- Chị dâu, xin lỗi!
Ba nam nhân thân cao ráo, tuấn tú xếp thành hàng ngang, cùng lúc cúi đầu xin lỗi.
Trông rất là thành thật.
Doạ Úc Noãn một màn chết khiếp, vì đứng tim!
5 phút trước…
Úc Noãn cùng khoác tay Giang Mạc đi vào trong quán bar Loyal.
Lần đầu cô đi vào bar, cứ tưởng nhạc sẽ xập xình, ồn ào.
Nhưng ở đây khác với cô tưởng tượng.
Đây là quán tư nhân, nói đúng hơn là thuộc sở hữu của bốn vị đại gia Lý Thắng, Giang Mạc, Hoàng Tuấn và Trịnh Nhân.
Họ cùng chung tau hợp tác, tạo dựng nên quán bar Loyal này.
Ở đây nhạc mở rất nhẹ nhàng, như là một quán rượu sang chảnh, loại bỏ yếu tố ồn ào của dân thường.
Mỗi bàn đều được bố trí bộ ghế salon đắc tiền.
Mọi người vào đây thường chỉ để giải bày tâm sự của nhau, cùng nhau thưởng thức những ly rượu, ly cocktail thơm ngon, đặc biệt.
Đi vào vách bên trong, các khu phòng Vip được dàn xếp hai bên lối đi.
Bên trong đặc biệt là cách âm rất tốt, có thêm một quầy karaoke riêng biệt.
Giang Mạc dẫn Úc Noãn đi theo lối cũ quen thuộc của hắn.
Dường như là đi đến phòng Vip dành riêng cho hắn và đám bạn của hắn.
Vừa mở cửa tiến vào, Úc Noãn tận mắt thấy ba nam nhân đứng xếp hàng ngay ngắn, đồng đều cúi đầu xin lỗi cô.
Cô giật mình, lùi về phía sau một nhịp chân.
Giang Mạc nhanh tay đỡ lấy eo nhỏ của cô, đẩy cô đi về phía trước.
Úc Noãn hiểu ý, bọn họ đây là muốn trịnh trọng xin lỗi cô.
Nhưng mà… quá khứ đã xảy ra, có muốn thay đổi hay quên đi cũng rất khó.
Trừ khi họ chưa từng đối xử, hành hạ cô…!
Ánh mắt khó xử, Úc Noãn đảo nhìn ba người đang cúi đầu thành khẩn trước mặt, rồi quay sang nhìn lên Giang Mạc.
Thấy hắn chớp mắt vài cái rồi gật đầu.
Cô thở dài một tiếng, mới miễn cưỡng lên tiếng:
- Được rồi, chuyện đã qua… Đừng nhắc đến nữa!
Ba nam nhân thấy cô không truy cứu, nên có chút lưỡng lự một chút.
Hồi sau mới lên tiếng:
- Cảm ơn chị dâu.
Bầu không khí có chút ngượng nghịu kéo đến, Giang Mạc tiến lên kéo Úc Noãn ngồi xuống ghế salon, sau đó liền nói:
- Chuyện qua rồi thì để cho nó qua, nào, mau ngồi xuống uống vài ly đi.
Lý Thắng, Hoàng Tuấn và Trịnh Nhân như lần đầu bắt được vàng, mừng rỡ ngước lên nhìn Giang Mạc.
Lần đầu tiên thấy Giang Mạc ra mặt giải vây giúp bọn họ.
Có thể nói bọn họ đối với vàng bạc đã quá quen thuộc, nhưng lần này được sự giải vây của Giang Mạc, họ cảm thấy như là bắt được “kho báu” vậy, thứ còn lớn hơn cả vàng cả bạc.
Tất cả ngồi tụ xuống ghế, Trịnh Nhân là người nhỏ tuổi nhất ở đây, anh ta chủ động đứng dậy, rót rượu cho từng người.
Khi dừng đến Úc Noãn, anh ta hướng ly rượu tới trước mặt cô, tỏ ý muốn cụng ly.
Úc Noãn thuận theo, sau đó một hơi uống cạn.
Rất sảng khoái!
Đã lâu rồi cô chưa được nhấp một giọt rượu nào cả.
Chẳng những thế, rượu ở đây chỉ toàn là rượu cực phẩm, lần đầu cô được nếm thử nên rất là phấn khích, bản thân uống nhiều hơn một chút.
Cũng may Giang Mạc ngồi cạnh, sợ cô uống quá mức, đến lúc say gục xuống, chắc chắn mai tỉnh dậy sẽ là một trận đánh kinh điển kéo đến.
Lần lượt tiếp theo là Hoàng Tuấn và Lý Thắng tiếp rượu với Úc Noãn.
Uống khoảng chừng vài ba ly, Úc Noãn đã ngà ngà say.
Giang Mạc giật lấy ly của cô, đặt xuống bàn, sau đó cho người đem cho cô một ly nước giải rượu.
Để cô ngồi im một góc, còn hắn thì quay sang bên đám người Lý Thắng, bắt đầu tâm sự, nói về vấn đề thương trường kinh tế.
Nửa chữ đều không hề nhắc đến người đàn bà Thảo Thanh kia.
Đám anh em bạn bè lâu ngày mới tụ họp lại với nhau.
Ngồi uống rượu tận mấy tiếng đồng hồ, nhưng với họ cứ như là mới mấy phút vậy.
Thời gian trôi rất mau.
Mọi ân oán giữa Lý Thắng và Giang Mạc trước đó cũng được xoá bỏ.
Bây giờ tất cả đều quay về trạng thái bạn bè bằng hữu như cũ.
Cả việc hiềm khích với Úc Noãn trước kia cũng biến mất.
Có trách thì cũng trách chính bọn họ, bản thân ngu ngốc, bị dính lấy sự mê muội đối với Thảo Thanh, khiến cho bản thân càng lúc càng sa ngã, cuối cùng lại làm ra mấy hành động vô pháp vô thiên, vô nghĩ.
…-----------------------------…
Điện thoại của Úc Noãn cài báo thức 23 giờ đêm, khi reo lên, Úc Noãn xoay qua, kéo kéo tay áo của Giang Mạc, báo cho hắn biết giờ đã trễ.
Cô sợ nhóc Dalziel ở nhà thấy ba mẹ về trễ lại trông mong, lại nhớ ngày mai là ngày đi học bình thường của nhóc.
Thế nên hai người phải nên về sớm.
Giang Mạc vốn rất cưng chiều Úc Noãn, nên cô nói gì hắn cũng rắp tâm nghe theo, không một lời phản bác.
Thời tiết về đêm quả thật rất lạnh, không khi se lạnh cuốn cả tòa thành thị chặt chặt chẽ vây quanh.
Chiếc xe hơi đen chạy nhanh như báo đen, xuyên tạc vào bóng đêm của phố xá ngay trên đường cao tốc.
Đèn cột điện cao ngồng ở hai bên, sáng rực nhất giữa đêm, chiếu ánh sáng vào bên trong hộp xe đen nhỏ.
Hình ảnh nam nữ đầy cực phẩm hiện lên.
Giang Mạc chú tâm lái xe, ngón tay thon dài linh hoạt nắm lấy vô lăng.
Lâu lâu hắn mới khẽ liếc mắt sang, ánh nhìn nhu hoà dõi theo khuôn mặt của cô gái nhỏ đang ngà say.
Đầu nhỏ gục lên kính xe, cũng may xe của hắn chuyên tránh những chấn động bên ngoài, ít bị lắc lư.
Nếu không thì đầu nhỏ của Úc Noãn đã sớm bị chảy máu đỏ, hoặc nhẹ thì sưng cục to.
Nhìn thấy Úc Noãn lim dim nhắm mắt, Giang Mạc cười mỉm, đưa một tay qua, vuột nhẹ mái tóc mềm mại được búi gọn của cô.
Hạnh phúc đơn giản yên bình đến lạ…
Nhưng rồi… phía sau vài ba chiếc xe đen hùng hổ lao đến, dường như là đang đuổi theo xe của Giang Mạc.
Phóng rất nhanh!
Giang Mạc nhận thấy điềm xấu, vội vàng chuyển tay lái, lái sang trái rồi sáng phải, nhầm muốn đánh lừa, đẩy các xe ở phía sau.
Có điều đám người này không hề đơn giản, hai bên đường đều có xe tiến tới chặn ở giữa, ở phía sau thì cũng bị chặn lấy.
Giang Mạc chậc một tiếng, chân bắt đầu đạp ga tăng tốc hết cỡ.
Hắn cũng không quên lên tiếng thối thúc, kêu Úc Noãn mau dậy:
- Úc Noãn! Úc Noãn! Em mau dậy đi, có chuyện rồi…
Úc Noãn mơ hồ tỉnh dậy, nhìn trước mắt thấy phố đường mơ hồ, khó nhìn rõ.
Có thể nói là do xe chạy quá mức, đến độ mọi thứ ở bên ngoài không thể kịp nhìn.
Úc Noãn giật mình, rượu trong người cũng bị đánh tan, cô xoay đầu nhìn hai bên xe, rồi nhìn ra phía sau.
Ba chiếc xe đen lạ cố tình chèn ép hai người vào giữa, hiểu rõ vấn đề.
Úc Noãn lục trong túi quần của Giang Mạc, lấy ra điện thoại của hắn.
Theo chỉ dẫn của hắn, cô bấm gọi cho Việt Bân.
Giang Mạc ngồi cạnh bên, sắc mặt đã lạnh đi rất nhiều.
Mắt sắc bén nhìn chằm vào con đường phía trước.
Chân ga hắn đang đè mạnh bỗng dần thả lỏng.
Tốc độ xe chậm đi hẳn.
Úc Noãn khó hiểu nhìn hắn, muốn hỏi nhưng lại thôi, vì cô tin tưởng hắn!
Lúc này hai xe ở hai phía ép sát vào chiếc xe ở giữa.
Khi thấy bọn chúng gần ép sát vào xe của mình, Giang Mạc dứt khoát đạp mạnh chân ga, xe nhanh chóng chạy phóng lên phía trước.
Hai chiếc xe kia không ngoài dự đoạn của hắn, bọn chúng bất ngờ bị mất tay lái, cùng lúc đụng vào nhau.
Một tiếng BÙM vang to, phá vỡ bầu không khí vốn yên tĩnh giữa đêm.
Chỉ con duy nhất chiếc xe ở phía sau vẫn an toàn.
Bọn chúng tiếp tục đuổi theo xe của Giang Mạc.
Không ngờ rằng lần này bọn chúng rút súng ra.
Trực tiếp bắn vào tấm kính phía sau xe của Giang Mạc.
May mà xe đặc biệt có kính chống đạn, nên không xảy ra thương tích.
Giang Mạc nhíu mày, ngăn nhỏ trong xe được hắn nhanh chóng mở ra, từ bên trong rút ra một cây súng nhỏ.
Úc Noãn không biết cầm súng nên không thể giúp gì cho hắn.
Nhưng mà tay lái của cô không tồi.
Tuy mới có bằng lái chưa được một tháng, nhưng cô rất tự tin, sẵn dịp lần này thực tập một chút.
Thế là Úc Noãn trườn người qua, nắm chặt lấy vô lăng, sau đó cùng Giang Mạc thay đổi vị trí.
Hắn biết rằng cô mới có bằng lái, vì lần đó là hắn trực tiếp chở cô đi lấy bằng!
Có điều “đồng vợ đồng chồng, tát biển Đông cũng cạn”, hắn chính là hết mực tin tưởng vào cô.
Trực tiếp cùng cô thay đổi tay lái.
Thay đổi thành công, Giang Mạc mở kính xe, hướng một cánh tay cầm súng ra ngoài, sau đó dứt khoát bắn vào xe ở phía sau.
Cũng giống như xe hắn, xe của bọn chúng cũng được trang bị kính chống đạn.
Vì thế Giang Mạc chuyển hướng, bắn vào bánh xe.
Tay nghề của Giang Mạc quả thật rất tài cao, bắn đâu trúng đó.
Chiếc xe đen phía sau mất phương hướng, lạng sang một bên.
Úc Noãn nhìn kính chiếu hậu ở phía sau, thấy cắt đuôi được bọn chúng, cô đắc ý nhếch mép cười.
Nhưng Giang Mạc thì khác, hắn vẫn cảm nhận được mọi việc chưa kết thúc, bởi kinh nghiệm của hắn trong việc này rất dày đặc.
- Chưa kết thúc đâu!
Úc Noãn ngơ ngác nhìn hắn, hồi sau không ngoài dự liệu của Giang Mạc.
Khi Úc Noãn chạy xe đến ngã tư, vừa chạy qua, thì hai bên đường xuất hiện thêm hai chiếc xe.
Bắt đầu tiếp cuộc truy đuổi đầy gây go.
Úc Noãn chậc một tiếng, nhăn mặt, sau đó gạt cần số ô tô, chân đạp ga hết cỡ phóng nhanh về phía trước.
Giang Mạc thì vẫn chú tâm bắn hạ mấy tên phía sau.
Bây giờ có bắn vào bánh xe của bọn chúng thì cũng vô ích, bọn chúng né rất nhanh.
Đợt này trông rất chuyên nghiệp, khác xa với bọn tầm thường lúc nãy..
Ba nam nhân thân cao ráo, tuấn tú xếp thành hàng ngang, cùng lúc cúi đầu xin lỗi.
Trông rất là thành thật.
Doạ Úc Noãn một màn chết khiếp, vì đứng tim!
5 phút trước…
Úc Noãn cùng khoác tay Giang Mạc đi vào trong quán bar Loyal.
Lần đầu cô đi vào bar, cứ tưởng nhạc sẽ xập xình, ồn ào.
Nhưng ở đây khác với cô tưởng tượng.
Đây là quán tư nhân, nói đúng hơn là thuộc sở hữu của bốn vị đại gia Lý Thắng, Giang Mạc, Hoàng Tuấn và Trịnh Nhân.
Họ cùng chung tau hợp tác, tạo dựng nên quán bar Loyal này.
Ở đây nhạc mở rất nhẹ nhàng, như là một quán rượu sang chảnh, loại bỏ yếu tố ồn ào của dân thường.
Mỗi bàn đều được bố trí bộ ghế salon đắc tiền.
Mọi người vào đây thường chỉ để giải bày tâm sự của nhau, cùng nhau thưởng thức những ly rượu, ly cocktail thơm ngon, đặc biệt.
Đi vào vách bên trong, các khu phòng Vip được dàn xếp hai bên lối đi.
Bên trong đặc biệt là cách âm rất tốt, có thêm một quầy karaoke riêng biệt.
Giang Mạc dẫn Úc Noãn đi theo lối cũ quen thuộc của hắn.
Dường như là đi đến phòng Vip dành riêng cho hắn và đám bạn của hắn.
Vừa mở cửa tiến vào, Úc Noãn tận mắt thấy ba nam nhân đứng xếp hàng ngay ngắn, đồng đều cúi đầu xin lỗi cô.
Cô giật mình, lùi về phía sau một nhịp chân.
Giang Mạc nhanh tay đỡ lấy eo nhỏ của cô, đẩy cô đi về phía trước.
Úc Noãn hiểu ý, bọn họ đây là muốn trịnh trọng xin lỗi cô.
Nhưng mà… quá khứ đã xảy ra, có muốn thay đổi hay quên đi cũng rất khó.
Trừ khi họ chưa từng đối xử, hành hạ cô…!
Ánh mắt khó xử, Úc Noãn đảo nhìn ba người đang cúi đầu thành khẩn trước mặt, rồi quay sang nhìn lên Giang Mạc.
Thấy hắn chớp mắt vài cái rồi gật đầu.
Cô thở dài một tiếng, mới miễn cưỡng lên tiếng:
- Được rồi, chuyện đã qua… Đừng nhắc đến nữa!
Ba nam nhân thấy cô không truy cứu, nên có chút lưỡng lự một chút.
Hồi sau mới lên tiếng:
- Cảm ơn chị dâu.
Bầu không khí có chút ngượng nghịu kéo đến, Giang Mạc tiến lên kéo Úc Noãn ngồi xuống ghế salon, sau đó liền nói:
- Chuyện qua rồi thì để cho nó qua, nào, mau ngồi xuống uống vài ly đi.
Lý Thắng, Hoàng Tuấn và Trịnh Nhân như lần đầu bắt được vàng, mừng rỡ ngước lên nhìn Giang Mạc.
Lần đầu tiên thấy Giang Mạc ra mặt giải vây giúp bọn họ.
Có thể nói bọn họ đối với vàng bạc đã quá quen thuộc, nhưng lần này được sự giải vây của Giang Mạc, họ cảm thấy như là bắt được “kho báu” vậy, thứ còn lớn hơn cả vàng cả bạc.
Tất cả ngồi tụ xuống ghế, Trịnh Nhân là người nhỏ tuổi nhất ở đây, anh ta chủ động đứng dậy, rót rượu cho từng người.
Khi dừng đến Úc Noãn, anh ta hướng ly rượu tới trước mặt cô, tỏ ý muốn cụng ly.
Úc Noãn thuận theo, sau đó một hơi uống cạn.
Rất sảng khoái!
Đã lâu rồi cô chưa được nhấp một giọt rượu nào cả.
Chẳng những thế, rượu ở đây chỉ toàn là rượu cực phẩm, lần đầu cô được nếm thử nên rất là phấn khích, bản thân uống nhiều hơn một chút.
Cũng may Giang Mạc ngồi cạnh, sợ cô uống quá mức, đến lúc say gục xuống, chắc chắn mai tỉnh dậy sẽ là một trận đánh kinh điển kéo đến.
Lần lượt tiếp theo là Hoàng Tuấn và Lý Thắng tiếp rượu với Úc Noãn.
Uống khoảng chừng vài ba ly, Úc Noãn đã ngà ngà say.
Giang Mạc giật lấy ly của cô, đặt xuống bàn, sau đó cho người đem cho cô một ly nước giải rượu.
Để cô ngồi im một góc, còn hắn thì quay sang bên đám người Lý Thắng, bắt đầu tâm sự, nói về vấn đề thương trường kinh tế.
Nửa chữ đều không hề nhắc đến người đàn bà Thảo Thanh kia.
Đám anh em bạn bè lâu ngày mới tụ họp lại với nhau.
Ngồi uống rượu tận mấy tiếng đồng hồ, nhưng với họ cứ như là mới mấy phút vậy.
Thời gian trôi rất mau.
Mọi ân oán giữa Lý Thắng và Giang Mạc trước đó cũng được xoá bỏ.
Bây giờ tất cả đều quay về trạng thái bạn bè bằng hữu như cũ.
Cả việc hiềm khích với Úc Noãn trước kia cũng biến mất.
Có trách thì cũng trách chính bọn họ, bản thân ngu ngốc, bị dính lấy sự mê muội đối với Thảo Thanh, khiến cho bản thân càng lúc càng sa ngã, cuối cùng lại làm ra mấy hành động vô pháp vô thiên, vô nghĩ.
…-----------------------------…
Điện thoại của Úc Noãn cài báo thức 23 giờ đêm, khi reo lên, Úc Noãn xoay qua, kéo kéo tay áo của Giang Mạc, báo cho hắn biết giờ đã trễ.
Cô sợ nhóc Dalziel ở nhà thấy ba mẹ về trễ lại trông mong, lại nhớ ngày mai là ngày đi học bình thường của nhóc.
Thế nên hai người phải nên về sớm.
Giang Mạc vốn rất cưng chiều Úc Noãn, nên cô nói gì hắn cũng rắp tâm nghe theo, không một lời phản bác.
Thời tiết về đêm quả thật rất lạnh, không khi se lạnh cuốn cả tòa thành thị chặt chặt chẽ vây quanh.
Chiếc xe hơi đen chạy nhanh như báo đen, xuyên tạc vào bóng đêm của phố xá ngay trên đường cao tốc.
Đèn cột điện cao ngồng ở hai bên, sáng rực nhất giữa đêm, chiếu ánh sáng vào bên trong hộp xe đen nhỏ.
Hình ảnh nam nữ đầy cực phẩm hiện lên.
Giang Mạc chú tâm lái xe, ngón tay thon dài linh hoạt nắm lấy vô lăng.
Lâu lâu hắn mới khẽ liếc mắt sang, ánh nhìn nhu hoà dõi theo khuôn mặt của cô gái nhỏ đang ngà say.
Đầu nhỏ gục lên kính xe, cũng may xe của hắn chuyên tránh những chấn động bên ngoài, ít bị lắc lư.
Nếu không thì đầu nhỏ của Úc Noãn đã sớm bị chảy máu đỏ, hoặc nhẹ thì sưng cục to.
Nhìn thấy Úc Noãn lim dim nhắm mắt, Giang Mạc cười mỉm, đưa một tay qua, vuột nhẹ mái tóc mềm mại được búi gọn của cô.
Hạnh phúc đơn giản yên bình đến lạ…
Nhưng rồi… phía sau vài ba chiếc xe đen hùng hổ lao đến, dường như là đang đuổi theo xe của Giang Mạc.
Phóng rất nhanh!
Giang Mạc nhận thấy điềm xấu, vội vàng chuyển tay lái, lái sang trái rồi sáng phải, nhầm muốn đánh lừa, đẩy các xe ở phía sau.
Có điều đám người này không hề đơn giản, hai bên đường đều có xe tiến tới chặn ở giữa, ở phía sau thì cũng bị chặn lấy.
Giang Mạc chậc một tiếng, chân bắt đầu đạp ga tăng tốc hết cỡ.
Hắn cũng không quên lên tiếng thối thúc, kêu Úc Noãn mau dậy:
- Úc Noãn! Úc Noãn! Em mau dậy đi, có chuyện rồi…
Úc Noãn mơ hồ tỉnh dậy, nhìn trước mắt thấy phố đường mơ hồ, khó nhìn rõ.
Có thể nói là do xe chạy quá mức, đến độ mọi thứ ở bên ngoài không thể kịp nhìn.
Úc Noãn giật mình, rượu trong người cũng bị đánh tan, cô xoay đầu nhìn hai bên xe, rồi nhìn ra phía sau.
Ba chiếc xe đen lạ cố tình chèn ép hai người vào giữa, hiểu rõ vấn đề.
Úc Noãn lục trong túi quần của Giang Mạc, lấy ra điện thoại của hắn.
Theo chỉ dẫn của hắn, cô bấm gọi cho Việt Bân.
Giang Mạc ngồi cạnh bên, sắc mặt đã lạnh đi rất nhiều.
Mắt sắc bén nhìn chằm vào con đường phía trước.
Chân ga hắn đang đè mạnh bỗng dần thả lỏng.
Tốc độ xe chậm đi hẳn.
Úc Noãn khó hiểu nhìn hắn, muốn hỏi nhưng lại thôi, vì cô tin tưởng hắn!
Lúc này hai xe ở hai phía ép sát vào chiếc xe ở giữa.
Khi thấy bọn chúng gần ép sát vào xe của mình, Giang Mạc dứt khoát đạp mạnh chân ga, xe nhanh chóng chạy phóng lên phía trước.
Hai chiếc xe kia không ngoài dự đoạn của hắn, bọn chúng bất ngờ bị mất tay lái, cùng lúc đụng vào nhau.
Một tiếng BÙM vang to, phá vỡ bầu không khí vốn yên tĩnh giữa đêm.
Chỉ con duy nhất chiếc xe ở phía sau vẫn an toàn.
Bọn chúng tiếp tục đuổi theo xe của Giang Mạc.
Không ngờ rằng lần này bọn chúng rút súng ra.
Trực tiếp bắn vào tấm kính phía sau xe của Giang Mạc.
May mà xe đặc biệt có kính chống đạn, nên không xảy ra thương tích.
Giang Mạc nhíu mày, ngăn nhỏ trong xe được hắn nhanh chóng mở ra, từ bên trong rút ra một cây súng nhỏ.
Úc Noãn không biết cầm súng nên không thể giúp gì cho hắn.
Nhưng mà tay lái của cô không tồi.
Tuy mới có bằng lái chưa được một tháng, nhưng cô rất tự tin, sẵn dịp lần này thực tập một chút.
Thế là Úc Noãn trườn người qua, nắm chặt lấy vô lăng, sau đó cùng Giang Mạc thay đổi vị trí.
Hắn biết rằng cô mới có bằng lái, vì lần đó là hắn trực tiếp chở cô đi lấy bằng!
Có điều “đồng vợ đồng chồng, tát biển Đông cũng cạn”, hắn chính là hết mực tin tưởng vào cô.
Trực tiếp cùng cô thay đổi tay lái.
Thay đổi thành công, Giang Mạc mở kính xe, hướng một cánh tay cầm súng ra ngoài, sau đó dứt khoát bắn vào xe ở phía sau.
Cũng giống như xe hắn, xe của bọn chúng cũng được trang bị kính chống đạn.
Vì thế Giang Mạc chuyển hướng, bắn vào bánh xe.
Tay nghề của Giang Mạc quả thật rất tài cao, bắn đâu trúng đó.
Chiếc xe đen phía sau mất phương hướng, lạng sang một bên.
Úc Noãn nhìn kính chiếu hậu ở phía sau, thấy cắt đuôi được bọn chúng, cô đắc ý nhếch mép cười.
Nhưng Giang Mạc thì khác, hắn vẫn cảm nhận được mọi việc chưa kết thúc, bởi kinh nghiệm của hắn trong việc này rất dày đặc.
- Chưa kết thúc đâu!
Úc Noãn ngơ ngác nhìn hắn, hồi sau không ngoài dự liệu của Giang Mạc.
Khi Úc Noãn chạy xe đến ngã tư, vừa chạy qua, thì hai bên đường xuất hiện thêm hai chiếc xe.
Bắt đầu tiếp cuộc truy đuổi đầy gây go.
Úc Noãn chậc một tiếng, nhăn mặt, sau đó gạt cần số ô tô, chân đạp ga hết cỡ phóng nhanh về phía trước.
Giang Mạc thì vẫn chú tâm bắn hạ mấy tên phía sau.
Bây giờ có bắn vào bánh xe của bọn chúng thì cũng vô ích, bọn chúng né rất nhanh.
Đợt này trông rất chuyên nghiệp, khác xa với bọn tầm thường lúc nãy..
Danh sách chương