Trên bờ biển tươi đẹp tấp nập người qua kẻ lại, có ba bóng người từ từ trôi dạt vào đất liền khiến mọi đều không khỏi ghé mắt nhìn qua. Ba người đó với sự trợ giúp của các anh bạn cá heo mà đã thành công trong phi vụ trốn thoát khỏi đại dương mênh mông, đến được một nơi tràn ngập sự sống của con người.

Đúng vậy, ba người đó không ai khác chính là bộ ba xấu số: “Nữ phụ - Kỳ Lân và Tội Lỗi.”

"Sống rồi... Sống rồi... "

Trịnh Lân khó khăn rên rỉ.

"Hà... Cảm ơn các bạn nhiều lắm."

Dược hiệu trong người cũng đã vơi đi hơn phân nửa nên Thánh Y cũng cảm thấy thoải mái hơn. Cô quay đầu lại chào và cảm ơn các anh bạn cá heo đã giúp mình.

"Ré... Ré... "

Những chú cá heo lên tiếng đáp lại cô dù không biết chúng có hiểu không, sau đó tất cả bọn chúng nối đuôi nhau quay về đại gia đình đại dương, tiếp tục một hành trình mới.

Bây giờ, người dân xung quanh mới tập trung lại hỏi thăm ba người. Ở đây đa số đều là ngư dân thật thà chất phát, thấy bọn Thánh Y chật vật không thể tả liền xúm lại mà giúp đỡ nhiệt tình, có nhà còn tốt bụng cho Tề Lỗi đi nhờ nhà vệ sinh để tránh tình trạng hắn làm ô nhiễm không khí.

Sau một hồi giúp đỡ của mọi người, cuối cùng ba người Trịnh Lân quyết định nương nhờ nhà của một ngư dân gần đó qua đêm, sáng mai sẽ khởi hành sớm trở về thành phố.

"Này, cho tôi mượn điện thoại của cậu một chút."

Thánh Y nói với Trịnh Lân. Nghe cô nói, hắn liền đưa điện thoại qua, may là chiếc điện thoại này chống nước được, nếu không thì đã hư ngay khi bọn họ rơi xuống biển rồi.

"Cảm ơn."

Nhận lấy điện thoại, cô liền mở màn hình lên.

Ngày 11 tháng 8 năm xxxx.

Vậy là đã cách ba tuần kể từ ngày cô bị Lãnh Phi bắt đi, mọi bi kịch đều bắt đầu từ cái ngày đó. Qua tin tức trên internet, Thánh Y cũng biết đại khái đã xảy ra chuyện gì.

Bản thân mình mất tích không rõ sống chết, lão ba Lạc Quân lại té khỏi cầu thang có nguy cơ sống đời thực vật, còn anh trai Lạc Tử Dật lại hành hung phóng viên ngay khi truyền hình trực tiếp. Bao nhiêu chuyện rắc rối đều chỉ đợi một khắc này mà bộc phát khiến không ai có thể trở tay kịp, Lạc Gia hiện tại đều do một tay Lăng Quỳnh Đan quán xuyến. May thay nhờ có sự giúp đỡ của một số gia tộc hảo tâm như Phong Gia, Âu Gia, thậm chí còn có các gia tộc mà Thánh Y cũng không ngờ tới như Duật Gia và Bạch Gia.

Phong Gia hữu hảo cùng Lạc Gia đã mấy chục năm nên giúp đỡ sẽ không có nghi ngờ gì, còn Âu Gia Âu Hạo chắc là vì muốn góp chút sức xoát độ hảo cảm với nữ chủ Lạc Du. Nhưng còn Duật Gia và Bạch Gia thì có ý gì đây? Chẳng lẽ cốt truyện đã phát triển đến mức cả Duật Ca và Bạch Dật đều say đắm Lạc Du?

Càng nghĩ càng thấy rối bời.

Hiện tại Lạc Quân đang nằm viện, còn Lạc Tử Dật thì phải đến uống trà ăn bánh với cảnh sát vài ngày vì tội cố ý hành hung người khác một cách mất kiểm soát. Suy nghĩ một hồi, Thánh Y quyết định gọi cho Lăng Quỳnh Đan để báo bình an. Có điều không ngờ rằng cô chưa kịp gọi cho chính chủ thì chính chủ đã gọi ngược lại cho cô. Nhưng điều khiến Thánh Y khó hiểu chính là đây rõ ràng là điện thoại của Trịnh Lân, chẳng lẽ là gọi cho hắn sao?

"Nghe đi, gọi cho cậu đấy."

Trịnh Lân thấy cô nghi hoặc liền nói.

Nghe vậy, Thánh Y đè nén thắc mắc xuống, chạm vào khung trả lời trên màn hình.

"Xin chào, cho hỏi có phải là tiểu Y không?"

Từ đầu bên kia truyền đến giọng nói của Lăng Quỳnh Đan, bà vẫn thanh nhã như vậy, nhưng trong lời nói lại chất chưa một chút vui mừng xen lẫn mệt mỏi.

"Mẹ à, là con đây."

Nghe giọng Lăng Quỳnh Đan, không hiểu sao trong lòng Thánh Y lại cảm thấy ấm áp, sóng mũi cũng cay cay. Giống như một cô con gái ở ngoài bị người ta ức hiếp đủ đường nên khi nghe giọng mẹ liền muốn mách hết tất cả ra, muốn làm nũng với mẹ.

Tất nhiên, sau một hồi hai mẹ con hỏi thăm lẫn nhau, cuối cùng hai người đã đi vào đề tài chính đang nóng hổi hiện nay.

"Tiểu Y à, ba con bị Trần Tuyết đẫy ngã khỏi cầu thang, còn tiểu Dật thì con đọc tin tức cũng biết rồi đó. Cổ phiếu của Lạc thị đang giảm dần theo từng ngày, mấy cổ đông đều kéo nhau đi bán hết cổ phần, mặc dù mẹ cũng có không ít cổ phần trong tập đoàn thế nhưng lại không đủ để kìm chế bọn họ. Cứ theo đà này, Lạc thị chắc chắn sẽ phá sản. Sáng mai con hãy mau chóng khởi hành về nhà đi, bây giờ Lạc Gia chỉ còn hai mẹ con ta chống đỡ mà thôi... "

Theo lời kể của Lăng Quỳnh Đan, Thánh Y cũng hiểu tình hình bây giờ không thể dùng một từ "loạn" để hình dung nữa, tất cả đều rối tung lên, và Lạc Gia chính là cái đích hứng chịu mọi hậu quả này.

"Vậy còn ba mẹ con Trần Tuyết thì sao?"

Đầu bên kia truyền đến tiếng "hừ" lạnh của Lăng Quỳnh Đan:

"Trần Tuyết đã bị mẹ xử lý rồi. Lạc Nhã ngày nào cũng chui rúc trong phòng, trừ phi đến giờ ăn cơm thì cô ta mới xuống, đôi khi còn lầm bầm vài câu không đầu không đuôi. Mẹ đã từng mời bác sĩ đến khám nhưng lại không thu được kết quả gì. Còn cô ả Lạc Du kia thì hết nói nổi, hiện giờ cô ả đang du lịch tại Nhật Bản cùng Hàn Gia Hàn Triệt, ngay cả một câu hỏi thăm ba con còn không có nói chi đến việc thăm nuôi... Haizzz, nhắc đến ba mẹ con Trần Tuyết là đã thấy phiền rồi."

"Vậy được rồi, ngày mai con sẽ có mặt tại nhà, con cúp máy đây."

"Được, bảo trọng nhé tiểu Y."

"Mẹ cũng vậy."

Kết thúc cuộc nói chuyện, Thánh Y im lặng nhìn trời. Nếu nói tất cả đều là âm mưu của Lãnh Phi thì cũng không khả thi lắm, bởi vì hắn đã từng nói rằng "Một quân cờ không nghe lời". Câu nói kia cũng có nghĩa tất cả không hoàn toàn là do hắn bày ra, hoặc hắn đang rắp tâm lừa cô cho một âm mưu tiếp theo?

Tin hay không tin, đều tùy thuộc vào cô mà thôi.

"À, mà sao mẹ tôi lại biết mà gọi vào số của cậu?"

Thánh Y cất tiếng hỏi Trịnh Lân vẫn đang ngồi làm cảnh ở một bên.

"Ha ha, tất nhiên mọi thứ đều nằm trong sự sắp xếp của Lam lão đại mà."

Sau đó, Trịnh Lân kể lại hết tất cả mọi chuyện.

Thì ra, sau khi cô mất tích, Lam Khuynh đã tập hợp Special Class lại để truy tìm tung tích của cô và Lãnh Phi. Qua một tuần tìm kiếm thì mọi người cũng đã tìm thấy căn cứ của hắn ta, đồng thời do Phong Thương và Lãnh Tuyệt liên minh cũng không che dấu gì nên Lam Khuynh quyết định làm ngư ông chờ hai anh em họ Lãnh đấu nhau, còn mình thì âm thầm thay thế hai phi công trực thăng bằng Trịnh Lân và Tề Lỗi. Đến thời cơ thích hợp, tất nhiên bọn họ sẽ cao chạy xa bay mà cứu cô khỏi tay Lãnh Phi và Lãnh Tuyệt.

Tuy nhiên, nếu không phải lần này Tề Lỗi bị đau bụng một cách bất thường thì có lẽ bây giờ ba người đã đáp xuống dinh thự của Bạch Hàn Vũ rồi. Còn về phần tại sao Lăng Quỳnh Đan biết mà gọi cho cô thì cũng do Lam Khuynh tiết lộ kế hoạch cho bà biết.

"Thì ra là vậy. Mà Tề Lỗi đâu rồi, tôi thấy cơn đau bụng của cậu ta có gì đó là lạ."

"Cậu ta vẫn đang mượn nhà vệ sinh của chủ nhà, đến giờ vẫn chưa ra. Haizz, không biết cậu ta ăn phải cái gì mà đã hơn ba tiếng rồi chưa ra, ngay cả chủ nhà muốn giải quyết nhu cầu thì cũng phải sang nhà hàng xóm. Đúng là mất mặt hết sức."

Trịnh Lân đen mặt đáp. Haizz, bọn họ đang mượn nhà dân ngủ qua đêm mà lại chiếm luôn cả nhà vệ sinh của người ta, làm hắn không dám nhìn mặt chủ nhà để nói lời cảm ơn nữa là. Nếu không phải bây giờ đã khuya không có chuyến xe thì hắn và Thánh Y đã bắt xe về thành phố A từ lâu cho đỡ mất mặt rồi.

"Thôi được rồi, cậu nghỉ sớm đi để ngày mai còn về thành phố nữa."

Thánh Y ngáp một cái, tròng mắt tràn ngập hơi nước.

"Được, cậu ngủ ngon, tôi đi xem Tề Lỗi xong rồi sẽ ngủ."

"Được, cậu và Tề Lỗi cũng ngủ ngon."

Cô nói xong rồi quay về phòng. Nhà ngư dân sắp xếp cho bọn họ một phòng ngủ chung, cô ngủ trên giường, còn hai người kia tất nhiên là trải chiếu nằm dưới đất. Thánh Y nằm xuống giường nhắm mắt lại, xua đuổi đi những suy nghĩ nặng nề trong lòng rồi từ từ chìm vào giấc ngủ sâu.

Qua khung cửa sổ, gió đêm lành lạnh nhẹ nhàng thổi, ánh trăng trên cao soi sáng dung nhan một cô gái đang say giấc nồng. Dường như cảm nhận được cái ôm dịu dàng của mẹ thiên nhiên, khoé môi cô gái khẽ nhếch lên tạo thành hình bán nguyệt rồi thay đổi một tư thế nằm khác thổi mái hơn.

Thi nhân Lý Bạch có bốn câu thơ rất nổi tiếng trong bài “Tĩnh Dạ Tư”, đó là:

“Sàng tiền minh nguyệt quang

Nghi thị địa thượng sương

Cử đầu vọng minh nguyệt

Đê đầu tư cố hương.”

Cũng giống như đêm nay, dù cô gái kia không nhìn thấy ánh trăng, nhưng ánh trăng dịu dàng ấy vẫn đưa cô quay về cố hương, quay về quá khứ với bao kỷ niệm muốn quên mà quên không được, muốn nhớ mà nhớ chẳng đành...

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

#Hết chương 53:))

—— Mà Gray muốn nói là tạm thời bây giờ Gray sẽ chủ trương cập nhật hai truyện "Nữ Phụ Truyền Kỳ" và "Vô Tâm Khí Phi Hoa Đào Nhiều" trước, lâu lâu cũng sẽ có vài chương "Thiên Kim Trở Về" nữa nha. Còn hai bộ còn lại là "Chân Ái" với "Khuynh Tẫn Đào Hoa" ấy thì từ từ tính vậy, không thể cùng ôm đồm năm bộ được. Thành thật xin lỗi độc giả của cả hai bộ, nếu bạn nào không chờ được cũng không sao, chỉ mong đừng ném đá Gray là okay rồi. Thank you so much ——

-Gray-
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện