Những câu hỏi lộn xộn điên cuồng vang lên bên tai cô:

“Trong hình thì lẳng lơ như vậy kia mà, vì sao hiện tại phải giả vờ thận trọng?”

“Tần tiểu thư còn trước mặt người khác thoát y sao…”

Lời còn chưa dứt, đã là một tiếng hét thảm.

Trong nháy mắt đó, vô số cánh tay quấn trên người Tần Cảnh toàn bộ buông ra. Tần Cảnh đang giãy dụa, theo quán tính lảo đảo lùi vào thang máy, suýt nữa đụng vào vách thủy tinh.

Đại sảnh im lặng như tờ, đến đèn flash cũng dừng lóe đô đình chỉ lóe ra.

Tần Cảnh kinh ngạc quay đầu, đã thấy nam phóng viên kia khóe miệng vương vết máu, thống khổ khom người trên mặt đất. Mà người vừa động thủ Doãn Thiên Dã không có vẻ gì là đã giải hận, lại bồi cho anh ta một cước.

Người đại diện bị dọa đần thộn, liều mạng xông tới, gắt gao ngăn lại Doãn Thiên Dã, thấp giọng nói: “Không thể đánh phóng viên giải trí!”

Tiếu Tiếu cũng nhanh chóng kêu những phóng viên ở đó nhanh chóng kéo người bị đánh ra xa.

Một mảnh yên lặng như người chết hết, Doãn Thiên Dã chậm rãi quay đầu nhìn vào trong thang máy.

Tần Cảnh hiện giờ vừa bẩn thỉu vừa lôi thôi, cuống quít cúi đầu, hận không thể tàng hình. Cô núp trong một góc thang máy, rất muốn bảo anh đừng tới đây, lại không mở miệng được, chỉ có thể trơ mắt nghe anh bước từng bước trầm ổn mà kiên định, giống như từng tiếng búa tạ dồn xuống tim cô.

Anh đứng lại trước mặt cô, hơi hơi cúi đầu xuống, ánh mắt thâm trầm, nâng tay lên, nghiêm túc mà tao nhã, muốn chạm đến những thứ bẩn thỉu dính trên gò má cô.

Tần Cảnh không còn chỗ thối lui, vội quay mặt qua chỗ khác, vừa gấp vừa hoảng, thấp giọng nói: “Không được làm vậy!”

Bên cạnh đều có phóng viên, không làm vậy!

“Không được làm gì?” Giọng nói của anh có chút buốt lạnh.

Một giây sau, anh tiến lên một bước, ở trước mặt mọi người, kéo chặt tay cô, kéo cô vào trong ngực.

Tần Cảnh kinh ngạc đến ngây người, nghĩ đến đẩy anh ra đã không còn kịp, cái khoang thang máy bé tí đã bị đèn flash lóe lên sáng trưng, nhân viên công tác và phóng viên như một cơn sóng ùa tới.

“Doãn Thiên Dã tiên sinh có ý là, anh và Tần Cảnh mới là thực sao?”

“Vậy quan hệ với Tô Mạn là thế nào?”

“Là vì Tần Cảnh chen chân mới thay lòng đổi dạ sao? Hay là với Tô Mạn lúc trước vẫn là là giả?”

Từ góc thang máy Doãn Thiên Dã quay lưng về tất cả bọn họ, chỉ toàn tâm toàn ý làm một việc duy nhất, đó là ôm Tần Cảnh thật chặt. Anh không nói một lời nào, chỉ cúi đầu thật sau, cằm tự trên gò má ướt dầm dề bẩn thỉu của cô, khóe môi cười thật nhẹ.

Tần Cảnh biết là không tránh thoát, nhưng lúc này, cô cũng không nghĩ đến tránh ra.

Trong thang máy chật chội lại ầm ĩ tranh cãi, nhưng mà, có Doãn Thiên Dã chắn trước mặt cô, trong lòng anh là một thế giới hoàn toàn trái ngược, giống như có một tấm chắn chắn hết mưa gió bão bùng, ấm áp mà an toàn.

Ánh đèn sáng trắng lóe ra trên đầu vai anh, thế giới dường như được chìm trong một màn bong bóng xà phòng.

Tần Cảnh nháy mắt, nước mắt liền chảy xuống. Cô dịu dàng vươn tay, ôm anh nghẹn ngào nói: “Thiên Dã, em không sao, thật sự, không cần anh làm như vậy!”

Anh nhìn chòng chọc giọt nước mắt trượt đến khóe môi cô, đau lòng thương tiếc, thế là, càng cúi đầu sâu hơn, chóp mũi chạm nhẹ chóp mũi cô, triền miên:

“Anh còn tưởng em đã nghĩ rõ ràng, đến trả lời anh! Không ngờ, lại bị bọn chó con này làm phiền! Anh đợi lâu như vậy, giờ em mới đến. Không cần biết em định nói gì, yêu anh hay là không yêu anh! Nhưng lần này, tốt rồi, giờ cả thế giới đều biết em là của anh! Em muốn phản kháng, cũng không còn kịp nữa!”

Anh nói với giọng thấp mà ổn định, lại trong suốt, thật dễ nghe, thật khiến cho Tần Cảnh hoàn toàn bị cách biệt với nhao nhao ầm ĩ của phóng viên bát quái và nhân viên công tác đứng ngay sau anh.

Tần Cảnh vừa khóc vừa cười, nhéo anh một cái.

Cô vùi đầu vào cổ anh, thấp giọng nói: “Thực xin lỗi!”

“Nếu như là chuyện vụ bê bối tình cảm kia, không phải là lỗi của em; nếu như là chuyện khiến tôi đợi lâu như vậy, thì em phải bồi thường cho tôi đi!” Anh hình như thực sư coi nơi này là vườn hoa bí mật, chỗ tâm sự, không có vẻ gì để ý tới hỗn loạn sau lưng.

Người đại diện và vệ sĩ khó khăn lắm mới lôi được hết phóng viên ra khỏi thang máy, chỉ để cho hai người họ ôm nhau trong đó, chậm rãi thang máy đi lên.

Thang máy đến tầng 16, Doãn Thiên Dã mang Tần Cảnh đến phòng làm việc của Tô Mạn, vừa vào cửa liền hỏi: “Chỗ này của em có phòng tắm đúng không?”

Tô Mạn lúc ấy đanh cùng trợ lý chọn trang phục, nhìn thấy Doãn Thiên Dã kéo theo Tần Cảnh toàn thân ướt sũng còn thoang thoảng mùi khó ngửi xông vào, không kịp phản ứng, chậm chạp chỉ chỉ bên tay phải, hỏi: “Tần Cảnh sao vậy?”

Doãn Thiên Dã đạm đạm : “Đụng vào bể cá! Phải giúp cô ấy làm sạch một chút!”

“Nga, được!” Tô Mạn vội buông ra áo quần trong tay, mang Tần Cảnh đi tới phòng tắm.

Nàng vốn có ý chuẩn bị vào giúp Tần Cảnh xử lý một chút.

Không ngờ, Doãn Thiên Dã cũng vào trong, nói cho đúng là, anh kéo theo Tần Cảnh còn ngơ ngác vào trong, rồi trực tiếp đẩy Tô Mạn ra ngoài, còn khóa cửa lại.

Tô Mạn yên lặng đứng trước ngưỡng cửa phòng tắm, không biết phải làm sao, lòng thấy, dị thường mất mát.

Trợ lý đi tới, nhỏ giọng kinh ngạc nói: “Buổi sáng hôm nay nhìn thấy cái tấm ảnh cởi quần áo kia, tôi còn thấy kì quái chứ? Bất quá, nhìn cái dạng này, thế mà một chút cũng không kiêng dè! Hai người họ chẳng lẹ thật sự là người yêu sao?”

Tô Man không nói chuyện, sắc mặt không tốt lắm, tiếp tục quay lại chọn trang phục, cũng không còn tâm trạng tốt khi nãy.

Mà trong phòng tắm, Tần Cảnh cũng là trăm vạn phần không yên tâm được.

Doãn Thiên Dã không chút do dự khóa cửa, cái động tác này khiến cô nháy mắt cảnh giác. Anh không cho người khác vào, lại còn chính anh thì vẫn ở đây. Thế này là thế nào!

Người cô vừa thối vừa bẩn, tất nhiên là phải rửa hết toàn thân.

Còn anh đứng lỳ ở đây làm gì? Tần Cảnh vừa vào đã bị anh thả vào bồn tắm, bây giờ không có ai ở đây, nếu muốn chạy, chắc chắn anh không tốn chút sức nào cũng tóm được cô lại. Ngọ nguậy không cần thiết, càng miễn đi.

Trong khi cô đấu tranh tư tưởng, Doãn Thiên Dã lại nhàn nhã ngồi cạnh bồn tắm, ngón tay thon dài đùa bỡn vòi hoa sen, chú tâm xả nước ấm vào bồn.

Tần Cảnh thấy anh chậm chạp không mở miệng, trên mặt thoạt đỏ thoạt trắng, rốt cục nhỏ giọng kêu gào: “Uy, Doãn Thiên Dã, tự em rửa là được rồi, anh còn chạy vào làm gì? Bên ngoài, bên ngoài còn có người mà!”

“Yên tâm, khóa cửa rồi!” Anh tựa tiếu phi tiếu nhìn cô một cái.

Tần Cảnh phát điên: “Em không yên tâm là anh ý!!!”

Anh ngẩng đầu, mắt cười cong cong: “Vì sao lại không yên tâm anh?” Vừa nói, tay vừa huơ huơ vòi hoa sen, trúng đầu cô!

“A!” Tần Cảnh bị phun một đầu nước, phản xạ có điều kiện thét chói tai.

Doãn Thiên Dã cũng đứng vào trong bồn tắm, thừa dịp cô lau đi nước trên mặt, một tay vòng ôm lấy eo cô, một tay kia cầm vòi hoa sen lại dựa vào cổ cô, nước mềm mại nhẹ nhàng trong suốt chảy dọc theo người cô.

Khi nãy cô bị gió thổi vào người, hơi lạnh, giờ, lại bị vây trong vòng tay Doãn Thiên Dã và nước ấm, thân thể ấm áp như muốn hòa tan.

Doãn Thiên Dã cúi đầu cười: “Em thét chói tai như vậy, biết bên ngoài người ta sẽ nghĩ chúng ta đang làm gì không?”

Tần Cảnh vừa xấu hổ vừa tức giận, muốn đẩy anh ra, không nghĩ đến vừa dùng lực, chân trượt, cuống quít lại một lần nữa luống cuống tay chân ôm chặt anh. Nhưng anh thật quá giảo hoạt, rõ ràng là đứng vững được, mà còn dứt khoát theo đà, ôm cô ngã xuống, đè ngã cô trong bồn tắm.

Một giây sau, môi anh liền chụp lên môi cô.

Không hề giống với lần chuồn chuồn lướt nước lúc trước, hôm nay anh, dị thường bá đạo mà mãnh liệt, phảng phất cảm xúc kiềm chế rất lâu rốt cục đến lúc này bất ngờ bùng nổ vậy, hoàn toàn trút vào nụ hôn này.

Cô bất ngờ không phòng ngự “Ô” một tiếng, môi, miệng, đầu lưỡi đều chịu trong sự khống chế của anh.

Vòi hoa sen chảy đến trên vai hai người, dòng nước ái muội ấm áp ma sát nhẹ nhàng chen giữa cơ thể họ, giống như nhựa cao su khiến cơ thể nhẹ nhàng mà chặt chẽ dán vào nhau.

Tần Cảnh cơ hồ không thể hô hấp, giữa môi răng đều là hơi thở đàn ông mạnh mẽ mà không hề bị cản trở cô anh, tiếng tim đập ầm ầm bên tai, giống như muốn từ trong đầu nhảy ra vậy.

Có một khắc, cô khẩn trương đến toàn thân đều căng thẳng lên, lại không muốn đẩy anh ra.

Giờ phút này, nằm giữa một làn nước ấm áp, mặt nước phẳng như từng chút từng chút lay động vào người cô, khiến cô cả người dần buông lỏng; hết lần này đến lần khác Doãn Thiên Dã áp trên người cô, triền miên mà thâm tình hôn lại khiến cô ngừng không được một trận lại một trận run rẩy.

Hai người chỉ cách nhau một tầng nước rất mỏng, trên người Doãn Thiên Dã là độ ấm vừa nóng vừa nhu hòa, dần dần, Tần Cảnh mất hết năng lực suy nghĩ, hoàn toàn đắm chìm vào đó.

Cô không tự chủ được ôm lên cần cổ anh, phối hợp nhẹ nhàng cắn lên môi anh.

Nếu như thời gian ngừng ở một khắc này, thì cũng thật tuyệt vời!

Nhưng, người nguyên đang hoàn toàn đắm chìm giữa một trời hoa đào, Tần Cảnh, đột nhiên cảm giác thân thể người ở trên nơi nào đó biến hóa, kinh hãi đột nhiên đẩy anh ra: “Doãn Thiên Dã, đừng kích động!”

Doãn Thiên Dã nâng người dậy, nhẹ nhàng cắn môi, có chút vẫn chưa thỏa mãn nhìn cô.

Anh đương nhiên biết cô đột nhiên phản ứng như vậy là vì sao, lại cũng không chút lúng túng, ngược lại cười khẽ hỏi: “Em nghĩ xem, anh kế tiếp định làm gì?”

Lần này đến phiên Tần Cảnh đỏ mặt, bộ phận nào đó của người nào đó liền đặt trong đùi cô, cô động cũng không được, không động cũng không ổn, nhắc anh thì không được, mà không nhắc nhở cũng không xong.

Người này là cố ý đùa cô đi!

Ánh mắt anh vẫn ôn nhu, đạm đạm đặt trên khuôn mặt cô. Lúc này cô, mái tóc đen nhánh giống như hoa sen trong nước đột ngột nở ra, nổi bật lên khuôn mặt nhỏ nhắt trắng nõn đang đỏ bừng, mê người đến kì lạ.

Cứ tiếp tục như thế, hôm nay thế nào cũng có chuyện!

Anh đột nhiên ngồi dậy, cũng kéo cô lên, cười như tự giễu một tiếng: “Cái chỗ này vừa không quen vừa bẩn thỉu!”

Tần Cảnh ngồi dậy, tim đập còn vì nụ hôn khi nãy mà cuồng loạn, ngoài mặt lại ra vẻ ngây thơ nhìn lại toàn cảnh xung quanh, rõ ràng là rất sạch mà.

Nhưng câu nói này chỉ có thể nghĩ trong đầu, nói ra chỉ sợ lại trêu chọc ra tai họa.

Doãn Thiên Dã ngồi đối diện cô, một tay cầm vòi hoa sen, một tay giúp cô vừa nhặt vừa rửa đám vật thể bẩn thỉu trên người.

Tần Cảnh cúi đầu, mặt đỏ được muốn trích máu, lại vẫn ngoan ngoãn tùy ý anh xử lý. Cô nhìn chòng chọc ngón tay thon dài của anh, thầm nghĩ, thật đẹp a! Hơn nữa, rõ ràng là động tác lượm bùn, mà lại giống như chơi đàn vừa nghiêm túc, trang trọng mà lãng mạn!

Tay anh theo nước ấm áp xẹt qua cổ cô mềm mại, vừa cực kì nghiêm túc rửa sạch, vừa không lộ biểu cảm gì nói: “Em không có việc gì muốn hỏi anh sao?”

Nếu như là ngày hôm qua, Tần Cảnh còn nghĩ hỏi chuyện của Tô Man, nhưng, đến sáng hôm nay cô tỉnh táo lại, phân tích logic một hồi, trong lòng đại khái có chút rõ ràng rồi.

Lại cộng thêm những chuyện phát sinh hôm nay, từ chuyện bảo vệ cô trong thang máy, rồi vào phòng tắm khóa cửa, cô đã rất rõ ràng, trong lòng anh chỉ có cô, chỉ cô mà thôi.

Cho nên, cô khe khẽ mỉm cười: “Không có muốn hỏi!”

Anh còn đang nhặt một cọng rong trên xương quai xanh của cô, nghe cô nói, ngước mắt, thâm thúy mà yên tĩnh, lại hỏi: “Vậy, em không có chuyện gì muốn nói với anh sao?”

Tần Cảnh tự nhiên biết anh có ý tứ gì, mặt có chút hồng hồng, nhìn thẳng tròng mắt anh, nhỏ giọng hỏi: “Ưm, anh có cần bạn gái không?”

Không chờ anh trả lời, lại khẳng khái nói: “Em cảm thấy thế này, sau khi anh tiến vào giới giải trí, scandal như thế sẽ đặc biệt nhiều. Nếu anh có bạn gái, nhất định hoa đào nát sẽ ít hẳn đi. Như vậy là trợ giúp anh xây dựng một hình tượng đẹp, vừa mạnh mẽ vừa chuyên nhất một lòng, em sẽ hy sinh chính mình, nghĩ cho anh!”

Doãn Thiên Dã bị lời không biết xấu hổ của cô kích thích, mi tâm run rẩy.

Anh còn đang mong đợi cô nói nào ngọt ngào ôn nhu kia chứ, ít ra cũng được một câu “Em yêu anh” xem như được rồi, kết quả, cô chẳng nói được lời nào đẹp đẽ cả!

Nhưng, tuy rằng anh nghiêm mặt lại, nhưng ý cưới từ sâu trong đáy mắt có muốn giấu đi cũng không thể được.

Anh cười: “Đã là em thành tâm thành vì anh suy xét, thế thì anh có lòng từ bi miễn cưỡng đồng ý đi!”

Tần Cảnh lập tức trong lòng ấm áp, bổ nhào vào trong lòng anh, ngây ngô cười vui sướng.

Doãn Thiên Dã cụng nhẹ đầu cô, mỉm cười tiếp tục rửa sạch nước bùn trên lưng cô.

Tần Cảnh cười được một nửa, bỗng nhiên nghĩ đến việc chính sự, cuống quít hỏi: “Nhưng mà, truyền thông xử lý làm sao? Vừa rồi chuyện trong thang máy, nhất định bị thêm thắt thành tác phẩm văn học lớn cho xem!”

Doãn Thiên Dã cong cong khóe môi, rất ngang ngạnh: “Trước anh chuyển ra khỏi nhà em, không muốn bị lộ ra ngoài, chính là không muốn ảnh hưởng đến em. Bây giờ, kim trong bọc lòi ra, nên làm thế nào thì làm thế thôi! Người ngoài làm trò tới lui, cuối cùng cũng thành như thế cả! Chúng ta vui vẻ chuyện chúng ta, vậy là được rồi!”

Tần Cảnh hơi hơi ngẩn người, có chút xấu hổ, lúc trước cô cho rằng Doãn Thiên Dã chuyển ra là nghĩ cho sự nghiệp của anh, không nghĩ đến là vì cô: “Vậy, thành như thế này, đối với sự nghiệp của anh sẽ…”

“Không liên quan!” Anh xoa xoa mặt cô, “Anh vốn đã có tính toán, hoàn thành xong mấy cái hợp đồng còn trên tay, liền bỏ nghề này.” Anh dừng một chút, thật sâu nhìn cô, cố chấp mà kiên định, “Anh quyết định sẽ tiếp quản Doãn thị.”

Tần Cảnh ngẩn ra, cái chuyển biến này quá nhanh rồi, cô cũng không biết nên vui hay nên buồn đây:

“Này, thế, không phải anh thích diễn kịch sao?”

“Người ta không thể nào cũng làm theo ý mình được!” Anh đột nhiên phá lệ thành thục mà ổn trọng, “Hơn nữa, kế thừa sự nghiệp của bố anh, về sau lại truyền lại cho tiểu Doãn Thiên Dã, nghĩ như vậy, cũng rất tốt đẹp.”

“Nếu như là như vậy, về sau đối với người trong nhà, hạnh phúc càng nhiều hơn! Như vậy, anh càng thích! Dù sao, nếu còn ở lại giới giải trí này, áp lực rồi khổ sở của người thân, sẽ rất rất nhiều!”

Anh nhìn cô, đáy mắt là nói không hết nhu tình.

Trong lòng Tần Cảnh, nháy mắt toàn bộ bị một cảm giác ấm áp mềm nhẹ lấp đầy, ôn nhu đến cơ hồ rơi lệ.

Anh, vậy mà đã bắt đầu tính toán cho tương lai của họ rồi sao. Anh vậy mà vì cô làm bao nhiêu việc, hi sinh nhiều, thay đổi nhiều, càng hạnh phúc hơn, anh cam tâm tình nguyện cho rằng tất cả những việc đó, được hay mất cũng là hạnh phúc ngọt ngào.

Nguyên lai, cảm giác được người khác yêu chiều, là tốt đẹp như thế!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện