Ba năm sau khi cưới, Doãn Thiên Dã 25 tuổi, Tần Cảnh 22 tuổi.
Tần Cảnh nghĩ, nhìn Doãn Thiên Dã bế con, là niềm hạnh phúc của đời cô.
Hai năm trước, hai đứa bé còn nhỏ, anh đã thích đùa với chúng nó rồi, chỉ tiếc, Khiêu Khiêu Đường Đường hình như với chuyện này không hài lòng lắm. Hai bảo bảo đáng yêu vốn thấy ai cũng cười, mà vừa nhìn thấy Doãn Thiên Dã thì mặt 囧, cái mũi và cái miệng nhỏ nhăn lại với nhau.
Đây là khách khí lắm rồi.
Quan trọng là không thể đụng vào, vừa đụng vào là khóc luôn.
Cho nên, hai cục cưng kháu khỉnh của Doãn gia nếu ngày nào khóc, không phải đói bụng, không phải khát nước, không phải buồn ngủ, mà là thấy ba ba.
Hai đứa vừa oe oe một cái, Doãn gia từ trên xuống dưới đều tập trung cùng lúc rống giận hội đồng:
“Thiên Dã, không được đụng vào Khiêu Khiêu Đường Đường!”
Lần này, Doãn Thiên Dã hết sức tủi thân, nhìn hai con từ xa, mặt in rõ dòng chữ: Bố rất yêu các con mà!
Nhưng mà để cho cục cưng không khóc nữa, anh vẫn nỗ lực kiềm chế ước muốn chạy tới ôm chúng nó điên cuồng hôn.
Cho đến tận một ngày nọ, Doãn Thiên Dã thấy hai đứa bé bò tới vò lui bên người Việt Trạch, cười khanh khách, không bình tĩnh nổi, chất vấn Tần Cảnh:
“Em nói xem, hai đứa này là con anh sao?”
Tần Cảnh một cước đá bay anh ra ngoài.
Tần Cảnh nhìn Doãn Thiên Dã một người ngồi xổm trong góc ai oán trồng nấm, thực sự đáng thương mà, hảo tâm vô cùng dụ cho hai cục cưng tâm tình thật tốt, lại ôm tới trước mặt Doãn Thiên Dã.
Kết quả, hai đứa nhỏ, sắc mặt lập tức biến đổi.
Thế là, Doãn Thiên Dã muốn khóc được, Tần Cảnh ở bên cạnh nhìn, rốt cuộc nhịn không được, cười ha ha.
Doãn Thiên Dã càng ấm ức, có bà xã nào cười hả hê khi chồng gặp nạn thế không hả? Đến tận một ngày, chiều Doãn Thiên Dã trở về đến nhà, trên giường hai cục cưng nằm tóm lấy nhau, ngủ thật say rồi.
Doãn Thiên Dã ngồi lên ghế salon bên cạnh, lẳng lặng nhìn hai cái mặt bé nhỏ của bé cưng, nhịn không được sờ sờ tay nhỏ mũm mĩm.
Lại không ngờ, bàn tay nhỏ mềm mại của Khiêu Khiêu đang ngủ say, nắm lại ngón út của Doãn Thiên Dã, siết chặt, không rời ra.
Tay của trẻ con, mềm mềm, mịn mịn, giống như lòng Doãn Thiên Dã lúc này, lỏng ra thành nước.
Thành ra, Tần Cảnh trở về nhà đẩy cửa vào trong, liền thấy một cảnh tượng như thế.
Doãn Thiên Dã nằm ngủ trên salon, một tay vẫn còn quàng vào trong giường, Khiêu Khiêu Đường Đường tay siết chặt ngón tay của bố.
Tần Cảnh dịu dàng cười, tìm tấm chăn qua đắp lên cho anh.
Chính mình cũng chui vào trong chăn, ôm eo anh, hạnh phúc mà ngủ thiếp đi.
Ngủ trên salon, cũng là một việc rất vui đấy chứ.
Đến khi hơn hai tuổi, Khiêu Khiêu, Đường Đường đã trở nên rất thân với bố rồi. Doãn Thiên Dã cũng rốt cuộc thoát ra khỏi “oán khí” của con trong một năm đầu đời. Mỗi khi về nhà, Khiêu Khiêu Đường Đường liền nhào tới, hai đứa bé con ôm chân của anh, ngước khuôn mặt nho nhỏ lên gọi bố ơi, đây là chuyện cảm động đến mức nào oa!
Khiêu Khiêu là Doãn Thiên Dã thu nhỏ, hồn nhiên đơn thuần, thích nghịch ngợm, hơi nóng nảy; Đường Đường lại giống hệt Tần Cảnh, bình thường dịu dàng nhu thuận, nhưng cũng cũng cực kì tinh quái, lanh lợi, dù cười hay không cười, cũng thấy thật đầy đủ.
Một ngày kia, Tần Cảnh ngồi trên sofa xem kịch bản, Doãn Thiên Dã ngồi trên thảm cùng chơi xếp gỗ với Khiêu Khiêu Đường Đường. (Dip: đã đổi chỗ rồi kìa)
Chơi một lúc, Khiêu Khiêu hỏi: “Bố, bao giờ, trời mưa, sẽ rơi xuống nhiều trẻ con?”
Doãn Thiên Dã: “Vì sao trời lại mưa xuống nhiều trẻ con?”
Đường Đường bổ sung: “Bời vì ở nhà trẻ có rất nhiều trẻ con là bố mẹ nhặt ở ven đường, Khiêu Khiêu liền nghĩ là từ trên trời rơi xuống. Nhưng mà, con không nghĩ thế.” Đường Đường nghiêm túc lắc lắc đầu, “Cũng không phải là chim, rơi từ trên trời xuống, nếu mà rơi mặt xuống đất trước, sẽ biến thành người cực kỳ xấu xí cho xem.”
Tần Cảnh: Phụt! Cầm kịch bản che kín mặt.
Khiêu Khiêu cãi lại: “Vậy em nói xem trẻ con từ đâu ra, nếu như nhặt được, vì sao lại có nhiều vậy mà nhặt? Em không phải hâm mộ Lan Lan có em trai sao? Em làm cho bố mẹ nhặt về một cái đi!”
Doãn Thiên Dã nhìn Tần Cảnh, nháy mắt xấu xa, Tần Cảnh nhìn lại khinh bỉ, nhưng mặt lại nóng bừng.
Đối với chất vấn của Khiêu Khiêu, Đường Đường rất đâu ra đấy phân tích “Em nghĩ, không thể là nhặt được, chắc chắn là có cách đặc biệt gì đó!”
Cả hai tranh luận một hồi, sau đó tức thì nhìn sang Doãn Thiên Dã nhờ giải quyết: “Bố, bọn con có phải là nhặt được không?”
Tần Cảnh ở một bên cười trộm, ai loại câu hỏi này, cuối cùng cũng không đến lượt cô trả lời rồi.
Doãn Thiên Dã vô cùng bình tĩnh, xoa đầu cả hai: “Con người khác ở đâu đến, bố không biết; nhưng mà, Khiêu Khiêu và Đường Đường nhà chúng ta, không phải là nhặt được!”
Hai cục cưng nháy mắt đen láy, nhìn chằm chằm ba ba, oa, không phải nhặt được, thật tốt.
Tần Cảnh cũng bỏ kịch bản xuống, tò mò xem Doãn Thiên Dã giải thích thế nào.
Doãn Thiên Dã lấy giấy ra, vẽ một cái hình na ná tử cung con người, hỏi: “Đây là cái gì?”
Tần Cảnh sửng sốt, một giây sau,
Khiêu Khiêu lập tức đáp: “Con biết con biết, hoa loa kèn hoa loa kèn.”
Đường Đường nghiêm trang thêm một câu: “Trong sách nói đây là hoa bìm bìm!”
“Đúng rồi!” Doãn Thiên Dã vỗ tay, lại vẽ một chấm nhỏ bên cạnh, “Đây là cái gì?”
Hai cục cưng nhíu mày cùng vẻ mặt 囧 giống hệt nhau, suy nghĩ thật lâu, hưng phấn nói: “Hạt giống! Đúng là hạt giống!”
“Đúng rồi, mẹ các con trong bụng có một bông hoa loa kèn thế này. Ba ba thả vào đó một hạt giống, trong bụng mẹ các con, sau đó, ngày này qua ngày khác, lớn lên thành Khiêu Khiêu Đường Đường!” Doãn Thiên Dã nghiêm túc giải thích, con anh cũng tập trung nghe, ngay cả Tần Cảnh cũng kinh ngạc, Doãn Thiên Dã lại có thể nghĩ ra cách giải thích rất kỳ quái nhưng rất mĩ miều như thế.
Khiêu Khiêu nghe xong, vui vẻ vỗ tay: “A, không phải là nhặt được!”
Đường Đường cũng hài lòng gật đầu một cái: “Giống như quả lớn lên trên cây, con thích ăn táo.”
Doãn Thiên Dã:…
Dạ, là giống nhau.
Cuối cùng, Đường Đường ngước mặt nhỏ lên: “Nhưng mà, ba ơi, con muốn có em trai a! Ba lại thả vào bụng mẹ một em trai, được không?”
Khiêu Khiêu lăn lộn khắp sàn: “Con cũng muốn em trai, con cũng muốn em trai!”
Doãn Thiên Dã nói “Được!” sau đó liền quay đầu, nhìn Tần Cảnh đầy ẩn ý không tốt đẹp,
Tần Cảnh: TAT~~ QAQ~~ con gà bị con chồn để ý! TAT!
Và một năm sau, Khiêu Khiêu và Đường Đường thật sự đã có một em trai, Thiên Thiên.
Ba năm sau, người trong nhà đều nhận thấy, từ tướng mạo mà nói, Thiên Thiên trông cực kì giống Doãn Thiên Dã, nếu đem tấm ảnh Doãn Thiên Dã ngày bé ra so, thì gần như đúng một cái khuôn đúc ra; nhưng từ tính cách mà nói, Thiên Thiên cực kỳ giống Tần Cảnh, cũng như bà chị Đường Đường, hơn nữa, bình tĩnh đến mức này, chỉ có hơn chứ không có kém.
Khi ba đứa bé cùng đi ra ngoài, chỉ nhìn biểu cảm trên mặt, Thiên Thiên thực sự còn có vẻ là anh cả, tuy còn nhỏ, nhưng đã có khí thế áp bức mọi sự vật.
Đương nhiên, đây là cuộc sống hạnh phúc đến mãi về sau rồi!
_________________________________________
Phục anh Dã nghĩ ra cách giải thích như vậy. Sau này các bạn nhà mình có con hỏi câu này thì cứ học tập anh Dã nhé.
Tần Cảnh nghĩ, nhìn Doãn Thiên Dã bế con, là niềm hạnh phúc của đời cô.
Hai năm trước, hai đứa bé còn nhỏ, anh đã thích đùa với chúng nó rồi, chỉ tiếc, Khiêu Khiêu Đường Đường hình như với chuyện này không hài lòng lắm. Hai bảo bảo đáng yêu vốn thấy ai cũng cười, mà vừa nhìn thấy Doãn Thiên Dã thì mặt 囧, cái mũi và cái miệng nhỏ nhăn lại với nhau.
Đây là khách khí lắm rồi.
Quan trọng là không thể đụng vào, vừa đụng vào là khóc luôn.
Cho nên, hai cục cưng kháu khỉnh của Doãn gia nếu ngày nào khóc, không phải đói bụng, không phải khát nước, không phải buồn ngủ, mà là thấy ba ba.
Hai đứa vừa oe oe một cái, Doãn gia từ trên xuống dưới đều tập trung cùng lúc rống giận hội đồng:
“Thiên Dã, không được đụng vào Khiêu Khiêu Đường Đường!”
Lần này, Doãn Thiên Dã hết sức tủi thân, nhìn hai con từ xa, mặt in rõ dòng chữ: Bố rất yêu các con mà!
Nhưng mà để cho cục cưng không khóc nữa, anh vẫn nỗ lực kiềm chế ước muốn chạy tới ôm chúng nó điên cuồng hôn.
Cho đến tận một ngày nọ, Doãn Thiên Dã thấy hai đứa bé bò tới vò lui bên người Việt Trạch, cười khanh khách, không bình tĩnh nổi, chất vấn Tần Cảnh:
“Em nói xem, hai đứa này là con anh sao?”
Tần Cảnh một cước đá bay anh ra ngoài.
Tần Cảnh nhìn Doãn Thiên Dã một người ngồi xổm trong góc ai oán trồng nấm, thực sự đáng thương mà, hảo tâm vô cùng dụ cho hai cục cưng tâm tình thật tốt, lại ôm tới trước mặt Doãn Thiên Dã.
Kết quả, hai đứa nhỏ, sắc mặt lập tức biến đổi.
Thế là, Doãn Thiên Dã muốn khóc được, Tần Cảnh ở bên cạnh nhìn, rốt cuộc nhịn không được, cười ha ha.
Doãn Thiên Dã càng ấm ức, có bà xã nào cười hả hê khi chồng gặp nạn thế không hả? Đến tận một ngày, chiều Doãn Thiên Dã trở về đến nhà, trên giường hai cục cưng nằm tóm lấy nhau, ngủ thật say rồi.
Doãn Thiên Dã ngồi lên ghế salon bên cạnh, lẳng lặng nhìn hai cái mặt bé nhỏ của bé cưng, nhịn không được sờ sờ tay nhỏ mũm mĩm.
Lại không ngờ, bàn tay nhỏ mềm mại của Khiêu Khiêu đang ngủ say, nắm lại ngón út của Doãn Thiên Dã, siết chặt, không rời ra.
Tay của trẻ con, mềm mềm, mịn mịn, giống như lòng Doãn Thiên Dã lúc này, lỏng ra thành nước.
Thành ra, Tần Cảnh trở về nhà đẩy cửa vào trong, liền thấy một cảnh tượng như thế.
Doãn Thiên Dã nằm ngủ trên salon, một tay vẫn còn quàng vào trong giường, Khiêu Khiêu Đường Đường tay siết chặt ngón tay của bố.
Tần Cảnh dịu dàng cười, tìm tấm chăn qua đắp lên cho anh.
Chính mình cũng chui vào trong chăn, ôm eo anh, hạnh phúc mà ngủ thiếp đi.
Ngủ trên salon, cũng là một việc rất vui đấy chứ.
Đến khi hơn hai tuổi, Khiêu Khiêu, Đường Đường đã trở nên rất thân với bố rồi. Doãn Thiên Dã cũng rốt cuộc thoát ra khỏi “oán khí” của con trong một năm đầu đời. Mỗi khi về nhà, Khiêu Khiêu Đường Đường liền nhào tới, hai đứa bé con ôm chân của anh, ngước khuôn mặt nho nhỏ lên gọi bố ơi, đây là chuyện cảm động đến mức nào oa!
Khiêu Khiêu là Doãn Thiên Dã thu nhỏ, hồn nhiên đơn thuần, thích nghịch ngợm, hơi nóng nảy; Đường Đường lại giống hệt Tần Cảnh, bình thường dịu dàng nhu thuận, nhưng cũng cũng cực kì tinh quái, lanh lợi, dù cười hay không cười, cũng thấy thật đầy đủ.
Một ngày kia, Tần Cảnh ngồi trên sofa xem kịch bản, Doãn Thiên Dã ngồi trên thảm cùng chơi xếp gỗ với Khiêu Khiêu Đường Đường. (Dip: đã đổi chỗ rồi kìa)
Chơi một lúc, Khiêu Khiêu hỏi: “Bố, bao giờ, trời mưa, sẽ rơi xuống nhiều trẻ con?”
Doãn Thiên Dã: “Vì sao trời lại mưa xuống nhiều trẻ con?”
Đường Đường bổ sung: “Bời vì ở nhà trẻ có rất nhiều trẻ con là bố mẹ nhặt ở ven đường, Khiêu Khiêu liền nghĩ là từ trên trời rơi xuống. Nhưng mà, con không nghĩ thế.” Đường Đường nghiêm túc lắc lắc đầu, “Cũng không phải là chim, rơi từ trên trời xuống, nếu mà rơi mặt xuống đất trước, sẽ biến thành người cực kỳ xấu xí cho xem.”
Tần Cảnh: Phụt! Cầm kịch bản che kín mặt.
Khiêu Khiêu cãi lại: “Vậy em nói xem trẻ con từ đâu ra, nếu như nhặt được, vì sao lại có nhiều vậy mà nhặt? Em không phải hâm mộ Lan Lan có em trai sao? Em làm cho bố mẹ nhặt về một cái đi!”
Doãn Thiên Dã nhìn Tần Cảnh, nháy mắt xấu xa, Tần Cảnh nhìn lại khinh bỉ, nhưng mặt lại nóng bừng.
Đối với chất vấn của Khiêu Khiêu, Đường Đường rất đâu ra đấy phân tích “Em nghĩ, không thể là nhặt được, chắc chắn là có cách đặc biệt gì đó!”
Cả hai tranh luận một hồi, sau đó tức thì nhìn sang Doãn Thiên Dã nhờ giải quyết: “Bố, bọn con có phải là nhặt được không?”
Tần Cảnh ở một bên cười trộm, ai loại câu hỏi này, cuối cùng cũng không đến lượt cô trả lời rồi.
Doãn Thiên Dã vô cùng bình tĩnh, xoa đầu cả hai: “Con người khác ở đâu đến, bố không biết; nhưng mà, Khiêu Khiêu và Đường Đường nhà chúng ta, không phải là nhặt được!”
Hai cục cưng nháy mắt đen láy, nhìn chằm chằm ba ba, oa, không phải nhặt được, thật tốt.
Tần Cảnh cũng bỏ kịch bản xuống, tò mò xem Doãn Thiên Dã giải thích thế nào.
Doãn Thiên Dã lấy giấy ra, vẽ một cái hình na ná tử cung con người, hỏi: “Đây là cái gì?”
Tần Cảnh sửng sốt, một giây sau,
Khiêu Khiêu lập tức đáp: “Con biết con biết, hoa loa kèn hoa loa kèn.”
Đường Đường nghiêm trang thêm một câu: “Trong sách nói đây là hoa bìm bìm!”
“Đúng rồi!” Doãn Thiên Dã vỗ tay, lại vẽ một chấm nhỏ bên cạnh, “Đây là cái gì?”
Hai cục cưng nhíu mày cùng vẻ mặt 囧 giống hệt nhau, suy nghĩ thật lâu, hưng phấn nói: “Hạt giống! Đúng là hạt giống!”
“Đúng rồi, mẹ các con trong bụng có một bông hoa loa kèn thế này. Ba ba thả vào đó một hạt giống, trong bụng mẹ các con, sau đó, ngày này qua ngày khác, lớn lên thành Khiêu Khiêu Đường Đường!” Doãn Thiên Dã nghiêm túc giải thích, con anh cũng tập trung nghe, ngay cả Tần Cảnh cũng kinh ngạc, Doãn Thiên Dã lại có thể nghĩ ra cách giải thích rất kỳ quái nhưng rất mĩ miều như thế.
Khiêu Khiêu nghe xong, vui vẻ vỗ tay: “A, không phải là nhặt được!”
Đường Đường cũng hài lòng gật đầu một cái: “Giống như quả lớn lên trên cây, con thích ăn táo.”
Doãn Thiên Dã:…
Dạ, là giống nhau.
Cuối cùng, Đường Đường ngước mặt nhỏ lên: “Nhưng mà, ba ơi, con muốn có em trai a! Ba lại thả vào bụng mẹ một em trai, được không?”
Khiêu Khiêu lăn lộn khắp sàn: “Con cũng muốn em trai, con cũng muốn em trai!”
Doãn Thiên Dã nói “Được!” sau đó liền quay đầu, nhìn Tần Cảnh đầy ẩn ý không tốt đẹp,
Tần Cảnh: TAT~~ QAQ~~ con gà bị con chồn để ý! TAT!
Và một năm sau, Khiêu Khiêu và Đường Đường thật sự đã có một em trai, Thiên Thiên.
Ba năm sau, người trong nhà đều nhận thấy, từ tướng mạo mà nói, Thiên Thiên trông cực kì giống Doãn Thiên Dã, nếu đem tấm ảnh Doãn Thiên Dã ngày bé ra so, thì gần như đúng một cái khuôn đúc ra; nhưng từ tính cách mà nói, Thiên Thiên cực kỳ giống Tần Cảnh, cũng như bà chị Đường Đường, hơn nữa, bình tĩnh đến mức này, chỉ có hơn chứ không có kém.
Khi ba đứa bé cùng đi ra ngoài, chỉ nhìn biểu cảm trên mặt, Thiên Thiên thực sự còn có vẻ là anh cả, tuy còn nhỏ, nhưng đã có khí thế áp bức mọi sự vật.
Đương nhiên, đây là cuộc sống hạnh phúc đến mãi về sau rồi!
_________________________________________
Phục anh Dã nghĩ ra cách giải thích như vậy. Sau này các bạn nhà mình có con hỏi câu này thì cứ học tập anh Dã nhé.
Danh sách chương