Chơi zipline là bộ môn tự chọn nên không phải ai cũng chơi được. Đâm ra 4 vị khách nữ thì chỉ có Hiểu Linh tham dự. Lúc leo lên tháp cao để kỹ thuật viên treo lên dây cáp cũng có hơi đáng sợ. Nhưng là khi dây trượt đi với tốc độ càng ngày càng nhanh thì lại cực hưng phấn. Gió vù vù bên tai. Cảnh núi rừng sông suối ngay dưới chân cực xinh đẹp. Lòng sông Chày xanh ánh lên màu ngọc bích.



Hiểu Linh đáp xuống đất thì thấy cả mấy nữ khách quý vẫn đang ngắm cảnh mà chưa đi trèo thuyền. Cô quay sang hỏi Tiên Vân:



- Mọi người chưa chèo thuyền sao? Hay đang thiếu thuyền.



Tiên Vân cười nhẹ nhàng:



- Không thiếu thuyền. Là bọn chị quyết định chờ mọi người. Ba cô gái.. sợ là không chèo được.



Hiểu Linh hiểu ra. Là chờ mấy nam khách quý a. Hiểu Linh gật gật đầu đáp:



- Ân.. em biết rồi. Em đi trước nhé.



Tiên Vân ngạc nhiên hỏi:



- Em không tính chờ mọi người ư?



Hiểu Linh lắc đầu, đáp:



- Em không. Có chèo thuyền kayak 1 người đâu. Em trèo 1 mình ngắm cảnh cho tiện.



Vừa nói, Hiểu Linh vừa sải bước đi tới chỗ nhân viên đặt thuyền để hỏi chuyện. Một đồng chí quay phim cùng trợ lý nhận chỉ thị của Hoắc đạo cũng chạy theo. Hoắc Kiến Hào dở khóc dở cười... cô gái này quên mất mình đang quay chương trình đúng không? Chỉ để ý chơi thôi.



Nhưng cô chưa đi được vài bước thì Giang Nhã Hân lên tiếng:



- Hiểu Linh, chúng ta đang quay chương trình được không? Cậu đi một mình như vậy sẽ làm đoàn phim vất vả hơn vì phải có người đi riêng với cậu đấy.



Nói tới đây Nhã Hân liền dừng lại. Ánh mắt có chút lên án Hiểu Linh. Ờ ha.. lúc này cô mới nhớ ra mình đang quay chương trình, không phải đi du lịch một mình. Nhìn lại hai người đang tất tả chạy theo cô mà áy náy:



- Xin lỗi làm mọi người phải đuổi theo tôi. Tôi sẽ chú ý chậm một chút.



Ân.. là chậm một chút chứ không phải đổi ý không đi nữa. Cô quay sang Giang Nhã Hân nói chuyện:



- Đây là chương trình du lịch thực tế, không phải sao? Thực tế một đoàn đi du lịch cùng nhau cũng sẽ có những người như tôi tách đoàn đi một mình. Không có gì là lạ. Nhưng cũng cảm ơn cô đã nhắc nhở, Giang Nhã Hân.



Hiểu Linh khẽ cúi người một chút rồi tiếp tục hướng tới mục tiêu.



Giang Nhã Hân cắn cắn môi nhưng cũng không nói tiếp. Nơi này không có mấy nam nhân cực phẩm kia. Cho dù cô hoàn toàn đúng thì cũng chẳng lấy được thiện cảm của ai. Không đáng.



Thừa Minh trên zipline nhìn thấy Hiểu Linh trò chuyện với mấy nữ nhân kia một lát rồi tiến thẳng ra bến thuyền thì làm hắn vừa tức vừa vội. Cô ấy cứ như thế bỏ mặc hắn, đi chơi một mình sao. Hắn hiện là anh cô được không. Hai anh em đi du lịch cùng nhau có được không. Du Nhiên còn dặn hắn không để cô vận động mạnh đâu. Vừa đáp đất, sốt ruột chờ cho nhân viên tháo đồ bảo hộ, Thừa Minh đi như chạy tới chỗ Hiểu Linh gầm lên:



- CỐ. HIỂU.LINH. Em đứng lại đó cho anh.



Hiểu Linh đang hứng trí bừng bừng thì khựng lại. Nhăn nhó quay lại nhìn Thừa Minh đang hầm hầm tiến tới, hỏi:



- Anh làm sao???



Thừa Minh cau có:



- Em còn hỏi làm sao? Chúng ta đi du lịch cùng nhau có được không. Sao em cứ chạy đi một mình như vậy?



Hiểu Linh thản nhiên đáp:



- Đi cùng nhau là đi cùng nhau. Đâu nhất thiết phải lúc nào cũng kè kè bên cạnh. Ai thích gì chơi đó là được rồi. Không nhẽ khi đi cùng, anh chơi mấy trò mạo hiểm em không dám chơi thì cứ thế đứng đợi anh sao?. Lại đâu phải người yêu đâu mà suốt ngày kỉ kỉ ma ma ở bên cạnh. Anh thật kỳ cục.



Hiểu Linh nói làm Thừa Minh cứng họng. Hắn lại không thể phản bác chút nào. Ai bảo hắn còn không phải là nam nhân của cô để "quản" cô ấy đâu.



Vừa lúc một kẻ khác xen vào đổ dầu vào lửa. Châu Thần Vũ lên tiếng:



- Hiểu Linh nói đúng quá còn gì. Cố thiếu cần gì lo lắng như vậy. Chị ấy cũng 20 tuổi rồi.



Mới một thời gian ngắn, Châu Thần Vũ khi ở trước mặt Cố Thừa Minh nói chuyện đã có chút cà lơ phất phơ. Nhưng chỉ là khi có Hiểu Linh bên cạnh hắn mới dám vuốt râu hùm như vậy. Ai bảo hắn nhận thấy Cố thiếu luôn chịu thua Hiểu Linh đâu. Rồi hắn quay sang Hiểu Linh:



- Chị. Đua không? Đua thuyền kayak đơn?



Hiểu Linh cười:



- Tôi chưa trèo thuyền bao giờ. Đua với cậu sao được.



Vừa lúc đó Bác Minh cũng đi tới. Nhã Luân thì cứ ung dung thong thả phía sau. Bác Minh hỏi:



- Em tính chèo thuyền sao? Chúng ta cùng đi.



Từ từ... sao cả đám nam nhân cứ qua bên này vậy. Ba cô gái xinh đẹp, mặc bikini sexy nóng bỏng đàng kia đang đợi để được hỏi thăm, chăm sóc kìa. Hiểu Linh lắc đầu, phê bình:



- Mấy người nam nhân các anh sao vậy? Phải quan tâm đến phái yếu chứ. Mấy vị khách nữ đi cùng nãy giờ đang đứng đợi kia kìa. Tiên Vân nói chờ mọi người để chèo thuyền đấy. Qua bên đó đi.



Hiểu Linh bắt đầu xua đuổi. Nhưng nhìn từ góc độ chị em họ Giang thì thật ngứa mắt. Cô ta có gì hơn bọn họ. Cố Thừa Minh thì cũng thôi đi. Cả Âu Dương Bác Minh cùng Chầu Thần Vũ đều bám lấy.



Giang Nhã Phương nhìn theo Âu Dương Nhã Luân vẫn đứng cạnh em trai mà cười cười thì bất giác nắm chặt tay. Liệu lần live stream đó, Nhã Luân ca có nói thật không. Cô là người theo cùng tới bữa tiệc đó, cũng chính mắt nhìn thấy tiền bối đứng nói chuyện với vị Cố tiểu thư.... thời đại này luật pháp cho phép.. chẳng còn cái khái niệm một cô gái phải chung thủy với một người nam nhân nữa rồi. Đặc biệt đó lại là hai cực phẩm soái ca song sinh huynh đệ. Âu Dương ảnh đế chính là thần tượng, hình mẫu nam nhân trong lòng cô. Không thể để anh chịu thiệt cộng thê như vậy, để Cố Hiểu Linh kia có thể trái ôm phải ấp.



Giang Nhã Hân ánh mắt ghen ghét không thể kiềm chế nhìn cái đám nam nhân đang quây quanh một nữ nhân. Cô ta ngoài khuôn mặt đẹp còn có gì. Lần trước gặp là cô bất ngờ bị hù dọa mà thôi. Một kẻ bị Nhã Hân cô nắm trong tay 5 năm làm sao có thể hôn mê tỉnh lại liền thay đổi, trở nên thông minh rồi. Nhìn xem, chẳng phải vẫn ngang ngược, tự tung tự tác như trước đây sao. Ha.. hay là nhận ra bản thân cái khuôn mặt diễm mỹ dâm đãng kia thì không thể trang thanh thuần, hồn nhiên được nên quyết định đổi nhân thiết. Khuôn mặt đó lại tỏ vẻ lạnh nhạt không quan tâm chẳng phải sẽ càng kích thích trí tò mò và bản tính chinh phục của nam nhân sao. Nhìn xem... có hiệu quả phết đấy chứ... hừ.. chờ đó. Cô sẽ lột toang khuôn mặt giả tạo đó xuống.



Vừa lúc này, Tiên Vân nói:



- Chúng ta qua bên kia thôi. Cũng nên sắp đội trèo thuyền rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện