Đỗ Trọng Vi nghe thấy câu đó thì không khỏi ngạc nhiên, định phản bác, muốn nói gì đó. Nhưng rồi lại nhớ đến những chuyện trên mạng dạo gần đây.
Ví như mấy đề tài nóng trên hot search gần đây.
Thư ký đã mang tài liệu đến cho ông xem, vợ của Tạ Xiễn cũng là một người không phải dạng vừa.
Thế nên, Tạ Xiễn sợ vợ cũng là chuyện dễ hiểu. Chỉ là, Đỗ Trọng Vi cười khẽ, nói: “Tạ Xiễn à, kính trọng vợ thì có thể hiểu được, nhưng đàn ông thì không thể để vợ trèo lên đầu cưỡi cổ, nếu không thì thể diện đàn ông còn đâu nữa?”
Nhà họ Đỗ quyền thế giàu có, Đỗ Trọng Vi vốn không phải người một lòng với gia đình. Dù hôn nhân của ông với vợ là sự kết hợp giữa hai gia tộc mạnh, nhưng chuyện đàn ông ra ngoài lâu lâu vướng chút hoa thơm cỏ lạ cũng chẳng có gì lạ.
Tạ Xiễn hơi nâng cằm, ngậm điếu thuốc, nói: “Đỗ Tổng, chúng ta không hợp nói chuyện.”
Dứt lời, anh không đợi Đỗ Trọng Vi đáp lại mà cúp máy luôn.
Và lập tức chặn số.
Châu Mạt ở bên cạnh lặng lẽ chứng kiến hết, nhất thời không biết nên nói gì. Cô nghiêng đầu tránh ánh mắt, cúi đầu gắp thức ăn.
Điện thoại cô cũng vang lên. Cô liếc qua, là ông nội Tạ gửi tin nhắn WeChat đến.
Ông nội Tạ: [Mạt Mạt, đang làm gì đó?]
Châu Mạt: [Con đang ăn cơm, ông đã ăn chưa ạ?]
Ông nội Tạ: [Ăn rồi, chỉ hơi chán. Khi nào con về chơi với ông?]
Châu Mạt: [Mai con có thể phải quay lại phim trường rồi đó ạ. Mà ông, con hỏi ông một chuyện nhé.]
Ông nội Tạ: [Hỏi đi.]
Châu Mạt: [Đàn ông sợ vợ có phải bình thường không ạ?]
Bố mẹ cô yêu thương nhau, bố cô cũng khá nể mẹ, nên Châu Mạt luôn nghĩ đó là chuyện bình thường. Nhưng gia đình như nhà Tạ Xiễn, sao lại có thể sợ vợ được?
Ông nội Tạ: [… Bình thường chứ sao, bố của Tạ Xiễn cũng sợ mẹ nó. Còn ông thì không đến mức sợ, vì bà nội con rất dịu dàng. Còn Tạ Xiễn, chắc giống ông… nhỉ?]
Châu Mạt đọc xong, bật cười. Cô vừa gõ được hai chữ, điện thoại đã bị một bàn tay lấy mất.
Cô ngẩng đầu lên ngay.
Tạ Xiễn cúi nhìn màn hình một lúc, đầu ngón tay thon dài nhấn giữ nút ghi âm, nói: “Phải, giống ông. Giống ông quỳ trên tấm ván giặt đồ mà bà mua.”
Ông nội Tạ sững người, giận dữ: “… Tạ Xiễn, con đang nói cái gì thế hả?”
Ngay sau đó, ông lại gửi thêm một tin:
Ông nội Tạ: [Mạt Mạt, con thử mua ván giặt đồ tặng nó xem.]
Tạ Xiễn vẫn cầm điện thoại, đôi mắt hẹp dài khẽ lướt qua phía Châu Mạt. Cô cũng nghe thấy, ngập ngừng một chút rồi như bị ai đó xui khiến, khẽ hỏi: “Nếu tôi mua, anh có quỳ không?”
Người đàn ông nhìn cô một lúc lâu, mãi sau mới đáp: “Không quỳ.”
Anh đưa lại điện thoại cho cô. Châu Mạt nhún vai nhận lấy, nói: “Tôi biết ngay anh sẽ không quỳ mà.”
Tạ Xiễn chau mày: “…”
Lặng đi một lúc, giọng anh trầm thấp: “Em cứ mua đi.”
Thật ra Châu Mạt chỉ hỏi cho có, cô cũng chẳng để tâm lắm. Dù sao hai người họ cũng không phải kiểu vợ chồng ân ái thật sự. Cô uống một ngụm nước, như thể vừa nghe thấy anh nói gì đó, quay đầu lại hỏi: “Anh vừa nói gì cơ?”
Tạ Xiễn: “…”
–
Khi rời khỏi khách sạn, đã hơn chín giờ tối. Đạo diễn Quách lúc đến đi cùng xe Tạ Xiễn, còn Châu Mạt thì đi nhờ xe của Thành Anh. Vì Thành Anh cũng có uống rượu nên cô gọi tài xế hộ, tiện thể đưa đạo diễn Quách về luôn.
Châu Mạt còn chưa kịp bước lên xe của Thành Anh thì cửa đã bị đóng sầm lại. Thành Anh hạ cửa kính, hơi rượu còn vương trên môi, nói với cô: “Ngoan, đi cùng xe chồng em về.”
Châu Mạt: “… Chị về cẩn thận.”
Thành Anh cười, xe nổ máy chạy đi mang theo chút gió thu. Trời về đêm bắt đầu se lạnh, Châu Mạt đưa tay ôm lấy cánh tay. Một chiếc áo vest từ phía sau được khoác lên vai cô. Cô ngẩng đầu, ánh mắt chạm phải ánh mắt anh.
Tạ Xiễn ngậm điếu thuốc, cũng đang nhìn cô. Ánh đèn nơi cửa khách sạn dịu dàng ấm áp, hai người nhìn nhau trong một giây, Châu Mạt không chịu nổi mà dời ánh mắt đi trước.
Chiếc xe được nhân viên đưa đến, cậu ấy xuống xe, mở cửa ghế phụ. Người đàn ông đẩy nhẹ eo cô, ép cô ngồi vào trong.
Sau đó, anh vòng qua đầu xe, ngồi vào ghế lái.
Đây là lần đầu tiên Châu Mạt ngồi ở ghế phụ xe của Tạ Xiễn.
Anh liếc nhìn cô một cái: “Thắt dây an toàn.”
“Biết rồi.” Châu Mạt nghiêng người định kéo dây, nhưng vừa động đậy thì một bóng đen đã phủ xuống bên cạnh. Hơi thuốc lá thoảng trong không khí khi người đàn ông cúi sát lại gần, nắm lấy tay cô, gài dây an toàn giúp.
Cô cúi đầu, hơi thở rối loạn. Anh ở rất gần, giọng trầm thấp vang bên tai: “Ngồi ghế phụ thấy thích không?”
Châu Mạt đáp: “Không an toàn bằng ngồi sau.”
Tạ Xiễn im lặng vài giây rồi bật cười, ngồi lại vào ghế lái, tay chống cằm, một tay nắm vô lăng khởi động xe.
Châu Mạt đỏ cả vành tai, cảm thấy hơi bực bội.
Cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, cố lờ đi sự tồn tại của người đàn ông bên cạnh.
Trong xe, thứ cảm giác mơ hồ khó gọi tên cứ lặng lẽ lan tỏa. Châu Mạt thầm nghĩ, ở thế giới cũ cô còn chưa từng yêu đương thành công lần nào, đến thế giới này, không chỉ đã kết hôn, lẽ nào còn phải yêu đương thật sự nữa sao? Mà đối phương lại còn là nam chính trong cuốn tiểu thuyết này?
Lỡ đâu sáng mai thức dậy, tên đàn ông khốn nạn này lại quay về bên Đỗ Liên Tây thì sao?
Nghĩ tới đó, cô bắt đầu thấy bất an, vành tai cũng dần hạ nhiệt. Ngoài cửa kính là phố phường rực rỡ ánh đèn, cô ngây người nhìn ra.
Trên vai vẫn còn chiếc áo khoác của anh, mang theo mùi thuốc lá nhàn nhạt và chút hơi ấm.
Hơi ấm luôn khiến người ta thả lỏng. Trong thứ ấm áp ấy, Châu Mạt ngủ thiếp đi. Chiếc BMW đen không rẽ về khu chung cư cô đang ở mà chạy thẳng tới khu biệt thự gần rừng sâu. Xe dừng lại trước một căn biệt thự sáng đèn.
Châu Mạt vẫn còn đang ngủ say trên ghế phụ, đầu nghiêng tựa vào lưng ghế, mái tóc dài ôm sát lấy cổ.
Tạ Xiễn xoay xoay điếu thuốc chưa châm lửa trong tay, một giây sau, anh đặt nó vào khe giữa ghế, nghiêng người sang, hôn lên môi cô.
Đúng lúc đó, cửa ghế phụ bị mở bật ra.
Ông nội Tạ và dì Châu đứng bên ngoài, chứng kiến toàn bộ cảnh tượng. Hai người sững lại.
Một giây sau.
Cửa xe được nhẹ nhàng đóng lại.
Ông nội Tạ nói: “Không nên nhìn, không nên nhìn. Đi thôi, đi thôi, vào nhà.”
Dì Châu khẽ “vâng” một tiếng, vừa lau tay vừa khẽ đỏ mặt, tuổi này rồi còn phải xấu hổ.
Châu Mạt bị đánh thức bởi nụ hôn ấy, cô xoay người né tránh nhưng không thoát được. Hai tay nắm lấy cổ áo sơ mi của Tạ Xiễn, giọng thì thào: “Đừng hôn nữa…”
Bàn tay anh đỡ lấy má cô, ánh mắt Tạ Xiễn chậm rãi nhìn cô: “Em mặc đẹp thế để làm gì?”
Khoảng cách gần khiến cô không thể né tránh, Châu Mạt bực bội đáp khẽ: “Tôi thích thì mặc, anh quản được chắc?”
“Không quản, nhưng có thể giúp em cởi.” Giọng anh khàn khàn, chất đàn ông đầy mùi nam tính vương trong không khí giữa hai người.
Châu Mạt vô thức nhích người né ra, nhíu mày khó chịu: “Lại đưa tôi về biệt thự làm gì?”
“Sáng mai anh đưa em tới Mộc Bản.” Ánh đèn ngoài cửa chiếu lên gương mặt anh, đôi mắt ánh lên một tia ám chỉ khó nói.
Châu Mạt giả vờ không thấy, với tay định mở cửa.
Tạ Xiễn nhìn theo động tác của cô, sau đó thả tay ra.
Châu Mạt lập tức đẩy cửa xe, nhanh chóng xuống xe, bước lên bậc thềm.
Vừa vào nhà.
Đã thấy ông nội Tạ và dì Châu ngồi cạnh nhau, ánh mắt cùng nhìn về phía cô.
Châu Mạt đỏ mặt. Khi nãy cửa xe bị mở, cô biết rõ ông nội đã thấy gì. Cô mở miệng định nói gì đó, nhưng ông đã lên tiếng trước: “Ôi, muộn thế này rồi, hai đứa có muốn ăn khuya không? Để Bành Huệ làm chút gì nhé?”
“Không cần đâu ạ, ông ơi. Con lên nghỉ trước đây, sáng mai phải đến phim trường sớm.” Châu Mạt nói xong liền vội vàng chạy lên lầu.
Sau lưng là tiếng bước chân đàn ông nặng nề đi vào nhà. Đến khúc cua cầu thang, Châu Mạt liếc xuống, Tạ Xiễn đang dựa vào tay vịn ghế sofa, đôi mắt dài hẹp nhìn cô có phần lộ liễu.
Châu Mạt: “…”
Tên đàn ông khốn kiếp.
Cô dậm chân chạy thẳng lên tầng.
Sáng mới dọn ra ngoài, tối lại quay về, thật là… Châu Mạt nằm vật ra giường, dùng tay che mặt, cảm giác như mình sắp phát điên đến nơi.
Cô nằm một lúc rồi mới uể oải ngồi dậy đi tắm. Quay về nhà cũng mệt mỏi, cô vừa đặt lưng xuống giường đã ngủ thiếp đi.
Sáng hôm sau, tiếng chuông báo thức gọi cô dậy. Sau khi rửa mặt thay đồ xong, cô xuống lầu. Dưới nhà, ông nội Tạ đã ngồi sẵn ở bàn ăn, tay cầm tờ báo.
Thấy cô đi xuống, ông vui vẻ gọi: “Mạt Mạt, lại đây ăn sáng nào.”
“Vâng ạ.” Châu Mạt bước tới, đảo mắt tìm quanh. Ông nội Tạ dường như nhận ra điều đó, liền nói: “Tạ Xiễn ra ngoài từ sớm rồi. Cao Thịnh bên kia gặp chút chuyện, nên nó bảo chú Lâm đưa con tới Mộc Bản.”
Châu Mạt khựng lại, nhẹ nhàng thở phào: “Vâng.”
Cuối cùng cũng không phải căng thẳng đối mặt với cái tên đàn ông phiền phức ấy. Nhờ vậy bữa sáng cô ăn cũng ngon miệng hơn hẳn. Tuy ngoài trời có nắng, nhưng vẫn hơi se lạnh. Ăn xong, xe của chú Lâm đã chờ sẵn ngoài cổng, cô tạm biệt ông nội Tạ.
Ông mỉm cười nói: “Đến lúc quay Hoàng Thái hậu, ông sẽ đến phim trường thăm con.”
Vai Tử Tây của cô sắp hết cảnh, ông nội muốn đến thăm cũng e là không kịp. Châu Mạt gật đầu: “Dạ, được ạ.”
Xe lăn bánh.
Cô tựa lưng vào ghế, rút điện thoại ra xem. Theo thói quen, cô mở Weibo, và rồi… suýt đánh rơi cả điện thoại.
Lượt theo dõi của cô đã tăng vọt lên sáu triệu chỉ sau một đêm. Cô sững người. Rồi ánh mắt dừng lại ở một dòng hot search mới.
#Tôi đu Tổng Châu Mạt Tôi#
Gì cơ???
Cô nhấn vào xem kỹ hơn, hóa ra là do Thành Anh đăng một đoạn video tối qua.
Chính là đoạn Tạ Xiễn hôn cô trên bàn ăn.
Còn cả khoảnh khắc cô đơ người khi thấy anh bước vào, anh cười hỏi cô: “Vợ à, em thấy hài lòng với hot search hôm nay chứ?”
Tất cả đều bị ghi lại. Trong video, mặt của Tạ Xiễn vẫn được làm mờ, còn gương mặt Châu Mạt thì rõ mồn một. Vẻ ngơ ngác của cô khiến người ta cảm thấy vừa buồn cười vừa đáng yêu. Đặc biệt là khoảnh khắc anh hôn cô, ngón tay thon dài của cô níu chặt khăn trải bàn, có vẻ lúng túng, lại rất ngọt ngào.
Hơn nữa, trong video cô trông rất trắng, trắng đến nổi bật, mặc dù thần thái hơi ngốc nghếch, nhưng lại cực kỳ có khí chất.
Thành Anh còn kèm theo một đoạn caption:
[Ban đầu là mời nhà đầu tư dùng bữa, ai ngờ lại mời nhầm ông xã của Châu Mạt. Nhìn biểu cảm của Châu Mạt đi… chỉ có thể dùng một từ thôi: Tuyệt.]
Bình luận bên dưới:
“WTF? Chuẩn bị debut theo kiểu marketing couple à?”
“Hahaha, thật hả? Mời nhà đầu tư lại mời trúng chồng mình? Trời ơi buồn cười chết mất.”
“Đáng yêu quá đi mất! Châu Mạt xinh quá trời, trắng thật đấy, tôi bị mê.”
“Hôn kìa hôn kìa! Quá táo bạo. Mà Tạ Tổng tuy không thấy rõ mặt nhưng vóc dáng nhìn mê thật sự! Kiểu anh ấy hôn Mạt Mạt rất chi là bá đạo nha, tôi đổ rồi…”
“Câu ‘Vợ à, em thấy hài lòng với hot search hôm nay chứ?’ đúng kiểu… tôi ghen luôn rồi. Nhưng mà tui cũng siêu hài lòng!”
“Chính chủ phát cơm chó, chuẩn không cần chỉnh! Cơm chó này tui ăn ngon lành!”
Châu Mạt: “……”
Thành Anh, chị là quản lý của em mà, chị đang làm cái quái gì vậy???
Cô bấm sang WeChat, tìm Thành Anh.
“Chị đăng cái đó làm gì???”
Thành Anh trả lời rất nhanh: “Chồng em bảo đó.”
Châu Mạt: “…”
Thành Anh tiếp tục: “PR một chút cũng tốt mà. Cứ mượn danh nghĩa này, sau này trong giới giải trí em muốn tung hoành thế nào chẳng được. Còn chị thì chỉ cần tập trung dẫn dắt em là đủ rồi, ha ha ha ha…”
Châu Mạt: “…Chị nghe lời anh ta làm gì?”
Thành Anh: “Vì anh ấy góp vốn vào Mộc Bản rồi…”
Châu Mạt: “…”
Cô ném điện thoại qua một bên, không muốn xem gì thêm nữa.
Xe nhanh chóng đến trước tòa nhà Mộc Bản. Châu Mạt hít sâu, chỉnh lại tâm trạng, quay sang nói: “Chú Lâm, chú về nhớ lái cẩn thận nhé.”
Chú Lâm gật đầu: “Thiếu phu nhân, cô cũng đi đường cẩn thận nhé.”
Châu Mạt suýt nữa khuỵu gối tại chỗ. Cô vịn tay lên đầu gối, ngẩng đầu nhìn chú Lâm, người đàn ông ấy thản nhiên ngồi vào ghế lái, khởi động xe, vẻ mặt không hề thay đổi.
Châu Mạt: “…”
Hay là chú cứ gọi cháu là cô Châu đi, cháu đội ơn chú luôn đấy.
–
Vì Thành Anh còn phải họp nên Châu Mạt đi xe công ty đến phim trường trước. Mất hơn hai tiếng, xe mới đến nơi. Cô vừa bước xuống đã đi tìm đạo diễn Lâm để báo danh. Trong phim trường ai cũng bận rộn, không khí hỗn loạn.
Nhưng lạ lùng thay, từ lúc cô bước vào, khung cảnh quanh mình dường như yên tĩnh hẳn. Cô hơi dừng lại, rồi tiếp tục bước lên vài bước nữa. Quanh cô vẫn tĩnh lặng.
Châu Mạt nghiêng đầu nhìn.
Một nhóm các cô gái đang ôm má, nhìn cô chằm chằm.
Châu Mạt: “???”
Cô chần chừ hỏi: “Mấy người làm gì mà nhìn tôi kiểu đó vậy?”
Một cô trong nhóm đỏ mặt reo lên: “Mạt Mạt chồng chị đẹp trai quá, trước giờ em đâu biết Tạ Tổng lại đẹp trai như vậy!”
Châu Mạt: “… Các cô lấy đi luôn được không?”
Đám con gái đó lí nhí: “… Không dám đâu.”
Châu Mạt bật cười, đưa tay xoa đầu một cô gái trong số đó: “Đi làm việc đi.”
Nhóm người đó đều là trợ lý hóa trang hoặc phụ đạo cụ, đa phần là lính mới, công việc cũng chưa ổn định.
Chờ các cô ấy rời đi, Châu Mạt mới đến chỗ đạo diễn Lâm.
Đạo diễn nhìn cô, mỉm cười: “Đi hóa trang đi, hôm nay quay nốt cảnh của em.”
“Vâng.” Châu Mạt gật đầu, liếc sang sân khấu chính, Tiêu Chân đang diễn cùng nam phụ, Đỗ Liên Tây không có mặt.
Cô xoay người rời đi.
Trong phòng hóa trang, Viên Tử đã chờ sẵn. Vừa thấy cô, Viên Tử cười mập mờ. Châu Mạt chỉ biết thở dài, ngồi xuống.
Vừa trang điểm, Viên Tử vừa nói: “Trước đây tôi còn tưởng cậu sẽ thành một đôi với thầy Tiêu chứ, không ngờ lại giấu kỹ thế.”
Châu Mạt không đáp, chỉ lặng lẽ nhìn hình ảnh mình trong gương.
Một lát sau, cô hỏi: “Cô trợ lý hôm nọ đâu rồi?”
Chính là người đã đăng bài khiến tên cô lên hot search. Viên Tử nhướn mày: “Đi rồi. Cô ấy bảo thấy có lỗi với cậu.”
Châu Mạt: “…”
Đi thì đi, ai biết cô ta có thực lòng hối hận hay không. Những người không có giới hạn như vậy vốn không phù hợp với môi trường showbiz.
Bảo sao dạo này không thấy tên cô ta hiện lên trong danh sách bạn bè WeChat.
Viên Tử lại nói: “Đỗ Liên Tây xin nghỉ mấy hôm rồi, trông cô ta không ổn lắm. Cô ta đúng là…Hôm đó cậu nghe người ta nói chồng cậu từng hẹn hò với cô ta, cậu thấy sao?”
Châu Mạt khẽ cười, không trả lời.
Viên Tử nhún vai, tiếp tục: “Hai người đúng là dữ dằn.”
Cô bắt đầu đánh mắt cho Châu Mạt, vừa làm vừa hỏi: “Ở nhà, chồng cậu có thương cậu thật không?”
Trong giới giải trí, những cặp đôi trước ống kính nhìn thì ngọt ngào, nhưng là đóng cực. Đàn ông ngoài đời nào có ai yêu chiều vợ như trong mạng, phụ nữ cũng chẳng mấy người tôn thờ chồng như lời đồn. Đằng sau vẻ hào nhoáng là đủ thứ rạn nứt.
Không bao lâu sau, kiểu gì cũng nổ ra scandal ngoại tình, tiểu tam, ly hôn, bất hòa, rồi hóa ra đã ký giấy ly dị từ lâu… Mấy diễn viên này, giỏi nhất là diễn trò.
Ở nhà ư?
Châu Mạt khẽ cong môi, trong đầu hiện lên cảnh những ngày đầu cô xuyên vào cuốn sách này.
Vẻ mặt đáng ghét của Tạ Xiễn lúc đó…
Còn nói, anh ta mà có người bên ngoài, cô phải nhịn.
Yêu thương cái khỉ gì chứ?
Cô hơi ngẩng đầu, giọng nhẹ nhàng: “Những gì thấy trên mạng, chưa chắc đã thật.”
Viên Tử nhíu mày định nói tiếp thì điện thoại của Châu Mạt reo lên. Cô cầm lên xem, Viên Tử cũng tò mò nhìn theo.
Trên màn hình WeChat, Tạ Xiễn gửi đến hai tin nhắn.
Tin đầu tiên là một tấm ảnh một chiếc bàn giặt màu be.
Tin thứ hai: Quỳ cái này hả?
Viên Tử chớp mắt mấy cái: “Ờm… đúng là mạng xã hội không thật đâu. Tổng giám đốc đầu tư của Cao Thịnh mà ở nhà phải quỳ bàn giặt hả?????????????????”
Trời ơi!!!
Chồng kiểu thần tiên gì đây!!