Editor: -JL-
-------------------- (❁'◡'❁)
Đây là bệnh chung của mọi con trai. Dù là tôi không thích cô, cô cũng không được ở gần người khác. Suy cho cùng Bạch Túc Túc đang chiếm lấy cái danh vị hôn thê, nếu cô mà cùng người khác có cái gì, thì đó là đang bôi đen Phó tổng đại nhân.
Bạch Túc Túc thần sắc không thay đổi, thấp giọng nói: "Tôi sẽ có chừng mực."
Dứt lời, người lái xe phía trước cũng im bặt. Còn lại Bạch Túc Túc một mình ngồi phía sau nghe nhạc, cuối tuần có đài truyền hình cô muốn tham gia, cô sẽ đến biểu diễn ca khúc này, hiện tại nhất định phải nghe cho thuần thục một chút.
Trong xe hoàn toàn yên tĩnh, Phó Sâm ngẫu nhiên quay đầu lại có thể thấy ngay Bạch Túc Túc đeo tai nghe cúi đầu, lọn tóc xoăn dài che khuất một bên khuôn mặt nhỏ, nhìn cực kì yên tĩnh.
Lúc xe đã bất tri bất giác dừng lại, Bạch Túc Túc mới đột nhiên lấy lại tinh thần, lập tức lấy tai nghe xuống, đẩy cửa xe ra ngoài. Lại nhìn tay mình trống không mới phát hiện mình tựa hồ cái gì cũng không chuẩn bị.
Hít một hơi thật sâu, Bạch Túc Túc cứ như vậy đi theo Phó Sâm vào trang viên cổ kính. Bên trong rất lớn, bốn phía trồng đầy hoa cỏ, hơn nữa còn trồng rau xanh, đặc biệt bình dị.
Đi qua mấy con đường nhỏ, một tòa nhà Tứ Hợp Viện dần dần hiện ra trong tầm mắt. Trong khu vực này không khỏi lộ ra một sự xa hoa sang trọng không thể lý giải.
"Ông nội bình thường chỉ có một mình, cô rảnh có thể tới chơi với ông."
Bên tai đột nhiên vang lên một giọng nói thanh đạm, Bạch Túc Túc lập tức ngẩng đầu nhìn người đàn ông cao lớn trước mặt, trong lòng nhịn không được mỉa mai. Tất cả pháo hôi đều như thế này, cho dù được lòng người nhà nam chính thì cũng vô dụng. Pháo hôi vẫn mãi là pháo hôi. Mà nữ chính mặc dù không được người nhà nam chính công nhận cũng không quan hệ. Cuối cùng bọ họ cũng sẽ cùng nhau vượt qua muôn vàn khó khăn, rồi dẫn đến cái kết có hậu.
Được trưởng bối thích chính là tiêu chuẩn thấp nhất của tất cả pháo hôi. Bạch Túc Túc biểu tình không mặn không nhạt "Ừ" một tiếng, cũng không biểu hiện quá nhiều nhiệt tình.
Phó Sâm bỗng nhiên quay đầu nhìn Bạch Túc Túc, bốn mắt nhìn nhau, người sau tinh thần lập tức chấn động, vội vàng gật đầu "Khi tôi rảnh nhất định sẽ đến bồi ông nội Phó nói chuyện!"
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Bạch Túc Túc tràn đầy nghiêm túc, Phó Sâm bình tĩnh nhìn cô chăm chú, rồi cất bước vào phòng. Bạch Túc Túc đằng sau nhẹ nhàng thở ra, vội vàng đi theo.
Cách bài trí trong phòng cách vô cùng cổ xưa, rất có phong cách của những năm 80. Trên TV đang phát *hí khúc, còn ông nội mặc một kiểu áo Tôn Trung Sơn màu xám đang dựa trên ghế bành lắc lư. Có lẽ là nghe được tiếng bước chân, bỗng nhiên mở mắt, một đôi kính che đi con mắt sáng ngời quay ra nhìn người ở ngoài cửa.
*hí khúc: tên gọi chung cho các loại hình sân khấu truyền thống Trung Quốc
"Con chào ông nội." Bạch Túc Túc khẽ cúi đầu.
Thấy người tới, mặt mũi già nua của Phó Lâm Năm lập tức lộ ra ý cười, nhanh chóng từ trên ghế bành ngồi dậy "Nha đầu này làm sao còn biết lại đây thăm ta, ông nội con đâu?"
Nói đến đây, ông lại ý vị không rõ quét mắt qua đứa cháu trai, trong mắt lóe lên một tia hiểu rõ. Ông còn đang suy nghĩ làm sao để hai người trẻ tuổi phát triển một chút tình cảm, hiện tại xem ra là ông đã suy nghĩ nhiều.
"Ông nội con cùng bạn ra nước ngoài leo núi, sợ là tháng sau mới có thể về." Nói đến đây, Bạch Túc Túc đứng ở đó bỗng nhiên có chút ngập ngừng, liếc nhìn Phó Sâm bên cạnh "Con... ông nội con nói con rảnh thì qua thăm ông bạn già của ông một chút, trùng hợp gặp được... Phó tổng nên cùng đi."
Thấy cô gái nhỏ thẹn thùng, Phó Lâm Năm lập tức vẫy tay Bạch Túc Túc, một bên nói vào phòng bếp: "A Thu, mang trà tới."
"Cái gì Phó tổng với chẳng Phó tổng gặp ở bên ngoài! Hiện tại người trẻ tuổi thích gọi nhau cái kiểu ân ái đó sao?" Trên khuôn mặt già của Phó Lâm Năm tràn đày trêu ghẹo nhìn Bạch Túc Túc.
Bạch Túc Túc xấu hổ ngồi ở ghê salon cười khan, trong lòng run lẩy bẩy từng hồi, có cảm giác sớm muộn mình cũng sẽ bị bệnh tim. Nếu cô thật sự dám nói như thế, sáng mai chắc chắn nhà cô sẽ liền phá sản mất!
"Lạnh không? Hình như nhiệt độ có hơi cao." Thấy Bạch Túc Túc run run, Phó Lâm Năm lập tức ra lệnh cho Phó Sâm: "Còn không mau chỉnh nhiệt độ lên chút!"
Bạch Túc Túc: "..."
Trên thế giới này chắc chỉ có mỗi ông nội Phó là có thể sai sử nam chính kiểu vậy quá.
Quét mắt qua Bạch Túc Túc đang một mực cầm lấy váy của mình, Phó Sâm đi qua cầm điều khiển chỉnh lên nhiệt độ cao, trên mặt vẫn không có một tia cảm xúc.
"Đây có phải là Túc Túc không nha, xinh đẹp hơn trước rất nhiều rồi."
Lúc này, một người phụ nữ mang tạp dề đột nhiên đi ra từ phòng bếp, trong tay bà còn cầm một tách trà nóng, cứ như vậy cười tủm tỉm đặt ở trước mặt Bạch Túc Túc. Bạch Túc Túc lập tức đỏ mặt nói cảm ơn.
Nhìn đôi trẻ tuổi trước mặt này, Phó Lâm Năm bỗng nhiên có chút cảm khái thở dài: "Ông vào ông nội con đều đã già, các con cũng không còn nhỏ. Ông còn suy tính cùng ông nội con lúc nào thì chọn thời gian thực hành hôn ước, lại sợ tình cảm không đủ. Nhưng hiện tại xem ra, là ông nghĩ nhiều rồi."
Nói đến đây, không để ý đến khuôn mặt ngu ngơ của Bạch Túc Túc, ông nói tiếp: "Thế này, chờ ông nội Túc Túc về chúng ta liền làm hôn lễ luôn, thế nào?"
"Không được!"
Hai người hai miệng một lời, đồng thanh vô cùng. Phó Sâm liếc Bạch Túc Túc đang không nguyện ý bên cạnh một cái, nhướng mày, không mặn không nhạt nói: "Năm nay con chưa rảnh."
Năm nay có mấy hạng mục lớn, hắn không có thời gian để kết hôn.
Nhìn thấy Phó Sâm không đồng ý, Bạch Túc Túc biết ngay đây mới là đãi ngộ nên có của một pháo hôi. Cũng không để cho Phó Sâm khó xử, Bạch Túc Túc lập tức đánh bạo đàng hoàng nói: "Ông hiểu lầm rồi, con cùng Phó tổng kỳ thật cũng không phải rất quen, con cũng không dối gạt ông, thật sự con cảm thấy... hai chúng con không hợp."
Dứt lời, không chỉ có Phó Lâm Năm ngây ngẩn cả người mà ngay cả Phó Sâm cũng bất động nhìn về phía người phụ nữ cố chấp bên cạnh. Hắn có thể cảm giác được, Bạch Túc Túc không phải nới lỏng buộc chặt, mà thực sự co không muốn cùng mình kết hôn.
Mặt Phó Sâm nháy mắt lạnh xuống, đang muốn nói cái gì, điện thoại đột nhiên vang lên. Sau khi kết nối, không biết bên kia nói gì mà khi cúp điện thoại Phó Sâm lập tức đứng lên "Con còn có việc, đi trước."
"Chuyện gì quan trọng như vậy!" Khuôn mặt già nua của Phó Lâm Năm trầm xuống, con dâu đang muốn bỏ chạy, tiểu tử này còn bận chuyện khác!
Phó Sâm khẳng định là đang có chuyện riêng, Bạch Túc Túc cũng lập tức đứng lên nhìn Phó Lâm Năm cười: "Phó tổng chắc là có chuyện quan trọng, con ở lại bồi ông cũng được nha."
Phó Sâm nhìn đồng hồ, không mặn không nhạt lườm Bạch Túc Túc, lạnh lùng nói: "Cô đi cùng tôi."
Bạch Túc Túc: "..."
Nụ cười trên mặt dần ngưng trọng, Bạch Túc Túc có chút khẩn trương cầm chặt tay sau lưng.
Nhìn hai người thành song thành đôi, Phó Lâm Năm cuối cùng cũng phất tay: "Đi đi, có thời gian nhớ kỹ về thăm lão già này là được."
"Con rảnh nhất định sẽ tới." Bạch Túc Túc còn chưa nói xong, thấy Phó Sâm nhanh chân rời đi, cô cũng vội vàng tăng tốc bước chân đi theo.
Bầu không khí tựa hồ có chút quỷ dị, sau khi lên xe, không khí trong xe càng ngưng đọng. Bạch Túc Túc ngồi ở ghế sau một mực không dám phát ra âm thanh, nhìn người phía trước mím môi, ngũ quan càng nghiêm túc lạnh lùng, nhịp tim của cô cũng bị dọa đến đập càng lúc càng nhanh.
"Cô cảm thấy tôi không xứng với cô?"
Lát sau, trong xe đột nhiên vang lên âm thanh không mặn không nhạt. Toàn thân Bạch Túc Túc run lên, vội vàng giải thích: "Không phải không phải, là tôi không xứng với anh. Với lại anh cũng không thích tôi, chúng ta tội gì phải miễn cưỡng ở cùng một chỗ. Kiểu hôn nhân này chắc chắn là anh không thích."
Giọng nữ bối rối vang lên sau lưng, Phó Sâm một bên chuyển động tay lái, một mặt lạnh lùng không chút nhiệt độ nhìn đường phía trước, môi mỏng khẽ mở: "Với ai cũng đều miễn cưỡng, chỉ cần ông nội thích là được."
Cảm giác như bị trúng một mũi tên, Bạch Túc Túc dựa vào ghế xe, đột nhiên có chút uể oải. Cô chỉ muốn sống lâu mấy chap, bộ khó lắm sao? Bởi vì đã dọn ra ngoài, cô chỉ nhờ Phó Sâm đưa về nhà mới. Mặc dù lần này đã tiêu hao hết cả dũng khí của cô, nhưng đối phương tựa hồ vẫn một mực chịu được. Khi đến tiểu khu, Bạch Túc Túc lập tức đẩy cửa xe, chuẩn bị xuống xe.
"Thu hồi ý nghĩ của cô." Phó Sâm hơi nghiêng đầu lạnh lùng nói: "Cô chỉ có thể là người của Phó gia tôi."
Môi hồng bĩu một cái, Bạch Túc Túc không dám nói lời nào, tưởng tượng đằng sau có con thủy quái, cô đẩy cửa xe xong nhanh như chớp chạy đi. Bạch Túc Túc sợ nếu mình còn không mau đi thì trái tim nhỏ bé này sẽ gánh vác không nổi mấy đả kích đó.
Bạch Túc Túc thật sự không hiểu, đã không thích nhau mắc gì phải khiến nhau khó xử! Chẳng lẽ nam chính không thấy mệt mỏi sao!
Đột nhiên Bạch Túc Túc có chút hối hận ngày đó không nên quấy nhiễu nam nữ chính, nói không chừng có nữ chính, cô đã sớm từ hôn thành công!
Bạch Túc Túc nghiến răng chịu đựng cái nghiệt do mình tạo ra, trở vào phòng ăn mới, rồi đi xuống lầu mua mấy nhu yếu phẩm cùng thức ăn. Sau đó liền gửi mail cho ông nội của cô để ông mau chóng trở về. Nếu cô nói không thích, ông của cô nhất định sẽ không miễn cưỡng gả cô cho Phó Sâm.
Bất quá đã qua vài ngày cũng nhận được hồi âm từ ông nội, cho đến ngày ghi hình cho đài truyền hình, cả người Bạch Túc Túc vẫn uể oải suy sụp. Trong phòng hóa trang, Chu tỷ thấy khuôn mặt thống khổ của Bạch Túc Túc liền nhịn không được hiếu kì hỏi: "Làm sao vậy, em lại bị ba mắng hả?"
Đây là phòng trang điểm chung, tất cả mọi người đều dùng phòng này. Dù là người nhà có tiền đi chăng nữa cũng không được đặt cách, trừ phi đó là nhà tài trợ quảng cáo thì mới có đãi ngộ đặc biệt.
"Không phải, chỉ là em gần đây mất ngủ, ngủ không ngon mà thôi." Bạch Túc Túc dựa vào ghế tùy ý để thợ trang điểm bôi bôi xóa xóa trên mặt.
Chu tỷ vừa muốn nói gì đó, đúng lúc này phòng trang điểm bên cạnh đột nhiên ồn ào náo loạn lên. Tất cả mọi người nghe tiếng đều nhìn qua, Bạch Túc Túc không muốn để ý tới, cho đến khi nghe thấy hai chữ "Tô Nguyệt" mới mở mắt ra.
Quay đầu qua, chỉ thấy phòng trang điểm kế bên đã vây đầy người, bất quá vẫn có thể thấy lờ mờ hai nhân vật đứng giữa. Trong đó một người mặc bộ lễ phục màu đen xuyên, vênh váo tự đắc chỉ vào người mặc lễ phụ xanh lam nhục mạ, câu nào câu nấy như đâm vào lòng.
"Tôi vừa đi một hồi cô liến tới cướp vị trí của tôi, không thấy chỗ này có người hả! Mắt mù à!"
Mặc dù Đông Mẫn chỉ là diễn viên tuyến 3, nhưng tính tình từ trước tới nay vô cùng không tốt, bởi vậy đắc tội với nhiều người nên vẫn không thể đi lên. Tất cả mọi người ở đó vây xem náo nhiệt, một ít công nhân viên cản ở giữa tựa hồ muốn hòa giải một chút, dù sao thì chút nữa buổi lễ cũng sắp bắt đầu rồi.
Đối mặt với ánh mắt của nhiều người như vậy, lông mày Tô Nguyệt chau lại, nắm chặt lòng bàn tay, dường như cũng đang ẩn nhẫn "Tôi tưởng rằng chỗ này không có ai."
"Cô tưởng rằng, thế sao cô không đi hỏi? Tôi thấy cô chính là cố ý!" Đông Mẫn đột nhiên đưa tay đẩy, Tô Nguyệt lập tức lùi về sau một bước.
Không có ai đứng ra giảng hòa. Tô Nguyệt chỉ là diễn viên tuyến 18, bất quá từng diễn vai phụ một bộ truyền hình do nhà đài này truyền bá nên mới được mời đến đây. Loại tuyến 18 thế này, căn bản không có người để ý.
Thấy một màn này, Bạch Túc Túc chỉ cảm thấy rất quen mắt, trong trí nhớ của cô hình như trong sách cũng có đoạn này. Bất quá cuối cùng, cô gái Đông Mẫn kia bị nữ chính trả thù cơ hồ thân bại danh liệt, cũng rất là thảm.
Bạch Túc Túc không muốn xen vào. Bởi vì cô biết nếu kịch bản không có gì sai sót, đợi chút nữa sẽ có nam phụ giải cứu nữ chính.
Trong lúc Đông Mẫn đang nổi điên đó, một người đàn ông đeo thẻ công tác bỗng nhiên từ ngoài bước vào. Bộ dáng người đàn ông sáng chói, đoan chính, một số nhân viên nhìn thấy người bước vào lập tức kêu một tiếng: "Trang tổng thanh tra."
Mắt nhìn khung cảnh hỗn độn bên trong, còn có cô gái ẩn nhẫn quật cường kia, Trang Cẩm bình tĩnh đưa mắt nhìn Tô Nguyệt một chút, rồi đột nhiên chuyển mắt qua Đông Mẫn "Đại hợp xướng chuẩn bị bắt đầu, chuẩn bị tốt cả rồi?"
Biết Trang Cẩm là người chức cao trong nhà đài này, Đông Mẫn chỉ hung hăng trừng mắt nhìn Tô Nguyệt một cái, rồi ngồi xuống tùy ý để cho chuyên viên trang điểm cho mình.
Không biết nam phụ đang cùng nữ chính nói cái gì, Bạch Túc Túc cũn nghe không được, chỉ là trong nội tâm cô đang lạnh đi, dựa theo hướng kịch bản phát triển thế này, cô sợ là cô sẽ chết trong mùa đông mất.
Đang chuẩn bị nhìn xem mình trang điểm thế nào, trong gương đột nhiên xuất hiện thêm một bóng người xinh đẹp. Bạch Túc Túc chậm rãi quay đầu lại, chỉ thấy Tô Nguyệt mỉm cười nhìn mình, bộ dáng muốn nói lại thôi "Lần trước... thật xin lỗi. Vị tiên sinh kia có tức giận không?"
- 29/09/2021 -
xxxxxxxxxxxx
Editor -JL- : Cầu góp ý (✿◡‿◡) - Mong ủng hộ (✿◡‿◡) - Theo dõi tớ để tiếp thêm động lực nhé, cảm ơn các cậu (✿◡‿◡)