Tên đàn ông chó nànày

Châu Mạt không ngừng mắng chửi trong lòng. Cô đứng yên một chỗ, khoanh tay, ánh mắt không rời khỏi người đàn ông phía sau bàn làm việc.

Không khí lặng đi một thoáng. Là người chưa từng yêu nghiêm túc, cô cũng không biết nên làm gì vào lúc này. Cô khẽ thở ra, rồi nói: “Tôi xuống lầu ngồi với ông nội một lát…”

Hơi lúng túng, chi bằng rút lui thì hơn.

Nói xong, cô xoay người, vừa bước được mấy bước thì phía sau đã có một cơ thể áp sát. Người đàn ông vòng tay ôm lấy eo cô, nhướng mày hỏi: “Chiều nay không có việc gì à?”

Khoảnh khắc anh ôm tới, Châu Mạt bỗng thấy lòng mình như được lấp đầy. Cô không còn vùng vẫy như mọi khi, chỉ khẽ gật đầu: “Ừm.”

“Vậy đi cùng nhau nhé?” Giọng người đàn ông trầm thấp vang lên ngay bên tai, khiến vành tai Châu Mạt hơi ngứa.

“Đi đâu?” Cùng nhau làm gì? Giọng Châu Mạt cũng hạ thấp, dịu lại. Tạ Xiễn nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn của cô, bất giác cảm thấy thật vừa mắt. Anh bật cười: “Đi xem phim?”

Xem phim?

Cô vốn thường xuyên đóng phim, nhưng rất ít khi ra rạp xem. Châu Mạt cụp mắt, hỏi: “Xem ở đâu?”

“Rạp phim?” Tạ Xiễn chợt nhớ lại mấy mẹo hẹn hò mà Vu Quyền đưa.

Hồi còn du học ở Mỹ, các cặp đôi hẹn hò thường sẽ chọn xem phim, đi bar, ăn tối, bơi lội, hoặc… thuê phòng.

Châu Mạt hơi ngập ngừng: “Cũng được.”

Ngay khi cô vừa đồng ý, Tạ Xiễn liền giữ lấy cằm cô, cúi đầu chặn môi cô lại. Châu Mạt do dự một chút, khẽ hé môi, để anh có thể tiến sâu hơn.

Tạ Xiễn cảm nhận được sự thuận theo của cô, liền nhướng mày, dùng chút lực, bế bổng cô ngồi lên bàn làm việc. Châu Mạt chống tay lên vai anh, còn anh thì cúi người xuống, lại hôn cô lần nữa…

Thật lâu.

Tạ Xiễn trầm giọng, mang theo nụ cười: “Cuối cùng cũng chịu ngoan ngoãn với anh rồi?”Mỹ phẩm

Châu Mạt cắn m.ôi dưới, đẩy mặt anh ra, cố chấp: “Không có.”

“Ồ?”

Chiếc váy cô đang mặc bị vấy bẩn ở phần tà trong buổi phỏng vấn trước đó, nên Châu Mạt trở về phòng thay bộ váy bó màu đỏ sẫm, khoác thêm chiếc áo khoác dài màu đen.

Trang điểm xong, cô bước ra khỏi phòng tắm. Tạ Xiễn mặc sơ mi đen cùng quần dài đen, xắn tay áo lên, đang chăm chú nhìn cô.

Cô thật sự rất hợp với sắc đỏ sẫm. Dù bên ngoài khoác áo đen, nhưng phần vải đỏ nơi cổ áo vẫn tôn lên làn da trắng như sứ của cô.

Tạ Xiễn nuốt một ngụm nước bọt, kéo cô lại gần: “Không đi nữa.”

Châu Mạt trừng mắt: “Không đi thì làm gì?”

Anh ôm lấy eo cô, kéo về phía mình: “Em nghĩ xem?”

Sau lưng anh là chiếc giường, chăn gối được dì Châu dọn dẹp gọn gàng, hai chiếc gối đặt ngay ngắn ở đầu giường. Ánh mắt Châu Mạt vô tình lướt qua, mặt cô liền đỏ bừng. Cô siết chặt nắm tay, đấm vào vai anh, giận dữ: “Không xem phim nữa thì tôi xuống lầu với ông nội!”

Tạ Xiễn nheo mắt.

Châu Mạt không hề sợ hãi, trừng mắt nhìn lại anh.

Một giây sau.

Tạ Xiễn ôm eo cô đi ra cửa, vừa đi vừa lấy điện thoại ra tìm vé xem phim.

Châu Mạt đứng bên cạnh, hừ nhẹ một tiếng.

Tạ Xiễn: “…..”

Tầng một, ông nội Tạ đang kéo dì Châu ngắm bình hoa ông mới cắm, chợt nghe tiếng động từ cầu thang. Ngẩng đầu lên, ông thấy Châu Mạt và Tạ Xiễn đã ăn mặc chỉnh tề, đang cùng nhau đi xuống.

Ông nội Tạ hơi ngập ngừng hỏi: “Hai đứa định đi đâu đấy?”

Châu Mạt mím môi, khoé môi hiện lên chút ý cười.

Giọng Tạ Xiễn bình thản: “Đi xem phim.”

“Ồ?” Ông nội Tạ bật cười, liếc mắt nhìn dì Châu, dì cũng cười. Đây đúng là một khởi đầu tốt đẹp. Ông cụ còn lẩm bẩm: “Mạt Mạt còn nói sẽ ở lại cắm hoa với ông nữa cơ…”

Mặt Tạ Xiễn sa sầm, vòng tay ôm lấy Châu Mạt rồi cùng cô bước xuống bậc thềm.

Chú Lâm lái chiếc Mercedes màu đen tới, vừa dừng xe đã bước xuống. Tạ Xiễn mở cửa nhét Châu Mạt vào ghế phụ, sau đó vòng qua đầu xe, lên chỗ lái.

Chiếc Mercedes đen từ từ lăn bánh rời khỏi biệt thự.

Châu Mạt kéo dây an toàn trước ngực, ánh mắt hướng ra khung cửa kính, lòng có chút căng thẳng.

Cô thu lại ánh nhìn từ khung cảnh bên ngoài, liếc qua người đàn ông đang lái xe. Anh đeo đồng hồ nơi cổ tay, tay áo xắn cao đến khuỷu, gương mặt góc cạnh, chuyên chú vào tay lái.

Người đàn ông này… đúng là đẹp thật.

Châu Mạt âm thầm cảm thán trong lòng.

“Nhìn đủ chưa?” Giọng nói trầm thấp của Tạ Xiễn vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của cô. 

Châu Mạt đỏ mặt, chống chế: “Không có gì đẹp cả.”

Tạ Xiễn nhướng mày, khẽ bật cười, đèn đỏ phía trước vừa bật lên, anh thuận tay cầm lấy điếu thuốc.

Châu Mạt nhìn thấy, lập tức nhắc: “Không được hút.”

Động tác của Tạ Xiễn dừng lại.

Đôi mắt dài hẹp liếc sang, Châu Mạt hơi nghiêng người, lặp lại: “Không cho hút.”

Tạ Xiễn: “……”

Chỉ một giây sau, anh lặng lẽ đặt điếu thuốc trở lại.

Bàn tay Châu Mạt đặt trên dây an toàn khẽ run.

Khốn kiếp.

Tên đàn ông này… nghe lời cô thật.

Thật là…

Có hơi sướng.

Ở Kim Đô có đến hơn hai trăm rạp chiếu phim. Tạ Xiễn bảo Vu Quyền mua vé, Vu Quyền chọn rạp nằm gần công ty truyền thông Mộc Bản.

Giá vé ở rạp này cao hơn hẳn so với nơi khác, khách đến chủ yếu là người có thu nhập cao, nên bãi đỗ xe cũng rộng rãi. Trước khi xuống xe, Tạ Xiễn lấy ra một chiếc khẩu trang, giữ lấy cằm Châu Mạt để đeo cho cô…

Châu Mạt chớp mắt.

Tạ Xiễn khẽ hôn lên lớp khẩu trang, sau đó mở cửa bước ra.

Châu Mạt xách túi, Tạ Xiễn vòng qua đầu xe, nắm tay cô dắt lên lầu. Rạp chiếu phim nằm ở tầng sáu. Bước ra khỏi thang máy, người qua lại khá đông.

Tạ Xiễn cầm điện thoại, đến trước máy quét mã, in ra hai vé rồi tiện tay đưa cho Châu Mạt.

Châu Mạt không rành lắm với mấy chuyện này, gần đây cũng không để ý có phim gì mới, nên vừa cầm vé vừa ngẩng đầu nhìn.

Là một bộ phim tình cảm tiên hiệp.

Cô mở điện thoại, tra thử thông tin phim.

Diễn viên chính: Tiêu Chân, Khương Văn.

Châu Mạt nhìn hồi lâu, rồi quay sang Tạ Xiễn. Lúc này anh đang nghiêng đầu nghe điện thoại. Tuy người khá đông, nhưng không phải xếp hàng, chỉ vài phút là vào đến sảnh chiếu. Tạ Xiễn vừa cúp máy xong thì kéo tay cô vào rạp. Vu Quyền đã đặt chỗ ở hàng sáu, ghế tám và chín ở ngay giữa rạp.

Ánh đèn trong rạp mờ ảo, Tạ Xiễn ôm cô ngồi xuống ghế.

Anh đưa cô một ly cà phê, liếc lên màn hình lớn hỏi: “Phim gì vậy? Ai đóng?”

Châu Mạt mượn bóng tối, nhấp một ngụm cà phê đắng ngắt, nhịn cười đáp: “Cửu Trùng Thiên, Tiêu Chân đóng.”

Tên đàn ông khốn này, đến xem phim mà còn qua loa như thế, chẳng biết phim gì, cũng không cần quan tâm, cứ thế kéo cô tới.

“Ai cơ?”

“Tiêu Chân.”

“Không xem nữa.” Tạ Xiễn đột ngột đứng bật dậy, nắm lấy cổ tay cô, gân xanh nổi lên ở trán, nghiến răng: “Về nhà.”

Châu Mạt vẫn ngồi yên, ngẩng đầu, cằm nhẹ nghiêng về phía ghế bên cạnh.

“Ngồi xuống.”

Tạ Xiễn: “…..”

“Vé do anh chọn, có quỳ cũng phải xem cho xong.” Giọng cười của Châu Mạt kìm lại trong cổ họng, chỉ còn thiếu điều phá lên cười.

Tạ Xiễn: “…..”

Anh cúi người, định vươn tay ôm Châu Mạt lên, nhưng cô nhanh tay nhéo lấy tai anh. Đôi tai anh mềm mềm, cô ghé sát tai anh, thì thầm: “Ngồi xuống.”

Tạ Xiễn: “…..”

Vài giây sau.

Anh đen mặt, lấy điện thoại ra.

[Cậu chán sống rồi à.]

Vu Quyền lập tức nhắn lại: [Tạ Tổng, có chuyện gì vậy ạ? Tôi mua nhầm vé sao?”

Vừa nói vừa lật lại đơn đặt trên máy tính bảng, đập vào mắt là tấm poster phim Cửu Trùng Thiên. Vu Quyền lẩm bẩm: “Phim này đánh giá cao mà, lại còn là phim tình cảm, hợp với hẹn hò chứ…Đệch? Tiêu Chân đóng chính hả???”

Anh hoảng hốt nhìn vào khung chat WeChat.

Toàn thân run rẩy…

[Tạ…Tạ tổng, tôi… tôi là dân FA, lại bận việc suốt, không… không hay coi phim…”

Tạ Xiễn: [Hừ.]

Vu Quyền: […..]

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện