Bệnh viện Yui.
Lạc Tử Dật bước ra khỏi phòng bệnh tràn ngập mùi thuốc sát trùng, vệ sĩ xung quanh thấy vậy liền kề sát bên và đi theo hắn.
Khi bọn họ ra đến cửa bệnh viện thì ở đó đã tràn ngập phóng viên, ánh đèn flash nhấp nháy liên tục càng làm cho gương mặt Lạc Tử Dật thêm khó coi.
Nhưng dường như đám phóng viên không nhận ra được điều đó, bọn họ dưới sự ngăn cản của đám vệ sĩ vẫn cứ lấn tới, hướng micro về phía hắn đặt câu hỏi.
"Lạc thiếu gia, cho hỏi tình hình của Lạc chủ tịch bây giờ thế nào rồi?"
"Lạc thiếu gia, nghe nói Lạc chủ tịch đang trong tình trạng rất nguy kịch và có thể không tỉnh lại nữa. Cho hỏi điều này có phải là sự thật?"
"Lạc thiếu gia, tối qua ở phố Golden đã xảy ra một vụ huyết sát dữ dội, hình như Lạc tiểu thư là nạn nhân và đã tử vong, điều này có phải không ạ?"
...
Khi nghe những câu nói của bọn phóng viên, ánh mắt của Lạc Tử Dật hằn lên từng tia tơ máu, cơ thể hắn run rẩy, bàn tay nắm chặt lại hiện ra gân tay rõ rệt.
"Con mẹ nó!"
Hắn không quản cái gì là hòa nhã để giữ thể diện cho gia tộc, một bước xông lên, tung thẳng nắm đấm vào mặt tên phóng vừa đưa ra câu hỏi về vụ huyết sát ở phố Golden tối qua.
Chưa dừng lại ở đó, Lạc Tử Dật tiếp tục hành hung những phóng viên đã từng đặt câu hỏi, không cần biết là nam hay nữ hắn đều đánh cho kêu cha gọi mẹ.
Đám phóng viên kia bây giờ mới biết sợ hãi, bọn họ bỏ lại đồng nghiệp của mình mà chạy khỏi hiện trường, chỉ tội cho những phóng viên đang bị Lạc Tử Dật dày vò, ai ai cũng cả người đầy máu, cố lết đi nhưng không thể.
"Rắc"
Một tên phóng viên đang cố chạy trốn bị hắn bắt lại và bẻ gãy một chân, tên đó đau đến không thể thốt ra một lời nào, nằm dưới đất như đã chết.
Những người xung quanh thấy vậy trong mắt tràn ngập sự sợ hãi tột độ, bọn họ dường như cảm nhậm được hương vị của sự tử vong vờn quanh chóp mũi của mình.
Ác Quỷ! Ác Quỷ!
Lạc Tử Dật là một tên Ác Quỷ!
Hóa ra bọn họ đang đùa với mạng sống của chính mình mà không hề hay biết, bọn họ vẫn cứ nghĩ hắn luôn lịch thiệp nho nhã thì khi phẫn nộ cũng không đáng sợ là bao.
Thì ra, khi bị dồn vào chân tường thì con người ta có thể làm bất cứ việc gì...
Nhất thời, trước cửa bệnh viện Yui tràn ngập mùi huyết tinh và những cơ thể người không còn nguyên vẹn. Vì đây là tin tức được đưa trực tiếp cho nên thông qua màn ảnh nhỏ, mọi người đều có thể nhìn thấy màn hành hung rợn người vừa rồi.
Ai cũng hít một hơi lạnh vì sự tàn bạo như dã thú không có tính người đó, sao hắn có thể...
Lạc Tử Dật không quan tâm đến mọi thứ xung quanh, trong đầu hắn bây giờ chỉ có sự hưng phấn khi tiếp xúc với huyết tinh và tiếng kêu la đầy sợ hãi, ánh mắt tuyệt vọng của những tên phóng viên...
Hắn chỉ nghĩ, tiểu Y chưa chết, sao bọn họ có thể nói em ấy đã tử vong?
Dám nói em ấy đã chết, giết.
Còn Lạc Quân, không phải bác sĩ nói ba hắn sẽ sống sao? Chỉ là ngủ một giấc thật sâu thôi mà!
Dám có ác ý với lão cha, giết.
Bọn họ... Đều đáng chết!
...
Sau khi trở về Lạc Gia, Lạc Tử Dật vẫn hành động như không có chuyện gì xảy ra, hoàn toàn bình tĩnh, không thể hiện một chút hỉ nộ nào.
Đẩy ra cánh cửa phòng Thánh Y, hắn còn nhớ trước khi sang Paris, tiểu Y luôn mong có được một căn phòng riêng để chứng tỏ em ấy đã lớn rồi, có thể bảo vệ được hắn rồi.
Đến bây giờ, mọi thứ vẫn giữ nguyên như cũ như lúc nhỏ, bởi vì hắn sợ khi tiểu Y trở về nhìn thấy đồ vật bị xê dịch sẽ không vui.
Nhưng từ khi trở về, tiểu Y đã lần nào tiến vào căn phòng này chưa nhỉ?
Kết quả, chưa..
Em ấy quên rồi sao?
Quên rằng ở đây có một người vẫn luôn chờ đợi em ấy sao?
Quên rằng lúc nhỏ chúng ta đã có lời hẹn ước như thế nào...
"Anh hai, sau này lớn lên em nhất định sẽ gả cho anh"
"Anh hai, tiểu Y lớn rồi, có thể bảo vệ anh mà"
"Anh hai hứa đi, hai chúng ta trọn đời trọn kiếp, mãi không chia lìa... "
Tiểu Y, chúng ta đã hứa rồi mà, tại sao em lại thất hứa chứ?
Lời hứa dưới cây hoa anh đào, ai không thực hiện thì sẽ bị phạt đó...
"Anh hai, bị phạt như thế nào?"
"Nếu em thất hứa thì anh sẽ không quan tâm đến em nữa"
"Vậy em nhất định sẽ giữ lời, anh hai không quan tâm thì tiểu Y sẽ đau lòng lắm"
"Được, chúng ta ngoéo tay"
Tiểu Y, chúng ta ngoéo tay rồi mà, nếu em mà thất hứa thì anh sẽ không quan tâm em nữa đâu...
Hiện tại, những kí ức sâu nhất trong lòng Lạc Tử Dật dần dần bị phơi bày, đó là hồi ức đẹp nhất trong tâm trí của hắn, hắn luôn bảo vệ những kí ức ấy...
Nhưng đồng thời kí ức đó cũng chỉ trích tình cảm trái với luân lý của hắn, tình cảm hắn che dấu gần mười năm, với mọi người cũng như với chính bản thân mình..
Khi Thánh Y biến mất hắn mới phát hiện chính mình hèn nhát cỡ nào, yêu mà không dám nói, nhớ mà không dám biểu lộ..
Một giọt...
Hai giọt...
Ba giọt...
Lạc Tử Dật cuối cùng cũng không nhịn được nữa mà òa khóc thật to, trút hết những gì đau đớn nhất nơi đáy lòng..
Tiếng khóc tê tâm liệt phế...
Tiểu Y, em hãy mau quay về đi...
Ở đây có một thằng ngốc vẫn luôn chờ em này!
--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
#Hết chương 42:))
Giới thiệu truyện:
-Vô tâm khí phi hoa đào nhiều [NP, cổ đại, cường cường, xuyên không]
-Khuynh tẫn đào hoa. [NP, cổ đại, chút đồng nhân, huyền huyễn]
-Gray-
Lạc Tử Dật bước ra khỏi phòng bệnh tràn ngập mùi thuốc sát trùng, vệ sĩ xung quanh thấy vậy liền kề sát bên và đi theo hắn.
Khi bọn họ ra đến cửa bệnh viện thì ở đó đã tràn ngập phóng viên, ánh đèn flash nhấp nháy liên tục càng làm cho gương mặt Lạc Tử Dật thêm khó coi.
Nhưng dường như đám phóng viên không nhận ra được điều đó, bọn họ dưới sự ngăn cản của đám vệ sĩ vẫn cứ lấn tới, hướng micro về phía hắn đặt câu hỏi.
"Lạc thiếu gia, cho hỏi tình hình của Lạc chủ tịch bây giờ thế nào rồi?"
"Lạc thiếu gia, nghe nói Lạc chủ tịch đang trong tình trạng rất nguy kịch và có thể không tỉnh lại nữa. Cho hỏi điều này có phải là sự thật?"
"Lạc thiếu gia, tối qua ở phố Golden đã xảy ra một vụ huyết sát dữ dội, hình như Lạc tiểu thư là nạn nhân và đã tử vong, điều này có phải không ạ?"
...
Khi nghe những câu nói của bọn phóng viên, ánh mắt của Lạc Tử Dật hằn lên từng tia tơ máu, cơ thể hắn run rẩy, bàn tay nắm chặt lại hiện ra gân tay rõ rệt.
"Con mẹ nó!"
Hắn không quản cái gì là hòa nhã để giữ thể diện cho gia tộc, một bước xông lên, tung thẳng nắm đấm vào mặt tên phóng vừa đưa ra câu hỏi về vụ huyết sát ở phố Golden tối qua.
Chưa dừng lại ở đó, Lạc Tử Dật tiếp tục hành hung những phóng viên đã từng đặt câu hỏi, không cần biết là nam hay nữ hắn đều đánh cho kêu cha gọi mẹ.
Đám phóng viên kia bây giờ mới biết sợ hãi, bọn họ bỏ lại đồng nghiệp của mình mà chạy khỏi hiện trường, chỉ tội cho những phóng viên đang bị Lạc Tử Dật dày vò, ai ai cũng cả người đầy máu, cố lết đi nhưng không thể.
"Rắc"
Một tên phóng viên đang cố chạy trốn bị hắn bắt lại và bẻ gãy một chân, tên đó đau đến không thể thốt ra một lời nào, nằm dưới đất như đã chết.
Những người xung quanh thấy vậy trong mắt tràn ngập sự sợ hãi tột độ, bọn họ dường như cảm nhậm được hương vị của sự tử vong vờn quanh chóp mũi của mình.
Ác Quỷ! Ác Quỷ!
Lạc Tử Dật là một tên Ác Quỷ!
Hóa ra bọn họ đang đùa với mạng sống của chính mình mà không hề hay biết, bọn họ vẫn cứ nghĩ hắn luôn lịch thiệp nho nhã thì khi phẫn nộ cũng không đáng sợ là bao.
Thì ra, khi bị dồn vào chân tường thì con người ta có thể làm bất cứ việc gì...
Nhất thời, trước cửa bệnh viện Yui tràn ngập mùi huyết tinh và những cơ thể người không còn nguyên vẹn. Vì đây là tin tức được đưa trực tiếp cho nên thông qua màn ảnh nhỏ, mọi người đều có thể nhìn thấy màn hành hung rợn người vừa rồi.
Ai cũng hít một hơi lạnh vì sự tàn bạo như dã thú không có tính người đó, sao hắn có thể...
Lạc Tử Dật không quan tâm đến mọi thứ xung quanh, trong đầu hắn bây giờ chỉ có sự hưng phấn khi tiếp xúc với huyết tinh và tiếng kêu la đầy sợ hãi, ánh mắt tuyệt vọng của những tên phóng viên...
Hắn chỉ nghĩ, tiểu Y chưa chết, sao bọn họ có thể nói em ấy đã tử vong?
Dám nói em ấy đã chết, giết.
Còn Lạc Quân, không phải bác sĩ nói ba hắn sẽ sống sao? Chỉ là ngủ một giấc thật sâu thôi mà!
Dám có ác ý với lão cha, giết.
Bọn họ... Đều đáng chết!
...
Sau khi trở về Lạc Gia, Lạc Tử Dật vẫn hành động như không có chuyện gì xảy ra, hoàn toàn bình tĩnh, không thể hiện một chút hỉ nộ nào.
Đẩy ra cánh cửa phòng Thánh Y, hắn còn nhớ trước khi sang Paris, tiểu Y luôn mong có được một căn phòng riêng để chứng tỏ em ấy đã lớn rồi, có thể bảo vệ được hắn rồi.
Đến bây giờ, mọi thứ vẫn giữ nguyên như cũ như lúc nhỏ, bởi vì hắn sợ khi tiểu Y trở về nhìn thấy đồ vật bị xê dịch sẽ không vui.
Nhưng từ khi trở về, tiểu Y đã lần nào tiến vào căn phòng này chưa nhỉ?
Kết quả, chưa..
Em ấy quên rồi sao?
Quên rằng ở đây có một người vẫn luôn chờ đợi em ấy sao?
Quên rằng lúc nhỏ chúng ta đã có lời hẹn ước như thế nào...
"Anh hai, sau này lớn lên em nhất định sẽ gả cho anh"
"Anh hai, tiểu Y lớn rồi, có thể bảo vệ anh mà"
"Anh hai hứa đi, hai chúng ta trọn đời trọn kiếp, mãi không chia lìa... "
Tiểu Y, chúng ta đã hứa rồi mà, tại sao em lại thất hứa chứ?
Lời hứa dưới cây hoa anh đào, ai không thực hiện thì sẽ bị phạt đó...
"Anh hai, bị phạt như thế nào?"
"Nếu em thất hứa thì anh sẽ không quan tâm đến em nữa"
"Vậy em nhất định sẽ giữ lời, anh hai không quan tâm thì tiểu Y sẽ đau lòng lắm"
"Được, chúng ta ngoéo tay"
Tiểu Y, chúng ta ngoéo tay rồi mà, nếu em mà thất hứa thì anh sẽ không quan tâm em nữa đâu...
Hiện tại, những kí ức sâu nhất trong lòng Lạc Tử Dật dần dần bị phơi bày, đó là hồi ức đẹp nhất trong tâm trí của hắn, hắn luôn bảo vệ những kí ức ấy...
Nhưng đồng thời kí ức đó cũng chỉ trích tình cảm trái với luân lý của hắn, tình cảm hắn che dấu gần mười năm, với mọi người cũng như với chính bản thân mình..
Khi Thánh Y biến mất hắn mới phát hiện chính mình hèn nhát cỡ nào, yêu mà không dám nói, nhớ mà không dám biểu lộ..
Một giọt...
Hai giọt...
Ba giọt...
Lạc Tử Dật cuối cùng cũng không nhịn được nữa mà òa khóc thật to, trút hết những gì đau đớn nhất nơi đáy lòng..
Tiếng khóc tê tâm liệt phế...
Tiểu Y, em hãy mau quay về đi...
Ở đây có một thằng ngốc vẫn luôn chờ em này!
--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
#Hết chương 42:))
Giới thiệu truyện:
-Vô tâm khí phi hoa đào nhiều [NP, cổ đại, cường cường, xuyên không]
-Khuynh tẫn đào hoa. [NP, cổ đại, chút đồng nhân, huyền huyễn]
-Gray-
Danh sách chương