Sau khi bị Bạch Hàn Vũ "quần" một trận thì cũng đã đến giờ tan học, Thánh Y chợt nhận ra trong hai ngày đến học viện thì cô chưa học hoàn chỉnh một tiết học nào. Khi thì đi trễ, khi thì ngủ trong giờ học, khi thì ra khỏi lớp phục vụ Bạch Hàn Vũ kia... Nói chung là không học được gì!
Cô có cảm giác như mình cũng là một thành phần trong "cộng đồng phá gia chi tử" rồi thì phải?
"Y"
Một tiếng gọi từ xa đã cắt đứt dòng suy nghĩ của Thánh Y, cô ngây ra một lúc, là Âu Hạo!
Vẫn như lần gặp trước, Âu Hạo mang phong thái trưởng thành nhưng xen lẫn sự non nớt, nhất là khuôn mặt tuấn mỹ búng ra sữa kia làm cho nữ sinh đi ngang qua đỏ mặt xuýt xoa không thôi. Dù sao Âu Hạo cũng là boss nam phụ nên ít nhiều hắn cũng có thể tỏa ra hào quang gần như nam chính, muốn sắc có sắc, muốn tiền có tiền, muốn gia thế liền có gia thế! Là một kim quy chính hiệu!
Thánh Y thấy hắn cước bộ liền nhanh hơn một chút, không lâu sau đã tới trước mặt Âu Hạo.
"Hạo ca, anh tới đây làm gì a?"
"Tất nhiên là đón em cùng Du nhi đi ăn trưa, anh biết một nhà hàng Nhật mới khai trương gần đây rất ngon nên muốn mời"
"Vậy sao? Hay là anh muốn lấy lòng người đẹp đây?"
Thánh Y vừa nói vừa huýt nhẹ vào người Âu Hạo.
Lời nói của cô làm cho Âu Hạo nhanh chóng đỏ mặt, đúng là hắn có ý này nhưng không ngờ lại bị Y phát hiện nhanh như thế. Lúc này, hắn cũng chợt nhận ra, một tuần không gặp Y lại càng thêm xinh đẹp tràn ngập sức sống, ánh nắng rọi xuống càng khiến cho cô thêm phần thoát tục, đôi tay nhanh nhẹn lại cứ huýt huýt vào người hắn như đang gõ trên mặt trái tim Âu Hạo.
Vì Âu Hạo đứng ngược sáng nên lúc này Thánh Y không nhìn rõ mặt hắn lại đỏ thêm vài phần, ánh mắt cũng thêm ôn nhu như thủy nhìn cô.
"Em xem anh là muốn dẫn em theo để giúp đỡ đúng không?"
"Phải"
Sau phút rung động Âu Hạo nhanh chóng trả lời nhưng hắn lại suy nghĩ theo hướng ngược lại, hắn dẫn Y theo không phải để giúp đỡ mà là đơn thuần muốn ăn cùng cô, còn về phía Du nhi thì chỉ là muốn vun đắp tình cảm mà thôi.
Lúc này, từ đằng xa Lạc Du cũng vừa tan học, đang đi về phía hai người bọn họ.
"Hạo, Song Song"
"Du nhi"
Âu Hạo liền chạy về phiá Lạc Du, khuôn mặt ngập tràn hạnh phúc khi yêu.
Nhìn như vậy Thánh Y càng thêm thương tiếc cho kết cục sau này của hắn. Tiếc rằng "si tình hán gặp rắn rết nữ".
"Hai người quen biết sao?"
Ánh mắt linh động của Lạc Du không ngừng đảo qua đảo lại hai người.
"Ân, chúng tôi là bạn thân"
Thánh Y vừa trả lời vừa ra hiệu cho Âu Hạo đừng thắc mắc về tên của cô và thái độ của Lạc Du dành cho tỷ tỷ của mình. Nếu để hắn mở miệng chắc chắn kế hoạch sẽ hỏng mất.
Âu Hạo cũng nhìn thấy điều đó nên lựa chọn im lặng nhường quyền trả lời cho Thánh Y, hắn tin Y sẽ giải thích cho hắn thôi.
Về phía Lạc Du, khi nghe hai từ "chúng tôi" phát ra từ Thánh Y thì bỗng thấy chói tai vô cùng, Âu Hạo rõ ràng thuộc quyền sở hữu của cô ta, không ai được phép đụng đến. Mặc dù không yêu hắn nhưng thứ Lạc Du muốn chính là tài lực của Âu Gia, trong lòng nghĩ dù không yêu Âu Hạo nhưng hắn vẫn là người của cô, là nô lệ đem đến lợi ích vô điều kiện.
Vì vậy, trong ánh nhìn của Lạc Du về phía Thánh Y xen thêm một tia bất hảo nho nhỏ, thầm nghĩ nếu cô ta hoàn thành được kế hoạch của bản thân thì điều cô ta làm đầu tiên chính là trừ khử nữ nhân trước mắt này.
Thánh Y cũng không biết rằng cô vừa gây chiến vô hình với nữ chính, mà nếu biết cô cũng không quan tâm.
"Còn đứng đây làm gì, chẳng phải anh bảo sẽ dẫn em và Du nhi đi ăn sao Hạo ca? Em đói lắm rồi"
"À phải, hai người lên xe đi"
Âu Hạo lịch thiệp mở cửa cho Thánh Y và Lạc Du, sau đó nhanh chóng khởi động xe chạy đi.
Suốt bữa ăn bầu không khí luôn hòa thuận nhưng chính thức chỉ có mình Âu Hạo thật sự vui, còn nữ chính và nữ phụ luôn diễn vở bạn bè tình thâm sởn cả da gà.
Lạc Du càng thêm không vừa mắt Thánh Y, nếu không phải còn có thể lợi dụng được thì còn lâu cô ta mới nhẫn nhịn, trong khi đó Âu Hạo luôn quan tâm "Song Song" thật ngứa mắt, không biết trong lòng Lạc Du đã thầm rủa Thánh Y bao nhiêu lần.
Dù vậy, bề ngoài Lạc Du vẫn là một Bạch Liên Hoa không nhiễm khói bụi hồng trần, thanh cao trang nhã.
Về phía Thánh Y, cô luôn sử dụng chiến lược "binh đến tướng ngăn" với Lạc Du, đôi khi thấy biểu cảm quẫn bách của nữ chính thì cô cũng có chút vui sướng. Bữa ăn này xem như không tệ, lại nhìn về phía Âu Hạo chân thành kia, Thánh Y nghĩ đến kết cục của nam phụ xấu số này.
Làm một boss nam phụ, tiền đồ vô lượng bao nhiêu thì kết cục càng thảm hại bấy nhiêu, Thánh Y cũng hiểu con người của Âu Hạo nên cô không đành lòng để hắn đi vào con đường không lối thoát đó.
Trong đầu Thánh Y bỗng xuất hiện rất nhiều ý nghĩ là làm sao để cứu Âu Hạo ra khỏi kết cục giống nguyên tác. Chẳng hiểu vì sao chỉ mới gặp mặt hắn có vài lần mà cô lại nảy sinh lòng trắc ẩn hiếm hoi như không tồn tại của mình đối với hắn.
Phải chăng vì hắn và nguyên chủ có quá nhiều điểm giống nhau?
Cả hai đều vì tình mà khổ, vì yêu mà chết, vì nữ chủ mà hi sinh, thật khôi hài và bi ai biết bao...
--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
#Hết chương 34:))
-Gray-
Cô có cảm giác như mình cũng là một thành phần trong "cộng đồng phá gia chi tử" rồi thì phải?
"Y"
Một tiếng gọi từ xa đã cắt đứt dòng suy nghĩ của Thánh Y, cô ngây ra một lúc, là Âu Hạo!
Vẫn như lần gặp trước, Âu Hạo mang phong thái trưởng thành nhưng xen lẫn sự non nớt, nhất là khuôn mặt tuấn mỹ búng ra sữa kia làm cho nữ sinh đi ngang qua đỏ mặt xuýt xoa không thôi. Dù sao Âu Hạo cũng là boss nam phụ nên ít nhiều hắn cũng có thể tỏa ra hào quang gần như nam chính, muốn sắc có sắc, muốn tiền có tiền, muốn gia thế liền có gia thế! Là một kim quy chính hiệu!
Thánh Y thấy hắn cước bộ liền nhanh hơn một chút, không lâu sau đã tới trước mặt Âu Hạo.
"Hạo ca, anh tới đây làm gì a?"
"Tất nhiên là đón em cùng Du nhi đi ăn trưa, anh biết một nhà hàng Nhật mới khai trương gần đây rất ngon nên muốn mời"
"Vậy sao? Hay là anh muốn lấy lòng người đẹp đây?"
Thánh Y vừa nói vừa huýt nhẹ vào người Âu Hạo.
Lời nói của cô làm cho Âu Hạo nhanh chóng đỏ mặt, đúng là hắn có ý này nhưng không ngờ lại bị Y phát hiện nhanh như thế. Lúc này, hắn cũng chợt nhận ra, một tuần không gặp Y lại càng thêm xinh đẹp tràn ngập sức sống, ánh nắng rọi xuống càng khiến cho cô thêm phần thoát tục, đôi tay nhanh nhẹn lại cứ huýt huýt vào người hắn như đang gõ trên mặt trái tim Âu Hạo.
Vì Âu Hạo đứng ngược sáng nên lúc này Thánh Y không nhìn rõ mặt hắn lại đỏ thêm vài phần, ánh mắt cũng thêm ôn nhu như thủy nhìn cô.
"Em xem anh là muốn dẫn em theo để giúp đỡ đúng không?"
"Phải"
Sau phút rung động Âu Hạo nhanh chóng trả lời nhưng hắn lại suy nghĩ theo hướng ngược lại, hắn dẫn Y theo không phải để giúp đỡ mà là đơn thuần muốn ăn cùng cô, còn về phía Du nhi thì chỉ là muốn vun đắp tình cảm mà thôi.
Lúc này, từ đằng xa Lạc Du cũng vừa tan học, đang đi về phía hai người bọn họ.
"Hạo, Song Song"
"Du nhi"
Âu Hạo liền chạy về phiá Lạc Du, khuôn mặt ngập tràn hạnh phúc khi yêu.
Nhìn như vậy Thánh Y càng thêm thương tiếc cho kết cục sau này của hắn. Tiếc rằng "si tình hán gặp rắn rết nữ".
"Hai người quen biết sao?"
Ánh mắt linh động của Lạc Du không ngừng đảo qua đảo lại hai người.
"Ân, chúng tôi là bạn thân"
Thánh Y vừa trả lời vừa ra hiệu cho Âu Hạo đừng thắc mắc về tên của cô và thái độ của Lạc Du dành cho tỷ tỷ của mình. Nếu để hắn mở miệng chắc chắn kế hoạch sẽ hỏng mất.
Âu Hạo cũng nhìn thấy điều đó nên lựa chọn im lặng nhường quyền trả lời cho Thánh Y, hắn tin Y sẽ giải thích cho hắn thôi.
Về phía Lạc Du, khi nghe hai từ "chúng tôi" phát ra từ Thánh Y thì bỗng thấy chói tai vô cùng, Âu Hạo rõ ràng thuộc quyền sở hữu của cô ta, không ai được phép đụng đến. Mặc dù không yêu hắn nhưng thứ Lạc Du muốn chính là tài lực của Âu Gia, trong lòng nghĩ dù không yêu Âu Hạo nhưng hắn vẫn là người của cô, là nô lệ đem đến lợi ích vô điều kiện.
Vì vậy, trong ánh nhìn của Lạc Du về phía Thánh Y xen thêm một tia bất hảo nho nhỏ, thầm nghĩ nếu cô ta hoàn thành được kế hoạch của bản thân thì điều cô ta làm đầu tiên chính là trừ khử nữ nhân trước mắt này.
Thánh Y cũng không biết rằng cô vừa gây chiến vô hình với nữ chính, mà nếu biết cô cũng không quan tâm.
"Còn đứng đây làm gì, chẳng phải anh bảo sẽ dẫn em và Du nhi đi ăn sao Hạo ca? Em đói lắm rồi"
"À phải, hai người lên xe đi"
Âu Hạo lịch thiệp mở cửa cho Thánh Y và Lạc Du, sau đó nhanh chóng khởi động xe chạy đi.
Suốt bữa ăn bầu không khí luôn hòa thuận nhưng chính thức chỉ có mình Âu Hạo thật sự vui, còn nữ chính và nữ phụ luôn diễn vở bạn bè tình thâm sởn cả da gà.
Lạc Du càng thêm không vừa mắt Thánh Y, nếu không phải còn có thể lợi dụng được thì còn lâu cô ta mới nhẫn nhịn, trong khi đó Âu Hạo luôn quan tâm "Song Song" thật ngứa mắt, không biết trong lòng Lạc Du đã thầm rủa Thánh Y bao nhiêu lần.
Dù vậy, bề ngoài Lạc Du vẫn là một Bạch Liên Hoa không nhiễm khói bụi hồng trần, thanh cao trang nhã.
Về phía Thánh Y, cô luôn sử dụng chiến lược "binh đến tướng ngăn" với Lạc Du, đôi khi thấy biểu cảm quẫn bách của nữ chính thì cô cũng có chút vui sướng. Bữa ăn này xem như không tệ, lại nhìn về phía Âu Hạo chân thành kia, Thánh Y nghĩ đến kết cục của nam phụ xấu số này.
Làm một boss nam phụ, tiền đồ vô lượng bao nhiêu thì kết cục càng thảm hại bấy nhiêu, Thánh Y cũng hiểu con người của Âu Hạo nên cô không đành lòng để hắn đi vào con đường không lối thoát đó.
Trong đầu Thánh Y bỗng xuất hiện rất nhiều ý nghĩ là làm sao để cứu Âu Hạo ra khỏi kết cục giống nguyên tác. Chẳng hiểu vì sao chỉ mới gặp mặt hắn có vài lần mà cô lại nảy sinh lòng trắc ẩn hiếm hoi như không tồn tại của mình đối với hắn.
Phải chăng vì hắn và nguyên chủ có quá nhiều điểm giống nhau?
Cả hai đều vì tình mà khổ, vì yêu mà chết, vì nữ chủ mà hi sinh, thật khôi hài và bi ai biết bao...
--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
#Hết chương 34:))
-Gray-
Danh sách chương