Mộ Thừa Hoan chạy theo Hề Như Tình khiến nàng kinh ngạc, không phải chứ? Đừng nói là ca ca của nàng phải lòng tỷ tỷ của nàng đi? Không phải người nên đi theo là Khang vương gia sao? Ôm một bụng đầy nghi ngờ, nhưng không sao hỏi ra được khiến nàng mất hết khẩu vị, đưa đũa gẩy mấy hạt cơm trong bát, ánh mắt nàng không ngừng lo lắng hướng ra ngoài.


" Như Quỳnh, ăn đi chứ, đừng nghịch ngợm như thế." Bạch Doãn nhắc nhở nàng, giọng điệu có chút sủng nịch.


Hề Như Quỳnh nhướn mày, khóe môi hơi mím lại, ngoan ngoãn gật đầu, cúi xuống ăn hết thức ăn. Sau đó nàng ngẩng lên nhìn Bạch Doãn, ý muốn nói 'ta đã ăn hết rồi'.


"Muốn ăn nữa không?" Bạch Doãn hỏi .


" No rồi." Nàng chớp mắt, tâm lại bay ra bên ngoài.


"Lại đây chút." Bạch Doãn ngoắc ngoắc tay gọi nàng đến gần.


"Ừm..."


Hề Như Quỳnh không nghĩ nhiều, theo quán tính hơi nghiêng người về phía hắn. Một chiếc khăn tay lau đi vết dầu mỡ ở khóe miệng nàng, khiến nàng ngẩn người.


" Ừm, xong rồi."


"À...ừ... Cảm ơn." Nàng máy móc gượng cười, ngồi thẳng lại, lơ đãng liếc sang chỗ đối diện, người ngồi ở đó đã không thấy bóng dáng, chắc là đi tìm Hề Như Tình đi?


Bạch Doãn ôn nhu mỉm cười, nhưng đôi mắt hơi cụp xuống, hắn sao lại không biết Khang vương đi mất từ lúc nào, từ lúc hắn giúp Hề Như Quỳnh lau khóe miệng, Khang vương đã đứng lên, dụng nội công không tiếng động mà đi, chỉ sợ là giữa hai người này có ẩn tình. Hắn cũng là nam nhân, sự chiếm hữu trong ánh mắt của Khang vương, sao hắn lại không nhận ra? Chỉ là, lần này, hắn không muốn từ bỏ...


******************************


" Hề đại tiểu thư, xin chậm bước."


" Có chuyện gì sao?" Mặc dù tâm trạng của Hề Như Tình vẫn còn đang rất kém, nhưng vẫn cố nén lại. Dọng điệu điều chỉnh ôn hòa, nhưng đôi mắt vẫn vương chút hờn giận.


Mộ Thừa Hoan hơi mềm giọng lại trước ánh mắt của của mỹ nhân.


"Tại hạ có chuyện mạo phạm muốn hỏi."


" Được, ngươi hỏi đi." Hề Như Tình nhíu mày.


" Chiếc vòng của tiểu thư là?"


" Chiếc vòng này?" Hề Như Tình đưa tay vân vê chiếc vòng.


" Đúng vậy, chiếc vòng này giống chiếc mà mẫu thân ta để lại, xin hỏi tiểu thư lấy được chiếc vòng này từ đâu?"


Mộ Thừa Hoan đăm chiêu hỏi, vòng này chính là một cặp với chiếc vòng của mẫu thân hắn để lại, hắn một chiếc, muội muội đã thất lạc của hắn một chiếc. Sau khi đại nạn sảy ra, tưởng như đã sắp kết thúc sinh mệnh, nhưng hắn được một người tự xưng là Thánh y cưu mang, truyền thụ cho hết bản lĩnh. Hắn xuất sư đi lang bạt khắp nơi, đã nhiều năm như vậy, nhưng hắn vẫn không ngừng từ bỏ ý định đi tìm song thân, nay nhìn thấy nó, tia hy vọng trong mắt càng nhiều, ánh mắt hắn nhìn Hề Như Tình bất giác mềm lại.


" Chiếc vòng này không phải là của ta." Hề Như Tình cảm thấy kì quái, không lẽ Mộ Thừa Hoan là song thân của Hề Như Quỳnh...


" Vậy là của ai?" Lòng Mộ Thừa Hoan chùng xuống, nhưng lại vội vàng hỏi.


" Là của muội muội ta - Hề Như Quỳnh."


" Là vị tiểu thư đang ở bên trong?"


" Đúng vậy, nhưng có điều gì kì lạ sao?"


" Trời đã tối rồi, nên quay lại, để ta hộ tống tiểu thư trở về." Mộ Thừa Hoan không trả lời câu hỏi của Hề Như Tình, nhưng nóng lòng muốn trở về xác thực.


" Được rồi, về thôi." Hề Như Tình thở hắt ra, xoay người chậm chạp thả bước.


" Ngươi đã yêu một người nào chưa?" Đột nhiên Hề Như Tình lên tiếng hỏi hắn.


"..." Mộ Thừa Hoan không trả lời, vì đoán được Hề Như Tình đang có tâm sự, chờ nàng nói tiếp.


" Ta đã yêu người ấy, ta phải lòng chàng từ cái nhìn đầu tiên... ngày đêm muốn làm nương tử của hắn, ngày ngày đều muốn sóng đôi cùng hắn, sáng mở mắt ra muốn thấy được khuôn mặt hắn đầu tiên, muốn được hắn kẻ mày, vấn tóc cho mỗi sáng, muốn sinh cho hắn những hài tử. Ta đã nghĩ rằng, hắn cũng thích ta, ta sắp có thể hạnh phúc mà bước lên kiệu hoa rồi, ta đã có thân phận xứng đáng với hắn... Nhưng đột nhiên, sau một thời gian hắn mất tăm mất tích, đột nhiên hắn trở lại, ánh mắt hắn nhìn ta vừa có chút ấm áp đã mất sạch, hắn hay ngẩn người nhìn về một phương xa, hắn thay đổi khẩu vị, tìm kiếm những món ăn đơn giản, hắn thay đổi rồi, vì cái gì, điều gì đã sảy ra? Nỗ lực của ta vì cái gì mà uổng phí? Hắn dần không còn quan tâm ta, nhưng ta mặc kệ, ta chỉ cần làm nương tử của hắn, chỉ cần có danh phận ở bên hắn, chiếm được hắn là tốt rồi... Vừa nãy hắn không để ý đến ta, hắn lại không để ý đến ta... rốt cuộc , hắn có yêu ta không?"


Nước mắt giàn giụa trên gương mặt xinh đẹp, nhìn mà xót xa.


" Tại hạ chưa biết yêu là gì, chỉ biết, tình yêu là thứ không thể cưỡng cầu."


" Ta không muốn... ta sẽ không cho bất cứ kẻ nào cướp hắn từ ta... Dựa vào cái gì mà hắn không phải là của ta? Dựa vào cái gì? Ta hoàn toàn xứng với hắn."


"..." Mộ Thừa Hoan tiếp tục im lặng.


Hề Như Tình hoa lê đái vũ*, cũng không cần hắn trả lời, gần đến khách điếm mới tự mình lau đi nước mắt.


" Xin lỗi, đã thất thố với ngươi rồi, tại ta không kìm được. Ta đi về phòng trước."


Nhìn bóng dáng yểu điệu yếu đuối hơi loạng choạng cất bước. Mộ Thừa Hoan lắc đầu thở dài. Tình là gì mà khiến người ta điên đảo? Tình là gì mà khiến người ta nguyện ý trả giá chỉ để đổi lại một cái ngoái nhìn? Nhân sinh như cánh hoa lệ, hồng trần như giấc chiêm bao, người sinh ra, chỉ nặng một chữ tình...


*************************
*hoa lê đái vũ : mỹ nhân khi khóc thì thường dùng câu thành ngữ này.




Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện