Ăn cơm đến một nửa, Hoa Vân Tích mới nhớ ra, hai người đàn ông của nữ chính cùng đi sóng vai với nữ chính? Mọi chuyện tiến triển đến đâu rồi? Công khai luôn sao? Cô gặm bánh mỳ ái muội trộm nhìn ba người, rồi lại suy nghĩ đen tối, rồi lại gặm bánh mỳ ái muội nhìn trộm ba người, rồi lại suy nghĩ đen tối… Mọi chuyện đến nhanh quá, chẳng mấy chốc mà nữ chính sẽ thu đầy hậu cung.

“Này, ăn có cái bánh mỳ mà gặm nãy giờ gặm nát rồi mà chưa nuốt vào hả? Cô định xin một chỗ trong bộ động vật nhè ra nhai lại sao Hoa Vân Tích?” Vân Thiên nhìn hành động của Hoa Vân Tích, ngứa ngáy hai con mắt nãy giờ không nhịn được chen một câu “Cô đang suy nghĩ đến cái gì không trong sáng? Khai mau!”

Hoa Vân Tích nhòm cái bánh mỳ mình gặm trông như cái đống … tự dưng cảm giác mắc ớn nổi lên, cô vất bánh mỳ sang bên cầm sốt sang lên từng ngụm từng ngụm tu không khác gì tu nước lã. Cô muốn ăn nhanh rồi còn đi về!

“Thật kinh tởm, đã nhai lại mà còn có kiểu ăn như heo nái.” Câu này dĩ nhiên là Vân Thiên nói. Hắn lần đầu thấy có người cầm bát sốt vang tu ừng ực như vậy.

Hoa Vân Nhã trong lòng thầm khinh bỉ Hoa Vân Tích. Đúng là xuất thân từ gia đình bần hàn, gen di truyền của loại dân đen thì hành xử cũng thô kệch quê mùa. Cô ta rời khỏi nhà họ Hoa là tốt nhất, nhờ thế đỡ mất mặt nhà họ Hoa.

Vu Dịch cũng không khỏi nhăn mặt khi nhìn hành động của Hoa Vân Tích, nhưng người đi lang thang nhiều, gặp nhiều cảnh như hăn, hắn không thấy có gì đáng dị nghị. Chẳng qua, một tiểu thư xuất thân quyền quý như Hoa Vân Tích, hành động như vậy hơi có vấn đề.

Uống một hơi, Hoa Vân Tích đặt bát xuống, lấy giấy ăn lau miệng rồi cúi đầu một góc 45 độ đầu vựa vặn đập cái cộp xuống bàn.

“Tạm biệt thầy Vu, tạm biệt đàn anh Vân Thiên và bạn Hoa Vân Nhã, tôi ăn no rồi, tôi xin phép về nhà.”

“Đã no rồi hả? Còn chưa đến cấn mà?” Vân Thiên ngả ngớn đáp lại.

Hoa Vân Tích hừ lạnh lườm hắn không thèm nói, quay mặt quay người bước đi, ngay tức khắc bị một cánh tay giữ lại. Nhưng lạ là người giữ cô lại là Vu Dịch. Cô khó hiểu nhìn hắn.

“Thầy…sao vậy?”

“Em định về đâu? Tiết sau còn học.”

Ờ, quên mất.

Hoa Vân Tích xấu hổ đưa tay còn tự do lên gãi đầu cười ngu ngốc: “Haha, em quên, thế thôi em về lớp.”

Vân Thiên chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. "Con bé này đến trường để ăn chứ có để học đâu!”

Vu Dịch buông tay ra, Hoa Vân Tích bĩu môi quyết lườm Vân Thiên Lần cuối rồi mới trở về lớp thật nhanh chóng.

Hoa Vân Tích vừa xách cặp ngồi vào chỗ, có một nữ sinh ăn mặc diêm dúa từ đâu đi ra dặt mông ngồi trên bàn, mặt vênh váo.

“Hoa Vân Tích, mày cả ngày không đến, đến đúng giờ của thầy Vu tính học đòi cái gì? Lại muốn quyến rũ thầy sao?”

Hoa Vân Tích thầm nghĩ, người quyến rũ người khác nhiều nhất trong truyện H này là Hoa vân Nhã, sao mà Hoa Vân Tích đây đi đâu cũng bị sỉ vả thế vậy? Chẳng lẽ là nguyên lý “Mệnh nữ phụ” sao? Nữ phụ thì luôn luôn làm đệm cho nữ chính khắp mọi nơi? Bọn họ nói xấu sau lưng dã đành, nay công khai đến trước mặt người khác nói bậy nói bạ, ai mà chịu nổi được kia chứ?

“Haha, vừa rồi rõ ràng cả thầy Vu cùng Vân tiền bối đều theo đuổi bạn học Hoa đến tận nhà ăn, Hoa Vân Tích mày người dư thừa cũng dám không tự biết lượng sức mà đặt mông ngồi đó!”

Hoa Vân Tích vẫn chọn nhẫn, chờ bọn chúng im miệng, cô không muốn gây gổ chuyện gì ở trường tạo thanh danh xấu lỡ chẳng may ảnh hưởng đến công ti. Lấy giáo trình học trong cặp ra, Hoa Vân Tích đặt nó lên bàn, nhưng mấy người này luôn được nước là lấn tới. Từ đâu lại ra một nữ sinh khác ngồi hẳn lên sách của cô. Hoa Vân Tích tức giận.

“Ngươi tránh ra!”

Nữ nhân kia khong những không tránh, còn hất tóc qua vai kiêu căng nói:

“Mày làm đĩ còn muốn làm đền thờ. Đi nằm dười thân, mở chân ra để người ta đút vào đến tối còn về trường tính quyến rũ thầy Vu? Giờ mày còn muốn lên mặt với tao?Mày nghĩ mày còn là tiểu thư nhà họ Hoa sao?”

Cả lớp cười phụ họa theo. Đây là một loại gọi là tâm lý bầy đàn. Những xúc cảm chủ đạo chi phối cả một tập thể người, lan truyền đến từng cá nhân như một hiệu ứng , biến họ thành những con thú hoang không biết dùng não, chỉ biết bài trừ những người chống lại họ ra khỏi tập thể. Hoa Vân Tích biết, mình là kẻ bị loại bỏ đó, cô cảm thấy bực mình với đám người này, liền đẩy nữ sinh ngồi trên vở mình ra. Vừa lúc đó, tiếng chuông vào lớp vang lên.

Nữ sinh kia bị ngã xuống đất, có lẽ ả ta cũng là một thành phần nổi trội được mọi người nịnh nọt trong lớp. Nên khi ả vừa ngã xuống, mọi người lập tức tụm lại giống như xót xa hỏi han ả có sao không, hỏi han chán thì quay sang chỉ trích Hoa Vân Tích không biết nặng nhẹ.

Quan sai lầm hay dân sai lầm thì tội cũng như nhau -- ai tạo ra châm ngôn cửa miệng đó vậy ra đây cho cô đấm một cái. Hoa Vân Tích cô giờ đang rất muốn đấm người.

Nữ sinh kia bị đẩy xuống, đau đớn, điên tiết đứng dậy quát:

“Giữ nó lại cho tao!”

Mọi người lập tức chân chó thi nhau kèm hai bên không cho Hoa Vân Tích cử động, cô giãy giụa nhưng không được. Nữ sinh kia nháy mắt ra hiệu, một nam sinh vóc dáng đô to tiến đến.

“Mọi người tản ra hai bên, còn mày…” Ả bảo tên đô con kia “Đạp vào bụng con này cho tao!”

Hắn bóp cổ Hoa Vân Tích giương lên cao, co chân đạp thẳng vào bụng cô. Hoa Vân Tích cả người văng ra phía sau, ngã vào làm đổ bàn ghế, sau đầu cô đập vào thanh sắt chân ghế, chẳng mấy chốc, máu từ đó chảy ra. Bị đau đớn, lại chảy máu, Hoa Vân Tích đột nhiên cảm thấy khung cảnh xung quanh trở lên mơ hồ. Trước khi ngất đi, cô chỉ nghe loáng thoáng có một giọng nói trầm thấp vang lên át đi những tiếng ồn ào. "Mấy cô cậu đang làm gì?!”

Vu Dịch vừa vào lớp, đã thấy lớp học của hắn trở nên lộn xộn như vậy. Đi vào trong thấy Hoa Vân Tích nằm im trên sàn, phía sau đầu máu chảy be bét. Hắn âm trầm nhìn xung quanh lớp: “Các cô cậu đang làm trò gì đây??” Dám gây phiền nhiễu trong giờ lên lớp của hắn, hắn ghét nhất điều này!

“Em…”

“Tôi sẽ gặp riêng những người gây chuyện lớn hôm nay sau, lo người bị thương nặng trước đã.” Không đợi giải thích, Vu Dịch nhanh chóng bước tới cạnh Hoa Vân Tích, khom người xuống bế cô lên. “Các cô cậu hôm nay tự học đến hết buổi.”

Hắn không có hứng giảng dạy gì hết, hắn chỉ có hứng muốn chỉnh người thôi, lần này cho đám người kiêu ngạo này lần lượt đưa từng đứa lên thiến. Làm loạn với ai không làm loạn, dám làm loạn với Vu Dịch hắn!

Bế Hoa Vân Tích lên phòng y tế, lúc này phòng y tế lại không có ai cả. Vu Dịch bực càng thêm bực cái kiểu vô kỉ luật này. Hăn đặt cô xuống lấy thuốc sơ cứu qua cho cô và băng lại. Sau đó hắn nhìnthấy trên áo trắng của cô có vết đạp chân, bèn vén lên. Nguyên dấu xanh tím mảng lớn bên hông. Cũng đỡ hơn là lần đạp này có vẻ đạp chệch chân vào xương chậu chứ không phải giữa bụng. Nếu giữa bụng thì quả thực còn đáng lo hơn nữa.

Vu Dịch thoa thuốc vào phần bị xanh tím đang dần trở nên thâm đi của Hoa Vân Tích, cô nằm im, thỉnh thoảng thấy cơ thể hơi co giật lại theo phản xạ tự nhiên khi hắn chạm vào chỗ bị thương. Xong xuôi, Vu Dịch dán miếng keo dán tạm thời vào đó. Có lẽ nên gọi cho nhà jhọ Hoa yêu cầu cho cô sáng mai đến bệnh viện.

Lục lọi được di động trên người Hoa Vân Tích, Vu Dịch bật màn hình lên định tìm số người nhà họ Hoa. Vừa vào màn hình chính thì thấy cô để hình nền động một người đàn ông nhân vật hoạt hình tóc xanh xanh trắng trắng xù lên, hai mắt lờ đờ như thiếu ngủ, đưa tay ngoáy lỗ mũi rồi bôi vào đầu một cô bé tóc cam búi hai bên ngồi cạnh. Khóe miệng hắn không khỏi run rẩy một chút, cái hình nền này mà cũng để cho được!

Gác chuyện đó sang bên, Vu Dịch mở danh bạ ra. Bất ngờ, danh bạ hoàn toàn trống rỗng không có một số điện thoại nào. Hắn tự dưng nhớ ra, Hoa Vân Tích không có người thân nào khác ngoài người nhà họ Hoa nhưng quan hệ lại không tốt, cô cũng không có bạn bè nào cả. Hắn cũng không thể để cô lại ở phòng y tế này được, buổi đêm các phòng đều sẽ khóa lại.

Nghĩ tới nghĩ lui, Vu Dịch đành quyết định đưa Hoa Vân Tích về nhà mình.

Vu Dịch bế Hoa Vân Tích lên đi đến nơi để xe, mở cửa phía sau ra để cô ngả lưng lên đó rồi đóng cửa lại đi lên ghế lái chính, khởi động xe.

Về đến nhà của Vu Dịch, hắn lại ôm Hoa Vân Tích từ trong xe đến cửa chính. Bế cô không cách nào cầm chìa khóa mở cửa được, buộc phải để Hoa Vân Tích đứng xuống, một tay đỡ lấy lưng cô tựa vào ngực hắn, tay kia cầm chìa khóa mở cửa, bật đèn. Vừa chuẩn bị đặt Hoa Vân Tích lên giường, thì thấy vai áo cô vẫn còn dính máu, không thể để cô mặc như thế đi ngủ được. Vu Dịch lại tiếp tục ôm Hoa Vân Tích tới gần tủ quần áo, lấy ra một chiếc sơ mi trắng. Hắn cởi đồ cô ra, mặc áo sơ mi vào cho cô. Trong tình trạng này, thực ra hắn cũng chẳng có thời gian nhìn ngó gì nhiều.

Làm xong xuôi, Vu Dịch bế Hoa Vân Tích đặt lên giường rồi ngồi xuống chân giường thở dài. Cũng xong, hắn chỉ muốn tự tát vào mặt vì cái tính gánh nợ vào người. Do ngày trước đi lang thang trong khi điều tra phá án, hắn đã giúp rất nhiều người, bao nhiêu không nhớ nữa. Và giờ thỉnh thoảng tính đấy vẫn không đổi, dù giờ so với giúp kẻ yếu, hắn thích vờn mấy kẻ tự cho là mạnh hơn.

Vu Dịch chán nản, cầm cuốn sổ nhận được đưa vào máy scan. Hoàn tất, hắn tắt đèn đi, bật máy tính lên làm việc quan trọng.

Tờ mờ sáng mới xong, hai mắt Vu Dịch mí trên muốn dính lại với mí dưới. Hắn lờ đờ tắt máy, mò về giường mình nằm ngay cạnh Hoa Vân Tích. Hắn lúc này quên luôn sự tồn tại của cô.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện