Sau khi mở cửa vào nhà, Ôn Du khó tránh lại bị Tống Khiết quở trách một hồi, nhưng bà ta hiển nhiên lười phải phí quá nhiều tâm tư ở trên người con gái nuôi, huống chi Ôn Du càng kém cỏi thì lại càng có thể tôn lên sự nổi bật của con gái bà ta, người mẹ nuôi là bà ta vô tư dâng hiến.


Bà ta chỉ mong sao cô gái này xảy ra sự cố, thế là sau khi càm ràm vài câu liền tiếp tục cắn hạt dưa xem phim truyền hình.Ôn Du không để ý đến bà ta, trực tiếp đi vào trong phòng, ngay lúc cô đang mở quà ra thì lập tức sững sờ.Trong hộp lớn là một chiếc khăn quàng cổ màu nâu nhạt yên lặng nằm trong đó, một chiếc áo len màu hồng và ác khoác màu trắng, thẩm mỹ của thẳng nam điển hình, nhìn từ chất liệu cùng kiểu dáng thì giá cả tuyệt đối không rẻ.Ở trên quần áo đặt một tấm thiệp tiện lợi màu hồng nhạt, chàng trai hiển nhiên muốn nghiêm túc viết chữ đẹp mắt một chút nhưng lại tạo ra một loại rồng bay phượng múa chẳng ra cái gì cả: “Quần áo đã giặt qua, có thể trực tiếp mặc.”Cô cắn môi dưới cười cười, cẩn thận dán nó lên bàn học, lại kìm lòng không được mà nghĩ, sao anh lại thích màu hồng phấn như vậy chứ.*So với Ôn Du thì Hứa Sí có vẻ căng thẳng hơn nhiều.Anh lo lắng không yên trở về nhà, những cái khác cũng không có chạm vào, duy chỉ cầm lấy một chiếc hộp nhỏ màu trắng về phòng ngủ, đang xoắn xuýt hồi lâu sau mới kiềm chế trái tim đang đập thình thịch mở nó ra.Bên trong chứa một bìa quyển sổ da trâu thật dày và một bộ bút trung tính Bách Nhạc, trừ cái đó ra thì không còn thứ khác.

Anh mơ hồ có chút thất vọng, nhưng vẫn không khống chế được vui sướng trong lòng nhẹ nhàng mở nó ra.Khiến anh không nghĩ tới chính là, trên trang bìa lại dùng chữ Khải tinh tế viết một đoạn văn, Hứa Sí nghiêm túc đọc từng chữ một, bất giác như ngừng thở.“Hứa Sí, chào cậu!Thật xin lỗi, tớ không có thứ gì quý giá hơn nữa có thể tặng cho cậu.

Vào ngày sinh nhật của cậu, món quà của tớ chỉ có những đồ dùng chẳng hề quý giá của văn phòng và một trò chơi vượt ải có lẽ không hề thú vị.Đời người tựa như một hồi thăng cấp trôi giạt nhiều người mạo hiểm, mỗi một ngày đều là một đoạn trải nghiệm không thể tưởng tượng được, mỗi một lần rèn luyện đều là một loại trưởng thành khắc cốt ghi tâm.


Tớ có thể làm bạn với cậu đi chung đường chỉ ba năm ngắn ngủi, nhưng cấp ba là thời điểm chúng ta cách khát vọng gần nhất, khả năng vô hạn có thể với tay tới.Cậu đã từng nói với tớ rằng muốn học tập, không biết đó có phải là lời nói dối hay không.

Nhưng nếu như cậu bằng lòng, tớ muốn giúp cậu tạo ra một tương lai tốt đẹp hơn.Hy vọng cuốn sổ này có thể cùng cậu đi qua thời gian học tập gian nan nhất, cũng hy vọng khi cậu nhìn thấy tớ, có thể nhớ đến tớ đã cùng cậu cố gắng.Chuẩn bị sẵn sàng tiến vào trò chơi của tớ chưa?”Anh hít sâu một hơi, lật sang trang kế tiếp.Đầu trang thứ hai vẽ chân dung một cậu bé đang đọc sách, Hứa Sí liếc mắt một cái liền nhận ra đó là nhân vật đại biểu bản thân.“Hứa Sí, xin chào!Hôm nay là ngày đầu tiên cậu bắt đầu học tập, vừa mới bắt đầu thử nghiệm sự vật mới luôn có rất nhiều không vui, nhưng đồng thời cũng có sự mới lạ và niềm vui vô hạn, không biết cậu nghiêng về loại cảm giác nào nhiều hơn?Các bạn của cậu nhất định sẽ cảm thấy khó hiểu đối với sự thay đổi đột ngột của cậu, thật muốn biết cậu sẽ đáp lại bọn họ như thế nào.Viết xuống cuốn sổ ghi chú này sự hiểu biết của hôm nay đi.”Lại lật sang trang khác, nhân vật hoạt hình biến thành bộ dáng của Ôn Du, đỉnh đầu cô đội khăn trùm đầu màu đỏ, trong bong bóng nhỏ bên cạnh viết “cố lên”.“Hứa Sí, xin chào!Hôm nay là ngày thứ hai cậu bắt đầu học tập, không biết dũng khí ban đầu quyết chí tiến lên còn thừa lại bao nhiêu, có bị đề bài làm cho người ta hoa mắt làm cho đầu óc mê muội hay không.


Tất cả chỉ vừa mới khởi bước, gặp phải khó khăn là không thể tránh được, đừng quên là còn có tớ nha.Nhớ đến tìm tớ đặt câu hỏi nhé!”Anh cười cong mắt, bên tai lại lần nữa đỏ lên, tiếp tục hết sức chăm chú nhìn xuống dưới.…“Hứa Sí, xin chào!Hôm nay là ngày thứ một trăm cậu bắt đầu học tập, cuốn sổ đã viết đến phân nửa rồi.Cậu chắc chắn cảm nhận được mệt mỏi và uể oải, đây là chuyện không cách nào tránh khỏi, nên không cần gấp gáp, thử cho bản thân một ngày nghỉ ngắn ngủi đi.Nhìn ngoài cửa sổ xem, hiện tại là mùa gì đấy?Mùa xuân có gió nhẹ lãng mạn đưa đến hương hoa cùng chim hót, cây cối vừa mới nhú chồi non xanh tươi, vạn vật đều mới tinh vả lại còn tràn ngập sức sống; mùa hè có ánh nắng chói chang và đồng cỏ xanh um tuỳ ý thiêu đốt, như vậy sẽ khiến cho tớ nhớ đến cậu; vào mùa thu, cậu có thể nhìn thấy lá rụng bay tán loạn như bươm bướm, còn có các cô gái tìm kiếm lá cây bạch quả trên đường phố thật dài, mặc áo len màu sắc ôn hòa, làn váy bị gió thu phất nhẹ qua như gợn sóng; chờ đến mùa đông, cả thế giới đều là ngân trang tố khoả, một mảnh trắng như tuyết, muốn cùng tớ đắp người tuyết không?(*) Ngân trang tố khoả(银装素裹): có nghĩa là cảnh tuyết ngoài trời sạch đẹp..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện