"Hôm nay có chút việc, không thể qua đấy, hay tôi bảo người mua đồ ăn ngoài cho anh nha." Hàn Mai Mai nói.

"Hàn Mai Mai." Lạc Thần Dật bất mãn nói, "Em cũng không nên quên em đã đáp ứng ông ngoại em là em sẽ tới nấu cơm cho tôi."

Mặt Hàn Mai Mai đầy hắc tuyến, Lạc Thần Dật lại dùng thủ đoạn ngây thơ như vậy tới uy hiếp cô? "Hiện tại em đang ở đâu?" Lạc Thần Dật cố chấp hỏi một lần nữa.

"Tôi đang ở bệnh viện." Hàn Mai Mai đành nói.

"Em bị bệnh hay sao ?" Giọng Lạc Thần Dật cũng có chút khẩn trương.

"Không có, tôi đưa người khác tới..."

"Em đứng yên đó cho tôi!" Lạc Thần Dật nói xong liền cúp điện thoại.

Hàn Mai Mai thật sự hết chỗ nói rồi, muốn gọi lại cho anh, nhưng mẹ Ngụy đã đi tới rồi.

"Mai Mai, có việc gì sao?"

Hàn Mai Mai đành phải thôi.

"Dì, hôm nay cháu thật sự có chuyện, không thể đến nhà dì rồi. Hôm nào cháu sẽ tới thăm sau." Hàn Mai Mai xin lỗi.

"Có chuyện gì phiền toái hay sao?" Mẹ Ngụy thân thiết hỏi han.

Hàn Mai Mai lắc lắc đầu, sau đó lại bổ sung một câu, "Là một người phiền toái." Hàn Mai Mai nghĩ đến Lạc Thần Dật nghe thấy câu này nhất định sẽ tức giận đến giậm chân, thì lại có chút buồn cười.

Mẹ Ngụy nghe xong có chút thất vọng, nhưng cũng biết không thể miễn cưỡng, nhưng lại không nỡ buông tha, lôi kéo tay Hàn Mai Mai nói, "Vậy hiện tại cháu muốn đi đâu, để Nhất Minh đưa cháu đi."

"Dì, không cần đâu. Lát nữa sẽ có người tới đón cháu." Hàn Mai Mai cảm thấy Lạc Thần Dật nhất định sẽ kêu Hoàng Mao đến chỗ này đón cô.

"Vậy được rồi, lần sau cháu nhất định phải cùng dì đi dạo phố đó." Mẹ Ngụy dặn dò.

"Được, dì, dì cũng cần phải uống thuốc đúng giờ đó."

Mẹ Ngụy hậm hực hờn dỗi ngồi trên xe Ngụy Nhất Minh.

Vừa lên xe, mặt bà liền kéo xuống, "Đều tại con. Công sức hôm nay của mẹ đều uổng phí rồi. Vì sao vừa rồi con không nói thêm mấy câu? Mẹ cũng đã nháy mắt với con, con không thấy sao?"

"Về sau mẹ đừng làm mấy trò này nữa. Lúc con vừa tới, con cũng bị mẹ lừa." Ngụy Nhất Minh nhàn nhạt nói,d ie nd a nl eq u yd o n.c o m, nhìn không ra vẻ mặt của anh ta. Anh ta đương nhiên biết vì sao mẹ anh ta phải làm như vậy, ngay từ đầu quả thật là lừa cả anh ta, nhưng bà cũng đã nháy ánh mắt, anh ta cũng nhận ra không thích hợp, nhưng anh ta cũng không muốn vạch trần bà, mà vẫn ở một bên phối hợp diễn với bà.

"Mẹ không làm như vậy, có biện pháp nào sao? Ai bảo con lại không ra gì như vậy." Mẹ Ngụy chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói.

"Chuyện của con, mẹ đừng nhúng tay vào. Bản thân con sẽ tự làm." Ngụy Nhất Minh không chút để ý nói.

"Con có ý gì?" Mẹ Ngụy sửng sốt, lại vui sướng nói, "Con muốn bắt đầu theo đuổi Mai Mai sao?"

Nhưng hỏi thế nào, Ngụy Nhất Minh cũng không mở miệng.

Lúc xe của bọn họ vừa rời đi, đồng thời cũng có một chiếc xe tiến vào.

Ngụy Nhất Minh thấy chiếc Land Rover kia đứng ở trước mặt Hàn Mai Mai, sau đó lại có một người đàn ông xuống xe nói chuyện với Hàn Mai Mai, bị thương vẫn quấn băng gạc, nếu anh ta không nhìn lầm thì người kia là... Lạc Thần Dật...

Mày Ngụy Nhất Minh không tự giác nhăn lại...

"Sao anh lại qua đây ?" Hàn Mai Mai hỏi, không nghĩ tới Lạc Thần Dật sẽ xuất hiện ở đây.

"Không chào đón tôi hay sao? Nếu tôi không nhìn lầm. Vừa rồi người kia là Ngụy Nhất Minh." Lạc Thần Dật nhìn bóng dáng chiếc xe kia không vui nói, giống như bắt được chứng cứ vợ mình đi ngoài tình.

"Đúng. Làm sao vậy?" Hàn Mai Mai nhíu mày nói, "Tôi và bạn tôi gặp nhau đều phải báo cáo với anh hết hay sao?"

"Em..."

Hàn Mai Mai lập tức cắt ngang của anh nói, "Hôm nay tôi mệt chết đi, nếu không có chuyện khác. Tôi về trước đây."

Lạc Thần Dật đột nhiên giữ chặt Hàn Mai Mai, cúi người hôn xuống.

"Hu hu hu" anh buông tay tôi ra! Hàn Mai Mai muốn kêu lớn nhưng lại không phát ra tiếng. Kỳ thật cô cũng mơ hồ biết Lạc Thần Dật muốn theo đuổi cô, cho nên vừa rồi mới nói ra những lời này,d ie nd a nl eq u yd o n.c o m, muốn Lạc Thần Dật tự động buông tha. Không nghĩ tới lại phản tác dụng.

Lạc Thần Dật mặc kệ Hàn Mai Mai phản ứng, giữ đầu cô dựa vào chính mình hôn một hồi.

Qua một lúc lâu, Lạc Thần Dật mới buông Hàn Mai Mai ra, "Em đừng cố ý kích tôi. Ý tứ của tôi chắc em cũng biết."

"Tôi..." Hàn Mai Mai rất muốn nói tôi không hiểu cũng không thể hiểu! Nhưng ngẩng đầu nhìn thấy trên mặt Lạc Thần Dật viết ‘em dám nói không hiểu, tôi liền hôn em’, Hàn Mai Mai đẩy Lạc Thần Dật ra, chạy ra ngoài, bắt một chiếc xe, chạy mất dép.

Mà vừa rồi Hoàng Mao vẫn trốn ở trong xe nhô đầu ra nói "Lão Đại, chúng ta có đuổi theo hay không!"

Mặt Lạc Thần Dật không chút thay đổi nhìn anh ta.

Hoàng Mao cực kỳ thức thời ngoan ngoãn không nói gì nữa.

Lạc Thần Dật lấy tay sờ sờ môi, khóe miệng hơi hơi giơ lên...

Ngụy Nhất Minh phải không? Tôi sẽ không cho anh một chút cơ hội nào đâu.

Toàn thân Trình Khả Hinh đau nhức tỉnh lại, trên làn da tuyết trắng của cô ta che kín các loại vết thương lớn nhỏ, nhìn qua thấy rất ghê người.

"Em tỉnh rồi?" Đàm Gia Hi đi vào gian phòng cầm một chồng tư liệu, "Khả Hinh, anh đã cho người điều tra. Chuyện của mẹ em không liên quan gì đến Hàn Mai Mai, là Trình Chí Dũng làm."

"Cái gì?" Trình Khả Hinh giống như nghe không hiểu, ánh mắt ngây ngốc nhìn anh ta.

"Trình Chí Dũng thuê người giết chết mẹ em." Đàm Gia Hi lại lặp lại một lần nữa, sau đó đưa một chồng tư liệu cho cô ta.

Trình Khả Hinh càng lật, tâm càng lạnh, thật sự là ông ta.

Cô ta giống như đột nhiên bị người đánh thức, trước mắt là Trình Chí Dũng khinh thường, châm chọc khiêu khích, vui sướng khi người gặp họa, tất cả những biểu tình đó xẹt qua trước mắt... Còn có ông ta rất khẩn trương với quyển sổ sách...

"Em phải về nhà." Trình Khả Hinh buông văn kiện trong tay, nói với Đàm Gia Hi.

Đợi Trình Khả Hinh về đến nhà phát hiện trong nhà là rất bừa bãi, rõ ràng là dấu vết có bị người lục lọi đạp phá, kỳ quái là không có cái gì bị mất, cũng không có dấu vết đập cửa, hiển nhiên là người này cầm chìa khóa vào.

Trừ cô ta và mẹ cô ta, chỉ có Trình Chí Dũng...
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện