Edit: Tuyết Nguyệt Lam

Trong biệt thự có tiệc đứng, Ôn Hân Nghiên đã mời DJ tới chơi nhạc, mọi người đong đưa theo âm nhạc, không khí lập tức nóng lên.

Bể bơi bên ngoài cũng rất được hoan nghênh, đã có những cô gái thay bikini từ sớm.

Làm thọ tinh lão, đương nhiên là có rất nhiều người tới chúc mừng, Hàn Mai Mai nói chuyện với từng người một.

Ôn Hân Nghiên giải cứu Hàn Mai Mai bị vây quanh trong đám người đó ra.

"Hân Nghiên, làm sao vậy?" Hàn Mai Mai hỏi.

"Có một chuyện bất ngờ khác, sẽ bắt đầu ngay lập tức." Ôn Hân Nghiên nói.

"Là chuyện bất ngờ gì vậy?" Hàn Mai Mai cười nói.

"Nói ra thì sẽ không còn bất ngờ. Cậu đưa điện thoại đây."

Hàn Mai Mai có chút kinh ngạc: "Vì sao phải đưa điện thoại?"

"Cậu không phải lo, mau lấy ra."

Hàn Mai Mai thấy thái độ Ôn Hân Nghiên kiên quyết, đành phải thở dài một hơi, lấy điện thoại ra.

Ôn Hân Nghiên thuận tay đưa cho Tôn Tiểu Vân, sau đó nói thêm với Hàn Mai Mai: "Cậu nhắm mắt vào trước đi."

Hàn Mai Mai nghe lời nhắm mắt lại.

Ôn Hân Nghiên nháy mắt với Tào An Ny, Tào An Ny lập tức lấy một băng vải đen, che khuất tầm mắt của Hàn Mai Mai.

"Đừng che mắt tớ." Hàn Mai Mai hô.

"Cậu đừng ầm ĩ." Ôn Hân Nghiên nắm tay Hàn Mai Mai đi về phía trước.

"Hân Nghiên, rốt cuộc cậu muốn làm gì?" Trong lòng Hàn Mai Mai hoang mang.

"Cậu không phải lo lắng, lát cậu sẽ biết."

Hàn Mai Mai đành phải chịu.

Một lúc sau, rốt cuộc Ôn Hân Nghiên cũng dừng bước, chỉ nghe Ôn Hân Nghiên nói: "Ok, đến rồi."

"Tớ có thể bỏ khăn bịt mắt ra chưa?" Hàn Mai Mai nói.

Hàn Mai Mai đột nhiên bị đẩy một cái, lảo đảo thiếu chút nữa ngã sấp xuống, nhưng rất nhanh liền rơi vào một cái ôm cứng rắn.

Lúc Hàn Mai Mai bị đẩy,di e n da n lequ yd on .co m, có một câu nói của Ôn Hân Nghiên bay tới bên tai cô: "Đêm nay phải hưởng thụ cho tốt đó."

Lạc Thần Dật dừng xe bên ngoài ở biệt thự, không có xuống xe, muốn gọi điện thoại cho Hàn Mai Mai, anh đột nhiên tới nơi này chính là vì muốn cho cô một niềm vui bất ngờ.

Hàn Mai Mai nói hôm nay cô và nhóm bạn Ôn Hân Nghiên cùng ăn cơm, anh liền phái người điều tra, rất nhanh liền biết Ôn Hân Nghiên chuẩn bị cho Hàn Mai Mai một cái party ở trong này. Thời khắc đặc biệt này, đương nhiên anh muốn trải qua với Hàn Mai Mai rồi.

Tôn Tiểu Vân thấy điện thoại hiện lên hai chữ ‘anh yêu’, trong lòng có chút kỳ quái, người này là ai vậy? Lại xưng hô thân thiết như vậy.

Cô ta suy nghĩ một lúc rồi tiếp máy.

"Mai Mai, em ở đâu vậy?" Giọng Lạc Thần Dật trầm thấp truyền tới từ đầu bên kia điện thoại.

Tôn Tiểu Vân không có lên tiếng, làm sao cô có thể quên giọng nói của người này, vài ngày trước còn khiến cô vô cùng khó chịu.

Không nghĩ tới thì ra anh ta và Mai Mai...

"Mai Mai, em có ở đó không? Sao không nói lời nào?" Lạc Thần Dật có chút kỳ quái, đầu bên kia điện thoại sao không có âm thanh gì.

Tôn Tiểu Vân cũng nói không rõ được trong lòng cô ta là cảm giác gì. Vốn cô ta với Lạc Thần Dật không có cảm giác gì, người trong nhà lại cực kỳ hi vọng cô ta gả cho Lạc Thần Dật, ngay cả ba cô ta cũng mở miệng bày tỏ đồng ý.

Vốn cô ta chỉ định đi làm dáng, cô ta cũng không có ý tứ gì. Lại nói người trong lòng cô ta vẫn luôn là Lục Giai Duệ, cho dù muốn tìm đối tượng kết hôn, người đó cũng nhất định phải giống Lục Giai Duệ.

Nhưng thật không ngờ cô ta đến nhà họ Lạc lại bị lạnh nhạt, thái độ Lạc Thần Dật lại vẫn ác liệt như vậy. Nhưng không biết vì sao, mấy ngày này cô ta luôn thường nhớ tới bộ dáng lạnh như băng của Lạc Thần Dật ngày đó.

"Tiểu Vân, ngươi làm sao vậy?" Tào An Ny thấy sắc mặt Tôn Tiểu Vân có chút khó coi, thân thiết hỏi.

Tôn Tiểu Vân cuống quít giữ chặt điện thoại.

"Không, không có gì." Tôn Tiểu Vân nói có chút cà lăm, cô ta cũng không biết trong lòng cô ta đang vội cái gì.

"Sao vậy? Điện thoại của ai mà dọa cậu thành như vậy?" Tào An Ny nói đùa.

“Lại là điện thoại đẩy mạnh tiêu thụ, cậu có biết, cực kỳ đáng ghét." Tôn Tiểu Vân có vẻ tức giận nói.

Tào An Ny nghe xong, cũng không để ở trong lòng.

Lạc Thần Dật nhìn di động của mình, cảm thấy là lạ, nếu vừa rồi nghe không lầm thì anh nghe thấy tên Tôn Tiểu Vân.

Mày của anh không khỏi nhăn lại,di e n da n l equ yd on .co m, anh có ấn tượng không tốt với Tôn Tiểu Vân.

Anh không chút do dự mở cửa xe, đi vào biệt thự.

Lạc Thần Dật đột nhiên xuất hiện, khiến không ít cô gái hưng phấn, hiện tại Lạc Thần Dật là người đàn ông độc thân hoàng kim, chỉ riêng diện mạo, có thể khiến các cô gái cam nguyện quỳ gối dưới chân anh.

Dọc theo đường đi không hề thiếu mỹ nữ liếc mắt đưa tình với anh, đáng tiếc Lạc Thần Dật giống như không nhìn thấy, điều này làm cho không ít người có ý định tiến lên phải lùi bước.

Lạc Thần Dật tìm một đường cũng không thấy bóng dáng Hàn Mai Mai, mày của anh nhăn lại càng chặt.

Lúc này, Lạc Thần Dật thấy ba người Ôn Hân Nghiên các cô, lập tức đi về phía trước hỏi: "Các cô biết Mai Mai ở đâu đúng không?"

Ôn Hân Nghiên cho rằng Lạc Thần Dật muốn nói sinh nhật vui vẻ với Hàn Mai Mai, cười nói: "Hiện tại Mai Mai có việc bận, anh có gì muốn nói cứ nói với tôi, tôi sẽ chuyển lời lại."

"Không cần, chỉ cần cô nói cho tôi biết hiện tại cô ấy đang ở đâu là được rồi." Lạc Thần Dật nói.

Trong lòng Ôn Hân Nghiên có chút bất mãn, rốt cuộc tên Lạc Thần Dật xảy ra chuyện gì? Nghe không hiểu lời cô nói sao? "Lạc thiếu, Mai Mai chúng tôi thật sự có việc bận, hiện tại không có thời gian tiếp anh. Thật có lỗi." Tào An Ny hoà giải nói.

Tôn Tiểu Vân vẫn không mở miệng nói chuyện, cô ta đã mơ hồ biết được quan hệ của anh và Hàn Mai Mai, không biết vì sao trong lòng cảm thấy không thoải mái.

"Các cô không nói cho tôi biết mà nói, tôi đây đành phải bỏ chút thời gian đi tìm từng phòng." Lạc Thần Dật nói.

MặtÔn Hân Nghiên cũng lạnh xuống, giọng điệu cứng nhắc nói: "Lạc tiên sinh, tôi cũng đã nói, Mai Mai đang bận, anh nghe không hiểu ý của tôi sao? Rốt cuộc hiện tại anh có ý gì?"

Lạc Thần Dật nhướng mày, nhếch khóe miệng, không nhanh không chậm nói: "Tôi tới tìm bạn gái tôi, còn cần lý do sao?"

Ba người đều ngây ngẩn cả người, tiếp theo là trầm mặc.

Ôn Hân Nghiên và Tào An Ny đang cố tiêu hóa tin tức bất ngờ này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện