Editor: Aimee
Hứa Sí nghe nói có người tới tìm mình. Lúc ra khỏi lớp học, cậu thấy Ôn Du đang đứng ngoài hàng lang.
Vì ôm chiếc áo khoác dài màu đen nên nhìn cô có vẻ nhỏ hơn cái áo khoác một chút. Có lẽ là do chờ chán quá, cô cúi đầu nhìn dòng người tấp nập ở khu dạy học phía xa xa, không biết nghĩ gì mà khóe môi lại gợi lên thành một nụ cười.
Bóng đèn trên hành lang lặng lẽ tỏa ra những tia sáng màu trắng ngà, một chút ánh sáng dừng trên khuôn mặt vốn đã trắng bóc của cô. Cộng với chiếc áo màu đen trong lòng, khiến toàn thân cô gái như được phủ bởi một lớp ánh sáng tinh khôi.
Cảm nhận được sau lưng có tiếng bước chân đang từ từ tới gần. Ôn Du đã hiểu ra, cô quay đầu nhìn lại.
“Đồ của cậu đây.”
Vừa nói, cô vừa cầm áo khoác đi đến. Cô rất thận trọng giữ khoảng cách với cậu, tựa như đang sợ cậu vậy. Giọng nói cũng cực kỳ mềm mại, trong không gian ầm ĩ dường như lại càng thêm yếu đuối.
Chắc hẳn là vì tác động của sự việc xảy ra lúc ăn trưa nên cô mới hoảng sợ. Hứa Sí nghĩ ngợi lung tung, không nên để cô ấy thấy thì hơn.
Nghĩ vớ nghĩ vẩn xong cậu lại thấy không thể hiểu nổi, trong lòng khó chịu một hồi, nghẹn một bụng câu hỏi nhưng chẳng nói được lời nào. Không nói không rằng, nhận lấy áo khoác rồi xoay người đi mất.
Ngay lúc quay người lại, cậu mới hối hận sao mình không nói thêm mấy câu.
Tuy nhiên mất mát chỉ là thoáng qua. Đúng lúc khi cậu sắp bước chân vào lớp học, cô gái phía sau dịu dàng gọi giật lại: “Hứa Sí!”
Chỉ hai con chữ nhưng lại như cọng rơm cứu mạng. Trong vòng một nốt nhạc, Hứa Sí vừa dùng môi dằn lại nụ cười không tự chủ được cong lên, vừa quay đầu nhìn về phía cô.
Ôn Du vẫy tay với cậu: “Cậu qua đây đi.”
Hứa Sí cau mày. Cậu là ai cơ chứ, mắc mớ gì phải nghe lời một cô gái không liên quan đến mình, không có uy tín chút nào.
Sau đó, cậu ngoan ngoãn đi tới.
Ôn Du không nói gì, cúi đầu lục lọi trong túi áo đồng phục.
Gió trên hành lang rất lạnh khiến gò má cô gái hơi ửng hồng, chóp mũi cũng biến thành màu hồng nhạt vì cái rét. Một cơn gió thổi qua, hất tung tóc mái thật dài đang nằm chễm chệ trên trán Ôn Du. Cậu nhìn thấy hàng lông mi cô gái rủ xuống, lặng yên như cánh bướm mỏng manh, đổ bóng lên đôi mắt tựa mảnh trăng non.
Lúc này đang là cuối giờ tan học, các lớp trên hành lang đều có tiếng người ồn ào. Bên cạnh cậu tràn ngập tiếng bước chân, tiếng cười và tiếng đọc sách. Nhưng kỳ lạ làm sao, khi Hứa Sí đứng trước mặt cô gái ấy, hết thảy tiếng động đều tan biến, chỉ còn âm thanh sột soạt khi ngón tay thiếu nữ chạm vào quần áo, truyền đến tai cậu mờ ảo tựa hơi thở.
Cô quá tĩnh lặng, dường như có ma lực khiến cậu không thể cưỡng lại được.
“Tặng cậu cái này nè.”
Hứa Sí nhìn xuống, trên bàn tay đang vươn ra của cô có một miếng băng dán cá nhân.
“Mặt của cậu.” Cô nhẹ nhàng chớp mắt, dùng một cái tay khác chỉ vào gò má bên trái của mình, “Chỗ này có một vết máu, có lẽ là vết tích hồi trưa.”
Ngay từ kiếp trước, Ôn Du đã có thói quen mang theo băng dán cá nhân tùy thân. Cô luôn tuân theo khuôn phép cũ nên hầu như không hề bị thương. Chính vì thế, băng dán cá nhân rất ít khi được dùng tới, không ngờ bây giờ lại phát huy công dụng với Hứa Sí.
Nhưng cậu lại không thèm trả lời, chỉ im lặng nhìn bàn tay trắng nõn mảnh dẻ kia. Thoạt nhìn, trông nó thật nhỏ bé. Vì tiết trời quá lạnh nên nó rét đến mức trắng bệch ra, tựa như chỉ cần cậu vươn tay là có thể nắm chặt lấy.
Nghĩ được một nửa lại thầm mắng mình không có tiền đồ, cứng nhắc thu hồi lại tầm mắt.
Thấy Hứa Sí không đưa tay ra nhận, Ôn Du không khỏi thấy xấu hổ. Cậu và đám bạn xấu của cậu đều là những ma vương quậy trời quậy đất, coi chuyện đánh nhau như cơm bữa. Có lẽ đối với cậu, vết thương bé tẹo này còn chẳng đủ gãi ngứa, chỉ là việc nhỏ như râu ria. Chẳng biết có phải cậu đang cảm thấy phiền vì cô chen chân vào việc của người khác không nữa.
“Nếu cậu không cần…”
Lòng tự trọng của cô rất lớn, đang muốn tìm cho mình một bậc thang leo xuống thì lại cảm thấy có một cơn lốc nóng hổi lướt qua lòng bàn tay. Trong chớp mắt, miếng băng dán cá nhân đã biến mất không còn dấu vết.
Hiếm khi nào Hứa Sí chịu cười, cậu lười nhác cong khóe môi với cô, sau đó mở miệng với giọng điệu không thèm để ý: “Tôi nhận.”
Trong tích tắc khi quay người rời khỏi, dường như cậu nghe thấy cô gái phía sau rất lễ phép lại nghiêm túc trả lời: “Không cần cảm ơn đâu.”
Cậu cầm lòng không đặng cúi thấp đầu, nụ cười bên khóe môi cuối cùng cũng chịu nở ra thật rộng. Ở nơi cô gái không nhìn thấy, ngay cả con ngươi chàng trai cũng chứa chan ý cười nhạt nhòa.
“Anh Sí, con nhỏ kia trả áo khoác lại thật hả?”
Nhìn thấy bộ dạng xuân phong đắc ý của Hứa Sí khi quay về lớp học, Sầm Dương có nghĩ cả trăm lần cũng chẳng ra. Cái áo khoác này nhìn sơ qua thì chẳng có gì đặc biệt, sao lại làm anh ấy vui vẻ như thế được nhỉ? Phía sau thậm chí còn một cảnh tượng không thể tưởng tượng nổi nữa. Không biết bá vương nhỏ chưa bao giờ quan tâm đến vết thương này nhặt được một miếng băng cá nhân từ đâu ra, quý trọng nó như cục cưng của mình vậy. Nắm chặt nó trong tay, không cho bất cứ ai nhìn thấy.
Ai thèm giành một miếng băng cá nhân với cậu hả?
…….
So sánh với Hứa Sí thì, tâm trạng lúc này của Ôn Du thật sự không thể nói là tốt được.
Hình như cô bị mất chương trình của một năm học. Cường độ học tập ở trường cấp ba rất lớn, nếu muốn bổ sung những kiến thức còn thiếu trong khi tiếp thu bài học mới thì theo lẽ đương nhiên, đã khó lại càng thêm khó.
Mở sách giáo khoa môn toán ra, những công thức phức tạp dày đặc như đám nòng nọc vậy. Ôn Du đọc hai dòng chữ lớn trên cùng, thầm nghĩ nên lên kế hoạch như thế nào để sắp xếp thật hợp lý trong quãng thời gian sắp tới.
“Này, cậu nhìn kìa, Ôn Du thật sự đang đọc sách đấy!”
“Hề hước thế, bình thường có thấy cậu ta chịu học đâu, thi xong lại giả bộ làm học trò ngoan. Nhưng làm thế thì có ích lợi gì? Thành tích vẫn tệ như vậy thôi.”
“Mình muốn nói là, cậu ta ngu ngốc quá đi. Bản thân nặng mấy ký còn không biết chắc? Về cơ bản, có đọc sách cũng chẳng giúp được đâu. Nếu mình là cậu ta thì mình đã bỏ học từ sớm rồi đi phẫu thuật thẩm mỹ, có khi còn có thể dựa vào vẻ đẹp nhân tạo để kiếm miếng ăn nữa đó.”
“Cũng chỉ có kẻ ngốc như Hạ Tiểu Hàn mới làm bạn thân của cậu ta thôi, loại người nào thì xếp theo nhóm đó à!”
Nghe thấy giọng nói quen thuộc này, cô lập tức biết trong đám đó có Lư Vi Vi, bạn cùng phòng có hiềm khích với nguyên chủ. Kẻ xướng người họa với Lư Vi Vi là cô gái luôn xếp đầu trong top lớp, Tống Noãn Dương.
Bố mẹ bỏ tiền ra cho mấy cô mấy cậu học hành, không phải để các cô cậu học cách xem thường bạn cùng lớp mà phải toàn tâm tập trung học tập thật tốt, các bạn nhỏ nhé. Ôn Du thở dài, nói thế nào đây ta, thật không hổ danh là thế giới của tiểu thuyết ngôn tình học đường, chỗ nào cũng có áp bức, bên cạnh nữ chính lại càng nhiều hơn. Nếu đã không vừa mắt bạn thì họ sẽ lôi một hai cái lý do không biết từ đâu ra để gây khó xử cho bạn.
Cho dù trước đó bọn họ có là học sinh xuất sắc, thiếu niên xấu xa hay thầy giáo hào hoa phong nhã đi chăng nữa, cũng sẽ không có ngoại lệ mà dùng một câu nói để chứng minh IQ và EQ đột nhiên giảm sút của mình.
“Nói về kỹ càng, thì mình rất ổn.”
Ôn Du không muốn trở thành vật hi sinh cho cái giả thiết xàm xí này, bị người khác xem như bánh bao mà nắn bóp. Vì vậy, cô lập tức ngẩng đầu nhìn hai nữ sinh đang không ngừng khua môi múa mép kia. Nhưng vừa mở miệng nói xong cô mới phản ứng lại mình không thể dỗ họ được, chỉ còn cách căng não nói tiếp.
“Mình nghĩ rằng, ở giai đoạn nào của đời người cũng có thể phẫu thuật thẩm mỹ được hết. Nhưng là một học sinh, chúng ta chỉ có ba năm cơ hội nên phải phấn đấu hết mình. Vì vậy, việc mình học hành trong khoảng thời gian này không có gì là không đúng cả. Rốt cuộc vì sao các cậu lại cười nhạo mình thế?”
Giọng nói của cơ thể này vốn rất mềm mại, cộng thêm điệu bộ khi nói chuyện của Ôn Du vừa ôn hòa bình đạm vừa có lễ nghi, khiến việc làm của hai người họ càng thêm vô lễ hơn, “Ngoài ra, vui lòng đừng kéo bạn thân của mình vào bôi nhọ, hành vi đó rất không tôn trọng người khác. Mình nghĩ, hẳn các cậu vẫn còn tí đạo đức cuối cùng của học sinh trung học phổ thông đúng không?”
Lời nói vừa được thốt ra, mấy bạn học xung quanh cười sái cả hàm.
Sắc mặt của Lư Vi Vi và Tống Noãn Dương xanh lè xanh lét. Bọn họ hạ thấp Ôn Du công khai, chỉ đơn giản là muốn làm cô thấy hổ thẹn. Không ngờ cái người bình thường luôn vâng vâng dạ dạ lại lấy lời lẽ chính đáng dạy dỗ họ một phen, dùng giọng điệu dịu dàng nồng ấm để phản bác.
Vốn dĩ trong chuyện này, bọn họ là người sai trước, lời nói của Ôn Du không chê vào đâu được. Họ không tìm được lý do để biện minh, cũng không thể làm trò con bò, kêu lên “Đơn giản là do bọn tôi ghét cậu” giống mấy người đàn bà đanh đá trước mặt nhiều người đang vây xem như thế.
Bắt buộc phải uống bát súp gà [1] “Học hành chăm chỉ, tôn trọng người khác.”
“Amazing good job Tiểu Du!” Tất nhiên, chú cún dính người hàng đầu Hạ Tiểu Hàn đã chuẩn bị ổn thoả, “Mình cũng khó chịu với mấy người đó từ lâu rồi, suốt ngày chỉ biết ríu ra ríu rít. Ai không biết còn tưởng cái lớp này có chim sẻ chui vào ấy chứ.”
“Thật ra cậu còn nói nhiều hơn bọn họ nữa đó.”
“Chị đây là thiếu nữ xinh đẹp nhiệt huyết tràn trề tuổi xuân bất khả chiến bại!”
Ôn Du bị cô nàng chọc ghẹo đến mức cười phì ra tiếng. Trong nguyên tác, để có thể làm bật lên nam chính lạnh lùng độc đoán, tác giả đã vẽ ra một Hạ Tiểu Hàn đáng yêu ngu ngốc phạm phải nhiều lỗi dưới ngòi bút của mình. Chính vì vậy mới dẫn đến việc hình tượng của cô nữ chính này trong mắt độc giả thành như sau: ngoại trừ khuôn mặt ra thì IQ của cô nàng còn bét hơn cả người bình thường.
Nhưng bây giờ khi được tiếp xúc trực tiếp với cô ấy, rốt cuộc Hạ Tiểu Hàn chẳng phải là một nhân vật dùng để làm nền, mà là người bạn thân thật sự của Ôn Du.
Cô ấy hơi ngốc một chút nhưng tâm địa lại rất tốt, nói chuyện thẳng thắn không hề giấu diếm, khiến người khác mến cực kỳ.
“Cậu lại cười nữa rồi! Tiểu Du à, gần đây cậu có vẻ thích cười ghê. Mình nhớ hồi trước cậu rất rất ít khi cười, cười nhiều một tí mới tốt chứ, một nụ cười bằng mười thang thuốc bổ mà. Đúng rồi ha! Cậu trả cái áo khoác kia rồi à?”
Bỗng nhiên Hạ Tiểu Hàn nhớ tới chuyện này, cô nàng ngó cô từ trên xuống dưới một phen như bà mẹ già, “Hứa Sí không làm gì cậu đấy chứ?”
“Cậu ấy có thể làm gì mình nào?” Ôn Du chọt chọt cái trán của cô nàng, “Cậu ấy cũng không tệ lắm đâu, không có hung hăng như những người khác nói, chỉ có điều… hình như hơi khó gần một tí.”
Nhớ đến khuôn mặt tuấn tú luôn lạnh lùng của Hứa Sí mỗi khi đối mặt với mình, Ôn Du cảm thấy rất áp lực.
Là một nữ phản diện biết mình xuất phát từ đâu, cô biết tỏng Hứa Sí rõ ràng không thể có quá nhiều hảo cảm với mình. Nhìn cậu ấy mà xem, không muốn nói chuyện với cô chút nào, né còn không kịp nữa là. Thậm chí bây giờ có lẽ cậu ấy còn hơi ghét cô, nhưng nhiệm vụ giúp cậu ấy nâng cao thành tích lại không thể không hoàn tất.
Ôn Du bất đắc dĩ nhìn thoáng qua cuốn sách toán như sách trời, thầm nhủ bản thân phải chăm chỉ học hành, đường đi còn dài lắm.
—————
*Chú thích:
[1] Súp gà: Một từ ngữ mạng của Trung Quốc, ý nói rằng ‘nếu bạn không làm việc chăm chỉ, bạn sẽ không thành công, nhưng nếu bạn làm việc chăm chỉ, bạn cũng không nhất định sẽ thành công.’ (theo Baidu)
Hứa Sí nghe nói có người tới tìm mình. Lúc ra khỏi lớp học, cậu thấy Ôn Du đang đứng ngoài hàng lang.
Vì ôm chiếc áo khoác dài màu đen nên nhìn cô có vẻ nhỏ hơn cái áo khoác một chút. Có lẽ là do chờ chán quá, cô cúi đầu nhìn dòng người tấp nập ở khu dạy học phía xa xa, không biết nghĩ gì mà khóe môi lại gợi lên thành một nụ cười.
Bóng đèn trên hành lang lặng lẽ tỏa ra những tia sáng màu trắng ngà, một chút ánh sáng dừng trên khuôn mặt vốn đã trắng bóc của cô. Cộng với chiếc áo màu đen trong lòng, khiến toàn thân cô gái như được phủ bởi một lớp ánh sáng tinh khôi.
Cảm nhận được sau lưng có tiếng bước chân đang từ từ tới gần. Ôn Du đã hiểu ra, cô quay đầu nhìn lại.
“Đồ của cậu đây.”
Vừa nói, cô vừa cầm áo khoác đi đến. Cô rất thận trọng giữ khoảng cách với cậu, tựa như đang sợ cậu vậy. Giọng nói cũng cực kỳ mềm mại, trong không gian ầm ĩ dường như lại càng thêm yếu đuối.
Chắc hẳn là vì tác động của sự việc xảy ra lúc ăn trưa nên cô mới hoảng sợ. Hứa Sí nghĩ ngợi lung tung, không nên để cô ấy thấy thì hơn.
Nghĩ vớ nghĩ vẩn xong cậu lại thấy không thể hiểu nổi, trong lòng khó chịu một hồi, nghẹn một bụng câu hỏi nhưng chẳng nói được lời nào. Không nói không rằng, nhận lấy áo khoác rồi xoay người đi mất.
Ngay lúc quay người lại, cậu mới hối hận sao mình không nói thêm mấy câu.
Tuy nhiên mất mát chỉ là thoáng qua. Đúng lúc khi cậu sắp bước chân vào lớp học, cô gái phía sau dịu dàng gọi giật lại: “Hứa Sí!”
Chỉ hai con chữ nhưng lại như cọng rơm cứu mạng. Trong vòng một nốt nhạc, Hứa Sí vừa dùng môi dằn lại nụ cười không tự chủ được cong lên, vừa quay đầu nhìn về phía cô.
Ôn Du vẫy tay với cậu: “Cậu qua đây đi.”
Hứa Sí cau mày. Cậu là ai cơ chứ, mắc mớ gì phải nghe lời một cô gái không liên quan đến mình, không có uy tín chút nào.
Sau đó, cậu ngoan ngoãn đi tới.
Ôn Du không nói gì, cúi đầu lục lọi trong túi áo đồng phục.
Gió trên hành lang rất lạnh khiến gò má cô gái hơi ửng hồng, chóp mũi cũng biến thành màu hồng nhạt vì cái rét. Một cơn gió thổi qua, hất tung tóc mái thật dài đang nằm chễm chệ trên trán Ôn Du. Cậu nhìn thấy hàng lông mi cô gái rủ xuống, lặng yên như cánh bướm mỏng manh, đổ bóng lên đôi mắt tựa mảnh trăng non.
Lúc này đang là cuối giờ tan học, các lớp trên hành lang đều có tiếng người ồn ào. Bên cạnh cậu tràn ngập tiếng bước chân, tiếng cười và tiếng đọc sách. Nhưng kỳ lạ làm sao, khi Hứa Sí đứng trước mặt cô gái ấy, hết thảy tiếng động đều tan biến, chỉ còn âm thanh sột soạt khi ngón tay thiếu nữ chạm vào quần áo, truyền đến tai cậu mờ ảo tựa hơi thở.
Cô quá tĩnh lặng, dường như có ma lực khiến cậu không thể cưỡng lại được.
“Tặng cậu cái này nè.”
Hứa Sí nhìn xuống, trên bàn tay đang vươn ra của cô có một miếng băng dán cá nhân.
“Mặt của cậu.” Cô nhẹ nhàng chớp mắt, dùng một cái tay khác chỉ vào gò má bên trái của mình, “Chỗ này có một vết máu, có lẽ là vết tích hồi trưa.”
Ngay từ kiếp trước, Ôn Du đã có thói quen mang theo băng dán cá nhân tùy thân. Cô luôn tuân theo khuôn phép cũ nên hầu như không hề bị thương. Chính vì thế, băng dán cá nhân rất ít khi được dùng tới, không ngờ bây giờ lại phát huy công dụng với Hứa Sí.
Nhưng cậu lại không thèm trả lời, chỉ im lặng nhìn bàn tay trắng nõn mảnh dẻ kia. Thoạt nhìn, trông nó thật nhỏ bé. Vì tiết trời quá lạnh nên nó rét đến mức trắng bệch ra, tựa như chỉ cần cậu vươn tay là có thể nắm chặt lấy.
Nghĩ được một nửa lại thầm mắng mình không có tiền đồ, cứng nhắc thu hồi lại tầm mắt.
Thấy Hứa Sí không đưa tay ra nhận, Ôn Du không khỏi thấy xấu hổ. Cậu và đám bạn xấu của cậu đều là những ma vương quậy trời quậy đất, coi chuyện đánh nhau như cơm bữa. Có lẽ đối với cậu, vết thương bé tẹo này còn chẳng đủ gãi ngứa, chỉ là việc nhỏ như râu ria. Chẳng biết có phải cậu đang cảm thấy phiền vì cô chen chân vào việc của người khác không nữa.
“Nếu cậu không cần…”
Lòng tự trọng của cô rất lớn, đang muốn tìm cho mình một bậc thang leo xuống thì lại cảm thấy có một cơn lốc nóng hổi lướt qua lòng bàn tay. Trong chớp mắt, miếng băng dán cá nhân đã biến mất không còn dấu vết.
Hiếm khi nào Hứa Sí chịu cười, cậu lười nhác cong khóe môi với cô, sau đó mở miệng với giọng điệu không thèm để ý: “Tôi nhận.”
Trong tích tắc khi quay người rời khỏi, dường như cậu nghe thấy cô gái phía sau rất lễ phép lại nghiêm túc trả lời: “Không cần cảm ơn đâu.”
Cậu cầm lòng không đặng cúi thấp đầu, nụ cười bên khóe môi cuối cùng cũng chịu nở ra thật rộng. Ở nơi cô gái không nhìn thấy, ngay cả con ngươi chàng trai cũng chứa chan ý cười nhạt nhòa.
“Anh Sí, con nhỏ kia trả áo khoác lại thật hả?”
Nhìn thấy bộ dạng xuân phong đắc ý của Hứa Sí khi quay về lớp học, Sầm Dương có nghĩ cả trăm lần cũng chẳng ra. Cái áo khoác này nhìn sơ qua thì chẳng có gì đặc biệt, sao lại làm anh ấy vui vẻ như thế được nhỉ? Phía sau thậm chí còn một cảnh tượng không thể tưởng tượng nổi nữa. Không biết bá vương nhỏ chưa bao giờ quan tâm đến vết thương này nhặt được một miếng băng cá nhân từ đâu ra, quý trọng nó như cục cưng của mình vậy. Nắm chặt nó trong tay, không cho bất cứ ai nhìn thấy.
Ai thèm giành một miếng băng cá nhân với cậu hả?
…….
So sánh với Hứa Sí thì, tâm trạng lúc này của Ôn Du thật sự không thể nói là tốt được.
Hình như cô bị mất chương trình của một năm học. Cường độ học tập ở trường cấp ba rất lớn, nếu muốn bổ sung những kiến thức còn thiếu trong khi tiếp thu bài học mới thì theo lẽ đương nhiên, đã khó lại càng thêm khó.
Mở sách giáo khoa môn toán ra, những công thức phức tạp dày đặc như đám nòng nọc vậy. Ôn Du đọc hai dòng chữ lớn trên cùng, thầm nghĩ nên lên kế hoạch như thế nào để sắp xếp thật hợp lý trong quãng thời gian sắp tới.
“Này, cậu nhìn kìa, Ôn Du thật sự đang đọc sách đấy!”
“Hề hước thế, bình thường có thấy cậu ta chịu học đâu, thi xong lại giả bộ làm học trò ngoan. Nhưng làm thế thì có ích lợi gì? Thành tích vẫn tệ như vậy thôi.”
“Mình muốn nói là, cậu ta ngu ngốc quá đi. Bản thân nặng mấy ký còn không biết chắc? Về cơ bản, có đọc sách cũng chẳng giúp được đâu. Nếu mình là cậu ta thì mình đã bỏ học từ sớm rồi đi phẫu thuật thẩm mỹ, có khi còn có thể dựa vào vẻ đẹp nhân tạo để kiếm miếng ăn nữa đó.”
“Cũng chỉ có kẻ ngốc như Hạ Tiểu Hàn mới làm bạn thân của cậu ta thôi, loại người nào thì xếp theo nhóm đó à!”
Nghe thấy giọng nói quen thuộc này, cô lập tức biết trong đám đó có Lư Vi Vi, bạn cùng phòng có hiềm khích với nguyên chủ. Kẻ xướng người họa với Lư Vi Vi là cô gái luôn xếp đầu trong top lớp, Tống Noãn Dương.
Bố mẹ bỏ tiền ra cho mấy cô mấy cậu học hành, không phải để các cô cậu học cách xem thường bạn cùng lớp mà phải toàn tâm tập trung học tập thật tốt, các bạn nhỏ nhé. Ôn Du thở dài, nói thế nào đây ta, thật không hổ danh là thế giới của tiểu thuyết ngôn tình học đường, chỗ nào cũng có áp bức, bên cạnh nữ chính lại càng nhiều hơn. Nếu đã không vừa mắt bạn thì họ sẽ lôi một hai cái lý do không biết từ đâu ra để gây khó xử cho bạn.
Cho dù trước đó bọn họ có là học sinh xuất sắc, thiếu niên xấu xa hay thầy giáo hào hoa phong nhã đi chăng nữa, cũng sẽ không có ngoại lệ mà dùng một câu nói để chứng minh IQ và EQ đột nhiên giảm sút của mình.
“Nói về kỹ càng, thì mình rất ổn.”
Ôn Du không muốn trở thành vật hi sinh cho cái giả thiết xàm xí này, bị người khác xem như bánh bao mà nắn bóp. Vì vậy, cô lập tức ngẩng đầu nhìn hai nữ sinh đang không ngừng khua môi múa mép kia. Nhưng vừa mở miệng nói xong cô mới phản ứng lại mình không thể dỗ họ được, chỉ còn cách căng não nói tiếp.
“Mình nghĩ rằng, ở giai đoạn nào của đời người cũng có thể phẫu thuật thẩm mỹ được hết. Nhưng là một học sinh, chúng ta chỉ có ba năm cơ hội nên phải phấn đấu hết mình. Vì vậy, việc mình học hành trong khoảng thời gian này không có gì là không đúng cả. Rốt cuộc vì sao các cậu lại cười nhạo mình thế?”
Giọng nói của cơ thể này vốn rất mềm mại, cộng thêm điệu bộ khi nói chuyện của Ôn Du vừa ôn hòa bình đạm vừa có lễ nghi, khiến việc làm của hai người họ càng thêm vô lễ hơn, “Ngoài ra, vui lòng đừng kéo bạn thân của mình vào bôi nhọ, hành vi đó rất không tôn trọng người khác. Mình nghĩ, hẳn các cậu vẫn còn tí đạo đức cuối cùng của học sinh trung học phổ thông đúng không?”
Lời nói vừa được thốt ra, mấy bạn học xung quanh cười sái cả hàm.
Sắc mặt của Lư Vi Vi và Tống Noãn Dương xanh lè xanh lét. Bọn họ hạ thấp Ôn Du công khai, chỉ đơn giản là muốn làm cô thấy hổ thẹn. Không ngờ cái người bình thường luôn vâng vâng dạ dạ lại lấy lời lẽ chính đáng dạy dỗ họ một phen, dùng giọng điệu dịu dàng nồng ấm để phản bác.
Vốn dĩ trong chuyện này, bọn họ là người sai trước, lời nói của Ôn Du không chê vào đâu được. Họ không tìm được lý do để biện minh, cũng không thể làm trò con bò, kêu lên “Đơn giản là do bọn tôi ghét cậu” giống mấy người đàn bà đanh đá trước mặt nhiều người đang vây xem như thế.
Bắt buộc phải uống bát súp gà [1] “Học hành chăm chỉ, tôn trọng người khác.”
“Amazing good job Tiểu Du!” Tất nhiên, chú cún dính người hàng đầu Hạ Tiểu Hàn đã chuẩn bị ổn thoả, “Mình cũng khó chịu với mấy người đó từ lâu rồi, suốt ngày chỉ biết ríu ra ríu rít. Ai không biết còn tưởng cái lớp này có chim sẻ chui vào ấy chứ.”
“Thật ra cậu còn nói nhiều hơn bọn họ nữa đó.”
“Chị đây là thiếu nữ xinh đẹp nhiệt huyết tràn trề tuổi xuân bất khả chiến bại!”
Ôn Du bị cô nàng chọc ghẹo đến mức cười phì ra tiếng. Trong nguyên tác, để có thể làm bật lên nam chính lạnh lùng độc đoán, tác giả đã vẽ ra một Hạ Tiểu Hàn đáng yêu ngu ngốc phạm phải nhiều lỗi dưới ngòi bút của mình. Chính vì vậy mới dẫn đến việc hình tượng của cô nữ chính này trong mắt độc giả thành như sau: ngoại trừ khuôn mặt ra thì IQ của cô nàng còn bét hơn cả người bình thường.
Nhưng bây giờ khi được tiếp xúc trực tiếp với cô ấy, rốt cuộc Hạ Tiểu Hàn chẳng phải là một nhân vật dùng để làm nền, mà là người bạn thân thật sự của Ôn Du.
Cô ấy hơi ngốc một chút nhưng tâm địa lại rất tốt, nói chuyện thẳng thắn không hề giấu diếm, khiến người khác mến cực kỳ.
“Cậu lại cười nữa rồi! Tiểu Du à, gần đây cậu có vẻ thích cười ghê. Mình nhớ hồi trước cậu rất rất ít khi cười, cười nhiều một tí mới tốt chứ, một nụ cười bằng mười thang thuốc bổ mà. Đúng rồi ha! Cậu trả cái áo khoác kia rồi à?”
Bỗng nhiên Hạ Tiểu Hàn nhớ tới chuyện này, cô nàng ngó cô từ trên xuống dưới một phen như bà mẹ già, “Hứa Sí không làm gì cậu đấy chứ?”
“Cậu ấy có thể làm gì mình nào?” Ôn Du chọt chọt cái trán của cô nàng, “Cậu ấy cũng không tệ lắm đâu, không có hung hăng như những người khác nói, chỉ có điều… hình như hơi khó gần một tí.”
Nhớ đến khuôn mặt tuấn tú luôn lạnh lùng của Hứa Sí mỗi khi đối mặt với mình, Ôn Du cảm thấy rất áp lực.
Là một nữ phản diện biết mình xuất phát từ đâu, cô biết tỏng Hứa Sí rõ ràng không thể có quá nhiều hảo cảm với mình. Nhìn cậu ấy mà xem, không muốn nói chuyện với cô chút nào, né còn không kịp nữa là. Thậm chí bây giờ có lẽ cậu ấy còn hơi ghét cô, nhưng nhiệm vụ giúp cậu ấy nâng cao thành tích lại không thể không hoàn tất.
Ôn Du bất đắc dĩ nhìn thoáng qua cuốn sách toán như sách trời, thầm nhủ bản thân phải chăm chỉ học hành, đường đi còn dài lắm.
—————
*Chú thích:
[1] Súp gà: Một từ ngữ mạng của Trung Quốc, ý nói rằng ‘nếu bạn không làm việc chăm chỉ, bạn sẽ không thành công, nhưng nếu bạn làm việc chăm chỉ, bạn cũng không nhất định sẽ thành công.’ (theo Baidu)
Danh sách chương