Từ trường về căn hộ của Tô Lê và Thẩm Mặc khá xa, cô về đến nhà thì đã là bảy giờ hai mươi.
Vừa mở cửa nhà, hương thơm của thức ăn lập tức xộc vào mũi.
"Thơm quá!" Cậu nhóc mập cuối cùng cũng chịu rời mắt khỏi máy chơi game, "Trời ơi, tôi sắp chết đói rồi!"
Tô Lê mỉm cười, nhường lối: "Vào đi."
Ở trong nhà, Thẩm Mặc nghe thấy tiếng mở cửa liền ra đón: "Tô Lê, hôm nay dì làm nhiều món lắm..." Đến khi thấy Thẩm Minh Trụ, mọi nghi vấn của cô đều được giải đáp.
Cô nhìn qua Thẩm Minh Trụ rồi lại nhìn Tô Lê đứng sau lưng cậu ta, hai người trao đổi ánh mắt đầy hiểu ý.
Thẩm Minh Trụ gọi cô: "Chị."
Thẩm Mặc gật đầu: "Rửa tay chuẩn bị ăn cơm thôi."
"Vâng ạ!" Thẩm Minh Trụ vui vẻ lướt qua cô, chạy thẳng vào bếp.
Giọng vui vẻ của cậu nhóc vang vọng đến tai Tô Lê và Thẩm Mặc: "Oa, có món thịt heo chân giò tôi thích nhất này!"
Tô Lê bước đến bên cạnh Thẩm Mặc: "Xin lỗi, em không báo trước đã mang cậu ta đến."
Trên mặt Thẩm Mặc vẫn là nụ cười.
Cô lắc đầu: "Không sao, không cần xin lỗi đâu."
"Em chỉ là, nuốt không trôi cục tức này." Tô Lê nắm chặt tay nói, "Bà ta thật sự nghĩ mình có thể ngang ngược mãi sao?"
"Chị biết." Thẩm Mặc nắm tay cô, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, "Những gì em làm đều là vì chị, chị biết cả."
Được cô thấu hiểu, Tô Lê thở phào nhẹ nhõm.
Cô kéo Thẩm Mặc lại: "Đi thôi, ăn cơm trước đã."
"Ừ!" Thẩm Mặc gật đầu, "Ăn cơm thôi!"
Có một đại Alpha như Tô Lê ở bên cạnh trấn áp, Thẩm Minh Trụ không thể làm gì được. Cậu nhóc ăn rất khỏe, vừa ngồi vào bàn ăn đã cắm cúi ăn uống, miệng dính đầy dầu mỡ, trông rất bẩn.
Tô Lê nhìn cậu nhóc với vẻ chán ghét, rồi lại quay sang nhìn Thẩm Mặc đang ăn uống đầy tao nhã như một quý tộc, thực sự không thể tin rằng hai người này có chút quan hệ huyết thống.
Nhận ra ánh mắt của cô, Thẩm Mặc dùng khăn giấy lau khóe miệng, đảm bảo trong miệng không còn mẩu thức ăn nào rồi mới ngẩng đầu lên: "Sao vậy?"
"Không có gì." Tô Lê gắp cho cô một miếng măng non tươi ngon.
Nghĩ một chút, cô không nhịn được hỏi: "Mẹ chị... chắc là một người phụ nữ rất thanh tao nhỉ?"
Thẩm Mặc cố gắng hồi tưởng lại: "Chị đã lâu không gặp bà rồi." Cô đưa ra nhận xét: "Bà rất tự do, như một con chim sẽ không bao giờ đáp xuống đất."
Tô Lê miễn cưỡng cong môi cười, quyết định chấm dứt chủ đề này.
Khi ăn xong, Tô Lê đưa Thẩm Minh Trụ đến phòng khách, giúp cậu kết nối máy chơi game với màn hình lớn, để cậu có thể thoải mái chơi.
Cậu nhóc mập thậm chí còn tỏ vẻ không hài lòng: "Không có màn hình lớn hơn sao? Tôi muốn chơi trong phòng khách, chỗ đó có màn hình chiếu lớn hơn!"
Tô Lê không thèm quay đầu: "Không được."
Kết nối xong thiết bị, cô đứng dậy: "Thế là xong, cậu chơi hay không tùy."
Thẩm Minh Trụ làm sao có thể chịu nổi, đã bắt đầu thασ tác thiết bị để chọn game.
Tô Lê chuẩn bị rời đi, đi đến cửa thì đột nhiên nghe thấy cậu gọi mình: "Này!"
Tô Lê nghiêng đầu: "Sao vậy?"
Cậu nhóc mập mắt vẫn dán vào màn hình, thản nhiên hỏi: "Điện thoại của tôi đâu?"
Tô Lê quay người lại.
Cô im lặng hai giây, rồi nói: "Chắc là để quên trong xe rồi, có chuyện gấp à?"
"... Thôi kệ." Thẩm Minh Trụ vò mũi, mê mải chơi: "Tôi chỉ muốn chụp cái ảnh cho anh em xem thôi, quên trên xe thì thôi vậy, về nhà nhớ lấy lại là được."
Tô Lê nhếch môi cười: "Ừ."
Thực ra đến giờ này, điện thoại của Tô Lê và Thẩm Mặc gần như đã bị gọi nổ máy.
Để tránh bị làm phiền, cả hai cũng đã tắt máy, yên tĩnh cuộn tròn trên ghế sofa, cùng nhau xem lại một bộ phim cũ rất có chiều sâu.
Thời gian trôi đến chín giờ tối, cửa căn hộ bị đập thình thình.
"Rầm rầm rầm— rầm rầm rầm—"
Tô Lê che tai Thẩm Mặc lại, cười nói: "Xem ra bà ta sắp phát điên rồi."
Ánh mắt Thẩm Mặc trầm lắng.
"Mở cửa ra! TMD Thẩm Mặc, cô mở cửa ra cho tôi!" Tiếng hét của Chu Mộ Tâm vang vọng xuyên qua tòa nhà được cách âm rất tốt lọt vào tai họ, chỉ là một tiếng động rất nhẹ, nhưng Tô Lê đã có thể tưởng tượng ra đối phương đã dùng bao nhiêu sức.
Cô từ từ đứng dậy từ ghế sofa: "Em ra mở cửa."
Thẩm Mặc nhắc nhở: "Cẩn thận đấy."
Ai cũng không biết kẻ cùng đường sẽ làm ra chuyện gì.
"Không sao." Tô Lê mỉm cười với cô, "Bà ta? Làm gì được em chứ."
Nói rồi, cô từ tốn bước đến cửa, cố ý hỏi thêm: "Ai đấy?"
Tiếng đập cửa dừng lại.
Chu Mộ Tâm dí sát mặt vào mắt mèo: "Tô Lê! Cô đưa Minh Trụ đi đâu rồi? Tô Lê! Trả con trai tôi lại đây!!"
Tô Lê vặn mở khóa cửa.
Ngoài hành lang, Chu Mộ Tâm dẫn theo hai vệ sĩ cao to, khí thế hùng hổ đứng trước cửa.
Vừa nhìn thấy cô, Chu Mộ Tâm không chần chừ chen vào trong nhà, vừa xông vào vừa gào lên: "Minh Trụ! Con trai yêu quý! Mẹ đến cứu con rồi! Con ở đâu?! Con đang ở đâu?!"
Hai vệ sĩ cũng định theo vào, nhưng bị ánh mắt của Tô Lê chặn đứng.
Cô nhìn hai người: "Bà ta thì không sao, còn các anh, giờ mà bước vào, các anh định xông vào nhà dân trái phép à?" Cô hạ thấp giọng đe dọa: "Vậy tôi sẽ gọi bảo vệ đấy."
Hai tên vệ sĩ nhìn nhau, không dám tiến thêm một bước.
Tô Lê cười nhạt, đóng cửa lại "rầm" một tiếng trước mặt họ.
Chu Mộ Tâm vội vội vàng vàng lục soát khắp phòng khách, không thấy Thẩm Minh Trụ đâu, quay người định lao vào chỗ Thẩm Mặc đang ngồi trên ghế sofa, giữa chừng bị Tô Lê nhanh tay chặn lại.
Cô khoanh tay chắn trước mặt Chu Mộ Tâm: "Định làm gì?"
Chu Mộ Tâm túm lấy cổ áo cô: "Tô Lê! Cô đã đưa Minh Trụ đi đâu rồi?! Trả nó lại cho tôi!"
Tô Lê chẳng tốn sức đã gạt tay cô ta ra.
Cô nhíu mày: "Minh Châu Danh Trứ gì cơ? Xin lỗi, tôi không hiểu bà đang nói gì?"
Chu Mộ Tâm nghiến răng, mắt đỏ ngầu: "Cô không chịu thừa nhận?! Trường có camera giám sát, Minh Trụ chính là đã lên xe của cô!
"Cô đã đưa nó đi đâu?!"
"Ừm, chuyện đó thì..." Tô Lê cười như không cười nhìn cô ta, "Nếu tôi nói, tôi tiện đường cho cậu ta đi nhờ, rồi cậu ta xuống xe chạy mất, bà tin không?"
"Xuống xe ở đâu, vô duyên vô cớ tại sao nó lại lên xe cô?" Chu Mộ Tâm thở hổn hển, bắt đầu vung tay loạn xạ, "Minh Trụ chắc chắn đã bị các người bắt cóc, các người đã nhốt nó ở đâu?! Nói mau!"
Tô Lê nhếch môi cười, không khách khí mà nhìn thẳng vào bà ta, hỏi ngược lại: "Chuyện vốn không có, tôi trả lại cho bà kiểu gì?"
"Điện thoại của Minh Trụ không gọi được, điện thoại của hai người các người cũng tắt." Chu Mộ Tâm tức đến mức giậm chân.
Thấy lớn tiếng không có tác dụng, cô ta bỗng nhiên thay đổi nét mặt: "Tô Lê, tôi cảnh cáo cô, nếu Minh Trụ thực sự xảy ra chuyện gì! Cô và Thẩm Mặc cũng đừng hòng yên ổn!
"Tôi sẽ giết hai người, tôi nhất định sẽ giết hai người!!"
"Nói như thể bà chưa từng ra tay vậy." Tô Lê nheo mắt, "Bà thử xem, tôi cũng muốn biết bà định làm gì chúng tôi!"
"Cô, cô! Thẩm Mặc!"
Tô Lê cao lớn, đứng chẳn trước mặt Chu Mộ Tâm như một bức tường thành, bà ta không thể lay chuyển nổi. Bản tính bắt nạt kẻ yếu khiến bà ta nhắm vào Thẩm Mặc, nhân lúc Tô Lê không phòng bị mà lao tới.
Thấy Chu Mộ Tâm sắp túm được mặt Thẩm Mặc, Tô Lê xoay người kéo lại, ôm Thẩm Mặc vào lòng.
Chu Mộ Tâm tức đến phát cuồng, miệng vừa "a a" kêu vừa quay lại tấn công.
Bà ta nhắm rất chuẩn xác, mỗi lần đều hướng móng tay sắc nhọn của mình vào đôi mắt yếu ớt của Thẩm Mặc, trông rất hung tợn và đáng sợ.
Tô Lê không nhịn nổi nữa, trong một lần bà ta lao tới, liền dùng chân đá thẳng bà ta bay ra xa.
"Á—" Chu Mộ Tâm nặng nề ngã xuống sàn, mấy cái móng tay được chăm sóc cẩn thận đều gãy sạch.
"Ôi da, ôi da tay tôi..." Nỗi đau khiến bà ta bật khóc, nằm lăn ra sàn giả bộ rên rỉ, "Ôi da, tôi sống không nổi nữa rồi, hai người muốn ép tôi đến chết! Các người muốn ép tôi đến chết đây mà!"
Tô Lê và Thẩm Mặc không làm phiền bà ta, chỉ lặng lẽ nhìn bà ta tự diễn trò.
Có lẽ nhận ra rằng khóc không có nước mắt thì hơi lố bịch, Chu Mộ Tâm ngưng khóc, lau nước mắt, tự mình bò dậy.
Bà ta nhìn hai người: "Tôi sẽ đi báo cảnh sát! Để cảnh sát bắt hai người không có nhân tính này lại!"
Tô Lê không hề bị lời đe dọa của cô ta ảnh hưởng, ngược lại còn không nhịn được mà "phì" một tiếng
Cô và Thẩm Mặc vẫn ổn, người trước mặt lúc này là Chu Mộ Tâm, vì hành động vừa rồi mà tóc tai rối bù, quần áo nhàu nhĩ, ai mới là kẻ mất nhân tính thì rõ ràng như ban ngày.
Tô Lê dừng lại một chút, nhìn bà ta mà cười nhạt: "Bà đứng đây nói muốn báo cảnh sát, nếu thực sự Minh Trụ đang ở chỗ chúng tôi, bà không sợ chúng tôi phi tang luôn sao?"
Chu Mộ Tâm sững người, đứng đờ ra tại chỗ, mắt không chớp lấy một lần.
Tô Lê nhếch môi, bước lại gần bà ta: "Vậy nên, thực ra bà chẳng hề lo lắng cho mạng sống của con trai bà, bà chỉ muốn đến gây sự với chúng tôi, đúng không?"
"Tôi, tôi..." Chu Mộ Tâm e ngại nhìn cô, lắp bắp không thốt nổi một câu.
Đột nhiên, phía bên kia căn hộ vang lên tiếng mở cửa, Thẩm Minh Trụ còn chưa xuất hiện, giọng cậu ta đã tới trước: "Này, mọi người đâu hết rồi? Có nước uống lạnh không, tôi khát quá..."
Đi đến phòng khách, cậu nhóc mới nhìn thấy Chu Mộ Tâm, ngỡ ngàng dụi dụi mắt: "Me?!"
Chu Mộ Tâm như bừng tỉnh, lao về phía cậu ta: "Con yêu! Con yêu, con không sao chứ?!"
Bà ta lập tức sờ soạng khắp người Thẩm Minh Trụ, cố gắng xác nhận xem con trai mình có an toàn hay không.
"Con thì có thể có chuyện gì được chứ?" Cậu nhóc bĩu môi, "Mẹ bị làm sao thế? Tóc tai rối bù, trông chẳng khác gì một mụ điên."
Chu Mộ Tâm nghe vậy khựng lại, tức đến nỗi đẩy đầu cậu nhóc: "Con nói chuyện với mẹ thế hả?"
Bà ta mắt đỏ hoe: "Mẹ tìm con không thấy, sợ muốn chết!"
Thẩm Minh Trụ: "Mẹ đúng là hay làm quá mọi chuyện."
Chu Mộ Tâm ôm chặt lấy vai cậu ta: "Con yêu, con nói cho mẹ biết, có phải bị Tô Lê bắt cóc không? Họ có đánh con không? Con có bị thương không?"
Thẩm Minh Trụ nhìn mẹ mình với vẻ mặt không thể hiểu nổi: "... Mẹ đang nói cái gì vậy, bắt cóc gì chứ?"
Cậu chỉ vào Tô Lê: "Cô ấy chẳng phải mời con đến nhà chơi thôi sao?" Nói rồi, cậu nhóc lại chất vấn Tô Lê: "Sao cô không nói với mẹ tôi?"
Tô Lê đứng tựa vào thành ghế sofa, nhún vai: "Tôi nghĩ cậu sẽ tự nói."
"Chuyện đó..." Cậu nhóc gãi đầu: "Tôi đã đưa điện thoại cho cô rồi, làm sao mà báo cho mẹ tôi được."
Tô Lê giơ hai tay lên ra hiệu: "Xem ra đây chỉ là hiểu lầm."
"Hiểu lầm?! Cô gọi chuyện này là hiểu lầm à!" Chu Mộ Tâm trợn trừng mắt, "Lúc tôi hỏi tung tích Minh Trụ, sao cô không nói gì?"
"À, chuyện đó..." Tô Lê tiến lại gần, cười nhạt nhìn cô ta.
Cô vô cùng lịch sự, đưa tay chỉnh lại quần áo cho Chu Mộ Tâm: "Tôi chỉ đùa với bà chút thôi mà."
Trước ánh mắt muốn ăn tươi nuốt sống của Chu Mộ Tâm, Tô Lê tỏ ra bình thản: "Sao thế? Bà đến cả một trò đùa nhỏ cũng không chịu nổi à?"
Chu Mộ Tâm nghiến chặt răng, suýt chút nữa đã cắn vỡ răng.
Bà ta kéo con trai mình lại: "Chúng ta đi! Về nhà thôi!"
Thẩm Minh Trụ không hề vui vẻ, cậu nhóc giằng co với bà ta: "Ê, mẹ! Mẹ! Máy chơi game của con chưa cầm đi này!"
"Máy chơi game cái gì! Không được mang!" Chu Mộ Tâm gần như hét lên cảnh cáo, "Thẩm Minh Trụ, mẹ nói cho con biết, từ giờ về sau tránh xa hai người họ ra! Đừng để mẹ thấy con còn tiếp xúc với hai người bọn họ nữa! Rõ chưa?!"
Thẩm Minh Trụ lớn tiếng phản đối: "Độc tài! Mẹ đúng là một kẻ độc tài!"
Chu Mộ Tâm kéo con trai ra cửa, nhờ hai vệ sĩ giúp đỡ để kiểm soát cậu nhóc.
Bà ta quay đầu lại, căm hận nhìn về phía Tô Lê và Thẩm Mặc.
Tô Lê bước đến cửa ra vào tiễn khách: "Trễ rồi, đi cẩn thận nhé."
Chu Mộ Tâm cười lạnh: "Hừm, cô..."
Bà ta chưa nói hết câu đã bị Tô Lê ngắt lời: "Dì Chu, chúng tôi thật sự không muốn so đo với bà."
Chu Mộ Tâm mím môi, sắc mặt khó coi đến nỗi khiến các đường nét trên mặt bà ta trở nên méo mó.
"Nhưng chuyện gì có thể làm, chuyện gì không thể làm, trong lòng mỗi người đều nên tự hiểu rõ." Tô Lê ghé sát tai bà ta, nói nhỏ.
Cuối cùng, cô đứng thẳng dậy: "Hy vọng bà thích trò "đùa" hôm nay, nếu có cơ hội, tôi rất sẵn lòng tiếp tục "chơi" với bà."
Trán Chu Mộ Tâm lấm tấm mồ hôi lạnh.
Bà ta quay đầu lại, không nhìn thẳng vào Tô Lê nữa, ra hiệu bằng ánh mắt cho hai vệ sĩ, rồi nhanh chóng cùng họ rời khỏi cửa căn hộ.
Tô Lê đóng cửa lại, huýt sáo vui vẻ trở về bên cạnh Thẩm Mặc.
Thẩm Mặc vẫn thư thái tựa vào ghế sofa, quay đầu mỉm cười với cô.
Tô Lê cố ý vòng ra phía sau ghế sofa, ôm chặt lấy Thẩm Mặc từ phía sau.
Cô thở phào nhẹ nhõm: "Hy vọng chuyện hôm nay sẽ cho bà ta một bài học, sau này đừng giở trò khi chưa cân nhắc kỹ về sức mình."
Thẩm Mặc cười: "Bà ta sẽ biết thôi."
Trong đôi mắt long lanh như sao của cô chứa đầy niềm vui: "Làm sao mà em nghĩ ra chuyện đưa Thẩm Minh Trụ đến? Chắc bà ta hoảng sợ lắm."
"Bà ta hoảng sợ?" Tô Lê không hề bận tâm, "So với những gì Thẩm tổng đã chịu đựng thì nhằm nhò gì?"
Thẩm Mặc dựa đầu vào vai cô.
Tô Lê suy nghĩ một chút: "Chỉ sợ lần này làm quá, chị nói xem, Chu Mộ Tâm có nghĩ đến chuyện đưa Thẩm Minh Trụ ra nước ngoài không?"
Cô nheo mắt: "Ví dụ như gửi cậu ta đi du học?"
Thẩm Mặc lắc đầu: "Không đâu."
"Hửm?" Cô trả lời quá tự nhiên khiến Tô Lê ngạc nhiên, "Sao chị biết?"
Thẩm Mặc chớp chớp mắt, ánh mắt vẫn trong veo: "Em nghĩ bà ta chưa từng nghĩ đến chuyện đó à?" Cô nhún vai: "Khi Thẩm Minh Trụ học lớp ba, bà ta đã có suy nghĩ đó rồi."
"Vậy tại sao..." Tô Lê khó hiểu.
Thẩm Mặc mỉm cười, nhẹ nhàng giải thích: "Tất cả đều bị chị ngăn lại."
Cô dùng chóp mũi cọ vào má của Tô Lê: "Thẩm Minh Trụ chỉ có thể ở lại thành phố A."
Hàng lông mày đang cau lại của Tô Lê từ từ giãn ra, ánh mắt từ mờ mịt dần trở nên sáng tỏ: "Ra là vậy..."
Cô bật cười: "Cũng đúng, Thẩm tổng giỏi như thế, sao có thể không có cách đối phó?"
Cô dụi mặt vào cổ Thẩm Mặc: "Vậy việc em làm hôm nay có phải là quá bốc đồng không? "Liệu có phá vỡ kế hoạch của chị không?"
Thẩm Mặc lắc đầu: "Không đâu."
Cô nắm lấy tay Tô Lê: "Chị đang lo không biết phải làm sao để "đánh tiếng" với bà ta, thì em đã ra tay rồi.
"Rất đúng lúc."
"Thật không?" Tô Lê ngạc nhiên mở to mắt.
Cô cong môi cười: "Xem ra em cũng có ích đấy chứ, dù không bàn bạc trước nhưng cũng coi như giúp Thẩm tổng giải quyết một vấn đề khó khăn, lại còn xả giận được nữa."
Thẩm Mặc gật đầu: "Ừ."
Cô cố gắng đưa tay lên, xoa nhẹ đỉnh đầu của Tô Lê, khen ngợi: "Làm tốt lắm."
Tô Lê có chút ngại ngùng, mặt đỏ bừng.
Cô gãi gãi mũi: "Chỉ vậy thôi sao? Không lẽ chỉ có lời khen suông?"
Thẩm Mặc nghiêng đầu, nhìn cô với vẻ vô tội.
Tô Lê tiến lại gần, hôn nhẹ lên khóe môi cô: "Thẩm tổng, em đã làm một việc lớn như vậy, chẳng lẽ không có phần thưởng gì thực tế sao?"
"Em muốn phần thưởng à?" Thẩm Mặc xác nhận.
Tô Lê liếm môi: "Tất nhiên rồi!"
Thẩm Mặc lấy điện thoại ra, mở màn hình chuyển khoản rồi đưa cho cô: "Này."
Tô Lê dần quen với cách suy nghĩ thẳng đuột của cô: "Chậc, chỉ là để em tự nhập số tiền à?"
"Ừm." Thẩm Mặc gật đầu, rất hào phóng, "Không cần khách sáo."
"Thật căng thẳng quá." Tô Lê cầm điện thoại, vòng ra ngồi xuống bên cạnh cô, "Chà, đây là lần đầu tiên em ăn cơm mềm đấy, nên nhập bao nhiêu nhỉ?"
Cô làm bộ suy nghĩ nghiêm túc, bối rối do dự trước màn hình.
Thẩm Mặc lại gần, giúp cô đưa ra ý kiến: "Chuyển khoản này có giới hạn đấy."
Tô Lê nhướn mày: "Vậy em nhập luôn số tối đa nhé?"
Thẩm Mặc nghiêng đầu: "Nếu không đủ, có thể chuyển thêm vài lần nữa."
Cô nắm lấy cổ tay của Tô Lê, ngón cái đặt lên mạch đập của cô: "Bao nhiêu lần cũng được."
Tô Lê nhìn cô, cố tình nhập một chuỗi số "9."
"Nhấn "xác nhận" đi." Thấy Tô Lê mãi không chuyển bước tiếp theo, Thẩm Mặc thậm chí còn hướng dẫn từng bước, "Không cần mật khẩu, nhấn vào đây là chuyển tiền rồi.
"Xong rồi có thể tiếp tục chuyển tiếp... ưm..."
Cô chưa kịp nói hết câu thì bị Tô Lê dùng môi chặn lại.
"Вер."
Môi vừa chạm đã tách ra, Thẩm Mặc vẫn chưa kịp phản ứng, chớp mắt nói: "Nếu muốn hôn, phải để chị..."
Tô Lê lại hôn lên môi cô.
Sau đó, cứ mỗi lần Thẩm Mặc định nói câu gì không phù hợp, Tô Lê lại dùng nụ hôn để chặn lời cô.
"Вẹp."
"Mwah!"
"Chut~"
Sau mấy lần như vậy, Thẩm Mặc học khôn, mím chặt môi, chỉ dùng đôi mắt long lanh nhìn cô chăm chú.
Tô Lê rất hài lòng, thưởng cho cô một nụ hôn nhẹ lên trán.
"Chuyển khoản thật là nhàm chán." Cô cắn vào vành tai của Thẩm Mặc, khàn giọng nói: "Em còn muốn thứ khác hơn."
Thẩm Mặc khẽ khàng hỏi: "Cái gì..."
Tô Lê ghé sát vào tai cô, thì thầm vài câu.
Nghe xong, mặt Thẩm Mặc lập tức đỏ bừng.
Cô ngượng ngùng liếc nhìn Tô Lê: "... Như vậy, cũng tính là phần thưởng sao?"
Tô Lê gật đầu: "Tất nhiên rồi."
Cô nâng cằm Thẩm Mặc lên: "Chỉ còn xem Thẩm tổng có sẵn sàng phối hợp hay không thôi."
Thẩm Mặc nhẹ nhàng gật đầu, chăm chú nhìn xuống mấy ngón chân mình, mặt đỏ bừng, ngoan ngoãn đáp lại: "Sẵn sàng."
Tô Lê hít một hơi thật sâu, vui mừng đến mức như thể linh hồn cô đang bay lên khỏi cơ thể, lơ lửng trên tầng mây.
Cô nhanh chóng cầm lấy điện thoại của mình: "Em đặt hàng nhé! Không được nuốt lời đâu!"
Thẩm Mặc cắn môi, ngẩng đầu nhìn cô, rồi lại nhẹ nhàng gật đầu.
Vừa mở cửa nhà, hương thơm của thức ăn lập tức xộc vào mũi.
"Thơm quá!" Cậu nhóc mập cuối cùng cũng chịu rời mắt khỏi máy chơi game, "Trời ơi, tôi sắp chết đói rồi!"
Tô Lê mỉm cười, nhường lối: "Vào đi."
Ở trong nhà, Thẩm Mặc nghe thấy tiếng mở cửa liền ra đón: "Tô Lê, hôm nay dì làm nhiều món lắm..." Đến khi thấy Thẩm Minh Trụ, mọi nghi vấn của cô đều được giải đáp.
Cô nhìn qua Thẩm Minh Trụ rồi lại nhìn Tô Lê đứng sau lưng cậu ta, hai người trao đổi ánh mắt đầy hiểu ý.
Thẩm Minh Trụ gọi cô: "Chị."
Thẩm Mặc gật đầu: "Rửa tay chuẩn bị ăn cơm thôi."
"Vâng ạ!" Thẩm Minh Trụ vui vẻ lướt qua cô, chạy thẳng vào bếp.
Giọng vui vẻ của cậu nhóc vang vọng đến tai Tô Lê và Thẩm Mặc: "Oa, có món thịt heo chân giò tôi thích nhất này!"
Tô Lê bước đến bên cạnh Thẩm Mặc: "Xin lỗi, em không báo trước đã mang cậu ta đến."
Trên mặt Thẩm Mặc vẫn là nụ cười.
Cô lắc đầu: "Không sao, không cần xin lỗi đâu."
"Em chỉ là, nuốt không trôi cục tức này." Tô Lê nắm chặt tay nói, "Bà ta thật sự nghĩ mình có thể ngang ngược mãi sao?"
"Chị biết." Thẩm Mặc nắm tay cô, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, "Những gì em làm đều là vì chị, chị biết cả."
Được cô thấu hiểu, Tô Lê thở phào nhẹ nhõm.
Cô kéo Thẩm Mặc lại: "Đi thôi, ăn cơm trước đã."
"Ừ!" Thẩm Mặc gật đầu, "Ăn cơm thôi!"
Có một đại Alpha như Tô Lê ở bên cạnh trấn áp, Thẩm Minh Trụ không thể làm gì được. Cậu nhóc ăn rất khỏe, vừa ngồi vào bàn ăn đã cắm cúi ăn uống, miệng dính đầy dầu mỡ, trông rất bẩn.
Tô Lê nhìn cậu nhóc với vẻ chán ghét, rồi lại quay sang nhìn Thẩm Mặc đang ăn uống đầy tao nhã như một quý tộc, thực sự không thể tin rằng hai người này có chút quan hệ huyết thống.
Nhận ra ánh mắt của cô, Thẩm Mặc dùng khăn giấy lau khóe miệng, đảm bảo trong miệng không còn mẩu thức ăn nào rồi mới ngẩng đầu lên: "Sao vậy?"
"Không có gì." Tô Lê gắp cho cô một miếng măng non tươi ngon.
Nghĩ một chút, cô không nhịn được hỏi: "Mẹ chị... chắc là một người phụ nữ rất thanh tao nhỉ?"
Thẩm Mặc cố gắng hồi tưởng lại: "Chị đã lâu không gặp bà rồi." Cô đưa ra nhận xét: "Bà rất tự do, như một con chim sẽ không bao giờ đáp xuống đất."
Tô Lê miễn cưỡng cong môi cười, quyết định chấm dứt chủ đề này.
Khi ăn xong, Tô Lê đưa Thẩm Minh Trụ đến phòng khách, giúp cậu kết nối máy chơi game với màn hình lớn, để cậu có thể thoải mái chơi.
Cậu nhóc mập thậm chí còn tỏ vẻ không hài lòng: "Không có màn hình lớn hơn sao? Tôi muốn chơi trong phòng khách, chỗ đó có màn hình chiếu lớn hơn!"
Tô Lê không thèm quay đầu: "Không được."
Kết nối xong thiết bị, cô đứng dậy: "Thế là xong, cậu chơi hay không tùy."
Thẩm Minh Trụ làm sao có thể chịu nổi, đã bắt đầu thασ tác thiết bị để chọn game.
Tô Lê chuẩn bị rời đi, đi đến cửa thì đột nhiên nghe thấy cậu gọi mình: "Này!"
Tô Lê nghiêng đầu: "Sao vậy?"
Cậu nhóc mập mắt vẫn dán vào màn hình, thản nhiên hỏi: "Điện thoại của tôi đâu?"
Tô Lê quay người lại.
Cô im lặng hai giây, rồi nói: "Chắc là để quên trong xe rồi, có chuyện gấp à?"
"... Thôi kệ." Thẩm Minh Trụ vò mũi, mê mải chơi: "Tôi chỉ muốn chụp cái ảnh cho anh em xem thôi, quên trên xe thì thôi vậy, về nhà nhớ lấy lại là được."
Tô Lê nhếch môi cười: "Ừ."
Thực ra đến giờ này, điện thoại của Tô Lê và Thẩm Mặc gần như đã bị gọi nổ máy.
Để tránh bị làm phiền, cả hai cũng đã tắt máy, yên tĩnh cuộn tròn trên ghế sofa, cùng nhau xem lại một bộ phim cũ rất có chiều sâu.
Thời gian trôi đến chín giờ tối, cửa căn hộ bị đập thình thình.
"Rầm rầm rầm— rầm rầm rầm—"
Tô Lê che tai Thẩm Mặc lại, cười nói: "Xem ra bà ta sắp phát điên rồi."
Ánh mắt Thẩm Mặc trầm lắng.
"Mở cửa ra! TMD Thẩm Mặc, cô mở cửa ra cho tôi!" Tiếng hét của Chu Mộ Tâm vang vọng xuyên qua tòa nhà được cách âm rất tốt lọt vào tai họ, chỉ là một tiếng động rất nhẹ, nhưng Tô Lê đã có thể tưởng tượng ra đối phương đã dùng bao nhiêu sức.
Cô từ từ đứng dậy từ ghế sofa: "Em ra mở cửa."
Thẩm Mặc nhắc nhở: "Cẩn thận đấy."
Ai cũng không biết kẻ cùng đường sẽ làm ra chuyện gì.
"Không sao." Tô Lê mỉm cười với cô, "Bà ta? Làm gì được em chứ."
Nói rồi, cô từ tốn bước đến cửa, cố ý hỏi thêm: "Ai đấy?"
Tiếng đập cửa dừng lại.
Chu Mộ Tâm dí sát mặt vào mắt mèo: "Tô Lê! Cô đưa Minh Trụ đi đâu rồi? Tô Lê! Trả con trai tôi lại đây!!"
Tô Lê vặn mở khóa cửa.
Ngoài hành lang, Chu Mộ Tâm dẫn theo hai vệ sĩ cao to, khí thế hùng hổ đứng trước cửa.
Vừa nhìn thấy cô, Chu Mộ Tâm không chần chừ chen vào trong nhà, vừa xông vào vừa gào lên: "Minh Trụ! Con trai yêu quý! Mẹ đến cứu con rồi! Con ở đâu?! Con đang ở đâu?!"
Hai vệ sĩ cũng định theo vào, nhưng bị ánh mắt của Tô Lê chặn đứng.
Cô nhìn hai người: "Bà ta thì không sao, còn các anh, giờ mà bước vào, các anh định xông vào nhà dân trái phép à?" Cô hạ thấp giọng đe dọa: "Vậy tôi sẽ gọi bảo vệ đấy."
Hai tên vệ sĩ nhìn nhau, không dám tiến thêm một bước.
Tô Lê cười nhạt, đóng cửa lại "rầm" một tiếng trước mặt họ.
Chu Mộ Tâm vội vội vàng vàng lục soát khắp phòng khách, không thấy Thẩm Minh Trụ đâu, quay người định lao vào chỗ Thẩm Mặc đang ngồi trên ghế sofa, giữa chừng bị Tô Lê nhanh tay chặn lại.
Cô khoanh tay chắn trước mặt Chu Mộ Tâm: "Định làm gì?"
Chu Mộ Tâm túm lấy cổ áo cô: "Tô Lê! Cô đã đưa Minh Trụ đi đâu rồi?! Trả nó lại cho tôi!"
Tô Lê chẳng tốn sức đã gạt tay cô ta ra.
Cô nhíu mày: "Minh Châu Danh Trứ gì cơ? Xin lỗi, tôi không hiểu bà đang nói gì?"
Chu Mộ Tâm nghiến răng, mắt đỏ ngầu: "Cô không chịu thừa nhận?! Trường có camera giám sát, Minh Trụ chính là đã lên xe của cô!
"Cô đã đưa nó đi đâu?!"
"Ừm, chuyện đó thì..." Tô Lê cười như không cười nhìn cô ta, "Nếu tôi nói, tôi tiện đường cho cậu ta đi nhờ, rồi cậu ta xuống xe chạy mất, bà tin không?"
"Xuống xe ở đâu, vô duyên vô cớ tại sao nó lại lên xe cô?" Chu Mộ Tâm thở hổn hển, bắt đầu vung tay loạn xạ, "Minh Trụ chắc chắn đã bị các người bắt cóc, các người đã nhốt nó ở đâu?! Nói mau!"
Tô Lê nhếch môi cười, không khách khí mà nhìn thẳng vào bà ta, hỏi ngược lại: "Chuyện vốn không có, tôi trả lại cho bà kiểu gì?"
"Điện thoại của Minh Trụ không gọi được, điện thoại của hai người các người cũng tắt." Chu Mộ Tâm tức đến mức giậm chân.
Thấy lớn tiếng không có tác dụng, cô ta bỗng nhiên thay đổi nét mặt: "Tô Lê, tôi cảnh cáo cô, nếu Minh Trụ thực sự xảy ra chuyện gì! Cô và Thẩm Mặc cũng đừng hòng yên ổn!
"Tôi sẽ giết hai người, tôi nhất định sẽ giết hai người!!"
"Nói như thể bà chưa từng ra tay vậy." Tô Lê nheo mắt, "Bà thử xem, tôi cũng muốn biết bà định làm gì chúng tôi!"
"Cô, cô! Thẩm Mặc!"
Tô Lê cao lớn, đứng chẳn trước mặt Chu Mộ Tâm như một bức tường thành, bà ta không thể lay chuyển nổi. Bản tính bắt nạt kẻ yếu khiến bà ta nhắm vào Thẩm Mặc, nhân lúc Tô Lê không phòng bị mà lao tới.
Thấy Chu Mộ Tâm sắp túm được mặt Thẩm Mặc, Tô Lê xoay người kéo lại, ôm Thẩm Mặc vào lòng.
Chu Mộ Tâm tức đến phát cuồng, miệng vừa "a a" kêu vừa quay lại tấn công.
Bà ta nhắm rất chuẩn xác, mỗi lần đều hướng móng tay sắc nhọn của mình vào đôi mắt yếu ớt của Thẩm Mặc, trông rất hung tợn và đáng sợ.
Tô Lê không nhịn nổi nữa, trong một lần bà ta lao tới, liền dùng chân đá thẳng bà ta bay ra xa.
"Á—" Chu Mộ Tâm nặng nề ngã xuống sàn, mấy cái móng tay được chăm sóc cẩn thận đều gãy sạch.
"Ôi da, ôi da tay tôi..." Nỗi đau khiến bà ta bật khóc, nằm lăn ra sàn giả bộ rên rỉ, "Ôi da, tôi sống không nổi nữa rồi, hai người muốn ép tôi đến chết! Các người muốn ép tôi đến chết đây mà!"
Tô Lê và Thẩm Mặc không làm phiền bà ta, chỉ lặng lẽ nhìn bà ta tự diễn trò.
Có lẽ nhận ra rằng khóc không có nước mắt thì hơi lố bịch, Chu Mộ Tâm ngưng khóc, lau nước mắt, tự mình bò dậy.
Bà ta nhìn hai người: "Tôi sẽ đi báo cảnh sát! Để cảnh sát bắt hai người không có nhân tính này lại!"
Tô Lê không hề bị lời đe dọa của cô ta ảnh hưởng, ngược lại còn không nhịn được mà "phì" một tiếng
Cô và Thẩm Mặc vẫn ổn, người trước mặt lúc này là Chu Mộ Tâm, vì hành động vừa rồi mà tóc tai rối bù, quần áo nhàu nhĩ, ai mới là kẻ mất nhân tính thì rõ ràng như ban ngày.
Tô Lê dừng lại một chút, nhìn bà ta mà cười nhạt: "Bà đứng đây nói muốn báo cảnh sát, nếu thực sự Minh Trụ đang ở chỗ chúng tôi, bà không sợ chúng tôi phi tang luôn sao?"
Chu Mộ Tâm sững người, đứng đờ ra tại chỗ, mắt không chớp lấy một lần.
Tô Lê nhếch môi, bước lại gần bà ta: "Vậy nên, thực ra bà chẳng hề lo lắng cho mạng sống của con trai bà, bà chỉ muốn đến gây sự với chúng tôi, đúng không?"
"Tôi, tôi..." Chu Mộ Tâm e ngại nhìn cô, lắp bắp không thốt nổi một câu.
Đột nhiên, phía bên kia căn hộ vang lên tiếng mở cửa, Thẩm Minh Trụ còn chưa xuất hiện, giọng cậu ta đã tới trước: "Này, mọi người đâu hết rồi? Có nước uống lạnh không, tôi khát quá..."
Đi đến phòng khách, cậu nhóc mới nhìn thấy Chu Mộ Tâm, ngỡ ngàng dụi dụi mắt: "Me?!"
Chu Mộ Tâm như bừng tỉnh, lao về phía cậu ta: "Con yêu! Con yêu, con không sao chứ?!"
Bà ta lập tức sờ soạng khắp người Thẩm Minh Trụ, cố gắng xác nhận xem con trai mình có an toàn hay không.
"Con thì có thể có chuyện gì được chứ?" Cậu nhóc bĩu môi, "Mẹ bị làm sao thế? Tóc tai rối bù, trông chẳng khác gì một mụ điên."
Chu Mộ Tâm nghe vậy khựng lại, tức đến nỗi đẩy đầu cậu nhóc: "Con nói chuyện với mẹ thế hả?"
Bà ta mắt đỏ hoe: "Mẹ tìm con không thấy, sợ muốn chết!"
Thẩm Minh Trụ: "Mẹ đúng là hay làm quá mọi chuyện."
Chu Mộ Tâm ôm chặt lấy vai cậu ta: "Con yêu, con nói cho mẹ biết, có phải bị Tô Lê bắt cóc không? Họ có đánh con không? Con có bị thương không?"
Thẩm Minh Trụ nhìn mẹ mình với vẻ mặt không thể hiểu nổi: "... Mẹ đang nói cái gì vậy, bắt cóc gì chứ?"
Cậu chỉ vào Tô Lê: "Cô ấy chẳng phải mời con đến nhà chơi thôi sao?" Nói rồi, cậu nhóc lại chất vấn Tô Lê: "Sao cô không nói với mẹ tôi?"
Tô Lê đứng tựa vào thành ghế sofa, nhún vai: "Tôi nghĩ cậu sẽ tự nói."
"Chuyện đó..." Cậu nhóc gãi đầu: "Tôi đã đưa điện thoại cho cô rồi, làm sao mà báo cho mẹ tôi được."
Tô Lê giơ hai tay lên ra hiệu: "Xem ra đây chỉ là hiểu lầm."
"Hiểu lầm?! Cô gọi chuyện này là hiểu lầm à!" Chu Mộ Tâm trợn trừng mắt, "Lúc tôi hỏi tung tích Minh Trụ, sao cô không nói gì?"
"À, chuyện đó..." Tô Lê tiến lại gần, cười nhạt nhìn cô ta.
Cô vô cùng lịch sự, đưa tay chỉnh lại quần áo cho Chu Mộ Tâm: "Tôi chỉ đùa với bà chút thôi mà."
Trước ánh mắt muốn ăn tươi nuốt sống của Chu Mộ Tâm, Tô Lê tỏ ra bình thản: "Sao thế? Bà đến cả một trò đùa nhỏ cũng không chịu nổi à?"
Chu Mộ Tâm nghiến chặt răng, suýt chút nữa đã cắn vỡ răng.
Bà ta kéo con trai mình lại: "Chúng ta đi! Về nhà thôi!"
Thẩm Minh Trụ không hề vui vẻ, cậu nhóc giằng co với bà ta: "Ê, mẹ! Mẹ! Máy chơi game của con chưa cầm đi này!"
"Máy chơi game cái gì! Không được mang!" Chu Mộ Tâm gần như hét lên cảnh cáo, "Thẩm Minh Trụ, mẹ nói cho con biết, từ giờ về sau tránh xa hai người họ ra! Đừng để mẹ thấy con còn tiếp xúc với hai người bọn họ nữa! Rõ chưa?!"
Thẩm Minh Trụ lớn tiếng phản đối: "Độc tài! Mẹ đúng là một kẻ độc tài!"
Chu Mộ Tâm kéo con trai ra cửa, nhờ hai vệ sĩ giúp đỡ để kiểm soát cậu nhóc.
Bà ta quay đầu lại, căm hận nhìn về phía Tô Lê và Thẩm Mặc.
Tô Lê bước đến cửa ra vào tiễn khách: "Trễ rồi, đi cẩn thận nhé."
Chu Mộ Tâm cười lạnh: "Hừm, cô..."
Bà ta chưa nói hết câu đã bị Tô Lê ngắt lời: "Dì Chu, chúng tôi thật sự không muốn so đo với bà."
Chu Mộ Tâm mím môi, sắc mặt khó coi đến nỗi khiến các đường nét trên mặt bà ta trở nên méo mó.
"Nhưng chuyện gì có thể làm, chuyện gì không thể làm, trong lòng mỗi người đều nên tự hiểu rõ." Tô Lê ghé sát tai bà ta, nói nhỏ.
Cuối cùng, cô đứng thẳng dậy: "Hy vọng bà thích trò "đùa" hôm nay, nếu có cơ hội, tôi rất sẵn lòng tiếp tục "chơi" với bà."
Trán Chu Mộ Tâm lấm tấm mồ hôi lạnh.
Bà ta quay đầu lại, không nhìn thẳng vào Tô Lê nữa, ra hiệu bằng ánh mắt cho hai vệ sĩ, rồi nhanh chóng cùng họ rời khỏi cửa căn hộ.
Tô Lê đóng cửa lại, huýt sáo vui vẻ trở về bên cạnh Thẩm Mặc.
Thẩm Mặc vẫn thư thái tựa vào ghế sofa, quay đầu mỉm cười với cô.
Tô Lê cố ý vòng ra phía sau ghế sofa, ôm chặt lấy Thẩm Mặc từ phía sau.
Cô thở phào nhẹ nhõm: "Hy vọng chuyện hôm nay sẽ cho bà ta một bài học, sau này đừng giở trò khi chưa cân nhắc kỹ về sức mình."
Thẩm Mặc cười: "Bà ta sẽ biết thôi."
Trong đôi mắt long lanh như sao của cô chứa đầy niềm vui: "Làm sao mà em nghĩ ra chuyện đưa Thẩm Minh Trụ đến? Chắc bà ta hoảng sợ lắm."
"Bà ta hoảng sợ?" Tô Lê không hề bận tâm, "So với những gì Thẩm tổng đã chịu đựng thì nhằm nhò gì?"
Thẩm Mặc dựa đầu vào vai cô.
Tô Lê suy nghĩ một chút: "Chỉ sợ lần này làm quá, chị nói xem, Chu Mộ Tâm có nghĩ đến chuyện đưa Thẩm Minh Trụ ra nước ngoài không?"
Cô nheo mắt: "Ví dụ như gửi cậu ta đi du học?"
Thẩm Mặc lắc đầu: "Không đâu."
"Hửm?" Cô trả lời quá tự nhiên khiến Tô Lê ngạc nhiên, "Sao chị biết?"
Thẩm Mặc chớp chớp mắt, ánh mắt vẫn trong veo: "Em nghĩ bà ta chưa từng nghĩ đến chuyện đó à?" Cô nhún vai: "Khi Thẩm Minh Trụ học lớp ba, bà ta đã có suy nghĩ đó rồi."
"Vậy tại sao..." Tô Lê khó hiểu.
Thẩm Mặc mỉm cười, nhẹ nhàng giải thích: "Tất cả đều bị chị ngăn lại."
Cô dùng chóp mũi cọ vào má của Tô Lê: "Thẩm Minh Trụ chỉ có thể ở lại thành phố A."
Hàng lông mày đang cau lại của Tô Lê từ từ giãn ra, ánh mắt từ mờ mịt dần trở nên sáng tỏ: "Ra là vậy..."
Cô bật cười: "Cũng đúng, Thẩm tổng giỏi như thế, sao có thể không có cách đối phó?"
Cô dụi mặt vào cổ Thẩm Mặc: "Vậy việc em làm hôm nay có phải là quá bốc đồng không? "Liệu có phá vỡ kế hoạch của chị không?"
Thẩm Mặc lắc đầu: "Không đâu."
Cô nắm lấy tay Tô Lê: "Chị đang lo không biết phải làm sao để "đánh tiếng" với bà ta, thì em đã ra tay rồi.
"Rất đúng lúc."
"Thật không?" Tô Lê ngạc nhiên mở to mắt.
Cô cong môi cười: "Xem ra em cũng có ích đấy chứ, dù không bàn bạc trước nhưng cũng coi như giúp Thẩm tổng giải quyết một vấn đề khó khăn, lại còn xả giận được nữa."
Thẩm Mặc gật đầu: "Ừ."
Cô cố gắng đưa tay lên, xoa nhẹ đỉnh đầu của Tô Lê, khen ngợi: "Làm tốt lắm."
Tô Lê có chút ngại ngùng, mặt đỏ bừng.
Cô gãi gãi mũi: "Chỉ vậy thôi sao? Không lẽ chỉ có lời khen suông?"
Thẩm Mặc nghiêng đầu, nhìn cô với vẻ vô tội.
Tô Lê tiến lại gần, hôn nhẹ lên khóe môi cô: "Thẩm tổng, em đã làm một việc lớn như vậy, chẳng lẽ không có phần thưởng gì thực tế sao?"
"Em muốn phần thưởng à?" Thẩm Mặc xác nhận.
Tô Lê liếm môi: "Tất nhiên rồi!"
Thẩm Mặc lấy điện thoại ra, mở màn hình chuyển khoản rồi đưa cho cô: "Này."
Tô Lê dần quen với cách suy nghĩ thẳng đuột của cô: "Chậc, chỉ là để em tự nhập số tiền à?"
"Ừm." Thẩm Mặc gật đầu, rất hào phóng, "Không cần khách sáo."
"Thật căng thẳng quá." Tô Lê cầm điện thoại, vòng ra ngồi xuống bên cạnh cô, "Chà, đây là lần đầu tiên em ăn cơm mềm đấy, nên nhập bao nhiêu nhỉ?"
Cô làm bộ suy nghĩ nghiêm túc, bối rối do dự trước màn hình.
Thẩm Mặc lại gần, giúp cô đưa ra ý kiến: "Chuyển khoản này có giới hạn đấy."
Tô Lê nhướn mày: "Vậy em nhập luôn số tối đa nhé?"
Thẩm Mặc nghiêng đầu: "Nếu không đủ, có thể chuyển thêm vài lần nữa."
Cô nắm lấy cổ tay của Tô Lê, ngón cái đặt lên mạch đập của cô: "Bao nhiêu lần cũng được."
Tô Lê nhìn cô, cố tình nhập một chuỗi số "9."
"Nhấn "xác nhận" đi." Thấy Tô Lê mãi không chuyển bước tiếp theo, Thẩm Mặc thậm chí còn hướng dẫn từng bước, "Không cần mật khẩu, nhấn vào đây là chuyển tiền rồi.
"Xong rồi có thể tiếp tục chuyển tiếp... ưm..."
Cô chưa kịp nói hết câu thì bị Tô Lê dùng môi chặn lại.
"Вер."
Môi vừa chạm đã tách ra, Thẩm Mặc vẫn chưa kịp phản ứng, chớp mắt nói: "Nếu muốn hôn, phải để chị..."
Tô Lê lại hôn lên môi cô.
Sau đó, cứ mỗi lần Thẩm Mặc định nói câu gì không phù hợp, Tô Lê lại dùng nụ hôn để chặn lời cô.
"Вẹp."
"Mwah!"
"Chut~"
Sau mấy lần như vậy, Thẩm Mặc học khôn, mím chặt môi, chỉ dùng đôi mắt long lanh nhìn cô chăm chú.
Tô Lê rất hài lòng, thưởng cho cô một nụ hôn nhẹ lên trán.
"Chuyển khoản thật là nhàm chán." Cô cắn vào vành tai của Thẩm Mặc, khàn giọng nói: "Em còn muốn thứ khác hơn."
Thẩm Mặc khẽ khàng hỏi: "Cái gì..."
Tô Lê ghé sát vào tai cô, thì thầm vài câu.
Nghe xong, mặt Thẩm Mặc lập tức đỏ bừng.
Cô ngượng ngùng liếc nhìn Tô Lê: "... Như vậy, cũng tính là phần thưởng sao?"
Tô Lê gật đầu: "Tất nhiên rồi."
Cô nâng cằm Thẩm Mặc lên: "Chỉ còn xem Thẩm tổng có sẵn sàng phối hợp hay không thôi."
Thẩm Mặc nhẹ nhàng gật đầu, chăm chú nhìn xuống mấy ngón chân mình, mặt đỏ bừng, ngoan ngoãn đáp lại: "Sẵn sàng."
Tô Lê hít một hơi thật sâu, vui mừng đến mức như thể linh hồn cô đang bay lên khỏi cơ thể, lơ lửng trên tầng mây.
Cô nhanh chóng cầm lấy điện thoại của mình: "Em đặt hàng nhé! Không được nuốt lời đâu!"
Thẩm Mặc cắn môi, ngẩng đầu nhìn cô, rồi lại nhẹ nhàng gật đầu.
Danh sách chương