"Mai Mai, con nói cho dì biết. Gần đây con không tới nhà dì, có phải cãi nhau với Nhất Minh rồi hay không? Tên tiểu tử kia có phải lại chọc giận con không vui hay không? Không sao, con nói cho dì, dì sẽ thay con dạy dỗ nó." Mẹ Ngụy đùng đùng nói.

"Dì, dì suy nghĩ nhiều quá rồi, không có cãi nhau. Bọn con cũng không còn là trẻ con."

Mẹ Ngụy nghe thế nhẹ nhàng thở ra, nhưng nghĩ đến Lục nhị thiếu gia, lại khẩn trương hỏi, "Nghe nói đứa nhoe nhà họ Lạu trở về hả?"

"Vâng, anh Giai Duệ đã trở về một thời gian rồi." Hàn Mai Mai vừa bắt đầu cắt thịt bò, vừa nói.

Mẹ Ngụy cầm lấy ly rượu đỏ trên bàn, nhấp một ngụm nhỏ, đồng thời trong lòng cân nhắc một phen, sau đó nửa đùa nửa thật nói, "Dì nghe nói ông nội con muốn làm mai cho hai người các con?"

"Dì, sao dì cứ thích trêu chọc con vậy..." Hàn Mai Mai cúi đầu làm bộ xấu hổ. Kỳ thật cô biết ý tứ của mẹ Ngụy, cô không muốn để cho mẹ Ngụy phí tâm tư tác hợp cô và Ngụy Nhất Minh, cho nên cũng chỉ có thể dùng Lục Giai Duệ làm lá chắn.

Trong lòng mẹ Ngụy hồi hộp một phen, xem bộ dạng này, chẳng lẽ đứa nhỏ này đối với đứa nhỏ nhà họ Lục có ý tứ gì rồi. Đứa nhỏ nhà họ Lục kia, vài năm trước bà cũng đã gặp rồi, bộ dáng tuấn tú lịch sự, thái độ thẳng thắn, nói không thể sánh bằng con trai bà là sai.

"Dì, đừng nói chuyện này nữa. Thịt bò ở đây ăn rất ngon. Dì ăn đi." Hàn Mai Mai thử nói sang chuyện khác.

Bữa cơm này mẹ Ngụy ăn đúng là nhạt như nước ốc, trong lòng không có cảm giác, con dâu tới tay lại muốn bỏ chạy hay sao? Từ sớm đã bảo con trai mình chủ động một chút, con gái nhà người ta theo đuổi nó lâu như vậy, nó đều bày ra gương mặt lạnh lùng, khó trách con bé bị dọa chạy.

Mẹ Ngụy vẫn nhịn không được hỏi, "Mai Mai, dì cũng không vòng vèo nữa. Bây giờ con đối với Nhất Minh nhà dì thế nào rồi?"

Không nghĩ tới mẹ Ngụy lại hỏi trực tiếp như vậy, Hàn Mai Mai sửng sốt một phen, "Dì, con coi anh Nhất Minh như anh trai của mình. Con cũng muốn anh Nhất Minh coi con là em gái."

Mẹ Ngụy nghe nói như thế, nghĩ thầm rằng không được rồi. Trước kia chỉ cần vừa nói đến Nhất Minh, con bé này đều là vừa thẹn vừa cáu. Đâu có giống như hiện tại nhẹ nhàng bâng quơ.

"Mai Mai, con cũng biết tính tình Nhất Minh từ nhỏ đã lạnh lùng như thế, kỳ thật nó..." Mẹ Ngụy lại vẫn không buông tay.

"Dì, anh Nhất Minh ưu tú như vậy, dáng dấp anh tuấn, sự nghiệp thành công, nhất định sẽ có rất nhiều cô gái yêu anh ấy, dì không cần thay anh ấy lo lắng đâu." Hàn Mai Mai uyển chuyển nói.

Mẹ Ngụy nghe cô nói như vậy, đương nhiên hiểu ý tứ của cô, trong lòng không khỏi có chút đáng tiếc...

Hàn Mai Mai đã sớm quan sát biểu tình của mẹ Ngụy, vẻ mặt cũng mất mát của bà rơi vào trong mắt cô, cô cũng có chút đáng tiếc, mẹ chống tốt như vậy, chỉ trách cô và bà không có duyên phận.

Kỳ thật mẹ Ngụy thích nguyên chủ như vậy, nên cô có gả đi thì cũng không quá khó khăn. Đáng tiếc cô đối với đàn ông của nữ chủ không có hứng thú gì, mà Ngụy Nhất Minh lại còn chán ghét nguyên chủ như vậy .

Hai người cơm nước xong, mẹ Ngụy bắt Hàn Mai Mai phải đi dạo phố với bà. Hàn Mai mai cũng không thể chối từ.

"Mai Mai, khăn lụa này đẹp không?" Mẹ Ngụy cầm một chiếc khăn lụa khoa chân múa tay trên cổ mình. Mẹ Ngụy đi dạo một hồi đã thu hoạch được túi lớn túi nhỏ, tâm tình cũng tốt lên rất nhiều.

"Da dì trắng như vậy, đeo lên rất đẹp." Hàn Mai Mai vuốt mông ngựa .

"Con bé này, cái miệng càng ngày càng ngọt." Mẹ Ngụy nhéo mũi Hàn Mai Mai một cái, cười nói.

Nhân viên cửa hàng cười nói, "Phu nhân, bà và con gái tình cảm thật tốt."

Hàn Mai Mai vừa định giải thích, mẹ Ngụy ôm Hàn Mai Mai dán mặt lại, "Tất nhiên, ai bảo tôi hiểu con bé nhất?"

Tiếp xúc gần gũi như vậy, Hàn Mai Mai có chút vặn vẹo, nhưng mẹ Ngụy tươi cười ấm áp khiến cô từ từ trầm tĩnh lại.

Mà mẹ Ngụy tâm tư chuyển đổi, chính mình thích Hàn Mai Mai không giả, nhưng đạo lý ‘dưa hái xanh không ngọt’ bà cũng biết. Nếu như thực sự không thể làm con dâu, vậy làm con gái cũng rất tốt.

"Oa, đó không phải ba con hay sao?" Mẹ Ngụy là người nhanh mồm nhanh miệng, thấy được liền nói ra.

Bà nói dứt lời, mới phát hiện bên cạnh còn có một cô gái, mà cử chỉ hai người vô cùng thân thiết, cô gái kia lại vẫn ôm lấy cánh tay ba Hàn, hai người đang chậm chậm đi tới chỗ bà đứng bên này.

Bà cau mày nói, "Người kia là ai? Con có quen không?"

Kỳ thật Hàn Mai Mai đã sớm thấy ba Hàn, không nghĩ tới ba Hàn lại chạy đến nơi đây ăn cơm với Trình Khả Hinh.

Hàn Mai Mai có chút do dự, mẹ Ngụy đối với cô rất tốt, mà quan hệ giữa bà và mẹ nguyên chủ lại tốt như vậy.

Mẹ Ngụy thấy Hàn Mai Mai ấp a ấp úng, cảm thấy không ổn, có chút sốt ruột thúc giục, "Có gì không thể nói với dì hay sao?"

Hàn Mai Mai cũng nói hết cho bà nghe.

Mẹ Ngụy nghe xong, tức giận, suy nghĩ đến chị em tốt của mình, thời điểm mang thai, tên đàn ông thối kia lại ra ngoài làm loạn, mà hiện tại đứa bé kia lại lớn như vậy rồi. (nguyên văn là ‘dã chủng’ nhưng mình để ‘đứa bé’, vì dù k thích TKH nhưng con riêng thì đâu có tội mà phải nhận hai từ ‘dã chủng’ kia)

Hiện tại ba Hàn lại còn quang minh chính đại mang con bé đó ra ngoài ăn cơm, ném Hàn Mai Mai sang một bên, lửa giận trong ngực liền bốc lên.

Không nói hai lời lôi kéo Hàn Mai Mai liền tiến lên.

"Ông Trình, thật sự là đã lâu không gặp."

Hàn Mai Mai vốn có chút lo lắng mẹ Ngụy, không nghĩ tới thời điểm mẹ Ngụy gặp ba Hàn và Trình Khả Hinh thái độ lại đổi thành thân thiết nhiệt tình, trong lòng nhịn không được bội phục mẹ Ngụy, quả nhiên gừng càng già càng cay.

Ba Hàn vốn cảm thấy tiếp xúc quá nhiều với Trình Khả Hinh trong công ty sẽ khiến người ta dị nghị, liền cố ý an bài ăn cơm trưa ở một chỗ xa công ty một chút, không nghĩ tới ở trong này lại có thể gặp người quen, hơn nữa còn là con gái mình và mẹ Ngụy Nhất Minh.

Vẻ mặt ông ta có chút mất tự nhiên, nói với Hàn Mai Mai bên cạnh, "Mai Mai, con và dì Ngụy đi ăn cơm sao?"

"Đúng, không nghĩ tới ở trong này gặp được ba và Trình tiểu thư." Hàn Mai Mai mỉm cười nhìn thoáng qua Trình Khả Hinh núp ở phía sau.

Trình Khả Hinh giống như hoảng sợ trốn ở sau người ba Hàn.

"Ha ha, ba bàn bạc công việc xong, cũng vừa vặn gặp được Khả Hinh, cũng ăn bữa cơm." Ba Hàn sờ soạng cái mũi, ngượng ngùng giải thích.

Hàn Mai Mai nghe xong, nở nụ cười, không có phản ứng gì.

"Vị Trình tiểu thư này, sao tôi không quen? Là thiên kim nhà ai, trước kia hình như chưa gặp?" Mẹ Ngụy có chút nghi ngờ hỏi.

"Là con gái một người bạn." Ba Hàn trả lời mơ hồ không rõ.

"A... ~ phải không? Qua đây, cho tôi nhìn cẩn thận một chút." Mẹ Ngụy vẫy vẫy tay với Trình Khả Hinh.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện