Lúc này, trên chính điện có một đám vũ công đang múa.

Cảm nhận được có ánh mắt đang nhìn mình, Tích Sơ liền hướng theo cảm giác, tìm kiếm ánh mắt to gan nào đó.

Kết quả là, cô nhìn thấy vị nam chính nào đó đang đáy mắt đầy ý cười nhìn mình.

- "..." Nhìn ta làm gì? Đánh nhau không?

Sau đám vũ công kia, liền có một tiểu cô nương thiên kim nào đó tên là Hà Như Linh có tinh thần xung phong hiến nghệ, cũng là một điệu vũ, một điệu vũ mang hương vị thanh thuần, tươi khiết.

Sau khi Hà Như Linh kết thúc điệu múa kia, tiếng vỗ tay như sấm rền vang lên, chứng tỏ, một bài vũ này rất được lòng người.

Ngay cả hoàng thái hậu và hoàng thượng vỗ tay khen thưởng.

Dường như Hà Như Linh có thù oán với Lăng Khiết Mai, ánh mắt nàng ta nhìn Lăng Khiết Mai như hận không thể xé rách người đối diện ra trăm mảnh.

- "Thưa hoàng thái hậu cùng hoàng thượng, thần nữ nghe nói, nhị tiểu thư phủ thừa tướng cầm kỳ thi hoạ tinh thông vô cùng, không biết hoàng thượng cùng hoàng thái hậu có thể cho phép thần nữ thỉnh giáo nàng đôi chút được không ạ?" Hà Như Linh hành lễ nói.

Tuy dự định ban đầu của nàng ta là mời Lăng Khiết Mai, nhưng Hà Như Linh nàng chính là một người cẩn thận, không thể chưa tìm hiểu tình địch mà bứt dây được, cho nên cứ mời Lăng Tích Sơ trước rồi tính sau.

Nhị tiểu thư phủ thừa tướng - Tích Thị Sơ: "..."

Ai nói?

Ai nó ta tinh thông cầm kỳ thi hoạ?

Ta chính là tinh thông làm móng dạo, cầm kỳ thi hoạ cái con khỉ!

- "Được, ta cũng muốn nhìn thử một chút!" Hoàng thượng cũng soái khí đồng ý.

Tích Sơ nhìn Hoa thị, chỉ thấy Hoa thị lo lắng nhìn cô, cô cười nhẹ một cái trấn an bà.

[Nhiệm vụ: Đánh bại kỹ năng vũ công của Lăng Khiết Mai!]

- "..." Đánh bại kỹ năng vũ công?

Hệ thống, ngươi coi ta là gì chứ?

[...] Bổn hệ thống coi cô là người thần kinh!

Tích Sơ nhìn xung quanh, cô nhìn thấy ai ai cũng mang đôi mắt trông chờ kịch hay nhìn cô.

Ta chỉ có kỹ năng làm móng, các ngươi muốn xem không?

- "Vậy thì thần nữ xin được mạn phép tấu một khúc nhạc chúc mừng sinh thần thái hậu!" Tích Sơ đứng dậy hành lễ, cười cười nói.

- "Được được, mang đàn tới!" Hoàng thượng vui vẻ đồng ý.

Sau khi đàn được đem tới, Tích Sơ ngồi xuống chạm nhẹ một cái.

Chất lượng kém!

Đành đàn đỡ vậy!

Nếu ai nghe lời này của Tích Sơ, chắc chắn sẽ hộc máu.

Đây là cống phẩm!

Cống phẩm đó!

Trân quý ngàn vàng khó mua được mà lại bảo là chất lượng kém!

Muốn mất đầu à!

Tích Sơ nhẹ nhàng khảy một chút để thử âm thanh.

Sau đó, các ngón tay xinh đẹp di chuyển uyển chuyển trên cây đàn.

Mọi người xung quanh lạc vào cõi tiên.

Phải, chính là lạc vào cõi tiên!

Một khúc tấu như tiếng trời, không, là một thứ gì đó còn cao hơn thế, đưa con người xuyên qua cõi tiên, đến một nơi còn xa hơn thế!

Đây chính là Tiên Tấu, không, là Thần Tấu!

Không thể bàn cãi!

Ta gần thi rồi a!

Mọi người có ai gần thư như ta không?

=3=
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện