Ra khỏi quán cà phê, Dương Lam Nhi lấy điện thoại di động ra xem một chút, sắp đến bốn giờ, hơn nữa lượng điện biểu hiện chỉ còn hai phần trăm.

Khóe miệng câu ra một nụ cười, phỏng đoán còn có thể kiên trì mười phút, vừa vặn, nàng bớt phải chủ động tắt máy.

Uống một ly trà sữa hương vị coi như không tệ, Dương Lam Nhi đột nhiên nghĩ đến chuyện mình muốn làm trà sữa thuần khiết tự nhiên, quyết định đi Chợ Đen một lần nữa, liền rời khỏi Kinh Đô, tìm kiếm bò sữa con đi.

Vẫn thay đổi một bộ dạng loli như cũ, từ cái quán rượu cấp năm sao kia tiến vào Chợ Đen.

Dương Lam Nhi tùy ý đi dạo một chút, liền đi phòng đấu giá trong chợ.

Có nữ tiếp tân xinh đẹp thái độ thân thiết đem Dương Lam Nhi dẫn vào một gian thạch thất, chiêu đãi trà ngon cùng trái cây.

Chỉ chốc lát sau, quản lý phòng đấu giá mang một ông già tiều tụy tiến đến.

Quản lý khoảng ba bốn mươi tuổi, vẻ mặt dị thường thích hợp, nhìn thấy Dương Lam Nhi thật thoải mái. Chính là ông già tiều tụy kia thái độ kiêu căng, nhìn nàng bằng vẻ mặt khinh thường, làm người ta không quá sảng khoái.

Đương nhiên, chỉ là đơn thuần không thích mà thôi, cũng sẽ không bởi vì thái độ này, Dương Lam Nhi liền sinh ra sát khí, hoặc là nhăn mặt phát giận.

Bởi vị trước mặt này, bất quá chỉ là người xa lạ hoàn toàn không quen biết mà thôi.

Kỳ thật, đối với một chút tình tiết ở trong tiểu thuyết, Dương Lam Nhi tự giác là không thể lý giải, người có thực lực có ngạo khí, này kỳ thật đặc biệt bình thường, không biết rõ vì sao mỗi lần liền phạm thượng nam chủ, khiến nam chủ thầm hận không thôi, thậm chí từ đây kết thù diệt cả nhà người ta.

Không nói chút người này có khả năng hàng năm ở trong vòng tròn kia, thứ từ nhỏ tiếp xúc có chút bất đồng, có chút ngạo khí cũng thật sự là được dưỡng ra, cũng không phải là nhằm vào ai, chính bản thân nam chủ sau khi có thực lực, cũng không phải một đường nghiền ép người khác qua sao? Gặp gỡ đối thủ tính cách không đáng yêu, không phải cũng là một bộ khuôn cách cao ngạo giống vậy sao? Cũng không thèm để ý ánh mắt của ông già tiều tụy kia, Dương Lam Nhi đời trước đã gặp qua nhiều khách hàng cố ý làm khó dễ, chỉ là móc ra một cái bình sứ, đưa cho quản lý đang chờ đợi.

Ông già kia dù sao không cố ý làm người khác khó xử, vẻ mặt không quá bình tĩnh mở bình sứ ra ngửi một cái, sắc mặt có chút dừng lại, trong con mắt đục ngầu của lão lóe qua một chút tinh quang.

Ông ta làm chuyên gia kiểm nghiệm thuốc hạng nhất ở phòng đấu giá trong Chợ Đen Kinh Đô, mỗi ngày kỳ thật phải tiếp xúc không ít dược, nhưng phế phẩm chiếm chín thành, tiêu chuẩn thật sự có thể đi vào phòng đấu giá, thật là ít ỏi.

Cho nên, vừa mới bắt đầu nhìn thấy Dương Lam Nhi, ông ta cho rằng lại là tiểu hài tử không biết cái gì, cầm thuốc hỏng coi làm bảo bối, còn cần phải cầm đến phòng đấu giá để mất mặt xấu hổ.

Đánh giá một cái, ông ta liền biết chính mình đã sai, lần này gặp phải, tuyệt đối là trân phẩm hiếm thấy.

“Cũng tạm được, miễn cưỡng có thể lên mặt bàn, giá quy định một vạn...” Ông ta nhìn Dương Lam Nhi nói: “Nếu ngươi nguyện ý trực tiếp bán, ta ra mười vạn, tuyệt đối so với ngươi cầm đi bán đấu giá còn cao hơn.”

“Ha ha...” Dương Lam Nhi buồn cười, hôm nay đã lần thứ hai bị người hung hăng ép giá, chẳng lẽ nàng lớn lên liền là một bộ tướng ngu ngốc, tùy tùy tiện tiện có thể bị chiếm tiện nghi?

Sắc mặt của quản lý cũng có chút không đẹp mắt, Đánh Giá sư đoạt công tác định giá của y không nói, lại còn nghĩ trực tiếp thu mua? Nếu không phải sau lưng ông ta không tầm thường, y khẳng định trực tiếp nhăn mặt.

Dương Lam Nhi đã từng làm qua công tác cùng loại, quản lý đang ở đây, tự nhiên sẽ không nhảy vào lúc ông già kia đánh giá, sắc mặt kia trong nháy mắt dừng lại trong mắt nàng.

Nếu dạng này còn đoán không được, ông già kia đang cố ý chèn ép, ngoạn giá thu mua quy định, kia sớm đừng hỗn.

“Thì ra là như vậy!” Dương Lam Nhi nhướn mày: “Sư phụ còn nói thứ người để lại cho ta này trân quý đến cỡ nào cỡ nào, cái gì ngàn vàng khó mua đều không hình dung nổi, quả nhiên lừa dối ta, hiện thời thế giới này có thể có cái hàng gì tốt?”

Nghe vậy, trong nội tâm ông già kia vui mừng, cho rằng Dương Lam Nhi quả nhiên không biết phân biệt tốt xấu, nên bán đổ bán tháo. Lại vừa có chút do dự, không biết rõ sư phụ của tiểu cô nương này đến cùng là loại cảnh giới nào? Có thể xuất ra dạng dược này, có đáng giá để ông ta trêu chọc hay không?

Bất quá, câu nói kế tiếp của Dương Lam Nhi, trong nháy mắt đánh ông ta mơ hồ, làm ông ta nếm thử đến như thế nào là một bước thiên đường, một bước địa ngục: “Thời khắc sư phụ còn để lại cho ta những vật này, nếu chỉ miễn cưỡng lên được mặt bàn? Vậy thì thôi, dù sao là sư phụ cho ta, cho dù thứ này chưa đủ tốt, cũng lưu làm kỷ niệm.”

Nói xong, không đợi ông già hoàn hồn, Dương Lam Nhi liền đem bình sứ thu trở về, cất trong túi chuẩn bị rời đi: “Như thế, quấy rầy.” Những lời này là nói với quản lý.

Ông già kia không có nói thật, quản lý trải qua bản thân để ý cùng thực lực đánh giá lại không đủ, tự nhiên không biết rõ viên thuốc mà Dương Lam Nhi lấy ra đến cùng như thế nào, hiển nhiên lại không muốn vì sự vật không biết này mà đắc tội ông già kia, cho nên quản lý trừ bất đắc dĩ một chút, cũng không có tiếc nuối đặc biệt gì, thái độ tốt đẹp đem Dương Lam Nhi đưa ra khỏi phòng đấu giá, trong lúc vô tình trông thấy khóe miệng nàng nở nụ cười quỷ dị, nhịn không được có chút xét lại mình, chẳng lẽ y bỏ qua thứ đồ tốt gì?

Chờ ông già đánh giá kia phản ứng lại, vội vàng đuổi theo người, Dương Lam Nhi đã không thấy bóng.

Dương Lam Nhi còn chưa kịp đưa ra thẻ chứng minh, người quen của nàng ở trong Chợ Đen cơ hồ là không có, dù có lòng muốn tra một chút, cũng không từ tra ra được.

Huống chi, Dương Lam Nhi vừa ra khỏi Chợ Đen, liền trả gian phòng ở quán rượu cấp năm sao kia, tìm cái nơi bí ẩn biến trở về bộ dáng ban đầu, sau đó đi thẳng đến sân bay, rời khỏi Kinh Đô, gương mặt loli kia lại không có dấu vết mà tìm, tự nhiên tra không được bất kỳ thứ gì.

“Ân? Hôm nay chắc không thích hợp giao dịch.” Ngồi trên máy bay, Dương Lam Nhi âm thầm thầm thì, hai nhóm người đều muốn chiếm tiện nghi, nhưng nàng biết nàng lại không phải là không phải không thể bán, nên lười đi tốn tinh lực cùng đi ma sát.

Vì vậy, hai lần Dương Lam Nhi đều đi được dứt khoát, căn bản không biết rõ có hai nhóm người ở các loại vỗ ngực liên tục, các loại hối hận, trong đó có người còn tương đối vội vàng liên lạc nàng, nhưng di động liên tục tắt máy, nhượng đám người này không sai biệt lắm lần lượt phát hỏa.

Rất nhanh đem hai lần giao dịch thất bại kia vứt ra sau đầu, Dương Lam Nhi đi dạo một vòng trên thảo nguyên, liền thỏa mãn mua được bò sữa con mà mình muốn. Lập tức, lại đi Thiên Sơn dạo một chút, đào được vài đóa Tuyết Liên trồng vào không gian, còn ngoài ý muốn phát hiện vài cọng Dã Nhân Dự hoang dã, mặc dù năm không quá cao, nhưng cũng không hề áp lực mà trồng vào trong không gian.

Dân bản địa ở nơi xa xôi nhiệt tình cùng thuần phác, tổng có thể làm Dương Lam Nhi lưu luyến quên về, mè nheo khắp nơi, một kỳ nghỉ thế nhưng vèo một tiếng liền qua.

Nếu không phải nhận được điện thoại của Mộ Đình Đình cùng Bạch Hân, Dương Lam Nhi còn thật có thể quên chuyện về để khai giảng rồi.

Đặc biệt là Mộ Đình Đình, nàng ta thay tiểu cữu cữu Trương Tiêu của mình oán hận! Nói cái gì có chút khách nhân đang chờ ăn, chờ đến hoa đều tàn, còn không có hàng, là đang mịt mờ nhắc nhở Dương Lam Nhi, nhanh trở về giao hàng cho đỡ thèm.

Dương Lam Nhi ra ngoài lâu như thế, nhà hàng của Trương Tiêu là triệt để đoạn hàng, mặc dù lúc trước đã nói tốt lắm, tự nhiên đã có chỗ chuẩn bị tâm lý, nhưng oán hận là thói thường của con người, Trương Tiêu liền trông vào oán hận có thể từ trong tay Dương Lam Nhi móc ra thêm ít đồ, quả nhiên là tận hết sức lực.

Mặc dù Trương Tiêu thỉnh thoảng sẽ lợi dụng nhân tình của Mộ Đình Đình một phen, nhưng cũng may Trương Tiêu biết rõ đúng mực, sẽ không khiến cho Dương Lam Nhi phản cảm, nếu không, Dương Lam Nhi sớm đem người này kéo vào sổ đen.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện