Vương Tu Kiệt ngồi trên bàn làm việc cầm sấp tài liệu vừa mới đọc xong đóng lại rồi nhìn vào đồng hồ.

"5 giờ rưỡi rồi sao? Mai cô ấy phải trở lại thành phố A nên hôm nay mình sẽ đại nhân đại lượng đưa cô ấy đi ăn rồi về sớm vậy. Lục Thiên Thiên kiếp trước là em phải tu một trăm năm nên bây giờ mới gặp một ông chủ vừa đẹp trai lại tốt bụng như tôi đấy!" Anh mỉm cười vui vẻ rời khỏi phòng và đi đến phòng làm việc của cô. Cửa không khóa, anh nhìn quanh tìm cô mà chẳng thấy liền tạo ra một chút âm thanh để hai người kia chú ý.

"Ừ hừm.."

Cả hai người con trai đang mải mê làm việc kia nhìn lên nơi phát ra tiếng động thì hơi bất ngờ.

"Chào tổng giám đốc".

"Chào tổng giám đốc".

"À, cái kia, ưm.. thư ký Lục đâu rồi". Anh ấp a ấp úng hỏi.

"Thưa giám đốc, thư ký Lục vừa nãy bảo có người tìm cô ấy nên đã đi xem rồi ạ".

"Đi khi nào?"

"Vừa mới đi thôi".

"Được. Các anh tiếp tục làm việc đi". Anh khó nghĩ không biết cô gặp ai liền quyết định đi xem, tới nơi thì thấy cô và một người đàn ông lạ mặt ôm nhau trước cửa lớn của công ty. Anh vô cùng vô cùng tức giận.

"Lục Thiên Thiên ". Anh hét thật to khiến cho những người ở gần đó phải khiếp sợ, họ truyền tai nhau rằng Lục Thiên Thiên ôm ấp đàn ông lạ mặt trước công ty bị tổng tài chính mắt bắt gặp, nào là bắt cá hai tay, nào là số cô sẽ thảm rồi.

Nghe tiếng của Vương Tu Kiệt, Lục Thiên Thiên bắt đầu cảm thấy sắp có trận sóng gió xảy ra liền đẩy Tống Dật ra nói:

"Tống Dật buông tôi ra mau, mau ". Tống Dật từ từ buông cô rồi nhìn về tên đàn ông đằng đằng sát khí vừa gọi tên cô đang đi tới.

Lục Thiên Thiên nhìn Vương Tu Kiệt tiến lại gần nhưng mà vẻ mặt như muốn ăn tươi nuốt sống cô thì có chút sợ.

"Vương Tu Kiệt haha ". Cô nuốt một ngụm nước bọt, vẻ mặt gượng gạo nhìn anh cười. Anh càng lúc càng tiến lại gần bất ngờ, anh chụp lấy cánh tay cô kéo cô về phía sau lưng mình rồi nhìn người đàn ông kia một cách mãnh liệt, gằn giọng hỏi:

"Rốt cuộc anh là ai?" Vẻ mặt thập phần không vui, còn mang theo sát khí nhìn thẳng vào mắt của người đàn ông đối diện.Tống Dật quét nhẹ ánh mắt qua gương mặt của Lục Thiên Thiên rồi thong thả bỏ tay vào túi quần, nhàn nhạt nói:

" Cô ấy đang sống ở nhà tôi, vậy theo anh tôi.. là ai? "Cả hai người đàn ông đang đấu mắt bất ngờ nhìn về phía Lục Thiên Thiên. Lục Thiên Thiên bắt gặp hai cặp mắt như có như không bắn ra lửa thì cố gắng gượng cười.

" Tiêu rồi, tiêu rồi. Một người lên cơn mình còn có thể trị được, bây giờ có tới hai người làm sao đây? Làm sao đây? "

" Hà hà.. hay là.. chúng ta đến quán nước rồi nói chuyện. "

#Tại quán nước#

Hai người đàn ông ngồi đối diện nhau, cả hai cùng khoanh tay trước ngực. Lục Thiên Thiên kéo ghế định ngồi cạnh Tống Dật thì bắt gặp ánh mắt đầy sát khí từ phía đối diện đang chằm chằm nhìn cô.

" Haha, vậy tôi sẽ ngồi bên đó ". Cô gượng cười đẩy ghế về vị trí cũ và qua bên cạnh Vương Tu Kiệt, vừa chuẩn bị ngồi thì lại nghe thấy tiếng của một người đàn ông.

" Lục Thiên Thiên, em qua đây ". Tống Dật tức giận nói.

" Lục Thiên Thiên, em ngồi xuống ".

" Em mau qua đây. "

" Không được đi, ngồi xuống. "

" Qua đây. "

" Ngồi xuống. "

" Đủ rồi ". Lục Thiên Thiên tức giận tay vỗ xuống bàn quát. Âm thanh của cô khiến cho hai người đàn ông giật mình im lặng. Lục Thiên Thiên tay chống nạnh mệt mỏi nói:

" Vương Tu Kiệt, anh qua bên đó ngồi ". Nghe được lời này của Lục Thiên Thiên Vương Tu Kiệt vội bật khỏi ghế.

" Cái gì? Em bảo tôi qua ngồi với anh ta? "Hai mắt mở to nhìn cô.

" Anh không đi chả lẽ tôi đi ". Cô ngước lên để anh nhìn thấy gương mặt không cảm xúc của mình.

" Được, tôi qua đó ". Anh nghĩ nghĩ rồi quyết định mình đi sẽ tốt hơn là để cô ngồi cạnh anh ta nên hiên ngang đi qua phía đối diện mà ngồi. Vương Tu Kiệt ngồi cạnh Tống Dật cả hai đánh mặt sang hai hướng, Lục Thiên Thiên ngồi xuống, nhẹ giọng nói:

" Nói đi, hai người là muốn cái gì? "Vừa dứt lời hai người đàn ông đồng thanh hỏi:

" Anh ta là ai? "Cả hai người nhìn nhau rồi nhìn sang Lục Thiên Thiên.

Cô chỉ tay về phía từng người, nhàn nhạt nói:

" Tống Dật, Vương Tu Kiệt. "

Tống Dật liếc mắt về phía Vương Tu Kiệt không mặn không nhạt nói:

" Thì ra là Vương tổng của Jewellery. "

" Không ngờ là Tống tổng của JL "

Lục Thiên Thiên tay chống cằm nhìn hai người đàn ông đối diện mà phát chán, liền hỏi:

" Vậy còn muốn hỏi gì không? "

" Em và anh ta có quan hệ gì? "Hai người đàn ông lại đồng thanh nói, cùng hỏi một câu hỏi.

" Trời, hai người cũng hợp ý ghê nhỉ! "Lục Thiên Thiên cười khinh miệt, tiếp tục nói:

" Tổng giám đốc - nhân viên, con trai chủ nhà - người ở nhờ. Câu trả lời này có làm hai vị hài lòng không? "

" Không hài lòng ". Tống Dật đem đôi mắt bất mãn nhìn cô.

" Anh không hài lòng chỗ nào? "

" Em với anh ta quan hệ cấp trên với cấp dưới thì không nói gì nhưng mà chúng ta phải đặc biệt hơn chứ. "

" Vậy theo anh thì chúng ta có quan hệ gì? "Lục Thiên Thiên hai tay chóng lên bàn nhẹ nhàng đặt chiếc cằm xinh xắn của mình lên tay, nhàn nhạt cười nhìn anh.

" Quan hệ của chúng ta là.. "

" Hử.. "

" Là là.. rất đặc biệt.. "giọng nói anh càng ngày càng nhỏ.

" Ha.. ha. "Lục Thiên Thiên cười nhạt nhìn anh.

" Vậy xin hỏi Tống tổng anh đặc biệt ở chỗ nào? "Nhìn phản ứng của Lục Thiên Thiên anh đoán rằng cô và Tống Dật không phải loại quan hệ" yêu đương "nhưng cũng thật sự muốn biết anh ta đặc biệt ở điểm nào.

"Tôi và Thiên Thiên được gia đình hai bên chấp thuận, tôi nhận lời mẹ cô ấy là sẽ chăm sóc cho cô ấy ". Tống Dật hai tay chống cằm nhìn Lục Thiên Thiên vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.

Nhìn thấy vẻ mặt này của anh cô có phần hơi sợ, cái biểu cảm như thể bây giờ mà cô không ngoan ngoãn thì sẽ bị anh xử đẹp cho xem, vì vậy cô biết điều ngoan ngoãn uống nước và không nói gì.Còn Vương Tu Kiệt khi nghe được lời này thì cực sốc, quay sang nhìn cô thấy cô không phản ứng liền nói:

"Thật ra người lớn đồng ý là một chuyện còn về chúng ta lại là một chuyện khác nữa. Không biết là Tống tổng có hiểu được đạo lý này không? "

"Đạo lý này tôi đương nhiên là hiểu, chỉ có điều, sao Vương tổng lại nghĩ là chúng tôi không chấp thuận? "

"Vậy thư Ký Lục cô đã đồng ý làm bạn gái anh ta rồi sao?" Vương Tu Kiệt kiềm chế cảm xúc nhìn chằm chằm vào Lục Thiên Thiên, giả vờ tươi cười nói.

"Không có, không có". Lục Thiên Thiên nhanh chóng lắc đầu.Câu trả lời của cô khiến anh vô cùng hài lòng, trong lòng cười thầm 'Coi như em cũng thức thời.'

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện