Nàng bừng tỉnh ra khỏi giấc mộng. Đó là mơ sao? Nhưng sao có thể chân thật đến vậy? Mặc kệ có phải mơ hay không, nàng phải đi chứng minh, dù cơ hội nhỏ, cũng phải đi thử. Mặc cho trời vẫn còn tối om, nàng châm đèn vội vàng đi đến viện của Hề Như Tình. Do tiếng động mở cửa lớn, đánh thức Tam, Tam mắt nhập nhèm hỏi nàng


" Tiểu thư? Người định đi đâu?"


Nàng đưa tay ra hiệu im lặng, nói nhỏ


" Ngủ tiếp đi, ta có chuyện cần giải quyết."


Nàng quay lưng tiếp tục vội vàng đi.


Mở cửa là Đường Nhi với đôi mắt sưng húp, sụt sịt


" Nhị tiểu thư, người đến đây làm gì?"


Nàng nói


" Nín đi, ta đến đây là có cách để cứu tỷ tỷ, để ta vào trong."


Đường Nhi như nhìn thấy tia hy vọng, mắt sáng lên, nhưng ngay sau đó thay thế bằng sự nghi ngờ


" Người nói thật sao? "


Nàng thở dài, nàng không muốn tốn thời gian.


" Tin ở ta !"


Nàng lách người đi thẳng vào trong phòng. Vào đến trước giường của Hề Như Tình, nàng cúi người soi đèn xuống gầm giường , ngay chân giường, có một thứ gì đó phản chiếu ánh lửa lòe lòe sáng lên, đưa tay ra với lấy, quả nhiên là một miếng ngọc bội có khác chữ Kim ! Thấy miếng ngọc bội, nàng liền thất thần, vậy là không phải là mơ, chuyện nàng không thể quay trở về cũng là thật... Đây không phải lúc nàng tốn thời gian để suy nghĩ việc này. Mau chóng lấy lại tinh thần, nàng giấu ngọc bội vào trong tay áo, từ từ đứng lên.


Đường Nhi đang nhìn nàng đầy kì quái


" Nhị tiểu thư đang làm gì thế ? "


Vị tiểu thư này đêm hôm rảnh rỗi, không có chuyện làm, đến đây để ngắm gầm giường sao?


Nàng phủi phủi quần áo


" Không tìm thấy gì cả. Ngươi nghỉ ngơi đi."


Nàng tiêu sái quay về viện của mình, bây giờ trời đã nhập nhẹm sáng. Là lúc nha hoàn nhà bếp ra ngoài mua đồ ăn, chắc là thị vệ sẽ cho ra ngoài. Nàng phải tận dụng cơ hội này. Mau chóng thay bộ y phục nha hoàn, trang điểm qua loa thêm mấy cái sẹo trên mặt. Thật may mắn, nàng nhận lại túi đồ trang điểm, giờ cần liền có !


Nàng tới giường đánh thức Tam. Tam hoảng hốt suýt hét thé lên, nàng nhanh tay bịt miệng Tam


" Suỵt, là ta !"


Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Tam bình tĩnh lại, nhìn nàng đầy lạ lẫm


" Sao tiểu thư lại mặc thành cái bộ dạng này? Không lẽ..."


Nàng nhanh chóng ngắt lời Tam


" Ừ. Ta đi chút sẽ về ngay, không cần lo lắng. "


Đi một nửa đường, nàng chạy lại, lay Tam đang liu thiu ngủ tỉnh


" Vương phủ của Khang Vương ở hướng nào nhỉ? "


Tam chưa tỉnh ngủ hẳn, theo phản xạ đáp


" Ra cửa phủ, quẹo trái, xong cứ đi thẳng nhìn thấy bảng hiệu..."


" Ừ, ta biết rồi !"


Đầu Tam đầy vạch đen, tiểu thư thật thích ngắt lời của nàng. Không phải tiểu thư là người thành thạo đường đến phủ vương gia nhất sao ? Sao lại hỏi nàng chỗ ở của Bát vương gia ? Tiểu thư vội đến hồ đồ rồi sao?


Hề Như Quỳnh nhanh chóng lẻn đến phòng bếp lấy chiếc giỏ, đến trước nha hoàn trực ca mua thực phẩm một bước, nàng gỡ thẻ lân mua thức ăn xuống. Bước đến cửa dành cho hạ nhân. Quả nhiên vẫn còn đứng canh cửa, lưng thẳng tắp ! Nàng cảm thán, người ta nói thị vệ y hệt chó là không sai !


Bị thị vệ chặn lại


" Ngươi đi đâu ? "


Nàng khua chân múa tay giả câm một hồi. Thị vệ không hiểu hỏi lại


" Ngươi muốn nói gì? "


Nàng chỉ chỉ vào chiếc giỏ, rồi đưa chiếc thẻ cho hắn xem. Hắn hiểu ý nàng, nhưng hắn nói


" Định đi mua đồ ăn sao ? Nhưng trong phủ đang sảy ra chuyện, lão gia không cho bất kỳ ai ra ngoài. "


Nàng chỉ chỉ vào miệng, lắc đầu nguẩy nguậy. Hắn ngẫm nghĩ, nàng ta bị câm, hơn nữa số lượng nha hoàn biết chữ rất ít, cái thẻ cũng là thật, ra ngoài chỉ mua thức ăn, chắc không sảy ra vấn đề gì.


Ngẫm nghĩ một hồi, hắn tránh đường để nàng đi. Hề Như Quỳnh như mở cờ trong bụng, liền đi ra ngoài.


" Chậm đã... "


Tên thị vệ gọi giật lại


Nàng hoảng hốt, không lẽ hắn nhận ra điều gì sao? Cứng ngắc dừng lại


" Nhớ mau chóng trở về phủ !"


Phù, nàng thở phào nhẹ nhõm. Quay người gật đầu với hắn. Rồi nhanh chóng tìm đến Vương Phủ. Nhìn thấy bảng hiệu to đùng chói lòa trước mắt, rốt cục cũng tìm đến nơi rồi. Vấn đề bây giờ là vào kiểu phủ gì? Đột nhiên cổng phủ mở toang ra, nàng vội trốn sau con Thạch Sư to đùng. Len lén nghe ngóng.


Một cỗ kiệu xa hoa được khiêng ra, nàng lén lút quan sát. Thầm kêu may mắn, là kiệu của Khang vương ! Chắc giờ này hắn đang chuẩn bị vào cung. Vậy là không phải nghĩ cách vào trong nữa rồi ! Nàng chạy ra, mau chóng tiến về phía hắn, thất ngờ một chiếc phi tiêu nhọn hoắt từ kiệu bay đến phía nàng, găm thẳng vào tượng đá, xoẹt qua mặt nàng ! Vì quá bất ngờ, nàng đứng hình.
Đến khi lấy lại được tỉnh táo, thị vệ bên cạnh hắn đã kề kiếm vào cổ nàng !


" Là ai ? "


Tên thị vệ nhìn kĩ lại nàng, bất ngờ hô


" Hề nhị tiểu thư ? Sao lại đến đây ?"


Những vết sẹo trên mặt nàng là dùng bút tùy tiện vẽ vào, khi nãy còn khá tối, nàng lại cúi mặt, nên mấy tên thị vệ ở trong phủ không để ý. Nhìn kĩ lại thì phát hiện ngay ra nàng.


Đồng thời, nàng vội vàng hướng đến cửa kiệu, hét to lên


" Bát vương gia, là ta ! Là Hề Như Quỳnh ! "


Đợt một lúc sau, có đôi tay thon dài vén rèm cửa sổ lên, nhìn ra. Thấy bộ dạng của Hề Như Quỳnh, hắn nhíu mày kiếm, hỏi nàng


'Ngươi đến đây có chuyện gì? "


Hắn cảm thấy kì quái, chẳng phải trước kia mỗi lần Hề Như Quỳnh đến phủ của hắn, đều đút lót hạ nhân để được vào sao? Hắn đã tức giận đuổi mấy lứa hạ nhân. Sau này nàng ta đến là bị cản lại. Nhưng mặt mũi Hề Như Quỳnh vẫn hết sức dày dặn. Lẻn vào phủ bằng cách bắc thang leo lên, mấy lần bị bắt lại đuổi ra ngoài, đến lính gác cũng phải ngán ngẩm.


Sau này hắn chẳng buồn quản, trực tiếp coi nàng như không khí. Nhưng tại sao lần này nàng ta lại lén lút như vậy?


Hề Như Quỳnh ngập ngừng, chỉ vào cái kiếm vẫn đang kề ngay cổ


" Cái kia... Ngươi có thể bỏ kiếm xuống rồi nói được không? "


Mỗ thị vệ nào đó thu kiếm lại


" Xin thứ lỗi. Tại hạ đã thất lễ. "


Nàng hướng tới người đang ngồi trong kiệu đang không có ý định bước ra gặp nàng


" Ta có chuyện quan trọng muốn nói. Liên quan đến Hề Như Tình ! "


Quả nhiên, ngay lập tức có tiếng nói của hắn vọng ra


" Đưa nàng ta vào đây. "


Nàng bước đến bên kiệu của hắn, bước vào trong, ngay ngắn ngồi xuống, giữ khoảng cách với hắn. Nàng không có thời gian mà ngắm nghía cỗ kiệu này , bỏ qua lễ nghi chào hỏi, liền vào thẳng vấn đề


" Tỷ tỷ bị bắt cóc, vương gia có biết không?"


Hắn nét mặt hắn vẫn vậy, không biến đổi, nhàn nhạt trả lời


" Ừ. Biết "


Hắn luôn cho người ở cạnh để bảo vệ Hề Như Tình. Thời điểm Hề Như Tình bị bắt cóc, tập kích quá bất ngờ ám vệ của hắn liền ra đuổi theo thủ phạm. Nhưng bị hắn ta phát hiện, tung bột cay, khiến dấu vết bị đánh mất. Sau đó ám vệ đã ngay lập tức quay về báo lại cho hắn. Hiện tại, tung tích của Hề Như Tình, hắn còn đang điều tra.


Hề Như Quỳnh cảm thán. Người yêu mất tích như vậy mà khuôn mặt không để lộ chút cảm xúc nào, hắn chính là đồ mặt lạnh chính hiệu. Nàng đưa tay lấy miếng ngọc bội ra, đưa cho hắn


" Ta nhặt được thứ này ở trong phòng tỷ tỷ."


Hắn cầm lấy, nhìn một chút, ánh mắt càng lúc càng lạnh lẽo, hắn nhả ra hai chữ từ kẽ răng


" Kim Giảo ! "


Biết nữ nhân mình bị tên Kim Giảo có tiếng dâm ô bắt cóc, chắc hẳn hắn đang rất sót ruột. Đột nhiên, hắn thô bạo túm lấy cổ áo nàng, kề đoản dao vào cổ nàng


" Nói. Ngươi đang có mục đích gì ?"


Nàng bất ngờ bị phục kích, không nói lên lời, trân trân nhìn vào con dao đang kề ở cổ mình.


Hắn lãnh khốc, nhấn dao vào sâu hơn, chậm rãi nói ra câu khẳng định.


" Trước hôm đó. Tô Hiểu có đến tìm ngươi. "


Hắn nhếch mép


"Hề Như Quỳnh, ngươi đã từng làm những gì... Ngươi cho rằng bổn vương không biết một chút nào hay sao?"


Nữ nhân này từng nghe những người khác xúi giục, kích động ghen tuông. Hại Hề Như Tình không ít lần, có lần xém chút nữa khiến nàng ấy mất mạng. Lần này nàng ta đem thứ này đến đây là có ý gì? Muốn giả đò lo lắng sao. Hay cho cái 'thay đổi' của nàng ta, tốt lắm!





Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện