" Về Nhà Thôi."
Lời nói cùng cử động của Huyền Tôn khiến mọi người xung quanh cảm thấy quái dị, không khí xung quanh bổng im lặng đến nổi chỉ có thể nghe tiếng gió thổi qua bên tai.
" Khụ khụ, Huyền Tôn sư chất, hai người các ngươi huynh huynh đệ đệ tình cảm có thể gác lại một bên được không." Cốc Hồn một bên ho khan nhắc nhở, hai người bọn họ tình cảm thâm hậu tông môn mọi người đều biết, nhưng để cho Huyền Tôn sốt ruột, thậm chí biểu hiện ra mặt như vậy đây chính là lần đầu tiên, cho nên chúng đệ tử cảm thấy quái dị cũng là điều hiển nhiên.
Huyền Tôn cùng Mục Dạ lúc này mới ý thức được mọi người đang nhìn họ, dường như nam nhân đa số là một bộ mặt dày, Huyền Tôn chỉ nhàn nhạt gật đầu với Cốc Hồn, lại tiếp tục dời ánh mắt trên người Mục Dạ như đang dò xét thân thể của hắn có thật sự không tổn thương.
" Tôn sư huynh, hai người bọn ngươi không phải đang giận nhau sao, làm sao đã thân thiết lại rồi." Mộ Ly lúc này bộ dáng còn đâu ra một bộ hung thần sát khí nữ cường nhân, nàng chen ngang hai người, dùng một loại chêu trọc giọng điệu khiêu khích Huyền Tôn.
" Ta, ta chỉ là lấy thiên vị đại sư huynh quan tâm chúng đệ tử thôi." Huyền Tôn miệng dù nói vậy nhưng ánh mắt lại liếc nhìn Mục Dạ xem có chọc giận hắn không.
" Tiểu mèo lười ngươi nói linh tinh gì vậy, không nghe hắn bảo chỉ là quan tâm đồng môn thôi sao." Mục Dạ không biết bản thân có nên tức giận hay bỏ qua cho tên đầu gỗ này, chuyển hướng về Mộ Ly, Mục Dạ rất nhanh chuyển chủ đề khiến xung quanh mọi người trở nên bình thường như trước.
Mọi chuyển tưởng chừng như đã an toàn cho đế khi về tông môn, nhưng lúc bọn họ đang buông lỏng cảnh giác, thì một giọng nói quái dị là kinh động bọn họ.
" Cốc đạo hữu, Nạp Lan đạo hữu, hai vị tại sao phải gấp gáp như vậy, chi bằng ngồi lại hàng huyên vài lời."
Hư không bổng xuất hiện một đạo huyết quang, một nam nhân thân mang huyết sắc kinh dị trường bào hiện thân.
" Huyết Tôn Ma Nhân." Cốc Hồn trên mặt thần sắc kinh nghi, hắn vạn không nghĩ đến, người đầu tiên chặn đường bọn họ là người trước mắt.
Nói đến Huyết Tôn Ma Nhân, là nói đến hắn một đoạn truyền kỳ kinh tài tuyệt diễm.
Một nghìn năm trăm năm trước, Cổ Lư quốc là một phồn vinh tu chân đế quốc, hoàng đế trị vì lúc bây giờ được xem là thiên tài trong việc cai quản đế quốc, khiến Cổ Lư vương lên ngang tầm với các đại môn phái. Nhưng khi nhị hoàng tử sáu tuổi năm ấy, một loạt sự kiện sảy một cách không thể nào kiểm soát được, thiếu niên vô tri còn nhỏ tuổi, ngày hắn trắc ra linh căn cũng là ngày đại hoạ ập đến trên đầu hắn. Huyết linh căn, nhị hoàng tử vô tri ấu nhi ấy thức tỉnh linh căn khiến tu chân giới một phen dậy sống, hắn kể thừa mẫu thân hắn thuỷ linh căn nhưng khác với nàng, hắn lại là biến dị bên trong ít thấy nhất huyết linh căn. Từ cổ chí kim, huyết linh căn được xem là ma tu thiên tài tuyệt diễm hảo mầm móng, một khi huyết linh căn tu sĩ đạt đến cực cao cảnh giới, một lực của hắn có thể đánh đồng với hai, thậm chí là nhiều hơn nữa tu sĩ đồng cấp, nhưng đối với ma môn là hảo mầm móng, còn đối với chính đạo môn phái là một mối đe doạ đáng sợ, một khi huyết linh căn xuất hiện nơi, chính là sinh linh lầm thán, máu chảy thành sông.
Thiếu niên ngày đó không biết tai hoạ sắp ập tới, mặc dù hoàng đế đã phong bế tin tức truyền ra bên ngoài, nhưng rồi giấy không gói được lửa, thất đại chính phái cùng lục đại ma môn phái nguồ đến bắt, đó là một trận chiến đẫm máu bất kể nhân sinh vô tội, tham gia trận chiến tu sĩ ngày ấy, không biết đã mang đến biết bao tội nghiệt chồng chất, vô số nhân mệnh vô tội đã chết dưới trận chiến.
Nước mất nhà tan, thiếu niên nhìn vốn dĩ thuộc về mình tất cả tan biến trong đáy mắt của hắn, mặc dù chạy thoát bằng một đường máu, nhưng đã kích đó vẫn in đậm trong lòng hắn, từ đây, tu chân giới bổng xuất hiện một kinh tài tuyệt diễm ma tu, Huyết Tôn Ma Nhân.
" Vô Lượng Ma Môn chỉ có mình ngươi đến." Cốc Hồn dò xét, thật ra hắn đang muốn trì hoản thời gian.
" Ta lần này không phải đại biểu Vô Lượng ma môn mà đến, lần này ta đến chỉ là muốn cho các ngươi biết, năm xưa tình cảnh của ta là như thế nào." Huyết Tôn luôn cho rằng, chính đạo môn phái là đầu sỏ huyết án ngày ấy, hắn hận thấu xương chính đạo tu sĩ, hắn thề một ngày, sẽ cho chính đạo tu sĩ thiên tài từng người, từng người một biến mất khỏi thế giới này, để cho chính đạo môn phái biết, cái gọi là diệt trừ hậu hoạn, diệt cỏ tận góc.
" Cốc Hồn, hai phu phụ các ngươi cùng lên, hay là đích thân ta giết từng người một." Huyết Tôn mắt đỏ quái dị liếc nhìn hai người cùng chúng đệ tử, như đang tìm kiếm thứ gì đó, rốt cuộc ánh mắt dừng lại trên người Cốc U Lan, một loại sát khí đằng đằng bộc phát mà ra, cấp tốc, thân hình hắn biến thành một đạo huyết quang chớp động đến Cốc U Lan trước mặt.
Một con huyết trảo kinh tởm mang mùi của máu tanh đánh về phía đầu Cốc U Lan.
Thế đến quá nhanh, quá áp bức khiến nàng không thể động, Cốc U Lan trơ mắt nhìn sắp đánh tới huyết trảo.
" Làm càn." Cốc Hồn như đụng đến nghịch lân, một đạo kiếm khí xẹt qua cắt đứt huyết trảo.
Huyết Tôn thân hình lại biến mất không thấy, lúc hiện thân lần nữa đã trở về vị trí củ, hắn một tay bị chặt đứt lúc này chảy máu không ngừng, máu thịt chảy ra rất kinh tởm.
Huyết Tôn vẫn không có lấy làm kinh nghi, hắn dường như chỉ cố ý dò xét, hoặc nói chính xác hơn chính hắn đang đùa giỡn bọn họ, hắn cho họ thấy được cảm giác tuyệt vọng cùng mất mát là như thế nào.
" Không hổ thành danh đã lâu nguyên anh tu sĩ, một kiếm vừa rồi khiến ta kiến thức mở rộng." Huyết Tôn tay đứt lấy một loại quỷ dị hồi phục, rất nhanh, bàn tay của hắn đã trở lại nguyên vẹn.
" Nhưng tiếp theo, ta sẽ nghiêm túc đối đãi các ngươi tử tế."
Huyết Tôn cười lạnh, trên người hắn bổng bay ra một con dơi, một khắc biến đổi vốn hình thù chẳng khác gì bình thường con dơi lúc này biến thành một con có đôi cánh che tối bầu trời đại dơi.
" Phệ Huyết Bức Vương."
Mộ Ly nhìn thấy con bức vương này, nàng bổng rùng mình, phệ huyết, không phải là hấp huyết, phệ huyết bức vương là một loại đáng sợ kinh khủng yêu thú, một lần yêu thú này mở miệng thôn phệ, thì y như rằng cả một đế quốc sẽ xoá sổ.
" Bổn mạng phụ thể."
Huyền Tôn lời vừa ra khiến những người có kiến thức ở đây tin bổng co thắt lại, một con nguyên anh kỳ yêu thú cùng một tên nguyên anh kỳ lão ma phụ thể, đến lúc đó, sức chiến đấu của hắn sẽ như thế nào.
P/s: đến giờ mới hết đau đầu, mặc dù trễ nhưng cũng k xem là nơ chương hôm nay a.
Lời nói cùng cử động của Huyền Tôn khiến mọi người xung quanh cảm thấy quái dị, không khí xung quanh bổng im lặng đến nổi chỉ có thể nghe tiếng gió thổi qua bên tai.
" Khụ khụ, Huyền Tôn sư chất, hai người các ngươi huynh huynh đệ đệ tình cảm có thể gác lại một bên được không." Cốc Hồn một bên ho khan nhắc nhở, hai người bọn họ tình cảm thâm hậu tông môn mọi người đều biết, nhưng để cho Huyền Tôn sốt ruột, thậm chí biểu hiện ra mặt như vậy đây chính là lần đầu tiên, cho nên chúng đệ tử cảm thấy quái dị cũng là điều hiển nhiên.
Huyền Tôn cùng Mục Dạ lúc này mới ý thức được mọi người đang nhìn họ, dường như nam nhân đa số là một bộ mặt dày, Huyền Tôn chỉ nhàn nhạt gật đầu với Cốc Hồn, lại tiếp tục dời ánh mắt trên người Mục Dạ như đang dò xét thân thể của hắn có thật sự không tổn thương.
" Tôn sư huynh, hai người bọn ngươi không phải đang giận nhau sao, làm sao đã thân thiết lại rồi." Mộ Ly lúc này bộ dáng còn đâu ra một bộ hung thần sát khí nữ cường nhân, nàng chen ngang hai người, dùng một loại chêu trọc giọng điệu khiêu khích Huyền Tôn.
" Ta, ta chỉ là lấy thiên vị đại sư huynh quan tâm chúng đệ tử thôi." Huyền Tôn miệng dù nói vậy nhưng ánh mắt lại liếc nhìn Mục Dạ xem có chọc giận hắn không.
" Tiểu mèo lười ngươi nói linh tinh gì vậy, không nghe hắn bảo chỉ là quan tâm đồng môn thôi sao." Mục Dạ không biết bản thân có nên tức giận hay bỏ qua cho tên đầu gỗ này, chuyển hướng về Mộ Ly, Mục Dạ rất nhanh chuyển chủ đề khiến xung quanh mọi người trở nên bình thường như trước.
Mọi chuyển tưởng chừng như đã an toàn cho đế khi về tông môn, nhưng lúc bọn họ đang buông lỏng cảnh giác, thì một giọng nói quái dị là kinh động bọn họ.
" Cốc đạo hữu, Nạp Lan đạo hữu, hai vị tại sao phải gấp gáp như vậy, chi bằng ngồi lại hàng huyên vài lời."
Hư không bổng xuất hiện một đạo huyết quang, một nam nhân thân mang huyết sắc kinh dị trường bào hiện thân.
" Huyết Tôn Ma Nhân." Cốc Hồn trên mặt thần sắc kinh nghi, hắn vạn không nghĩ đến, người đầu tiên chặn đường bọn họ là người trước mắt.
Nói đến Huyết Tôn Ma Nhân, là nói đến hắn một đoạn truyền kỳ kinh tài tuyệt diễm.
Một nghìn năm trăm năm trước, Cổ Lư quốc là một phồn vinh tu chân đế quốc, hoàng đế trị vì lúc bây giờ được xem là thiên tài trong việc cai quản đế quốc, khiến Cổ Lư vương lên ngang tầm với các đại môn phái. Nhưng khi nhị hoàng tử sáu tuổi năm ấy, một loạt sự kiện sảy một cách không thể nào kiểm soát được, thiếu niên vô tri còn nhỏ tuổi, ngày hắn trắc ra linh căn cũng là ngày đại hoạ ập đến trên đầu hắn. Huyết linh căn, nhị hoàng tử vô tri ấu nhi ấy thức tỉnh linh căn khiến tu chân giới một phen dậy sống, hắn kể thừa mẫu thân hắn thuỷ linh căn nhưng khác với nàng, hắn lại là biến dị bên trong ít thấy nhất huyết linh căn. Từ cổ chí kim, huyết linh căn được xem là ma tu thiên tài tuyệt diễm hảo mầm móng, một khi huyết linh căn tu sĩ đạt đến cực cao cảnh giới, một lực của hắn có thể đánh đồng với hai, thậm chí là nhiều hơn nữa tu sĩ đồng cấp, nhưng đối với ma môn là hảo mầm móng, còn đối với chính đạo môn phái là một mối đe doạ đáng sợ, một khi huyết linh căn xuất hiện nơi, chính là sinh linh lầm thán, máu chảy thành sông.
Thiếu niên ngày đó không biết tai hoạ sắp ập tới, mặc dù hoàng đế đã phong bế tin tức truyền ra bên ngoài, nhưng rồi giấy không gói được lửa, thất đại chính phái cùng lục đại ma môn phái nguồ đến bắt, đó là một trận chiến đẫm máu bất kể nhân sinh vô tội, tham gia trận chiến tu sĩ ngày ấy, không biết đã mang đến biết bao tội nghiệt chồng chất, vô số nhân mệnh vô tội đã chết dưới trận chiến.
Nước mất nhà tan, thiếu niên nhìn vốn dĩ thuộc về mình tất cả tan biến trong đáy mắt của hắn, mặc dù chạy thoát bằng một đường máu, nhưng đã kích đó vẫn in đậm trong lòng hắn, từ đây, tu chân giới bổng xuất hiện một kinh tài tuyệt diễm ma tu, Huyết Tôn Ma Nhân.
" Vô Lượng Ma Môn chỉ có mình ngươi đến." Cốc Hồn dò xét, thật ra hắn đang muốn trì hoản thời gian.
" Ta lần này không phải đại biểu Vô Lượng ma môn mà đến, lần này ta đến chỉ là muốn cho các ngươi biết, năm xưa tình cảnh của ta là như thế nào." Huyết Tôn luôn cho rằng, chính đạo môn phái là đầu sỏ huyết án ngày ấy, hắn hận thấu xương chính đạo tu sĩ, hắn thề một ngày, sẽ cho chính đạo tu sĩ thiên tài từng người, từng người một biến mất khỏi thế giới này, để cho chính đạo môn phái biết, cái gọi là diệt trừ hậu hoạn, diệt cỏ tận góc.
" Cốc Hồn, hai phu phụ các ngươi cùng lên, hay là đích thân ta giết từng người một." Huyết Tôn mắt đỏ quái dị liếc nhìn hai người cùng chúng đệ tử, như đang tìm kiếm thứ gì đó, rốt cuộc ánh mắt dừng lại trên người Cốc U Lan, một loại sát khí đằng đằng bộc phát mà ra, cấp tốc, thân hình hắn biến thành một đạo huyết quang chớp động đến Cốc U Lan trước mặt.
Một con huyết trảo kinh tởm mang mùi của máu tanh đánh về phía đầu Cốc U Lan.
Thế đến quá nhanh, quá áp bức khiến nàng không thể động, Cốc U Lan trơ mắt nhìn sắp đánh tới huyết trảo.
" Làm càn." Cốc Hồn như đụng đến nghịch lân, một đạo kiếm khí xẹt qua cắt đứt huyết trảo.
Huyết Tôn thân hình lại biến mất không thấy, lúc hiện thân lần nữa đã trở về vị trí củ, hắn một tay bị chặt đứt lúc này chảy máu không ngừng, máu thịt chảy ra rất kinh tởm.
Huyết Tôn vẫn không có lấy làm kinh nghi, hắn dường như chỉ cố ý dò xét, hoặc nói chính xác hơn chính hắn đang đùa giỡn bọn họ, hắn cho họ thấy được cảm giác tuyệt vọng cùng mất mát là như thế nào.
" Không hổ thành danh đã lâu nguyên anh tu sĩ, một kiếm vừa rồi khiến ta kiến thức mở rộng." Huyết Tôn tay đứt lấy một loại quỷ dị hồi phục, rất nhanh, bàn tay của hắn đã trở lại nguyên vẹn.
" Nhưng tiếp theo, ta sẽ nghiêm túc đối đãi các ngươi tử tế."
Huyết Tôn cười lạnh, trên người hắn bổng bay ra một con dơi, một khắc biến đổi vốn hình thù chẳng khác gì bình thường con dơi lúc này biến thành một con có đôi cánh che tối bầu trời đại dơi.
" Phệ Huyết Bức Vương."
Mộ Ly nhìn thấy con bức vương này, nàng bổng rùng mình, phệ huyết, không phải là hấp huyết, phệ huyết bức vương là một loại đáng sợ kinh khủng yêu thú, một lần yêu thú này mở miệng thôn phệ, thì y như rằng cả một đế quốc sẽ xoá sổ.
" Bổn mạng phụ thể."
Huyền Tôn lời vừa ra khiến những người có kiến thức ở đây tin bổng co thắt lại, một con nguyên anh kỳ yêu thú cùng một tên nguyên anh kỳ lão ma phụ thể, đến lúc đó, sức chiến đấu của hắn sẽ như thế nào.
P/s: đến giờ mới hết đau đầu, mặc dù trễ nhưng cũng k xem là nơ chương hôm nay a.
Danh sách chương