Mặc dù nói năm vị đại tông sư sở hữu những địa bàn riêng của mình, xưa nay ít can thiệp lui tới lẫn nhau nhưng đều là người ở cùng một tầng lớp, chắc chắn giữa bọn họ không thể tránh được việc có mối quan hệ cá nhân với nhau. Giống như Bạch Nham và Pháp Chiếu là bằng hữu chí cốt, Tiêu Dao Tử và Ngụy Cừ cũng là bằng hữu với Viêm Hoàng. Trong lúc trận đánh này diễn ra, hai người bọn họ sớm đã ẩn nấp trong bóng tối xem xét quan sát một lúc lâu, vì thể cũng có thể nhận ra được công pháp mà Lâm Đạm sử dụng.

Mỗi một người tu luyện Tu la đao đến trình độ cao nhất của nó, cuối cùng cũng sẽ dấy lên mưa tanh gió máu trong chốn giang hồ. Có lẽ những người đó đã chết cách đây trăm năm thậm chí là ngàn năm, nhưng những ký ức đáng sợ mà bọn họ mang gieo rắc cho giới giang hồ từ trước đến nay vẫn chưa từng phai màu. Không chỉ có tông môn của Bạch Nham để lại di huẩn cho các đệ tử đời sau phải giết chết tất cả truyền nhân của Tu la đao mà các môn phái khác cũng có những lời lẽ cảnh tỉnh tương tự như thế.

Thân là thành chủ Liên Vân Thành đồng thời còn là đệ nhất cao thủ ở Đông Đường đại lục, vốn dĩ bạch y nhân nên đứng ra đích thân trừ hại cho giang hồ, nhưng bây giờ hắn lại bảo vệ Lâm Đạm chặt chẽ sau lưng mình, mở miệng nói: “Hai người các ngươi cùng lên đi.”

Bạch Nham đã từng khiêu chiến với bốn vị trưởng lão đại tông sư, tất cả các trận chiến đều giành toàn thắng, nhưng đó là đơn đả độc đấu, không giống như lúc này, hắn lại để cho hai vị đại tông sư cùng nhau tiến lên. Lúc đầu Tiêu Dao Tử và Ngụy Cừ vẫn còn có chút kiêng dè nhưng thấy dáng vẻ kiêu căng ngạo mạn này của hắn lại không còn bất cứ do dự nào nữa. Nếu từng người một có thể sẽ không nắm chắc được phần thắng trong tay, nhưng hai người cùng nhau liên hiệp, sức chiến đấu chắc chắn sẽ không đơn bạch nhưng một cộng một, sao có thể không đánh bại được một mình hắn? “Vậy hai người chúng ta cũng không muốn khiêm nhường nữa! Vấn Đế, sớm muộn gì cũng có một ngày ma đầu kia sẽ trở thành mối họa lớn cho giang hồ, bọn họ được tông môn di huấn, không thể không ra tay trừ hại cho dân lành. Trong lần liên thủ này, hai người chúng ta mặc dù giành chiến thắng cũng không cảm thấy vẻ vang anh hùng gì, nhưng nếu xét về tình cảm có thể tha thứ, hi vọng ngươi có thể bao dung, càng hi vọng ngươi đừng nối giáo cho giặc, bao che ác nhân!’’ Cuối cùng Tiêu Dao Tử và Ngụy Cừ vẫn còn muốn chút thể diện, mở miệng nói mấy lời lẽ chính đáng rồi mới xuất chiêu.

Bạch Nham hừ lạnh một tiếng, trực tiếp nghênh địch.

Chỉ trong chớp mắt, ba người đã lao vào một chỗ đánh nhau, Lâm Đạm khó nhọc di chuyển đầu mình, nàng rất muốn được chứng kiến phong thái của đệ nhất cao thủ giang hồ.

Pháp Chiếu ngồi bên cạnh vừa tụng kinh vừa khởi động Kim Chung tráo kiên cố không thể phá vỡ để bảo vệ Lâm Đạm. Sở dĩ hắn lựa chọn đứng về phía Lâm Đạm không phải là vì bằng hữu giao phó mà chỉ là nghe theo tiếng gọi trong lòng mình, hắn biết Lâm Đạm không phải là một tên ác nhân.

Bạch Nham quay đầu lại liếc nhìn Lâm Đạm một cái, dường như có chút không yên lòng, nhưng trong cuộc chiến đấu giữa các đại tông sự tuyệt đối không thể chấp nhận được một khoảnh khắc lơ là. Ngụy Cừ nhận ra được sơ hở của hắn lập tức tấn công về phía này, nhưng đáng tiếc hắn lại nhào hụt, chỉ thấy cơ thể Bạch Nham tựa như mây mù mờ mịt tản ra, chỉ trong chớp mắt sau đã ngưng tụ ngay sau lưng Ngụy Cừ, chỉ cần xua tay tạo ra một chưởng nhẹ bẫng đã khiến đối phương phun ra một ngụm máu tươi, ngã nằm xuống mặt đất, một lúc lâu sau vẫn không thể bò dậy nổi.

Tiêu Dao Tử nâng kiếm nâng về phía này, nhưng lại đâm trúng một đám sương mù dày đặc. Rõ ràng Bạch Nham đang đứng trước mặt hắn nhưng lại mờ mịt tựa như sương khói, không phải là thực thể, thoáng qua rồi biến mất.

Tiêu Dao Tử trợn tròn hai mắt, vẻ mặt hoảng hốt, đang muốn rút kiếm đâm lại một lần nữa nhưng bất kể thế nào đi chăng nữa cũng không thể tìm được bóng dáng của Bạch Nham. Hắn giống như một kẻ điên điên cuồng vung kiếm chém loạn xạ trong không khí, đợi đến khi hắn thu kiếm về thì bóng người mờ ảo của Bạch Nham lại xuất hiện nơi hắn vừa đâm trúng. Dần dà, trên trán hắn đã đổ đầy mồ hôi lạnh, vẻ mặt vặn vẹo, trở nên mất lý trí, không cần Bạch Nham chính thức xuất chiêu đã lộ ra dấu hiệu bại trận.

Dường như Bạch Nham cũng không muốn hao tổn sức lực với hắn nữa, bỗng nhiên xuất hiện sau lưng Tiêu Dao Tử, sử dụng chiêu thức giống hệt như với Ngụy Cừ đánh ngã hắn xuống mặt đất. Từ đầu đến cuối hắn vẫn luôn dùng thân pháp quỷ dị đánh nhau với hai người kia, chính thức sử dụng chiêu thức cũng chỉ có hai chưởng mà thôi, chỉ mất chưa đầy hai khắc đồng hồ đã đánh bại hai vị tông sư trong giang hồ.

Lâm Đạm có thể nhìn ra được thủ pháp ảo ảnh bát quái của Độc Cô Hồng nhưng hoàn toàn không thể nhìn thấu được thân pháp của Bạch Nham. Nàng không hề nghi ngờ về việc nếu Bạch Nham nghiêm túc thì toàn bộ năm vị đại tông sư còn lại liên hiệp với nhau cũng không phải là đối thủ của hắn. Võ công người này rất mạnh, mạnh đến mức đã vượt qua sự tưởng tượng của tất cả mọi người!

Bạch Nham nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất, chiếc áo choàng trắng sạch sẽ không nhiễm bụi, mái tóc mượt mà chỉnh tề, tựa như chưa từng trải qua bất cứ cuộc chiến nào. Hắn chậm rãi nói: “Dựa theo quy củ của giang hồ, nếu hôm nay ta giết chết các ngươi thì tất cả các thuộc địa của hai người sẽ thuộc về ta. Có lẽ các ngươi cũng biết, cho dù ta tàn bạo bất nhân, tàn nhẫn độc ác, không nói đạo nghĩa như thế nào đi chăng nữa thì chẳng có bất cứ người nào trong thiên hạ này đến chinh phạt ta vì các ngươi cả, bởi vì bọn họ không có năng lực ấy.”

Tiêu Dao Tử và Ngụy Cừ liên tiếp phim ra hai ngụm máu tươi, biểu cảm trên mặt vừa hận vừa sợ hãi.

“Chính mình không muốn, đừng đẩy cho người, nếu các ngươi không muốn rơi vào kết cục đó thì sau này hãy cút ra xa một chút.” Bạch Nham chuyển chủ đề câu chuyện, không ngờ lại chừa cho hai người kia một con đường sống.

Tiêu Dao Tử và Ngụy Cừ vội vàng bò dậy nói cảm tạ, sau đó đỡ nhau đến giữa sườn núi, ra hiệu cho thuộc hạ đến đón, từ này về sau quy ẩn giang hồ, hoàn toàn không dám đứng ra đối nghịch với Bạch Nham, càng không dám nhắc đến chuyện truy sát Lâm Đạm nữa. Sau trận đánh này, bọn họ không những không thể nắm chắc phần thắng trong tay mà còn phát hiện ra một sự thật đáng sợ hơn - Công lực của Bạch Nham đã vượt xa cảnh giới của một đại tông sư.

“Ngươi cảm thấy thế nào rồi?” Bạch Nham nhanh chóng đi đến bên cạnh Lâm Đạm, muốn vuốt ve gò má nhợt nhạt của nàng nhưng lại lập tức từ bỏ ý niệm này. Toàn bộ xương cốt trên người Lâm Đạm đều nát vụn, hắn cũng không dám tùy tiện động vào nàng.

“Ta rất tốt. Có lẽ ngươi cũng biết công pháp của ta có thể tự động chữa trị vết thương trong người mình.” Giọng điệu Lâm Đạm vô cùng nhẹ nhàng. Có thể giữ được tính mạng đã là tốt lắm rồi, cho dù bị thương nặng như thế nào đi chăng nữa đối với nàng mà nói cũng chẳng thấm vào đâu. Nàng ngừng lại một chút rồi nói tiếp: “Cảm ơn các ngươi.” Nếu không có Bạch Nham và Pháp Chiếu, sau cuộc đại chiến với Viêm Hoàng ấy nàng không thể nào cử động được, chỉ sợ lúc này đã biến thành vong hồn dưới chưởng của Tiêu Dao Tử và Ngụy Cừ rồi cũng nên.

“Không thể ngờ được rằng hai vị đại tông sư kia lại hèn hạ âm hiểm như thế, xem như lần này ta đã được mở rộng tầm mắt.” Nàng nói đùa một câu.

Tảng đá lớn đè nặng trong lòng Bạch Nham chậm rãi rơi xuống, hắn khẽ cười nói: “Đại tông sư cũng là người, cũng có sự ích kỷ tư lợi của mình, đừng nghĩ bọn họ ai cũng cao thượng. Sau khi ngươi được thăng chức thành đại tông sư cũng nghèo đến nổi không có cơm ăn sao?’’

Lâm Đạm bị hắn chọc cười, khóe miệng khẽ cong lên, ánh mắt lóe sáng.

Bạch Nham bình tĩnh chăm chú nhìn nàng, trong ánh mắt tràn ngập sợ hãi xen lẫn cảm giác may mắn. Hắn đã nghĩ kỹ rồi, nếu Lâm Đạm nguy hiểm đến tính mạng, cho dù phá vỡ quy tắc của giang hồ, cho dù làm chuyện mà cả thiên hạ này xem là sai lầm, hắn cũng phải đánh chết Viêm Hoàng để cứu nàng. Nhưng nàng lại màng đến cho hắn một sự kinh hỉ cực lớn, không những không bại trận mà còn dựa vào nghị lực kiên cường và đao pháp xảo quyệt linh hoạt của mình giành được thắng lợi. Dường như trong con người nàng không có ranh giới cực hạn, năm lần bảy lượt phá vỡ quan niệm đã ăn sâu tiềm thức của hắn.

“Đây là thánh dược Hồi xuân đan chữa trị vết thương của Liên Vân thành, để ta đút cho ngươi, như thế ngươi có thể nhanh khỏi hơn một chút.” Bạch Nham lấy đan dược sớm đã chuẩn bị xong đút cho nàng, còn cẩn thận rót nước cho nàng uống.

“A di đà phạt, bần tăng tu luyện đại niết bàn, có lẽ cũng có thể giúp đỡ thí chủ một chút, xin thí chủ hãy thả lỏng bản thân để bận tăng truyền sinh khí cho ngài.” Pháp Chiếu ôn hòa nói.

Nhưng Lâm Đạm lại từ chối sự giúp đỡ của hắn, quả quyết nói: “Đại sư, truyền một chút sinh khí vào người quả thực có thể giúp ta giảm bớt đau đớn, nhưng ta nghĩ chịu đựng đau đớn cũng là một loại tu hành. Bây giờ vì muốn để cho mình thoải mái mà ta đón nhận sinh khí của ngài, vậy sau này ta muốn thoải mái nhiều hơn nữa, có phải sẽ ra tay lạm sát người vô tội hay không? Ta phải quen với cảm giác đau đớn này, nó sẽ giúp ta tỉnh táo sáng suốt, cũng khiến ta nhớ rằng – Từ đầu đến cuối ta vẫn là ta, ta là Lâm Đạm chứ không phải là truyền nhân của Tu la gì đó.”

Trong lòng Pháp Chiếu vốn dĩ vẫn còn chút do dự không chắc chắn nhưng nghe nàng nói vậy đã hoàn toàn yên tâm. Hắn chắp hai tay, kính phục nói: “A di đà phật, thí chủ, ngươi có duyên với Phật pháp, là người có tuệ căn, là người đã giúp bần tăng giác ngộ ra nhiều điều! Chuyện ở đây đã có Vân Đế bảo vệ, bần tăng đi trước một bước, sau này có duyên sẽ gặp lại.”

“Đại sư, tái kiến.” Lâm Đạm vừa dứt lời đã thấy một đám người bước lên đỉnh đối, Hạ Vũ Phỉ đã lâu không gặp cũng đứng trong đám người ấy.

“Xin yết kiến Vân Đế!’’ Đoàn người hành lễ với Bạch Nham đầu tiên, sau đó chỉ vào lầm đạm nói: “Vân Đế, ma nữ này đã tu luyện ma công Tu La đao, nếu như ngài còn nhớ rõ di huấn của sư môn, nên đích thân ra tay giết chết nàng ta mới phải!” Mấy người này không phải ai khác mà chính là các vị trưởng lão của Liên Vân thành, bọn họ cũng nấp ở bên cạnh xem cuộc chiến ba ngày ba đêm ấy, dĩ nhiên biết rõ đầu đuôi câu chuyện là thế nào.

Hai vị đại tông sư không có cách nào làm lung lay ý niệm của Vân Đế, nhưng bọn họ là trưởng bối của hắn, có lẽ sẽ thuyết phục được hắn.

Nhưng lầm này bọn họ đã nghĩ lầm rồi, chỉ thấy Bạch Nham cởi áo choàng bên ngoài ra rồi nhẹ nhàng đắp lên người Lâm Đạm, thậm chí không thèm quay đầu lại nói: “Giết Lâm Đạm cũng được, nhưng phải bước qua cửa ải này của ta rồi hãy nói chuyện sau.” Đây đâu phải là đồng ý, rõ ràng là đang trá hình cắt dứt đường đi của mọi người. Thử hỏi trên khắp đại lục Đông Đường này ai có thể đánh thắng được Vân Đế, ai có thể vượt qua được lớp phòng thủ của hắn mà ra tay với Lâm Đạm? Hơn nữa ngay cả Pháp Chiếu đại sư cũng bước lên một bước, che chở Lâm Đạm đang bị trọng thương vô cùng chặt chẽ.

“Vân Đế, với công pháp mà nàng ta đã tu luyện sớm muộn gì cũng có một ngày mất không chế khiến nàng ta biến thành một kẻ điên chỉ biết giết chóc người vô tội!” Giọng điệu Đại trưởng lão lộ rõ sự sốt ruột.

Bạch Nham nhẹ nhàng cầm đầu ngón tay Lâm Đạm, ôn nhu nói: “Ta sẽ luôn ở bên cạnh nàng mọi lúc mọi nơi, nếu nàng mất khống chế,’’ Hắn ngừng lại một lúc lâu rồi mới nói tiếp: “Ta sẽ đích thân kết thúc nàng.”

Nghe được những lời này, Lâm Đạm không những không sợ mà ngược lại còn nở một nụ cười nhàn nhạt.

Bạch Nham không đành lòng nhìn nụ cười này của nàng, khẽ quay đầu sang chỗ khác, trong ánh mắt ẩn chứa ánh lệ, giọng nói khàn khàn hiếm thấy: “Các ngươi có tư cách gì mà yêu cầu truy sát nàng? Bảy đại ác nhân trên giang hồ là do chính tay nàng trừ hại, bệnh dịch ở Ôn thành là do nàng tiêu diệt, tất cả những người nàng giết đều là đại gian đại ác, những bách tính được cứu sống đâu chỉ một hai người? Nhưng mấy người các ngươi nổi danh trên giang hồ mấy chục năm trời nhưng đã từng vì bách tính muôn dân làm một chuyện có ý nghĩ thiết thực chưa? Địa vị các ngươi càng cao thì trách nhiệm gánh vác trên vai ngược lại càng ít, giống như những cao nhân đệ nhất? So với nàng, các ngươi đã bao giờ cảm thấy hổ thẹn?’’

Cuối cùng Bạch Nham cũng chịu quay đầu lại, gằn từng chữ: “Các ngươi không thể hổ thẹn, nhưng ta lại hổ thẹn! Các ngươi nói nàng là kẻ điên, nhưng phải biết rằng, nàng tỉnh táo hơn bất kỳ ai trong số các ngươi gấp trăm gấp ngàn lần!’’

Pháp Chiếu cúi đầu xuống, chắp tay trước ngực nói: “A di đà phật, hổ thẹn hổ thẹn!’’

Đám người Đại trưởng lão bị Bạch Nham nói đến mức không dám ngẩng đầu nhìn lên, ngẫm nghĩ lại một Đông Đường đại lục yên bình trong quá khứ, lại nhìn đến Lâm Đạm đang trọng thương gần như sắp chết đang nằm trên mặt đất lần nữa, cuối cùng chắp tay một cái, vẻ mặt tràn đầy xấu hổ xoay người rời đi. Mấy nữ đệ tử được Bạch Nham giữ lại chăm sóc Lâm Đạm, Hạ Vũ Phỉ vội vàng đuổi theo, ăn vạ không chịu đi.

Mấy ngày nay trong lòng nàng ta vô cùng bất an, mắt thấy Lâm Đạm đã phá vỡ cảnh giới bán bộ tông sư, sau đó lại được tấn chức thành đại tông sư, đầu tiên là khuất phục tứ đại trưởng lão, tiêu diệt Độc Cô Hồng, sau đó diệt trừ bảy đại ác nhân, danh vọng trong giới giang hồ đã trực tiếp áp sát các bị đại tông sư lão làng, Đông Thánh giáo có liên quan đến nàng cũng từ tà ma ngoại đạo biến thành danh môn chính phái, vì nàng mà giáo phái lấy được lợi ích thật lớn. Vốn dĩ nàng ta nên cảm tạ Lâm Đạm một tiếng, nhưng nhìn cảnh tượng Bạch Nham cẩn thận chăm sóc Lâm Đạm trước mặt mình, nàng lại hận không thể khiến đối phương vĩnh viễn biến mất.

Từ lúc Lâm Đạm tránh được tử kiếp đồng thời thoát khỏi sự khống chế của Hạ Sùng Lăng, nàng ta đã trở thành một cái gai đâm thật sâu ở trong đáy lòng Hạ Vũ Phỉ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện