Nàng kiên quyết đẩy lại



" Mặc dù cha mẹ con là ân nhân của Tổ mẫu, nhưng cha mẹ vốn đã không muốn nhận, vậy thì làm sao con có thể nhận lấy ? Xin tổ mẫu hãy giữ lại đi ! "



Lão phu nhân đưa tay lên che mắt, đôi vai gầy yếu tiếp tục run rẩy



" Cái này là ta vốn để dành cho con đến khi con thành thân, giờ con không chịu nhận ! Bà già này chết không nhắm mắt !"



Hề Như Quỳnh thoắt cái đã mềm lòng trước lão phu nhân. Người già như vậy, nàng làm sao có thể nhẫn tâm !



" Vậy con chỉ cầm lấy chiếc vòng. Còn chỗ đồ cưới này... Từ giờ đến khi con thành thân, thì tổ mẫu cứ giữ giúp con được không? Con chỉ sợ con giữ đồ đạc không tốt !"



Lão phu nhân trong nháy mắt đã trở lên tươi tỉnh lại, cười hiền hậu đưa tay lên vuốt ve mái tóc ngắn của nàng



" Vậy là con nhận rồi nhé ! từ giờ bà già này giữ chỗ này cho con. Đến khi con thành thân thì ta sẽ trao lại toàn bộ chỗ này !"



Hề Như Quỳnh giật giật khóe miệng,  lão phu nhân sao có thể thay đổi sắc mặt nhanh chứ chớp vậy cơ chứ ? Nàng gượng gật đầu mấy cái.



Hề Như Quỳnh thấy sắc trời đã muộn, lão phu nhân cần nghỉ ngơi, nói chuyện từ khi nãy đến giờ, đủ để mệt mỏi. Nàng đeo chiếc vòng vào cổ, cẩn thận dặt dưới cổ áo, đứng lên



" Đã không còn sớm nữa. Tổ mẫu nghỉ ngơi đi, cháu gái phải về chuẩn bị đồ đạc, ngày mai còn xuất hành."



Lão phu nhân kinh ngạc



"  Cháu phải đi đâu?"



Nàng cũng kinh ngạc không kém



" Người không biết sao? Cháu gái phải về nông thôn sống cho đến khi tóc mọc dài mới được quay trở lại."



Lão phu nhân nghe vậy tức giận muốn đứng lên



" Sao có thể như vậy ! Để ta tìm tên tiểu tử chết tiệt kia, bắt hắn để con ở lại !"



Nàng ngăn lão phu nhân lại, trấn an



" Tổ mẫu! Con biết người lo lắng cho con. Nhưng ở kinh thành với mái tóc như thế này, thì làm sao con có thể đem mặt mũi ra ngoài đường? Tổ mẫu cứ an tâm, con sẽ bình yên trở về ."



Lão phu nhân thấy nàng nói vậy cũng xuôi tai, liền dặn dò nàng đủ điều rồi mới cho nàng trở về.



Hề Như Quỳnh trên đường về mỉm cười lau nước mắt. Ngoài Tam ra, lão phu nhân cũng thực sự yêu thương nàng, nàng cũng đâu có đơn độc trên cái thế giới này nhỉ ?.



" Tiểu thư sao vậy? Người đau chỗ nào sao? Tại sao người lại khóc ?"



" Ta không sao, chỉ là vừa rồi cảm động nên mới khóc. Chúng ta đi nhanh chút, ta đói rồi. "



Nàng tăng cước bộ, về lấp đầy cái bụng đã. Chuẩn bị đồ đạc còn phải mau chóng rời đi.



*****************************



Tam ngăn bàn tay đang bận rộn thu dọn đồ đạc của nàng lại



" Tiểu thư, người còn chưa bình phục hẳn ! Cứ như vậy mà đi luôn sao ?"



Nàng phủi phủi tay, gạt tay Tam ra, với lấy mấy chiếc áo



" Ừ !"



Tam ôm túi hành lý lại, ngang ngược



" Em không cho tiểu thư đi !"



Nàng dở khóc dở cười, chìa tay ra đoạt lại túi hành lý



" Em biết Lê Thị hận không thể xé xác ta mà! Ta mà ở đây thêm, bà ta lại có thêm cớ để đổ tội lên ta ! Ngoan a, đưa đây cho ta ! "



" Nhưng mà...."



" Không nhưng gì hết ! Mau đưa ra đây !"



" Em muốn đi cùng tiểu thư !"



Nàng cười cười chọc tam



" Người bị phạt là ta, không phải là em ! Ngoan ngoãn ở đây đợi ta trở về, ta sẽ hảo hảo yêu thương em !"



Tam bị chọc, đỏ mặt



" Tiểu thư nói vớ vẩn cái gì... Đừng hòng lảng đi ! Em muốn đi theo người người !"



Nàng gõ đầu Tam



" Đồ ngốc, Ta phải đi chịu khổ còn đem theo nha hoàn đi, há chẳng phải lại có thêm tội lười biếng sao ! "



Thấy Tam vẫn lưỡng lự, nàng tiếp lời



" Ta cũng từng ở nông thôn hơn hai năm đấy thôi, có hề hấn gì đâu ? Em đừng lo lắng !"



" Nhưng đấy là chỗ phạt của quý tộc, đây là ra tận biên giới, làm sao có thể..."



Nàng ngắt lời



" Sao lại không thể ? Chịu cực khổ được thì không có gì là không thể ! Tin vào ta !"



Sắp xếp xong đống hành lý. Tam vẫn bồn chồn lo lắng, nàng đành mắt nhắm mắt mở mặc kệ, leo lên giường ngủ.



******************************



Sáng hôm sau nàng dậy sớm. Mặc dù tóc không còn dài, nhưng nàng vẫn chia thành nửa trên nửa dưới, buộc nửa trên lên. Không đeo trâm cài, tóc nàng quá ngắn, không định vị được trâm.



Nàng đem hành lý ra khỏi phủ, bước đi không lưu luyến. Nhìn thấy chiếc xe ngựa, Tam càu nhàu



" Sao xe lại tồi tàn thế này ! Đường đường cũng là tiểu thư của Hề Phủ, để em đi đòi đổi lại cái khác cho người !"



Tên đánh xe khinh khỉnh



" Tiểu thư cái thá gì ! Không phải chỉ là cái dã ngoại thôi sao? Làm sao đủ tư cách ngồi xe ngựa thượng hạng !Mau lên không muộn giờ của ta !"



Tam nổi nóng xông lên



" Ngươi nói cái gì ?...."



Nàng giữ ngăn Tam lại



" Thôi nào...."



Tiếng thảnh thót vang lên



" Ngươi nói, ai là cái giã ngoại ?"



Nàng kinh ngạc, Tại sao Hề Như Tình lại ở đây? Đến tiễn nàng sao ?



" Tỷ tỷ..."



Hề Như Tình mỉm cười với nàng. Ngay sau đó đổi sắc mặt, diện mạo xinh đẹp càng khiến cho Hề Như Tình thêm cao quý.



" Người đâu ! Lôi hắn xuống !"



Thị vệ đứng ở cổng không dám chậm chễ, liền tiến tới, thô bạo lôi tên phu xe xuống ngựa.



" Ngươi vừa nói gì hả? Nói lại cho bổn tiểu thư nghe xem ?"



Tên phu xe bị lôi từ trên ngựa xuống, run rẩy quỳ xuống



" Đại tiểu thư..."



" Muội ấy là nghĩa nữ của Hề gia, phiên nào đến ngươi xỉ nhục nàng !"



Hề Như Tình chỉ tay và hắn, ra lệnh cho thị vệ



" Lôi xuống, đánh bảy mươi gậy, đuổi việc cho ta !"



Tên phu xe bị lôi đi, gào thét cầu xin



" Đại tiểu thư tha mạng, đại tiểu thư tha mạng ! nô tài không dám nữa, không dám nữa...."



Nhà hắn còn mẹ già con thơ, bị đánh bảy mươi gậy nếu may mắn thì nhặt lại được nửa cái mạng, không tàn phế mới lạ ! Hơn nữa, nếu mạng lớn có thể bình phục , bị Hề Phủ đuổi việc thì sau này ai dám nhận hắn ?



" Đại tiểu thư tha mạng, tha mạng, tha mạng... Nô tài biết lỗi rồi, Nhị tiểu thư cứu mạng, cứu mạng nô tài, nô tài biết lỗi rồi..."



Hề Như Tình nhắm mắt làm ngơ, quay sang nàng, nhàn nhạt nói



" Loại người này muội không cần phải bận tâm ! Để tỷ đổi xe ngựa cho muội."



Hề Như Quỳnh nghe tiếng gào thét kêu cứu, tâm giao động. Đánh tận bảy mươi gậy chẳng phải là chết người hay sao ! Nàng đứng đây nghe mà không cứu, chẳng phải là gián tiếp  giết người ? Nhưng lời hắn nói sự thật. Nàng thật sự là dã ngoại... Dù hắn có nặng lời, nhưng nàng không nhẫn tâm nhìn người chết.



Nàng nhẹ nhàng khuyên nhủ Hề Như Tình



" Tỷ tỷ, cảm ơn ý tốt của tỷ. Nhưng hôm nay muội xuất hành, không muốn dính máu. Phiền tỷ tha cho hắn một mạng được không ?"



Hề Như Tình cảm thấy có lý, ngày xuất hành dính máu chính là đen đủi, nàng phất tay



" May cho cái mạng nhà ngươi, hôm nay muội muội ta xuất phủ, không nên dính xui xẻo ! Tha cho tội chết, nhưng vẫn đuổi thẳng ra khỏi phủ !"



Tên phu xe được tha mạng, thoát khỏi tay thị vệ, rối rít bò đến chân Hề Như Tình, liều mạng dập đầu



" Đội ơn đại tiểu thư, đội ơn đại tiểu thư .."



Hề Như Tình đá hắn ra



" Người ngươi nên cảm ơn là muội ấy, không phải ta."



Hắn bò đến chỗ nàng, dập đầu



" Tạ ơn nhị tiểu thư, tạ ơn nhị tiểu thư..."



Hề Như Quỳnh xua tay, để tên phu xe đi. Nàng cảm thán, đúng là về  thân phận đích tiểu thư. Thái độ khiêm nhường, sợ sệt với tất cả đã không còn, khí thế tăng lên rất nhiều. Giờ nàng đã hiểu tại sao... Con người ta lại ham mê quyền lực !



Hề Như Tình sai người đổi xe tốt hơn cho nàng. Thân thiết đưa mấy món đồ ăn vặt cho nàng, căn dặn nàng khi đi đường buồn chán thì mở ra ăn. Dặn dò nàng phải chăm sóc bản thân cho tốt, rồi mới từ từ đi vào phủ .



Thoát ra khỏi vòng lưu luyến của Tam. Hề Như Quỳnh yên ổn ngồi trên xe ngựa. Nàng đã đi đến nông thôn một lần, nhưng đến lần này, tại sao nàng luôn cảm thấy bồn chồn bất an ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện