" Long." Bảy người trong đầu chỉ có một ý niệm, đó chính là chạy trốn càng nhanh càng tốt, nhưng bọn họ thân là thiên chi kiêu tử, chỉ một hồi chuyển niệm liền trở lại tỉnh táo.

" Nó đến."

Một trong bảy người hô ra tiếng, cùng lúc đó chân long đã vỗ xuống một trảo tựa như đại sơn, một tiếng nổ đinh tai nhức óc, địa chấn run mạnh khiến xung quanh cũng bị ảnh hưởng lây.

Trên không, bảy người nhìn đến mù mịt khói bụi tràng cảnh không khỏi hít sâu một hơi, ngay lúc bọn họ hoản thần, một đạo nóng bức muốn thiêu cháy cả thổ địa bên dưới ập tới bọn họ.

Không có thời gian để suy nghĩ, cả đám tán loạn né tránh, dùng thủ đoạn của mình mà né tránh đi hoả thuật công kích.

Ở một góc cách đó không xa, đại địa bên dưới dựng lên một cột cát cao bằng một người trưởng thành, chỉ một khắc hiện ra Lưu Nhiên thân ảnh.

" Chúng ta nên làm sao đây." Lưu Nhiên không biết đang nói với ai, chỉ nghe đến phía sau lưng hắn một trầm ngâm thanh âm.

" Đầu long này có vấn đề." Mộ Ly không một tiếng động xuất hiện sau lưng hắn, giờ phút này nàng chỉ có thể tập chung quan xát đầu long này thật tốt nhất.

" Có vấn đề, hình như nó di chuyển không mấy linh hoạt, công kích vừa rồi chỉ tương đương với kim đan kỳ mà thôi." Lưu Nhiên không cần quay lưng đã quen với vấn đề Mộ Ly xuất hiện như thế này, nghe nàng nói như vậy hắn liền bắt đầu phân tích đầu long này.

" Di, ngươi xem ở dưới bụng nó." Mộ Ly trong lúc quan sát từ xa liền phát hiện một số thứ, dưới bụng đầu long to lớn có một lỗ thủng nhỏ, nếu tập chung quan sát sẽ thấy bên trong là một hệ thống chằn chịt cơ quan.

" Là cơ quan, chẳng lẽ đầu long này cơ quan long hình." Lưu Nhiên nữa mừng nữa lo, nếu quả thật là một đầu khôi lỗi thì còn có một đường sinh cơ, nhưng mặc dù là khôi lỗi nó vẫn có một phòng ngự cường hãn mà kể cả kim đan tu sĩ cũng dè chừng.

" Thân lục sắc thâm đen, hai mắt lục sắc có một nguồn linh lực dồi dào, nếu không lầm đây là kiệt tác của Vân Lang thành cơ quan sư, Thiết Mộc Long Khôi Lỗi, còn hai mắt của nó giống như là." Mộ Ly nói chưa hết thân hình liền biến mất không thấy, một đàn linh điệp bay tán loạn cả một vùng.

Ngay chỗ nàng vừa rời khỏi, một điều thuỷ lốc quét ngang tàn phá một mảnh điêu tàn, Lưu Nhiên thân ảnh biến mất lúc nào không biết.

Mộ Ly chân đạp bạch liên mà đứng, hai mắt dán chặt khôi lỗi long hình vừa trên, không chỉ nàng đang quan sát mà những người còn lại cũng đã thấy điều gì không đúng, một bên né tránh phòng thủ một bên thì cố tìm ra mấu chốt.

" Hai người bọn họ nếu muốn khảo nghiệm truyền nhân cũng không nhất thiết phải tầng tầng khốn như vậy đi, rốt cuộc đây là muốn giết người hay là muốn khảo nghiệm." Lưu Nhiên thân hoá thành bụi cát hết lần này tới lần khác chật vật né tránh công kích, đại não vẫn luôn hoạt động không ngừng nghĩ.

" Tại sao nó không công kích Mộ Ly." Mộ Tình Tình thân bay đến bên cạnh Dương Sở Ca, từ lúc vào đây nàng không buôn bỏ cơ hội của mình, mặc dù chật vật vẫn luôn quan sát động tịnh của nhị nữ còn lại.

" Bởi vì nó là khôi lỗi nên không tấn công nàng." Dương Sở Ca thân là thiếu chủ Vạn Quỷ Cốc, lịch duyệt tất nhiên cao hơn Mộ Tình Tình rất nhiều, mặc dù bọn tán loạn thân ai nấy lo nhưng vẫn không qua mắt được con mắt của hắn.

" Đây là vì sao." Mộ Tình Tình nghi vấn, trong thời khắc đó một đạo băng nhận bắn tới, nàng theo bản năng xuất ra hạo dương chân hoả hoà tan băng nhận công kích.

" Ngươi không cảm thấy hơi thở của nàng lúc ẩn lúc hiện, nó mặc dù là khôi lỗi bên trong thượng phẩm nhưng cũng không thoát khỏi khôi lỗi điểm yếu, nếu không cảm nhận được khí tức khôi lỗi sẽ không tuỳ tiện công kích ngươi." Dương Sở Ca một bên kiên nhẫn giải thích cho nàng, một bên đã âm thầm vận chuyển công pháp, chỉ thấy hắn xuất hiện một loại tử khí hơi thở, một loại u hồn như ẩn như hiện quay quanh thân hắn khiến cho thân thể hắn biến mất trong không khí.

" Dược lão ta nên làm sao." Mộ Tình Tình chưa từng học qua ẩn nấp hơi thở, cho dù có cũng là thô thiển ẩn nấp thuật sơ cấp nên trong tình cảnh này chỉ có thể nhờ Dược lão trợ giúp.

" Niết bàn kinh ngươi đã tu luyện được, mặc dù là luyện thể công pháp nhưng có một phần công năng ẩn thân, ngươi mượn nhờ hơi thở của Thiên phượng giúp mình nhập vào trạng thái niết bàn giả, đến lúc đó ngươi xem như là một tử vật, đầu long này sẽ không công kích ngươi." Dược lão giờ phút này chỉ có thể trợ giúp nàng như vậy, về phần còn lại chỉ chờ xem thực lực của nàng.

" Thì ra là vậy." Mộ Tình Tình nghe vậy hai mắt sáng lên, lập tức triệu hồi ra lăng tiêu thiên phượng trợ giúp mình.

" Lăng Tiêu trợ giúp ta." Mộ Tình Tình câu thông với tiểu chim màu trắng trên vai mình, một hơi thở sau, quanh thân nàng xuất hiện một cổ nóng rực khí tức rồi nhanh chóng dập tắc như không còn, một cái kén màu đen nhìn qua chẳng khác gì một tảng đá bình thường xuất hiện.

Đột nhiên biến mất vài người hơi thở, những người còn lại liền ý thức được điểm gì, Cốc U Lan thân bay đến Bắc Tùng Quân bên này, cả hai trong tay kiếm không ngừng đánh ra kiếm ý sắc bén, trận chiến lúc này chỉ còn hai người đang chống chọi Thiết Mộc Long công kích dồn dập.

" Quân ca chúng ta nên làm thế nào." Cốc U Lan nhìn xung quanh đã không còn ai ngoại trừ hai người, trong lòng liền xuất hiện một điềm xấu.

" Lúc này chỉ có thể ẩn núp." Bắc Tùng Quân lời chưa dứt liền phát hiện một căn thanh đằng quấn chặt lấy eo cả hai, cả hai không tránh né vì phát hiện công kích không mang theo sát khí, một lực kéo mạnh khiến thân hình cả hai bị lôi đi, đến một điểm liền biến mất tại trỗ.

" Hai ngươi không sao chứ." Một giọng trầm thấp bên tai cả hai, Lưu Nhiên lúc này lên tiếng hỏi.

" Chúng ta không sao, đây là ngươi trận pháp." Cốc U Lan cùng Bắc Tùng Quân cảm kích gật đầu, quay sang nhìn Mộ Ly bên này vừa thu hồi thanh đằng.

" Chúng ta không thể cứ ẩn núp như vậy được." Mộ Ly đăm chiêu nhìn bên ngoài thiết mộc long, lúc này nó không còn cảm nhận được một tia khí tức, như có ý thức nó rống giận liên hồi, miệng không ngừng phun ra pháp thuật tàn phá xung quanh đại địa.

" Không bằng chúng ta trực tiếp chạy đến đại môn kế tiếp, như vậy sẽ không phải đối mặt trực diện với nó." Lâm Phong không hiểu sao lại có mặt tại đây, nhưng dù sao cũng là đồng môn nên Cốc U Lan vẫn không để ý, hai mắt không có ba động tình cảm liếc nhìn hắn.

" Ngươi thân là phong linh căn có thể chạy đến đó mà không bị phát hiện sao." Mộ Ly nhìn đằng xa đại môn, lại quay sang đặt câu hỏi.

" Có thể, ngươi muốn ta làm gì." Lâm Phong nghe vật một hồi trầm ngâm liền gật đầu nói, cũng không quên nói ra nghi vấn của mình.

" Ta e muốn thông qua tầng đại môn không phải dễ dàng gì, ngươi nếu có thể tiên phong dò thám, chúng ta sẽ đỡ một phần hành động liều lĩnh." Mộ Ly lên tiếng giải thích, cùng lúc đó Lưu Nhiên nhảy ra lên tiếng.

" Để ta đi, của ta độn thuật không phải tốt hơn sau."

" Tốc độ của hắn nhanh hơn ngươi, nếu ta không lầm Dương Sở Ca cũng đang trên đường đến đó." Mộ Ly lời mặc dù nhẹ nhõm nhưng hàm ý lại có trong đó, nàng nói ra tên Dương Sở Ca chính là muốn khơi dậy mối hiềm khích của Lâm Phong với tên họ Dương này, nếu quả thật Dương Sở Ca thừa cơ đến trước Lâm Phong chắc chắn sẽ bám không buôn, mặc khác nếu có nguy hiểm cũng không phải là Lưu Nhiên bọn họ nguy hiểm.

" Thế nào." Mộ Ly ánh mắt liếc Lưu Nhiên một cái rồi quay sang Lâm Phong chờ ý kiến của hắn.

Lâm Phong người này tính cách thâm sâu khó lường, mưu trí đã được rèn dũa từ nhỏ nên biết mình đang bị tính kế, nhưng nghe trong lời Mộ Ly lại có một lực hút ma mị không thể cản lại được lại cộng thêm Dương Sở Ca tên này khiến hắn chỉ có thể thoả thuận đồng ý.

Lâm Phong thân hình biến mất thành một cơn gió, Mộ Ly lúc này mới nhẹ nhõm thở ra, nhìn ba người còn lại ở đây lại yên tâm thở phào, cũng may Mị Hoặc Ma Âm không bị bọn họ phát hiện.

Tg: trời nóng nực không nghĩ ra được gì cả, viết cả hơn mười lần mới được một chương hoàn chỉnh, mọi người thông cảm.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện