Editor: Aimee

Nếu một người dồn hết tâm trí làm một điều gì đó, thời gian luôn trôi qua rất nhanh. Khi đi học, Ôn Du cực kỳ chăm chú nghe thầy cô giảng bài, khi tan học, cô tập trung chuẩn bị món quà nhỏ cho Hứa Sí. Cứ như thế, cô trôi thẳng đến cuối tuần.

Quan hệ giữa cô và hai mẹ con nhà này vốn rất nhạt nhẽo, chưa bao giờ nói chuyện quá mười câu một ngày, Ôn Du vội vã làm xong việc nhà rồi nhốt mình trong phòng. Thật ra, sau cái chết của người bố nuôi duy nhất yêu thương cô, mẹ nuôi Tống Khiết từng muốn đuổi cô ra khỏi nhà nhiều lần. Nhưng một là vì vướng bận tâm nguyện của người đã khuất, hai là vì sợ hàng xóm láng giềng sẽ tung tin bậy bạ, phá hỏng thanh danh của bản thân nên đến tận bây giờ, chuyện này vẫn chưa được giải quyết.

Ôn Du đã biết tỏng cốt truyện tiếp theo từ lâu, sớm muộn gì một gia đình giàu có cũng sẽ tới rước cô về nhà, việc duy nhất có thể làm bây giờ là yên lặng chờ thời cơ đến. Cô vừa suy nghĩ lung tung vừa mở ngăn cuối cùng của tủ đầu giường, lấy mặt dây chuyền ngọc bội màu xanh biếc ra.

Mặt dây chuyền được chạm khắc họa tiết hình trăng lưỡi liềm ánh lên sắc trắng tinh khôi, không nhiễm chút bụi trần. Thoạt đầu, trông nó tựa chiếc lá xanh mướt hình giọt lệ, nhìn qua thôi cũng biết giá cả xa xỉ đến nhường nào. Đây cũng chính là lý do khiến Tống Khiết chịu giữ cô lại, chỉ cần là người sáng suốt đều sẽ đoán ra, xuất thân của Ôn Du không hề thấp. Cứ như việc mua vé số dài hạn vậy, chờ một ngày kia cô được người nhà tìm thấy, lúc ấy, bà ta sẽ được thu về một khoảng tiền cảm ơn thật lớn. 

Ngày bé, nguyên chủ đã đeo nó khi cô được nhận về nhà, có thể nói miếng ngọc bội này chính là sợi chỉ đỏ duy nhất, gắn kết cô và bố mẹ ruột lại. Trong nguyên tác, để người nhà có thể tìm ra mình, nguyên chủ phải nhờ cậy nó rất nhiều.

Tai nạn giao thông thảm khốc một năm trước chắc chắn đã mài giũa ý chí của cô, Ôn Du học được cách lẳng lặng nhẫn nhịn, việc cấp bách bây giờ là… 

Cô vươn vai rồi uống một ngụm trà mới pha, đã đồng ý cho Hứa Sí một bất ngờ rồi, cô không thể nuốt lời được.

…….

Thức khuya chiến đấu vất vả buộc Ôn Du phải tới “Bá Tước” với hai quầng thâm mắt gấu trúc.

Với quy tắc nói lời giữ lấy lời, cô không bao giờ đến quá sớm mà cũng chẳng quá muộn, luôn luôn căn đúng thời gian để có mặt. Làm như vậy, vừa không khiến người khác phải áy náy khi cô chờ đợi lâu, cô vừa không phải ôm cái danh thất hứa.

Để không khí thêm phần náo nhiệt, cả hội Hứa Sí đã tới sớm, mua một bàn đầy bia và đồ ăn vặt. Thiếu niên như họ ăn sinh nhật không quan tâm lắm đến bánh kem, đặc biệt là những ai trong cái ‘giới’ này, ăn bánh kem là việc chỉ có con nít và tụi con gái mới làm thôi.

Hứa Sí dựa cả người vào ghế sofa, đôi chân dài đặt lên chiếc bàn bệt, tâm trạng cậu tươi tắn đến lạ thường, tầm mắt cứ mãi dán chặt vào cánh cửa phòng đang đóng kín: “Tao nói rồi đó, hôm nay không được phép hút thuốc ở đây, nghiện quá chịu hết nổi thì phắn qua chỗ khác mà giải quyết.”

“Rồi rồi rồi, em biết tại sao rồi.” Sầm Dương ra chiều đã hiểu, trong khi những người khác vừa than ngắn thở dài vừa chấm hỏi đầy mặt. Như một ông bố già, Sầm Dương kiên nhẫn giải thích với cả bọn, “Bé nữ thần của anh Sí không quen mùi thuốc lá.”

Mọi người ở đây đều có vẻ mặt “Tao hiểu rồi”, cả đám bắt đầu cãi cọ ồn ào.

“Thì ra cậu Hứa cũng yêu con gái nữa hả! Tao còn đang thắc mắc không biết chừng nào anh ấy mới đóng góp cho cái thế giới đang nghiêng về con số 0 này đây.”

“Chắc chắn cô gái đó phải là người đẹp xỉu lên xỉu xuống, tiên nữ như nào mới khiến anh Sí u mê được vậy ta?”

“Bé nữ thần á? Không phải bạn gái hả? Anh Sí cần phải cố gắng hơn nữa rồi.”

Sầm Dương sợ chưa đủ to chuyện, nhân cơ hội bổ sung thêm một câu: “Tí nữa tụi mày nhớ giữ mình một tí, đừng có mà làm cô ấy sợ, trạng thái của anh Sí tao vẫn còn là yêu đơn phương với yêu thầm đó nghen.”

Hiện trường lại càng thêm ầm ĩ, đúng là không phải cái tiệc sinh nhật nữa mà là chiến trường dùng để chọc Hứa Sí rồi. Hứa Sí vừa cười vừa mắng, vành tai bất giác đỏ ửng. Có lẽ Ôn Du cũng sắp đến, cậu nên ra ngoài đón cô thì hơn.

“Cô bạn đó tên là gì thế? Xinh đẹp hơn cả Bạch Lộ luôn sao?” Một người anh em ghé sát vào tai Sầm Dương rồi thì thầm nói nhỏ, “Bạch Lộ mến anh Sí lâu thế còn gì…”

Tính nhiều chuyện của con trai mà nổi lên thì con gái cũng phải cúi đầu chào thua. Cậu bạn đó còn chưa dứt câu thì cửa phòng đã bị ai đó đẩy ra, thân hình cao gầy của Hứa Sí chợt xuất hiện. Cậu cầm một cái hộp nho nhỏ trông có vẻ đơn giản trên tay, dựa cửa nhường đường cho cô gái phía sau. Trong tích tắc, ánh mắt đám người cả phòng đều đổ dồn về phía Ôn Du đang sững sờ ngẩn tò te. 

Trang phục của cô chỉ là chiếc áo khoác màu trắng rất đỗi bình thường, làn tóc đen bóng thuận theo cơ thể mà nằm trên vai, khiến gương mặt trái xoan tinh tế lại thêm phần trắng nõn. Ánh đèn mờ ảo trong phòng bao đều phải nhường bước trước đôi mắt long lanh của cô gái, tựa dải ngân hà mênh mông lượn sóng.

Dù là tay chơi đào hoa bình thường nổi tiếng rất kén chọn thì cũng phải cảm thán một câu: “Trông ngoan vãi!”

Ôn Du không quen lắm với ánh mắt xa lạ đầy vẻ tìm tòi của nhiều người đến thế, cô lặng lẽ nhìn sang Hứa Sí cũng đang trong tình trạng đứng hình như mình, hít sâu một hơi rồi mỉm cười, chào hỏi đơn giản với cả hội: “Chào mọi người.”

Nhìn một cái cũng biết cô thuộc tuýp con nhà gia giáo ngoan ngoãn hiền thục, gần như cả đám trong đây đều là những tay công tử quen cợt nhả không nghề nghiệp, chỉ toàn thấy ánh mắt khinh khỉnh hay sợ hãi của đám đàn em. Ai ngờ, cô gái này không chỉ xinh đẹp mà còn đối xử với họ rất hòa nhã, đám đông vô cùng xúc động kêu gào: “Chị d…… Chị bé qua đây mà ngồi này! Ở chỗ bọn em có khoai tây chiên đấy.”

Sự thay đổi trong giọng nói dí dỏm này rất nhanh, y như đầu lưỡi vừa thắt lại là duỗi ra ngay tức khắc. Ôn Du không nghe rõ cậu ta nói gì, nhưng căn phòng toàn nam sinh tranh nhau nhường chỗ ngồi cho cô thế này, có nhìn ra sao cũng không phải chỗ mà trẻ em nên tới.

Cô cảm thấy buồn cười trước ý nghĩ của mình, khóe môi đột nhiên cong lên. Đám phái mạnh đang còn đơn côi nhìn thấy thì vô cùng ‘gato’. Vừa cười trên nỗi đau người khác vừa nghĩ, đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, nhìn cậu Hứa mà xem, rõ rành rành ra rồi kia kìa.

Hứa Sí chơi với rất ít bạn nữ, phần lớn con gái trong này đều là người yêu của anh em cậu. Thấy người đến là một cô gái nhỏ dễ thương, tất cả đồng loạt vứt bạn trai qua một góc, cười hì hì chào đón Ôn Du. Ôn Du không hề bối rối, cô hòa nhập với bọn họ rất nhanh.

Quà tặng từ những người khác đều bị chất đống trong góc phòng, Hứa Sí không muốn để chiếc hộp của cô dính bụi, cậu vô cùng cẩn thận đặt nó xuống một chiếc ghế còn trống. 

Chó độc thân vạn năm Sầm Dương âm thầm thở dài ngao ngán, đây là người đàn ông bị tình yêu làm mờ con mắt, đối xử với món quà đó cứ như con cái mình vậy, không được rồi không được rồi.

Gần như ai ai cũng đang hát hò vui vẻ, Ôn Du thì bị quấn lấy hỏi đông hỏi tây, bỗng có cái bóng che trước mặt, đầu cô bị ai đó nhẹ nhàng lấy tay chọc chọc: “Muốn hát bài gì không? Tôi giúp cậu nhé.”

Ôn Du bị cận nhẹ, vì ánh đèn trong phòng rất mờ ảo nên cô không rõ sắc mặt của Hứa Sí lúc này. Cô nghĩ ngợi chốc lát rồi nói tên một bài ballad không nổi tiếng lắm.

Thế giới này khá giống với thế giới cô từng sinh sống, Ôn Du không thích nhạc pop ồn ào mà chỉ thích những bản ballad chậm rãi hoặc nhẹ nhàng. Hứa Sí đưa tay ra giấu OK rồi xoay người về phía máy karaoke.

Chân cậu vừa rời khỏi, mấy cô gái bên cạnh lại bắt đầu ồn ào: “Cưng có quan hệ gì với Hứa Sí thế?”

“Sao cưng quen cậu ta được hay vậy?”

“Cưng không biết đó chứ, từ trước đến nay mà có gặp phái nữ ấy, cậu ta toàn trưng cái bản mặt nhăn như khỉ ra thôi, đúng là rất đáng bị độc thân.”

Ôn Du chưa kịp giải thích, một chiếc micro bỗng bị đem đến gần… Hứa Sí đã để bài của cô lên trên cùng rồi.

Đây là lần đầu tiên Ôn Du gặp mọi người nên cô không thể bình tĩnh được. Nhưng Ôn Du nhớ lại việc mình đã từng học piano trong một thời gian dài, diễn đơn ca vào ngày kỉ niệm thành lập trường cô còn có thể lấy được tự tin, làm rất tốt trong cái nhìn chăm chú của khán giả cơ mà. Vì vậy, cô nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng, bắt đầu hát theo giai điệu.

Giọng hát của Ôn Du vừa trong trẻo lại xen lẫn mềm mại, từng câu từng chữ đọc rất rõ ràng và dịu dàng, cộng thêm việc có kiến thức về thanh nhạc khiến bản ballad của cô đượm vẻ trữ tình và càng thêm phần da diết.

Những người trong phòng im lặng ngay tức thì. Cả trai lẫn gái, dù đang đùa giỡn, đang tung xúc xắc hay đang khè nhau thì đều đồng loạt đổ dồn ánh mắt về phía cô. Có ai đó nhỏ giọng hỏi một câu: “Đây không phải là bài hát gốc hả?”

Lực của Ôn Du rất yếu, độ khó của bài hát này lại cao. Gần tới đoạn cuối phải nâng giọng, Ôn Du đành dừng lại rồi lắc đầu nhìn Hứa Sí, ý bảo cô không đủ sức để hát tiếp nữa rồi.

Mọi người còn chưa kịp thoát khỏi ca khúc, tiếng hát Ôn Du đột ngột dừng lại. Khi cả bọn đang muốn cổ vũ cô hát tiếp, chợt một giọng nam trẻ tuổi vừa trầm lại lành lạnh vang lên.

Ôn Du không ngờ Hứa Sí có thể hát một bài chậm như thế này. Cậu sở hữu một giọng ca hay trời sinh, bắt nhịp cũng rất chuẩn, âm thanh đầy quyến rũ vờn quanh bên tai mọi người hòa theo chút mê ly.

Đoạn nhạc kết thúc, những ai có mặt ở đây đều nhìn hai người đăm đăm rồi hoan hô ầm ĩ. Ôn Du không suy nghĩ nhiều như họ, cô cũng cười tươi tắn vỗ tay cho cậu.

Hứa Sí nhìn cô gái gần trong gang tấc, đôi tai không nhịn được phải đỏ lên khi nghĩ đến việc cô vỗ tay vì cậu.

Cuộc vui kết thúc thì trời cũng xẩm tối, dựa theo quy định lúc trước, Hứa Sí vốn sẽ mời đám anh em đến quán bar hoặc chợ đêm, nhưng hôm nay cậu lại cho cả hội tan rã ngay. Cậu không nói rõ nguyên nhân, nhưng những người khác đều đã tường tận hết rồi.

“Chừng nào cậu về?”

Sau khi quen biết Ôn Du, Hứa Sí gần như đã nâng cao trình độ “Vờ như không quan tâm” này lên đến mức thượng thừa. Cậu nói muốn tạo cho cô một bất ngờ, trong lòng đã háo hức hồi hộp từ lâu, rất nóng lòng muốn trông thấy dáng vẻ vui mừng của cô, nhưng cậu cũng lo người ta không thích món quà của cậu.

“Chắc là mười giờ.” Tống Khiết nuôi cô theo chế độ buông thả, chỉ cần không làm ra những chuyện quá khác người thì bà ta chẳng hơi đâu mà để tâm đến. Ôn Du không rõ dụng ý của cậu là gì, hoang mang chớp mắt, “Sao thế?”

“Tôi đã nói muốn tạo cho cậu một bất ngờ rồi mà.” Chàng thiếu niên cười rất tươi, dường như ánh mắt cậu chỉ toàn chứa đầy những ngôi sao be bé. Cậu muốn kéo tay cô theo phản xạ, nhưng vừa nâng lên thì lại vội vàng thả xuống, “Cậu đi theo tôi nhé.”

Ôn Du ngơ ngác theo chân cậu, cả hai đi ra KTV rồi lại đi vào bãi đỗ ngầm. Trong một loạt xe hơi thông thường, bỗng dưng xuất hiện một chiếc motor đen bóng.

Kiểu dáng đơn giản, đầu xe cao rộng phủ đầy lớp sơn lộng lẫy, từ nó toát lên vẻ uy nghiêm lạ kỳ. Ánh mắt Ôn Du khẽ thay đổi, nhẹ nhàng nói: “Harley Davidson [1].”

Hứa Sí vừa ngạc nhiên lại vừa vui vẻ nhìn cô một cái, cậu thực sự không ngờ Ôn Du chỉ nhìn lướt qua thôi cũng phân biệt được nó là loại xe nào. Phần đông phái đẹp đều không rõ về khái niệm xe motor, thường nhầm lẫn với các loại xe máy bình thường khác.

So với Hứa Sí, nội tâm Ôn Du rối ren hơn rất nhiều. Anh hai trước kia của cô cũng có chiếc này, anh thích nhất là chở em gái cưng đi hóng gió bằng nó. Lúc này đây, cảnh còn người mất, nỗi cô đơn không thể không dâng trào.

“Lên xe đi, tôi dẫn cậu đến chỗ này.”

Ôn Du ngoan ngoãn ngồi xuống yên rồi ngẩng lên nhìn cậu: “Mấy món quà trong phòng thì sao?”

“Tôi sẽ bảo tài xế mang chúng về nhà.” Hứa Sí đã lén dặn dò tài xế rồi, cái hộp nhỏ màu trắng nằm một mình trên ghế phải lấy thật cẩn thận.

Suýt chút nữa thì cô quên mất, gia đình Hứa Sí vô cùng giàu, cậu có riêng cho mình một tài xế chuyên nghiệp. Tựa như đang nghĩ ngợi điều gì, Ôn Du gật gù như đã hiểu, chợt một chiếc áo khoác bỗng phủ lên vai cô.

Trên áo khoác không có mùi thuốc lá khiến cô khó chịu, chỉ có mùi hương của chàng thiếu niên là chưa bị bay đi. Chiếc áo cực kỳ to, cứ như bọc cô vào bên trong vậy, cổ áo có lông xù làm gương mặt cô trở nên ngứa ngáy.

Hứa Sí điêu luyện sải bước nhảy lên thân xe, giọng nói cậu còn lấp ló ý cười sảng khoái: “Gió đêm rất lạnh, cậu nhớ giữ chặt lấy đấy.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện