Dật ngẩng đầu liếc nhìn Chương Vĩ một cái, sau đó cầm một cái chai đặt ở trước mặt Chương Vĩ: "Tới, uống rượu với tôi."
Chương Vĩ chú ý tới mấy cái chai không trước mặt anh, phục vụ vừa rồi còn nháy mắt ra hiệu với anh, trong lòng Chương Vĩ lập tức có tính toán: "Cậu không vui sao? Cãi nhau với Hàn Mai Mai rồi hả?" Giọng Chương Vĩ có vài phần vui sướng khi người gặp họa, rốt cuộc cũng có người có thể khiến tên nhóc này đau khổ rồi.
"Anh nói ít một chút, không ai bảo anh câm đâu." Lạc Thần Dật trợn mắt nhìn anh ta: "Mau ngồi xuống uống rượu với tôi."
Chương Vĩ ha ha cười, bị anh ta đoán đúng rồi,d iend a nl eq u yd o n.c o m, anh ta chậm rãi ngồi xuống, nhưng không có đi lấy ly rượu, lời nói thấm thía nói: "Tôi đã nói rồi. Loại đại tiểu thư này rất khó trị."
"Anh nói xem cô ấy đang suy nghĩ cái gì? Tôi có khiến cô ấy cảm thấy tôi không có bản lĩnh hay không?" Lạc Thần Dật cau mày nói, đây là lần đầu tiên anh có cảm giác thất bại, đấy lại còn là cô gái anh yêu nhiều đến như vậy.
Trong lòng Chương Vĩ có chút sảng khoái, không nghĩ tới tên nhóc này cũng có một ngày bị người ta ghét bỏ, nhưng trên mặt vẫn là biểu tình quan tâm: "Hai người có mâu thuẫn gì? Cậu đã hỏi cô ấy chưa?"
"Anh thu hồi cái biểu tình đó lại đi, tôi biết trong lòng anh đang cười trộm." Lạc Thần Dật liếc anh ta một cái, tức giận nói.
Chương Vĩ kêu lớn oan uổng: "Tôi là người như thế sao?"
Lúc này di động của Lạc Thần Dật vang lên, anh lập tức cầm lên xem, đột nhiên đứng lên.
"Sao? Chuyện gì khiến cậu vui vẻ như vậy, miệng cậu phải rộng đến mang tai rồi đó." Chương Vĩ nghi ngờ nói, anh ta không rõ sao cảm xúc của Lạc Thần Dật có thể lên xuống nhanh như vậy.
"Được rồi, không nói với anh nữa. Tôi có việc đi trước đây." Tâm tình Lạc Thần Dật sung sướng nói, cầm áo ở bên cạnh lên, vỗ xuống bả vai Chương Vĩ, rời rời đi.
"Thật là, rốt cuộc tên nhóc này đang làm cái gì? Sao trở mặt nhanh như vậy." Chương Vĩ lầu bầu nói.
Hàn Mai Mai trở lại văn phòng không bao lâu liền nhận được điện thoại của ông ngoại Hàn, không cần nghĩ cũng biết nhất định là tên bác sĩ Vương kĩa đã tới cáo trạng rồi. Thật sự là tiểu nhân, trong lòng Hàn Mai Mai yên lặng nhớ lại.
Hàn Mai Mai đẩy cửa thư phòng ra, trong lòng có chút bất an không yên, nhận điện thoại của ông ngoại Hàn, cô liền chạy thẳng về nhà, không cần nghĩ cũng biết ông ngoại Hàn rất tức giận, cô nhẹ giọng gọi: "Ông ngoại..."
Ông ngoại Hàn đưa lưng về phía cô không nói lời nào, vẻ mặt của ông khinh thường, trong lòng Hàn Mai Mai có chút không rõ ngọn ngành: "Ông ngoại... Lần này đều là con không tốt."
"Hừ."
"Ông ngoại..." Cô càng chột dạ hơn.
Lúc này ông ngoại Hàn mới từ từ xoay người lại,d ie nd a nl eq uyd o n.c o m, nghiêm mặt nói: "Tiểu Vương nói con đã có bạn trai rồi."
"Vâng..." Hàn Mai Mai cúi đầu nói.
"Sao ông không nghe thấy con nói qua. Có phải con không để người ông ngoại này trong lòng hay không? Con khiến khuôn mặt già nữa này biết để ở đâu? Ông vàviện trưởng Vương là bạn bè đã vài chục năm, con bảo ông sau này biết nhìn mặt ông ấy như thế nào đây?" Giọng ông ngoại Hàn càng ngày càng nghiêm khắc.
Hàn Mai Mai cũng không dám ngẩng đầu nhìn ông ngoại Hàn, trong lòng cũng có chút hối hận, cô nên nói rõ ràng với ông ngoại từ sớm.
"Rốt cuộc bạn trai con là ai?" Ông ngoại Hàn hỏi.
Dì Lưu gõ cửa, tiến vào nói: "Ông chủ, tiểu thư, Lạc tiên sinh đến đây."
Ông ngoại Hàn gật gật đầu.
Mà vẻ mặt Hàn Mai Mai còn kinh ngạc, cô vừa mới thừa nhận quan hệ của cô với lạc Thần Dật với ông ngoại, tên họ Lạc này đến cũng thật đúng lúc.
Ánh mắt Hàn Mai Mai không khỏi hoài nghi nhìn ông ngoại Hàn, ông ngoại Hàn có chút mất tự nhiên xoay mặt đi. Hàn Mai mai lập tức cảm giác được trong đó có điểm khó hiểu, khó trách vị bác sĩ Vương kia lại cực phẩm như vậy, thì ra...
"Ông ngoại, ông..."
"Ông ngoại, Mai Mai, cháu đến đây." Giọng nói Lạc Thần Dật đã truyền tới, trong lúc đó anh đi đến.
Ánh mắt Hàn Mai Mai lập tức liền rơi vào trên người Lạc Thần Dật, ánh mắt nguy hiểm nheo lại.
Trong lòng Lạc Thần Dật biết không ổn, có chút chột dạ dời ánh mắt.
"Tiểu Lạc, cháu đã đến rồi, cháu đến rồi thì tốt." Ông ngoại Hàn thấy Lạc Thần Dật, ánh mắt cười đến chỉ còn là một đường nhỏ.
"Ông ngoại, trà này ông uống thử xem. Đây là bạn cháu màng về từ Vân Nam." Lạc Thần Dật vuốt mông ngựa của ông ngoại Hàn.
"Cháu cũng đã tới rồi, có chuyện gì thì làm đi? Đều là người một nhà, cháu khách khí như vậy làm gì?" Ông ngoại Hàn nói.
"Đây là nên làm, ông ngoại, ông uống trước xem, nếu hương vị tốt, cháu sẽ mua thêm..."
"Hai người định diễn đến bao giờ? Nói đi, không phải hai người đã sớm thông đồng đúng không?" Hai tay Hàn Mai Mai ôm ngực nhìn bọn họ hỏi.
Ngụy Nhất Minh trào phúng nhìn Hàn Mai Mai.
Mà bác sĩ Vương kia nhưng lại kinh ngạc, nhíu mày, cố cười nói với Ngụy Nhất Minh: "Ngụy Tổng, ai cũng có quá khứ, trước kia tôi cũng từng yêu, tôi cảm thấy những thứ này không quan trọng, quan trọng là ... Hai người yêu nhau là được rồi. Anh xem, tôi và Mai Mai..."
Hàn Mai Mai nghe bác sĩ Vương nói vậy, trên trán gân xanh đều phải nổi lên, không có việc gì lôi cô vào để làm gì? Bác sĩ Vương này cũng quá coi trọng cô rồi. Cô và anh ta thì có quan hệ gì chứ? "Xấu hổ, bác sĩ Vương, tôi cảm thấy tôi nên nói rõ ràng với anh thì hơn. Tôi đã có bạn trai, nhưng tôi chưa nói với ông ngoại, cho nên mới xảy ra những chuyện hiểu lầm này, thật xin lỗi, nhưng anh yên tâm, tôi sẽ nói rõ ràng với ông ngoại. Bữa cơm hôm nay tôi mời."
Mãi bác sĩ Vương mới hiểu được Hàn Mai Mai đang nói gì, khó có thể tin nói: "Em đang đùa giỡn tôi hay sao?"
"Bác sĩ Vương, tôi nghĩ tôi đã nói rất rõ ràng, mà tôi tự nhận cũng không có làm ra chuyện gì khiến anh hiểu lầm." Hàn Mai Mai nhìn anh ta không nhanh không chậm nói.
Cô xoay người nói với Ngụy Nhất Minh: "Ngụy tiên sinh, cám ơn anh quan tâm, nhưng tôi rất tốt, không cần anh phải quan tâm. Gặp lại." Hiện tại ít nhiều cô cũng biết tâm tư của Ngụy Nhất Minh.
Bác sĩ Vương thấy người chung quanh vẫn dùng ánh mắt tò mò nhìn bọn họ, cũng cảm giác ở lại cũng không được,d ie nd a nl eq u yd o n.c o m, nhanh chóng thu thập đồ đạc rời đi.
Ngụy Nhất Minh không để ý bác sĩ Vương kia, mà nhìn theo Hàn Mai Mai, vì sao biết cô vẫn ở cùng một chỗ với Lạc Thần Dật, tâm tình anh ngược lại càng không vui vậy?
"Nhất Minh, chúng ta đi thôi. Không phải anh nói sau khi ăn cơm với em, còn phải về công ty làm việc sao?" Bạn gái Ngụy Nhất Minh lôi kéo tay áo Ngụy Nhất Minh gắt giọng, cô ta cực kỳ vui vẻ khi Hàn Mai Mai rời đi, xuất phát từ giác quan thứ sáu của phụ nữ, cô ta có thể cảm giác được Ngụy Nhất Minh đối với cô gái kia cực kỳ để ý, lại đặc biệt đi qua chào hỏi, ngay cả khi cô gặp mặt bạn bè của anh, anh đều có bộ dáng xa cách.
Mặt Ngụy Nhất Minh không chút thay đổi gật đầu một cái.
Chương Vĩ đi vào quán bar, phục vụ liền làm một vài động tác với Chương Vĩ.
Chương Vĩ lập tức thấy Lạc Thần Dật ngồi ở trong góc, đi qua, kỳ quái hỏi: "Ai, sao lại thế này, cậu làm gì mà lại uongs rượu giữa ban ngày ban mặt thế này."
Hiện tại thời gian còn rất sớm, trong quán bar cũng không có ai, chỉ có nhân viên dọn dẹp vệ sinh, mọi người cũng không dám phát biểu ý kiến gì với vị ông chủ ban ngày ban mặt lại ngồi đây uống rượu này.
Lạc Thần Dật ngẩng đầu liếc nhìn Chương Vĩ một cái, sau đó cầm một cái chai đặt ở trước mặt Chương Vĩ: "Tới, uống rượu với tôi."
Chương Vĩ chú ý tới mấy cái chai không trước mặt anh, phục vụ vừa rồi còn nháy mắt ra hiệu với anh, trong lòng Chương Vĩ lập tức có tính toán: "Cậu không vui sao? Cãi nhau với Hàn Mai Mai rồi hả?" Giọng Chương Vĩ có vài phần vui sướng khi người gặp họa, rốt cuộc cũng có người có thể khiến tên nhóc này đau khổ rồi.
"Anh nói ít một chút, không ai bảo anh câm đâu." Lạc Thần Dật trợn mắt nhìn anh ta: "Mau ngồi xuống uống rượu với tôi."
Chương Vĩ ha ha cười, bị anh ta đoán đúng rồi,d iend a nl eq u yd o n.c o m, anh ta chậm rãi ngồi xuống, nhưng không có đi lấy ly rượu, lời nói thấm thía nói: "Tôi đã nói rồi. Loại đại tiểu thư này rất khó trị."
"Anh nói xem cô ấy đang suy nghĩ cái gì? Tôi có khiến cô ấy cảm thấy tôi không có bản lĩnh hay không?" Lạc Thần Dật cau mày nói, đây là lần đầu tiên anh có cảm giác thất bại, đấy lại còn là cô gái anh yêu nhiều đến như vậy.
Trong lòng Chương Vĩ có chút sảng khoái, không nghĩ tới tên nhóc này cũng có một ngày bị người ta ghét bỏ, nhưng trên mặt vẫn là biểu tình quan tâm: "Hai người có mâu thuẫn gì? Cậu đã hỏi cô ấy chưa?"
"Anh thu hồi cái biểu tình đó lại đi, tôi biết trong lòng anh đang cười trộm." Lạc Thần Dật liếc anh ta một cái, tức giận nói.
Chương Vĩ kêu lớn oan uổng: "Tôi là người như thế sao?"
Lúc này di động của Lạc Thần Dật vang lên, anh lập tức cầm lên xem, đột nhiên đứng lên.
"Sao? Chuyện gì khiến cậu vui vẻ như vậy, miệng cậu phải rộng đến mang tai rồi đó." Chương Vĩ nghi ngờ nói, anh ta không rõ sao cảm xúc của Lạc Thần Dật có thể lên xuống nhanh như vậy.
"Được rồi, không nói với anh nữa. Tôi có việc đi trước đây." Tâm tình Lạc Thần Dật sung sướng nói, cầm áo ở bên cạnh lên, vỗ xuống bả vai Chương Vĩ, rời rời đi.
"Thật là, rốt cuộc tên nhóc này đang làm cái gì? Sao trở mặt nhanh như vậy." Chương Vĩ lầu bầu nói.
Hàn Mai Mai trở lại văn phòng không bao lâu liền nhận được điện thoại của ông ngoại Hàn, không cần nghĩ cũng biết nhất định là tên bác sĩ Vương kĩa đã tới cáo trạng rồi. Thật sự là tiểu nhân, trong lòng Hàn Mai Mai yên lặng nhớ lại.
Hàn Mai Mai đẩy cửa thư phòng ra, trong lòng có chút bất an không yên, nhận điện thoại của ông ngoại Hàn, cô liền chạy thẳng về nhà, không cần nghĩ cũng biết ông ngoại Hàn rất tức giận, cô nhẹ giọng gọi: "Ông ngoại..."
Ông ngoại Hàn đưa lưng về phía cô không nói lời nào, vẻ mặt của ông khinh thường, trong lòng Hàn Mai Mai có chút không rõ ngọn ngành: "Ông ngoại... Lần này đều là con không tốt."
"Hừ."
"Ông ngoại..." Cô càng chột dạ hơn.
Lúc này ông ngoại Hàn mới từ từ xoay người lại,d ie nd a nl eq uyd o n.c o m, nghiêm mặt nói: "Tiểu Vương nói con đã có bạn trai rồi."
"Vâng..." Hàn Mai Mai cúi đầu nói.
"Sao ông không nghe thấy con nói qua. Có phải con không để người ông ngoại này trong lòng hay không? Con khiến khuôn mặt già nữa này biết để ở đâu? Ông vàviện trưởng Vương là bạn bè đã vài chục năm, con bảo ông sau này biết nhìn mặt ông ấy như thế nào đây?" Giọng ông ngoại Hàn càng ngày càng nghiêm khắc.
Hàn Mai Mai cũng không dám ngẩng đầu nhìn ông ngoại Hàn, trong lòng cũng có chút hối hận, cô nên nói rõ ràng với ông ngoại từ sớm.
"Rốt cuộc bạn trai con là ai?" Ông ngoại Hàn hỏi.
Dì Lưu gõ cửa, tiến vào nói: "Ông chủ, tiểu thư, Lạc tiên sinh đến đây."
Ông ngoại Hàn gật gật đầu.
Mà vẻ mặt Hàn Mai Mai còn kinh ngạc, cô vừa mới thừa nhận quan hệ của cô với lạc Thần Dật với ông ngoại, tên họ Lạc này đến cũng thật đúng lúc.
Ánh mắt Hàn Mai Mai không khỏi hoài nghi nhìn ông ngoại Hàn, ông ngoại Hàn có chút mất tự nhiên xoay mặt đi. Hàn Mai mai lập tức cảm giác được trong đó có điểm khó hiểu, khó trách vị bác sĩ Vương kia lại cực phẩm như vậy, thì ra...
"Ông ngoại, ông..."
"Ông ngoại, Mai Mai, cháu đến đây." Giọng nói Lạc Thần Dật đã truyền tới, trong lúc đó anh đi đến.
Ánh mắt Hàn Mai Mai lập tức liền rơi vào trên người Lạc Thần Dật, ánh mắt nguy hiểm nheo lại.
Trong lòng Lạc Thần Dật biết không ổn, có chút chột dạ dời ánh mắt.
"Tiểu Lạc, cháu đã đến rồi, cháu đến rồi thì tốt." Ông ngoại Hàn thấy Lạc Thần Dật, ánh mắt cười đến chỉ còn là một đường nhỏ.
"Ông ngoại, trà này ông uống thử xem. Đây là bạn cháu màng về từ Vân Nam." Lạc Thần Dật vuốt mông ngựa của ông ngoại Hàn.
"Cháu cũng đã tới rồi, có chuyện gì thì làm đi? Đều là người một nhà, cháu khách khí như vậy làm gì?" Ông ngoại Hàn nói.
"Đây là nên làm, ông ngoại, ông uống trước xem, nếu hương vị tốt, cháu sẽ mua thêm..."
"Hai người định diễn đến bao giờ? Nói đi, không phải hai người đã sớm thông đồng đúng không?" Hai tay Hàn Mai Mai ôm ngực nhìn bọn họ hỏi.
Danh sách chương