"Lập tức xin lỗi!" Chương Nhất Bằng vênh váo đắc ý, càng thêm kiêu ngạo, "Muốn ăn kiện đúng không?"
Hắn vung vẫy cánh tay mình: "Lão tử bây giờ vẫn còn đau đây, mày cứ chờ đi, chúng ta sẽ đi giám định thương tật, lão tử sẽ khiến mày đền đến không còn mảnh quần lót nào."
Tô Lê cuối cùng không nhịn được nữa, tiến lên một cú đấm thẳng vào mặt hắn.
"A-" Chương Nhất Bằng không ngờ cô dám đánh người ngay trước mặt vài nhân viên an ninh, ngã ngồi xuống đất, mặt đầy vẻ không tin nổi, "ĐM, cô điên rồi sao?"
Tô Lê xoa xoa cổ tay.
Cô nheo mắt, nhìn Chương Nhất Bằng với nụ cười "thân thiện": "Đã khiến tôi phải bồi thường, tôi không thể chịu thiệt thòi được." Nói xong, cô lại đá một cú vào chân hắn: "Yên tâm, về khoản bồi thường, tôi sẽ làm cho đúng đắn."
Chương Nhất Bằng đá chân liên tục lùi lại, sợ đến mức run rẩy: "Bảo, bảo vệ! Các người chỉ đứng nhìn thôi à?!"
Thẩm Mặc đã đi đến chỗ nhân viên an ninh, dùng tiếng Anh lưu loát để trao đổi với họ.
Bị khí thế của Thẩm Mặc làm cho khuất phục, cộng thêm việc cả hai người cam đoan sẽ chịu toàn bộ trách nhiệm, nhân viên an ninh rất tinh ý mà chọn cách làm ngơ, chỉ nhắc nhở một câu: "Đừng làm quá mức."
"Đừng lo lắng." Thẩm Mặc nhìn người đàn ông đang nằm trên mặt đất bắt đầu cầu xin, ánh mắt sâu thẳm, "Chúng tôi biết chừng mực."
"Đừng, đừng đánh nữa!" Chương Nhất Bằng nhận ra sự thật, vừa lăn lộn vừa cố chạy trốn, nhưng bị Tô Lê túm lấy cổ áo.
"Nói thật mà nói..." Tô Lê nhìn hắn với ánh mắt ghê tởm, "Mày đúng là mất mặt đến tận nước ngoài rồi."
"Mày, hừ, mày dựa vào cái gì mà nói vậy!" Chương Nhất Bằng run rẩy đáp trả, "Các người chỉ biết nghe lời nói bậy bạ của con đàn bà điên đó, cái gì mà nhẫn chứ, tao căn bản không lấy đồ của các người! Dựa vào cái gì mà đánh tao?!"
"Không liên quan đến nhẫn." Tô Lê nheo mắt lại, "Cách mày đối xử với bạn gái đủ khiến người khác buồn nôn rồi!"
Cô kéo hắn từ dưới đất dậy: "Nếu không muốn tiếp tục bị đánh, trước hết đến xin lỗi Thư Hàm đi. Còn về chuyện giữa chúng ta, mày muốn bồi thường ra sao, tao đều sẵn sàng."
"Hu hu hu-" Chương Nhất Bằng khóc lóc thảm thiết.
Hắn bị kéo đến trước mặt Thư Hàm, mở miệng lại nói: "Lão tử ngay từ đầu không nên đưa cô ra ngoài du lịch, cô chỉ biết đứng nhìn lão tử bị đánh thôi à?"
Cô gái đã không còn muốn tiếp tục cãi nhau với hắn.
Cô mệt mỏi lắc đầu: "Chương Nhất Bằng, chúng ta kết thúc rồi."
"Câu này nên để lão tử nói!" Chương Nhất Bằng gào lên, "Cô còn tư cách gì làm bạn gái của tôi! Lão tử muốn đá cô!"
Tô Lê đẩy hắn một cái: "Yên lặng lại!"
Cô nhắc nhở: "Tao bảo mày qua đây là để xin lỗi người ta, không phải nói cứng đâu!"
Chương Nhất Bằng nghiến răng.
Hắn đối mặt với một Alpha như Tô Lê không dám làm càn, nhưng điều đó không có nghĩa hắn sẵn lòng cúi đầu trước một cô gái yếu hơn mình, vì thế tiếp tục im lặng không mở miệng.
"Không cần đâu Tô Lê." Thư Hàm gượng cười, "Tôi không cần lời xin lỗi của loại cặn bã này, chuyến du lịch này giúp tôi nhìn rõ một con người, với tôi đã là quá đủ rồi."
Cô nhìn Chương Nhất Bằng: "Phải rồi, chiếc đồng hồ cơ tôi tặng anh trước đây thì sao? Anh có mang theo không? "Những thứ khác tôi không tính, nhưng đồng hồ là quà đính hôn, giờ chúng ta chấm dứt rồi, anh trả lại tôi chiếc đồng hồ đó."
"Mày, mày..." Chương Nhất Bằng tái mặt ngay lập tức, "Đồ của mày tặng tao, dựa vào cái gì mà đòi lại?!"
Thư Hàm không thèm đôi co, trực tiếp thò tay vào túi hắn.
"Cút ra!" Chương Nhất Bằng đột nhiên giãy giụa kịch liệt, "Đừng chạm vào tao!!!"
Tô Lê không kịp đề phòng, suýt nữa bị hắn thoát ra. Cô cau mày, tiếp tục giữ chặt, Chương Nhất Bằng hét lên đau đớn, rồi lại ngoan ngoãn xẹp xuống.
"Ơ......" Thư Hàm đang lục tìm trong túi hắn bỗng nhíu mày.
Khoảnh khắc tiếp theo, cô rút tay ra, ngón trỏ và ngón cái rõ ràng đang cầm một vật tròn.
Không xa đó, ánh lửa bập bùng, ánh sáng từ ngọn lửa rọi lên vật nhỏ đó, phản chiếu ánh bạc lấp lánh.
Mắt Tô Lê lập tức mở to.
Cô ném Chương Nhất Bằng sang một bên, không kìm được mà vội vàng nhận lấy chiếc nhẫn nhỏ từ tay Thư Hàm, lật qua lật lại xác nhận nhiều lần, rồi giơ cao chiếc nhẫn, khẳng định chắc chắn: "Đây chính là chiếc nhẫn kim cương chúng tôi đã mất mấy ngày trước!"
Chiếc nhẫn bạc trắng khảm viên kim cương thật có giá trị bảy chữ số, thiết kế tinh tế đơn giản, được làm riêng theo kích cỡ ngón tay áp út của Thẩm Mặc.
Thẩm Mặc lập tức chạy đến.
Tô Lê đưa chiếc nhẫn đến trước mặt cô: "Nhìn này!"
Tâm trạng tìm lại được đồ đã mất khiến Thẩm Mặc, người luôn lạnh lùng, nhất thời đỏ hoe mắt, cô siết chặt chiếc nhẫn trong tay, sợ rằng vật nhỏ này sẽ lại rời khỏi mình.
"Đã tìm lại được rồi." Cô ngước mắt nhìn Tô Lê, ánh mắt long lanh, "Cuối cùng cũng đã tìm lại được!"
Tô Lê kích động ôm chầm lấy cô: "Phải, đã tìm lại được rồi!"
Thư Hàm thở phào nhẹ nhõm: "Tốt quá rồi..."
Cô nhìn Chương Nhất Bằng đang nằm im không dám lên tiếng: "Từ sau khi về từ hang động, anh cố ý tránh mọi người, đáng lẽ tôi phải nhận ra anh đang che giấu điều gì rồi!"
"Tao, tao......" Chương Nhất Bằng lắp bắp không nói được lời nào.
Tô Lê cuối cùng cũng xả được cơn giận, cô buông Thẩm Mặc ra rồi bước đến trước mặt hắn: "Bây giờ nhân chứng vật chứng đều có đủ, mày còn gì muốn nói không?
"Chương tiên sinh, tôi phải nhắc nhở anh, ăn trộm tài sản của người khác là phạm pháp đấy!"
"Tôi, không phải tôi ăn trộm!" Chương Nhất Bằng hoảng loạn, "Vật, vật rõ ràng là tôi nhặt được, làm sao tôi biết chiếc nhẫn là của các người?
"Trên đó có ghi tên các người sao? Thật nực cười!"
Tô Lê lạnh lùng nói: "Xem ra mày đúng là không thấy quan tài không đổ lệ."
Thẩm Mặc kéo cô lại từ phía sau.
Tô Lê quay đầu: "Ừm?"
Thẩm Mặc lắc đầu.
Cô giơ giơ chiếc điện thoại trong tay: "Tôi đã liên lạc với bạn bè ở gần đây, để luật sư chuyên nghiệp xử lý việc này. Họ sẽ thay mặt chúng ta khởi kiện người này."
Tô Lê nghe vậy, sắc mặt lập tức giãn ra: "Được."
Tìm lại được chiếc nhẫn, tâm trạng của Thẩm Mặc rất tốt. Cô mỉm cười, nhẹ giọng hỏi: "Có đi dự tiệc lửa trại không? Không đi nữa thì sắp kết thúc rồi."
Bên bờ biển, lửa trại đang bập bùng, đám đông vây quanh ánh lửa nhảy múa vui vẻ, như quên đi mọi phiền muộn.
Tô Lê mỉm cười.
Cô thân mật giúp Thẩm Mặc vén lọn tóc bên má ra sau tai: "Được thôi, nếu cô muốn đi, chúng ta sẽ cùng đi."
Thẩm Mặc ngước lên nhìn cô, khẽ gật đầu.
Chương Nhất Bằng cuối cùng cũng nhận ra vấn đề nghiêm trọng, bắt đầu không còn giữ thể diện mà cầu xin tha thứ, nhưng đã không thể cứu vãn bất cứ điều gì.
"Thật ra, nếu ngay từ đầu khi Thư Hàm nói ra chuyện đó, anh thành thật đưa đồ ra, có lẽ chúng tôi còn cho anh một chút đền bù." Câu cuối cùng Tô Lê nói với anh là: "Nhưng bây giờ, không còn cơ hội nữa, tất cả đều là anh tự chuốc lấy."
Nói xong, cô tự nhiên vòng tay qua vai Thẩm Mặc.
Hai người mỉm cười nhìn nhau, tạm biệt Thư Hàm muốn trở về phòng nghỉ ngơi, rồi cùng nhau bước về phía khu vực đốt lửa trại nhộn nhịp.
Ngọn lửa bùng cháy, âm nhạc rộn ràng, đêm nay không hề bị ảnh hưởng bởi màn kịch nhỏ vừa rồi.
Tô Lê dẫn Thẩm Mặc nhảy múa giữa đám đông, khi cô giơ tay lên, Thẩm Mặc liền phối hợp xoay một vòng, sau đó bật cười ngã vào lòng cô.
Cát ướt dính vào chân, Thẩm Mặc tùy hứng đá đôi giày ra, để chân trần dẫm lên bãi cát mềm mại.
Tô Lê thấy buồn cười, nâng chân lên nhẹ nhàng cọ vào mắt cá chân cô.
Xung quanh tiếng người huyên náo, cô phải ghé sát tai Thẩm Mặc mới có thể chắc rằng giọng mình sẽ được nghe thấy: "Có lạnh quá không?"
Thẩm Mặc lắc đầu.
"Rất thoải mái." Cô hét to, tiếng nói gần như bị lấn át bởi tiếng hò reo vang dội, "Cô cũng thử đi!"
Tô Lê nghe loáng thoáng, cười rồi cũng cởi giày ra.
Vừa đứng vững lại, chân Thẩm Mặc đã duỗi ra, đạp lên mu bàn chân cô, cát mịn cọ xát vào da thịt cô.
Cảm giác này thật kỳ lạ, Tô Lê nheo mắt, đưa tay đỡ lấy vai Thẩm Mặc.
Đúng lúc đó, một đợt sóng nhỏ ào tới, nước biển mát lạnh ngập qua mắt cá chân hai người, cuốn đi một lớp cát.
"A!" Thẩm Mặc kêu lên một tiếng, hai tay ôm lấy cổ Tô Lê, cả người treo trên người cô, hai chân vung vẩy trong không trung.
Cơ thể mềm mại ôm chặt trong lòng, Tô Lê thoáng mất tập trung.
Sau khi tỉnh táo lại, cô vội vàng ôm lấy eo Thẩm Mặc giúp cô giữ thăng bằng.
"...Ướt rồi." Thẩm Mặc khẽ nói.
Âm nhạc và tiếng hò reo đập vào màng nhĩ, Tô Lê không nghe rõ cô nói gì: "Cái gì?"
Thẩm Mặc bèn cúi đầu ghé sát tai cô.
Trong một khoảnh khắc, Tô Lê cảm nhận rõ ràng đôi môi cô lướt qua vành tai mình.
"Tôi nói..." Thẩm Mặc mở lời, giọng thấp trầm nhưng có chút nũng nịu, "Chân tôi ướt hết rồi!"
"...Ừm." Tô Lê gật đầu.
Cô nâng Thẩm Mặc lên cao hơn: "Như vậy sẽ không bị ngập nước nữa."
Thẩm Mặc cúi đầu nhìn cô, mười ngón tay luồn vào tóc cô.
Cô gọi tên Tô Lê, giọng nói theo gió bay đi, cuối cùng tan biến vào ngọn lửa, chỉ còn chút hơi ấm truyền vào tai Tô Lê, tê dại nhưng nghe không rõ.
Tô Lê ngẩng đầu, nhìn thấy đôi môi mỏng của cô khẽ mấp máy.
Sự ồn ào xung quanh như thủy triều rút đi, lúc này cô nhìn Thẩm Mặc, trong lòng và ánh mắt chỉ còn lại những vì sao lấp lánh trong đôi mắt cô.
Dường như cảm nhận được sự thay đổi trong cảm xúc của cô, Thẩm Mặc nâng mặt cô lên, đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa lên má cô.
Muốn hôn cô.
Lúc này, trong đầu Tô Lê chỉ có một ý nghĩ.
Muốn hôn Thẩm Mặc.
Cô hé môi, đầu lưỡi không kiềm chế được mà khẽ thò ra.
Tô Lê nghi ngờ mình đã bị mê hoặc, cô chưa bao giờ khao khát Thẩm Mặc đến vậy, giống như một kẻ đã lang thang rất lâu khao khát một ngụm nước cứu mạng.
Thẩm Mặc từ từ cúi đầu xuống, ngón tay cái xoa nhẹ lên môi cô.
Năm centimet, có thể nghe thấy hơi thở của nhau. Hai centimet, họ có thể cảm nhận được hơi ấm trên cơ thể nhau. Khoảng cách tiếp tục thu hẹp...
"Wow-"
Âm nhạc chuyển sang nhịp trống sôi động hơn, đám đông bắt đầu di chuyển theo chiều kim đồng hồ, vẫy tay, lắc đầu, vui vẻ không thôi.
Tô Lê bị cô bé bên phải đẩy một cái, cô bừng tỉnh, ôm lấy Thẩm Mặc bước về phía bên trái.
Khuôn mặt Thẩm Mặc đỏ ửng một cách đẹp mắt.
Cô dựa vào vai Tô Lê, khẽ giãy giụa: "Để tôi xuống."
Tô Lê nghe rõ.
Cô ghé sát tai đối phương: "Xuống rồi, lỡ chân lại ướt thì sao?"
"Không sao." Thẩm Mặc véo tai cô, lớn tiếng hỏi ngược lại: "Cô ôm tôi, không mệt sao?"
Tô Lê lắc đầu mạnh mẽ.
Cô siết chặt tay, xoay người một vòng chứng minh mình không nói dối.
"Hahaha -" Thẩm Mặc cười ngả nghiêng trong vòng tay cô, đôi môi trong lúc rung chuyển chạm vào má, vào vành tai Tô Lê.
Sau khi miễn cưỡng ổn định lại, cô thử đặt chân xuống, dẫm lên mu bàn chân Tô Lê.
Cảm giác làn da mềm mịn hoàn toàn khác biệt so với cát, cô vô thức cuộn ngón chân lại, cảm thấy vừa mới lạ vừa thỏa mãn khi nhìn xuống.
Cô ngẩng đầu hỏi: "Có đau không?"
"Không đau." Tô Lê ôm eo cô, nhấc cô lên một chút.
Thẩm Mặc hài lòng gật đầu.
Cả bài nhạc này, cô đều dẫm lên mu bàn chân Tô Lê tham gia cuộc vui.
Tô Lê nghi ngờ cô coi mình như một phương tiện nào đó, giống như một chiếc thuyền nhỏ có thể chèo đi, hai người trong ánh lửa và dòng người lướt sóng mà tiến tới. Nhưng cô lại không thể vô tư như một chiếc thuyền, nhiều lần cô siết chặt Thẩm Mặc, chỉ muốn ôm cô vào lòng.
Sự chiếm hữu rõ ràng như vậy không thể che giấu, mỗi lần Thẩm Mặc đều nhìn qua, ánh mắt trong trẻo nhưng trên mặt không biểu lộ cảm xúc cụ thể.
Tô Lê lo lắng rằng dục vọng thô bạo của mình sẽ làm bẩn cô ấy, liền nhắm mắt, vùi mặt vào hõm cổ cô ấy.
Ngay sau đó, mùi xạ hương lạnh lẽo từ cơ thể Thẩm Mặc theo nhịp thở len lỏi vào người cô, lấp đầy những khát khao cằn cỗi.
Cảm giác này không dễ chịu chút nào, giống như phải chịu đựng cả nóng cả lạnh cùng một lúc.
Nhân lúc bài hát kết thúc, Tô Lê ôm cô rời khỏi đám đông, đi ra bên ngoài.
Gió mát mang theo hơi nước thổi qua, Tô Lê hít một hơi thật sâu, đặt Thẩm Mặc xuống, cố gắng trấn tĩnh cơ thể đang rạo rực.
"Không nhảy nữa à?" Thẩm Mặc hỏi.
"Có hơi mệt." Tô Lê không dám nhìn cô, ngẩng đầu nhìn về phía ngọn hải đăng ở xa, "Nghỉ một lát."
"Ừm." Thẩm Mặc lau mồ hôi trên trán.
Cô bước lên một bước, đứng cạnh Tô Lê: "Tôi chưa bao giờ như vậy."
"Ừm?" Tô Lê quay đầu, nhìn lên đỉnh đầu cô.
Sau khi bình tĩnh lại, Thẩm Mặc đỏ mặt, có chút ngượng ngùng, "Có phải tôi quá phóng túng không? Không giống tôi thường ngày chút nào."
Tô Lê nghĩ lại những chuyện kể từ khi quen cô, mỉm cười: "Thật vậy."
Thẩm Mặc hơi cau mày, dường như đang suy nghĩ gì đó, một lúc lâu mới thốt ra một câu: "Thật kỳ lạ."
"Kỳ lạ sao?" Tô Lê nghiêng đầu, "Tôi thấy rất tốt mà, ra ngoài chơi là để thư giãn, càng vui vẻ thì càng xứng đáng với chuyến đi.
"Với lại..."
"Với lại gì?" Thẩm Mặc ngước nhìn cô.
Tô Lê xoa mũi: "Với lại tôi thấy vừa rồi cô trông tốt hơn nhiều so với dáng vẻ lạnh lùng thường ngày..." Cô quay đầu nhìn Thẩm Mặc, táo bạo nói: "Cô nên cười nhiều hơn, cô cười trông rất đẹp."
Thẩm Mặc sững người, rồi cong mắt xác nhận: "Thật sao?"
Tô Lê gật đầu mạnh mẽ.
Thẩm Mặc lại gần cô một chút, cằm gần như chạm vào vai Tô Lê: "Vậy lần sau chúng ta còn đến nữa không?"
"Đến đâu nữa?" Tô Lê chưa phản ứng kịp.
Thẩm Mặc: "Có thể cùng nhau đi hưởng tuần trăng mật không?"
"Tuần trăng mật chỉ có một lần thôi mà." Tô Lê chớp chớp mắt.
Cô hiểu ra ý của Thẩm Mặc: "Ý cô là lần sau cùng nhau đi du lịch?"
Thẩm Mặc gật đầu.
"Đương nhiên." Thốt ra câu này, Tô Lê có chút ngạc nhiên.
Cô nhìn Thẩm Mặc, hỏi: "Cô... cô còn muốn ra ngoài chơi cùng tôi sao?"
"Ừm." Ngón tay của Thẩm Mặc nhẹ nhàng chạm lên cánh tay của cô.
Ban đầu cô thử chạm khẽ, thấy Tô Lê không có phản ứng gì khác, cô lập tức khoác lấy, ôm chặt cánh tay cô vào lòng.
"Được thôi." Tô Lê khẽ nhếch miệng cười.
Cô cố gắng không để ý đến hành động của Thẩm Mặc, quay đầu nhìn về phía những con sóng: "Chỉ cần cô muốn, bất cứ lúc nào tôi cũng đều có thể."
Một cô bé chú ý đến hai người, ôm một bó hoa tươi mới chạy lại.
Cô bé dồn hết can đảm tiến tới trước mặt hai người, đưa bó hoa trong tay, lắp bắp nói: "Khách... khách ơi, mua một bó hoa tặng chị đẹp này nhé!"
Tô Lê nhìn khuôn mặt rõ ràng là người ngoại quốc của cô bé, ngạc nhiên cười hỏi: "Cô bé biết nói tiếng Trung sao?"
"Một chút thôi." Cô bé ngượng ngùng, "Chỉ biết nói, một chút thôi."
Tô Lê xoa đầu cô bé.0
"Được thôi." Cô chỉ vào Thẩm Mặc bên cạnh, cố tình trêu chọc: "Nhưng cô ấy không phải là chị đẹp của chị đâu nhé."
Cô bé ngơ ngác chớp mắt, cố gắng hiểu lời cô.
Tô Lê cười khúc khích, không muốn tiếp tục làm khó cô bé đáng yêu này, liền đưa tay vào túi tìm tiền mặt.
Ngay giây tiếp theo, cô nghe thấy tiếng cô bé non nớt tiếp tục nói: "Khách ơi, mua một bó hoa tặng... cô vợ đẹp này đi!"
Tô Lê sững sờ, tờ tiền vừa lấy ra bị gió đêm thổi bay.
Cô phản ứng lại, chạy hai bước về phía trước, luống cuống tay chân giơ tay bắt, suýt chút nữa ngã sấp xuống đất.
Cảm thấy bản thân thật lố bịch, lúc quay lại, cô đỏ mặt đến mức gần như muốn nhỏ máu.
Không dám nhìn Thẩm Mặc bên cạnh, cô chăm chú nhìn cô bé trước mặt: "Bó hoa này bao nhiêu tiền?"
"Hai mươi." Cô bé giơ hai ngón tay.
Cô bé không nhận ra sự lúng túng của Tô Lê, sau khi nhận tiền, còn ngây thơ hỏi: "Khách ơi, em nói đúng chứ? Cô ấy có phải là, cô vợ đẹp của chị không?"
Tô Lê đứng sững tại chỗ!
Cô hối hận vô cùng vì vừa nãy đã trêu cô bé, bây giờ câu hỏi của cô bé chẳng khác gì tra tấn cô trên ngọn lửa!
"Cô ấy quả thật là đẹp..."
Hai chữ phía sau cô lắp bắp mãi, không thể nào thốt ra.
Thẩm Mặc là vợ cô sao? Có lẽ vậy.
Nhưng hai người chỉ là hôn nhân thương mại, đúng không? Cô thực sự có thể dùng từ này để nói về Thẩm Mặc sao?
Cô bé sốt ruột, thấy cô không nói tiếp, liền mở miệng tiếp lời: "Cô vợ đẹp!"
"Phải, phải." Tô Lê cảm thấy nếu nói thêm nữa thì mình sẽ thực sự không chịu nổi.
Cô mỉm cười ngượng ngùng với cô bé: "Em thông minh lắm. Mau về nhà đi, chắc chắn ba mẹ em đang nhớ em rồi."
"OK, bye~" Cô bé gật đầu, sau khi nhận tiền liền vui vẻ chạy đi.
Tô Lê thở phào nhẹ nhõm.
Cúi đầu xuống, cô mới phát hiện mình vẫn đang cầm một bó hoa tươi lớn. Nghĩ đến lý do mua hoa, cô quay đầu nhìn Thẩm Mặc, phát hiện đối phương cũng đang nhìn mình.
"Khụ." Tô Lê ho hai tiếng, cố gắng dùng giọng điệu bình thản nhất đưa bó hoa ra: "Tặng cô."
"Cảm ơn." Thẩm Mặc nhận lấy, ôm bó hoa vào lòng.
Cô nhẹ nhàng vuốt ve những cánh hoa mềm mại, bất chợt mỉm cười rạng rỡ: "Đây là lần đầu tiên tôi nhận được hoa."
Tô Lê chớp mắt, theo phản xạ phủ nhận: "Sao có thể chứ?"
Cô quan sát biểu cảm của Thẩm Mặc: "Cô tài giỏi như vậy, chắc hẳn những người muốn tặng hoa cho cô xếp thành hàng dài rồi chứ?"
"Hình như có." Thẩm Mặc chìm vào suy tư.
Tô Lê vừa cười vừa nghe cô nói tiếp: "Nhưng tôi đều từ chối."
"Hả?" Tô Lê há hốc miệng, "Vậy nên..."
Cô chỉ vào bó hoa trong tay Thẩm Mặc: "Đây thật sự là bó hoa đầu tiên cô nhận được?"
Thẩm Mặc gật đầu: "Đúng vậy."
Tô Lê không kiềm chế được mà cười tươi.
Cô không rõ cảm giác trong lòng mình là gì, nhưng không hiểu tại sao, việc trở thành "người đầu tiên tặng hoa" cho Thẩm Mặc lại khiến cô cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Nghĩ một chút, cô đỏ mặt nói: "Tôi thật vinh dự."
Thẩm Mặc mỉm cười, rút một bông hoa từ bó hoa đưa cho cô.
Tô Lê nhận lấy.
Cô có chút ngại ngùng, thậm chí cảm nhận được tai mình đang dần nóng lên.
Sóng biển nhẹ nhàng, mang theo cả bầu trời đầy sao lấp lánh dưới chân hai người. Cô nhìn Thẩm Mặc, bất giác nói ra cảm xúc chân thật nhất từ đáy lòng: "Chúng ta như đang yêu nhau thật ấy."
Nói xong, ngay cả cô cũng cảm thấy ngạc nhiên.
Thẩm Mặc khẽ nhíu mày.
Tô Lê nghĩ rằng lời mình nói khiến cô không vui, liền vội vàng giải thích: "Xin lỗi, ý tôi là..."
"Chẳng lẽ không phải sao?" Thẩm Mặc tiến thêm một bước.
Hắn vung vẫy cánh tay mình: "Lão tử bây giờ vẫn còn đau đây, mày cứ chờ đi, chúng ta sẽ đi giám định thương tật, lão tử sẽ khiến mày đền đến không còn mảnh quần lót nào."
Tô Lê cuối cùng không nhịn được nữa, tiến lên một cú đấm thẳng vào mặt hắn.
"A-" Chương Nhất Bằng không ngờ cô dám đánh người ngay trước mặt vài nhân viên an ninh, ngã ngồi xuống đất, mặt đầy vẻ không tin nổi, "ĐM, cô điên rồi sao?"
Tô Lê xoa xoa cổ tay.
Cô nheo mắt, nhìn Chương Nhất Bằng với nụ cười "thân thiện": "Đã khiến tôi phải bồi thường, tôi không thể chịu thiệt thòi được." Nói xong, cô lại đá một cú vào chân hắn: "Yên tâm, về khoản bồi thường, tôi sẽ làm cho đúng đắn."
Chương Nhất Bằng đá chân liên tục lùi lại, sợ đến mức run rẩy: "Bảo, bảo vệ! Các người chỉ đứng nhìn thôi à?!"
Thẩm Mặc đã đi đến chỗ nhân viên an ninh, dùng tiếng Anh lưu loát để trao đổi với họ.
Bị khí thế của Thẩm Mặc làm cho khuất phục, cộng thêm việc cả hai người cam đoan sẽ chịu toàn bộ trách nhiệm, nhân viên an ninh rất tinh ý mà chọn cách làm ngơ, chỉ nhắc nhở một câu: "Đừng làm quá mức."
"Đừng lo lắng." Thẩm Mặc nhìn người đàn ông đang nằm trên mặt đất bắt đầu cầu xin, ánh mắt sâu thẳm, "Chúng tôi biết chừng mực."
"Đừng, đừng đánh nữa!" Chương Nhất Bằng nhận ra sự thật, vừa lăn lộn vừa cố chạy trốn, nhưng bị Tô Lê túm lấy cổ áo.
"Nói thật mà nói..." Tô Lê nhìn hắn với ánh mắt ghê tởm, "Mày đúng là mất mặt đến tận nước ngoài rồi."
"Mày, hừ, mày dựa vào cái gì mà nói vậy!" Chương Nhất Bằng run rẩy đáp trả, "Các người chỉ biết nghe lời nói bậy bạ của con đàn bà điên đó, cái gì mà nhẫn chứ, tao căn bản không lấy đồ của các người! Dựa vào cái gì mà đánh tao?!"
"Không liên quan đến nhẫn." Tô Lê nheo mắt lại, "Cách mày đối xử với bạn gái đủ khiến người khác buồn nôn rồi!"
Cô kéo hắn từ dưới đất dậy: "Nếu không muốn tiếp tục bị đánh, trước hết đến xin lỗi Thư Hàm đi. Còn về chuyện giữa chúng ta, mày muốn bồi thường ra sao, tao đều sẵn sàng."
"Hu hu hu-" Chương Nhất Bằng khóc lóc thảm thiết.
Hắn bị kéo đến trước mặt Thư Hàm, mở miệng lại nói: "Lão tử ngay từ đầu không nên đưa cô ra ngoài du lịch, cô chỉ biết đứng nhìn lão tử bị đánh thôi à?"
Cô gái đã không còn muốn tiếp tục cãi nhau với hắn.
Cô mệt mỏi lắc đầu: "Chương Nhất Bằng, chúng ta kết thúc rồi."
"Câu này nên để lão tử nói!" Chương Nhất Bằng gào lên, "Cô còn tư cách gì làm bạn gái của tôi! Lão tử muốn đá cô!"
Tô Lê đẩy hắn một cái: "Yên lặng lại!"
Cô nhắc nhở: "Tao bảo mày qua đây là để xin lỗi người ta, không phải nói cứng đâu!"
Chương Nhất Bằng nghiến răng.
Hắn đối mặt với một Alpha như Tô Lê không dám làm càn, nhưng điều đó không có nghĩa hắn sẵn lòng cúi đầu trước một cô gái yếu hơn mình, vì thế tiếp tục im lặng không mở miệng.
"Không cần đâu Tô Lê." Thư Hàm gượng cười, "Tôi không cần lời xin lỗi của loại cặn bã này, chuyến du lịch này giúp tôi nhìn rõ một con người, với tôi đã là quá đủ rồi."
Cô nhìn Chương Nhất Bằng: "Phải rồi, chiếc đồng hồ cơ tôi tặng anh trước đây thì sao? Anh có mang theo không? "Những thứ khác tôi không tính, nhưng đồng hồ là quà đính hôn, giờ chúng ta chấm dứt rồi, anh trả lại tôi chiếc đồng hồ đó."
"Mày, mày..." Chương Nhất Bằng tái mặt ngay lập tức, "Đồ của mày tặng tao, dựa vào cái gì mà đòi lại?!"
Thư Hàm không thèm đôi co, trực tiếp thò tay vào túi hắn.
"Cút ra!" Chương Nhất Bằng đột nhiên giãy giụa kịch liệt, "Đừng chạm vào tao!!!"
Tô Lê không kịp đề phòng, suýt nữa bị hắn thoát ra. Cô cau mày, tiếp tục giữ chặt, Chương Nhất Bằng hét lên đau đớn, rồi lại ngoan ngoãn xẹp xuống.
"Ơ......" Thư Hàm đang lục tìm trong túi hắn bỗng nhíu mày.
Khoảnh khắc tiếp theo, cô rút tay ra, ngón trỏ và ngón cái rõ ràng đang cầm một vật tròn.
Không xa đó, ánh lửa bập bùng, ánh sáng từ ngọn lửa rọi lên vật nhỏ đó, phản chiếu ánh bạc lấp lánh.
Mắt Tô Lê lập tức mở to.
Cô ném Chương Nhất Bằng sang một bên, không kìm được mà vội vàng nhận lấy chiếc nhẫn nhỏ từ tay Thư Hàm, lật qua lật lại xác nhận nhiều lần, rồi giơ cao chiếc nhẫn, khẳng định chắc chắn: "Đây chính là chiếc nhẫn kim cương chúng tôi đã mất mấy ngày trước!"
Chiếc nhẫn bạc trắng khảm viên kim cương thật có giá trị bảy chữ số, thiết kế tinh tế đơn giản, được làm riêng theo kích cỡ ngón tay áp út của Thẩm Mặc.
Thẩm Mặc lập tức chạy đến.
Tô Lê đưa chiếc nhẫn đến trước mặt cô: "Nhìn này!"
Tâm trạng tìm lại được đồ đã mất khiến Thẩm Mặc, người luôn lạnh lùng, nhất thời đỏ hoe mắt, cô siết chặt chiếc nhẫn trong tay, sợ rằng vật nhỏ này sẽ lại rời khỏi mình.
"Đã tìm lại được rồi." Cô ngước mắt nhìn Tô Lê, ánh mắt long lanh, "Cuối cùng cũng đã tìm lại được!"
Tô Lê kích động ôm chầm lấy cô: "Phải, đã tìm lại được rồi!"
Thư Hàm thở phào nhẹ nhõm: "Tốt quá rồi..."
Cô nhìn Chương Nhất Bằng đang nằm im không dám lên tiếng: "Từ sau khi về từ hang động, anh cố ý tránh mọi người, đáng lẽ tôi phải nhận ra anh đang che giấu điều gì rồi!"
"Tao, tao......" Chương Nhất Bằng lắp bắp không nói được lời nào.
Tô Lê cuối cùng cũng xả được cơn giận, cô buông Thẩm Mặc ra rồi bước đến trước mặt hắn: "Bây giờ nhân chứng vật chứng đều có đủ, mày còn gì muốn nói không?
"Chương tiên sinh, tôi phải nhắc nhở anh, ăn trộm tài sản của người khác là phạm pháp đấy!"
"Tôi, không phải tôi ăn trộm!" Chương Nhất Bằng hoảng loạn, "Vật, vật rõ ràng là tôi nhặt được, làm sao tôi biết chiếc nhẫn là của các người?
"Trên đó có ghi tên các người sao? Thật nực cười!"
Tô Lê lạnh lùng nói: "Xem ra mày đúng là không thấy quan tài không đổ lệ."
Thẩm Mặc kéo cô lại từ phía sau.
Tô Lê quay đầu: "Ừm?"
Thẩm Mặc lắc đầu.
Cô giơ giơ chiếc điện thoại trong tay: "Tôi đã liên lạc với bạn bè ở gần đây, để luật sư chuyên nghiệp xử lý việc này. Họ sẽ thay mặt chúng ta khởi kiện người này."
Tô Lê nghe vậy, sắc mặt lập tức giãn ra: "Được."
Tìm lại được chiếc nhẫn, tâm trạng của Thẩm Mặc rất tốt. Cô mỉm cười, nhẹ giọng hỏi: "Có đi dự tiệc lửa trại không? Không đi nữa thì sắp kết thúc rồi."
Bên bờ biển, lửa trại đang bập bùng, đám đông vây quanh ánh lửa nhảy múa vui vẻ, như quên đi mọi phiền muộn.
Tô Lê mỉm cười.
Cô thân mật giúp Thẩm Mặc vén lọn tóc bên má ra sau tai: "Được thôi, nếu cô muốn đi, chúng ta sẽ cùng đi."
Thẩm Mặc ngước lên nhìn cô, khẽ gật đầu.
Chương Nhất Bằng cuối cùng cũng nhận ra vấn đề nghiêm trọng, bắt đầu không còn giữ thể diện mà cầu xin tha thứ, nhưng đã không thể cứu vãn bất cứ điều gì.
"Thật ra, nếu ngay từ đầu khi Thư Hàm nói ra chuyện đó, anh thành thật đưa đồ ra, có lẽ chúng tôi còn cho anh một chút đền bù." Câu cuối cùng Tô Lê nói với anh là: "Nhưng bây giờ, không còn cơ hội nữa, tất cả đều là anh tự chuốc lấy."
Nói xong, cô tự nhiên vòng tay qua vai Thẩm Mặc.
Hai người mỉm cười nhìn nhau, tạm biệt Thư Hàm muốn trở về phòng nghỉ ngơi, rồi cùng nhau bước về phía khu vực đốt lửa trại nhộn nhịp.
Ngọn lửa bùng cháy, âm nhạc rộn ràng, đêm nay không hề bị ảnh hưởng bởi màn kịch nhỏ vừa rồi.
Tô Lê dẫn Thẩm Mặc nhảy múa giữa đám đông, khi cô giơ tay lên, Thẩm Mặc liền phối hợp xoay một vòng, sau đó bật cười ngã vào lòng cô.
Cát ướt dính vào chân, Thẩm Mặc tùy hứng đá đôi giày ra, để chân trần dẫm lên bãi cát mềm mại.
Tô Lê thấy buồn cười, nâng chân lên nhẹ nhàng cọ vào mắt cá chân cô.
Xung quanh tiếng người huyên náo, cô phải ghé sát tai Thẩm Mặc mới có thể chắc rằng giọng mình sẽ được nghe thấy: "Có lạnh quá không?"
Thẩm Mặc lắc đầu.
"Rất thoải mái." Cô hét to, tiếng nói gần như bị lấn át bởi tiếng hò reo vang dội, "Cô cũng thử đi!"
Tô Lê nghe loáng thoáng, cười rồi cũng cởi giày ra.
Vừa đứng vững lại, chân Thẩm Mặc đã duỗi ra, đạp lên mu bàn chân cô, cát mịn cọ xát vào da thịt cô.
Cảm giác này thật kỳ lạ, Tô Lê nheo mắt, đưa tay đỡ lấy vai Thẩm Mặc.
Đúng lúc đó, một đợt sóng nhỏ ào tới, nước biển mát lạnh ngập qua mắt cá chân hai người, cuốn đi một lớp cát.
"A!" Thẩm Mặc kêu lên một tiếng, hai tay ôm lấy cổ Tô Lê, cả người treo trên người cô, hai chân vung vẩy trong không trung.
Cơ thể mềm mại ôm chặt trong lòng, Tô Lê thoáng mất tập trung.
Sau khi tỉnh táo lại, cô vội vàng ôm lấy eo Thẩm Mặc giúp cô giữ thăng bằng.
"...Ướt rồi." Thẩm Mặc khẽ nói.
Âm nhạc và tiếng hò reo đập vào màng nhĩ, Tô Lê không nghe rõ cô nói gì: "Cái gì?"
Thẩm Mặc bèn cúi đầu ghé sát tai cô.
Trong một khoảnh khắc, Tô Lê cảm nhận rõ ràng đôi môi cô lướt qua vành tai mình.
"Tôi nói..." Thẩm Mặc mở lời, giọng thấp trầm nhưng có chút nũng nịu, "Chân tôi ướt hết rồi!"
"...Ừm." Tô Lê gật đầu.
Cô nâng Thẩm Mặc lên cao hơn: "Như vậy sẽ không bị ngập nước nữa."
Thẩm Mặc cúi đầu nhìn cô, mười ngón tay luồn vào tóc cô.
Cô gọi tên Tô Lê, giọng nói theo gió bay đi, cuối cùng tan biến vào ngọn lửa, chỉ còn chút hơi ấm truyền vào tai Tô Lê, tê dại nhưng nghe không rõ.
Tô Lê ngẩng đầu, nhìn thấy đôi môi mỏng của cô khẽ mấp máy.
Sự ồn ào xung quanh như thủy triều rút đi, lúc này cô nhìn Thẩm Mặc, trong lòng và ánh mắt chỉ còn lại những vì sao lấp lánh trong đôi mắt cô.
Dường như cảm nhận được sự thay đổi trong cảm xúc của cô, Thẩm Mặc nâng mặt cô lên, đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa lên má cô.
Muốn hôn cô.
Lúc này, trong đầu Tô Lê chỉ có một ý nghĩ.
Muốn hôn Thẩm Mặc.
Cô hé môi, đầu lưỡi không kiềm chế được mà khẽ thò ra.
Tô Lê nghi ngờ mình đã bị mê hoặc, cô chưa bao giờ khao khát Thẩm Mặc đến vậy, giống như một kẻ đã lang thang rất lâu khao khát một ngụm nước cứu mạng.
Thẩm Mặc từ từ cúi đầu xuống, ngón tay cái xoa nhẹ lên môi cô.
Năm centimet, có thể nghe thấy hơi thở của nhau. Hai centimet, họ có thể cảm nhận được hơi ấm trên cơ thể nhau. Khoảng cách tiếp tục thu hẹp...
"Wow-"
Âm nhạc chuyển sang nhịp trống sôi động hơn, đám đông bắt đầu di chuyển theo chiều kim đồng hồ, vẫy tay, lắc đầu, vui vẻ không thôi.
Tô Lê bị cô bé bên phải đẩy một cái, cô bừng tỉnh, ôm lấy Thẩm Mặc bước về phía bên trái.
Khuôn mặt Thẩm Mặc đỏ ửng một cách đẹp mắt.
Cô dựa vào vai Tô Lê, khẽ giãy giụa: "Để tôi xuống."
Tô Lê nghe rõ.
Cô ghé sát tai đối phương: "Xuống rồi, lỡ chân lại ướt thì sao?"
"Không sao." Thẩm Mặc véo tai cô, lớn tiếng hỏi ngược lại: "Cô ôm tôi, không mệt sao?"
Tô Lê lắc đầu mạnh mẽ.
Cô siết chặt tay, xoay người một vòng chứng minh mình không nói dối.
"Hahaha -" Thẩm Mặc cười ngả nghiêng trong vòng tay cô, đôi môi trong lúc rung chuyển chạm vào má, vào vành tai Tô Lê.
Sau khi miễn cưỡng ổn định lại, cô thử đặt chân xuống, dẫm lên mu bàn chân Tô Lê.
Cảm giác làn da mềm mịn hoàn toàn khác biệt so với cát, cô vô thức cuộn ngón chân lại, cảm thấy vừa mới lạ vừa thỏa mãn khi nhìn xuống.
Cô ngẩng đầu hỏi: "Có đau không?"
"Không đau." Tô Lê ôm eo cô, nhấc cô lên một chút.
Thẩm Mặc hài lòng gật đầu.
Cả bài nhạc này, cô đều dẫm lên mu bàn chân Tô Lê tham gia cuộc vui.
Tô Lê nghi ngờ cô coi mình như một phương tiện nào đó, giống như một chiếc thuyền nhỏ có thể chèo đi, hai người trong ánh lửa và dòng người lướt sóng mà tiến tới. Nhưng cô lại không thể vô tư như một chiếc thuyền, nhiều lần cô siết chặt Thẩm Mặc, chỉ muốn ôm cô vào lòng.
Sự chiếm hữu rõ ràng như vậy không thể che giấu, mỗi lần Thẩm Mặc đều nhìn qua, ánh mắt trong trẻo nhưng trên mặt không biểu lộ cảm xúc cụ thể.
Tô Lê lo lắng rằng dục vọng thô bạo của mình sẽ làm bẩn cô ấy, liền nhắm mắt, vùi mặt vào hõm cổ cô ấy.
Ngay sau đó, mùi xạ hương lạnh lẽo từ cơ thể Thẩm Mặc theo nhịp thở len lỏi vào người cô, lấp đầy những khát khao cằn cỗi.
Cảm giác này không dễ chịu chút nào, giống như phải chịu đựng cả nóng cả lạnh cùng một lúc.
Nhân lúc bài hát kết thúc, Tô Lê ôm cô rời khỏi đám đông, đi ra bên ngoài.
Gió mát mang theo hơi nước thổi qua, Tô Lê hít một hơi thật sâu, đặt Thẩm Mặc xuống, cố gắng trấn tĩnh cơ thể đang rạo rực.
"Không nhảy nữa à?" Thẩm Mặc hỏi.
"Có hơi mệt." Tô Lê không dám nhìn cô, ngẩng đầu nhìn về phía ngọn hải đăng ở xa, "Nghỉ một lát."
"Ừm." Thẩm Mặc lau mồ hôi trên trán.
Cô bước lên một bước, đứng cạnh Tô Lê: "Tôi chưa bao giờ như vậy."
"Ừm?" Tô Lê quay đầu, nhìn lên đỉnh đầu cô.
Sau khi bình tĩnh lại, Thẩm Mặc đỏ mặt, có chút ngượng ngùng, "Có phải tôi quá phóng túng không? Không giống tôi thường ngày chút nào."
Tô Lê nghĩ lại những chuyện kể từ khi quen cô, mỉm cười: "Thật vậy."
Thẩm Mặc hơi cau mày, dường như đang suy nghĩ gì đó, một lúc lâu mới thốt ra một câu: "Thật kỳ lạ."
"Kỳ lạ sao?" Tô Lê nghiêng đầu, "Tôi thấy rất tốt mà, ra ngoài chơi là để thư giãn, càng vui vẻ thì càng xứng đáng với chuyến đi.
"Với lại..."
"Với lại gì?" Thẩm Mặc ngước nhìn cô.
Tô Lê xoa mũi: "Với lại tôi thấy vừa rồi cô trông tốt hơn nhiều so với dáng vẻ lạnh lùng thường ngày..." Cô quay đầu nhìn Thẩm Mặc, táo bạo nói: "Cô nên cười nhiều hơn, cô cười trông rất đẹp."
Thẩm Mặc sững người, rồi cong mắt xác nhận: "Thật sao?"
Tô Lê gật đầu mạnh mẽ.
Thẩm Mặc lại gần cô một chút, cằm gần như chạm vào vai Tô Lê: "Vậy lần sau chúng ta còn đến nữa không?"
"Đến đâu nữa?" Tô Lê chưa phản ứng kịp.
Thẩm Mặc: "Có thể cùng nhau đi hưởng tuần trăng mật không?"
"Tuần trăng mật chỉ có một lần thôi mà." Tô Lê chớp chớp mắt.
Cô hiểu ra ý của Thẩm Mặc: "Ý cô là lần sau cùng nhau đi du lịch?"
Thẩm Mặc gật đầu.
"Đương nhiên." Thốt ra câu này, Tô Lê có chút ngạc nhiên.
Cô nhìn Thẩm Mặc, hỏi: "Cô... cô còn muốn ra ngoài chơi cùng tôi sao?"
"Ừm." Ngón tay của Thẩm Mặc nhẹ nhàng chạm lên cánh tay của cô.
Ban đầu cô thử chạm khẽ, thấy Tô Lê không có phản ứng gì khác, cô lập tức khoác lấy, ôm chặt cánh tay cô vào lòng.
"Được thôi." Tô Lê khẽ nhếch miệng cười.
Cô cố gắng không để ý đến hành động của Thẩm Mặc, quay đầu nhìn về phía những con sóng: "Chỉ cần cô muốn, bất cứ lúc nào tôi cũng đều có thể."
Một cô bé chú ý đến hai người, ôm một bó hoa tươi mới chạy lại.
Cô bé dồn hết can đảm tiến tới trước mặt hai người, đưa bó hoa trong tay, lắp bắp nói: "Khách... khách ơi, mua một bó hoa tặng chị đẹp này nhé!"
Tô Lê nhìn khuôn mặt rõ ràng là người ngoại quốc của cô bé, ngạc nhiên cười hỏi: "Cô bé biết nói tiếng Trung sao?"
"Một chút thôi." Cô bé ngượng ngùng, "Chỉ biết nói, một chút thôi."
Tô Lê xoa đầu cô bé.0
"Được thôi." Cô chỉ vào Thẩm Mặc bên cạnh, cố tình trêu chọc: "Nhưng cô ấy không phải là chị đẹp của chị đâu nhé."
Cô bé ngơ ngác chớp mắt, cố gắng hiểu lời cô.
Tô Lê cười khúc khích, không muốn tiếp tục làm khó cô bé đáng yêu này, liền đưa tay vào túi tìm tiền mặt.
Ngay giây tiếp theo, cô nghe thấy tiếng cô bé non nớt tiếp tục nói: "Khách ơi, mua một bó hoa tặng... cô vợ đẹp này đi!"
Tô Lê sững sờ, tờ tiền vừa lấy ra bị gió đêm thổi bay.
Cô phản ứng lại, chạy hai bước về phía trước, luống cuống tay chân giơ tay bắt, suýt chút nữa ngã sấp xuống đất.
Cảm thấy bản thân thật lố bịch, lúc quay lại, cô đỏ mặt đến mức gần như muốn nhỏ máu.
Không dám nhìn Thẩm Mặc bên cạnh, cô chăm chú nhìn cô bé trước mặt: "Bó hoa này bao nhiêu tiền?"
"Hai mươi." Cô bé giơ hai ngón tay.
Cô bé không nhận ra sự lúng túng của Tô Lê, sau khi nhận tiền, còn ngây thơ hỏi: "Khách ơi, em nói đúng chứ? Cô ấy có phải là, cô vợ đẹp của chị không?"
Tô Lê đứng sững tại chỗ!
Cô hối hận vô cùng vì vừa nãy đã trêu cô bé, bây giờ câu hỏi của cô bé chẳng khác gì tra tấn cô trên ngọn lửa!
"Cô ấy quả thật là đẹp..."
Hai chữ phía sau cô lắp bắp mãi, không thể nào thốt ra.
Thẩm Mặc là vợ cô sao? Có lẽ vậy.
Nhưng hai người chỉ là hôn nhân thương mại, đúng không? Cô thực sự có thể dùng từ này để nói về Thẩm Mặc sao?
Cô bé sốt ruột, thấy cô không nói tiếp, liền mở miệng tiếp lời: "Cô vợ đẹp!"
"Phải, phải." Tô Lê cảm thấy nếu nói thêm nữa thì mình sẽ thực sự không chịu nổi.
Cô mỉm cười ngượng ngùng với cô bé: "Em thông minh lắm. Mau về nhà đi, chắc chắn ba mẹ em đang nhớ em rồi."
"OK, bye~" Cô bé gật đầu, sau khi nhận tiền liền vui vẻ chạy đi.
Tô Lê thở phào nhẹ nhõm.
Cúi đầu xuống, cô mới phát hiện mình vẫn đang cầm một bó hoa tươi lớn. Nghĩ đến lý do mua hoa, cô quay đầu nhìn Thẩm Mặc, phát hiện đối phương cũng đang nhìn mình.
"Khụ." Tô Lê ho hai tiếng, cố gắng dùng giọng điệu bình thản nhất đưa bó hoa ra: "Tặng cô."
"Cảm ơn." Thẩm Mặc nhận lấy, ôm bó hoa vào lòng.
Cô nhẹ nhàng vuốt ve những cánh hoa mềm mại, bất chợt mỉm cười rạng rỡ: "Đây là lần đầu tiên tôi nhận được hoa."
Tô Lê chớp mắt, theo phản xạ phủ nhận: "Sao có thể chứ?"
Cô quan sát biểu cảm của Thẩm Mặc: "Cô tài giỏi như vậy, chắc hẳn những người muốn tặng hoa cho cô xếp thành hàng dài rồi chứ?"
"Hình như có." Thẩm Mặc chìm vào suy tư.
Tô Lê vừa cười vừa nghe cô nói tiếp: "Nhưng tôi đều từ chối."
"Hả?" Tô Lê há hốc miệng, "Vậy nên..."
Cô chỉ vào bó hoa trong tay Thẩm Mặc: "Đây thật sự là bó hoa đầu tiên cô nhận được?"
Thẩm Mặc gật đầu: "Đúng vậy."
Tô Lê không kiềm chế được mà cười tươi.
Cô không rõ cảm giác trong lòng mình là gì, nhưng không hiểu tại sao, việc trở thành "người đầu tiên tặng hoa" cho Thẩm Mặc lại khiến cô cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Nghĩ một chút, cô đỏ mặt nói: "Tôi thật vinh dự."
Thẩm Mặc mỉm cười, rút một bông hoa từ bó hoa đưa cho cô.
Tô Lê nhận lấy.
Cô có chút ngại ngùng, thậm chí cảm nhận được tai mình đang dần nóng lên.
Sóng biển nhẹ nhàng, mang theo cả bầu trời đầy sao lấp lánh dưới chân hai người. Cô nhìn Thẩm Mặc, bất giác nói ra cảm xúc chân thật nhất từ đáy lòng: "Chúng ta như đang yêu nhau thật ấy."
Nói xong, ngay cả cô cũng cảm thấy ngạc nhiên.
Thẩm Mặc khẽ nhíu mày.
Tô Lê nghĩ rằng lời mình nói khiến cô không vui, liền vội vàng giải thích: "Xin lỗi, ý tôi là..."
"Chẳng lẽ không phải sao?" Thẩm Mặc tiến thêm một bước.
Danh sách chương