Edit: Kiri

Lê Nguyệt Xuyên im lặng nhìn nàng một lúc lâu rồi nhẹ giọng hỏi: “Vừa nãy những lời nàng nói đều là thật sao?”

Nàng mím môi, hơi xấu hổ cúi đầu: “Đương nhiên là thật.”

Lê Nguyệt Xuyên lại trầm mặc trong chốc lát: “Ngày mai, về Vương phủ đi.”

Diệp Tử sững sờ ngẩng đầu lên nhìn hắn.

Hắn đẩy xe lăn đi ra ngoài, trước khi ra còn dặn: “Nghỉ ngơi cho tốt, đừng cử động tay lung tung.”

Đến tận khi hắn đã đi khuất dạng, Diệp Tử vẫn còn thất hồn lạc phách, nước mắt đầy hai hốc mắt nhưng vẫn cố chấp không rơi xuống.

Thiên Lăng thở dài một hơi, tiến lên an ủi nàng: “Quận chúa đừng đau lòng, mọi chuyện đã nháo đến nước này rồi, Hầu gia về tình về lý đều sẽ lấy Quận chúa, sẽ không để người khác nói xấu Quận chúa đâu.”

Diệp Tử cắn cắn môi: “Nhưng thực chất hắn không muốn lấy ta đúng không?”

Trong tình huống đã biết tâm tư của người ta, dù thế nào cũng nên đáp lại mới phải. Nàng không tiếc tự tổn thương mình cũng muốn ở lại Hầu phủ, hắn lại vội vã đẩy nàng trở về, ngay cả nàng đang bị thương cũng không để ý.

Nghĩ đến đây, nàng càng tủi thân, rõ ràng biết mọi chuyện đến nước này là do lỗi của mình nhưng vẫn thấy tủi thân.

“Hầu gia, chuyện của ngươi và Quận chúa giờ đã vô cùng náo nhiệt, ta ở thanh lâu còn thấy có người nhắc tới, ngứa ngáy trong lòng quá nên phải đến đây hỏi ngươi một chút.” Liễu Nguyên nhướn mày, rất là hưng phấn.

Lê Nguyệt Xuyên liếc hắn: “Bọn họ nói thế nào?”

Liễu Nguyên lấy quạt chống cằm, lắc lắc đầu: “Cái gì mà Vương gia Phu nhân gậy đánh uyên ương, Quận chúa đại nhân lấy cái chết chứng minh, còn nói giờ nàng ấy đã hương tiêu ngọc vẫn, đã cuối thu mà cả Võ Hiếu Hầu phủ nở đầy hoa hợp hoan. Ta nghe quá thần kỳ nên phải tới hỏi ngươi.”

(Hoa hợp hoan: tượng trưng cho vợ chồng hòa hợp, hôn nhân hạnh phúc.)

“Nàng ấy đúng là bị thương.” Lê Nguyệt Xuyên thản nhiên giải thích.

“Ta cũng đoán……” Liễu Nguyên còn chưa nói xong đã bật cười, lấy quạt xếp gõ vào bả vai Lê Nguyệt Xuyên: “Xem đi, Tiểu Quận chúa nhà ngươi đến rồi.”

Lê Nguyệt Xuyên xoay người lại thì thấy Diệp Tử đang đi tới, dáng người yểu điệu thướt tha như liễu, nhưng cái tay bị băng bó quấn cả ra trước ngực kia thật sự rất phá phong cảnh, khuôn mặt nàng tái nhợt, đáy mắt đầy tủi thân: “Hầu gia, Liễu công tử cũng ở đây.”

“Ta chỉ là tham rượu của Hầu gia, cố ý đến lấy mấy vò mà thôi.” Nói xong hắn cười sảng khoái: “Nếu Hầu gia đã đồng ý thì tại hạ sẽ không khách khí, trực tiếp xuống hầm lấy rượu đây.”

“Đi đi.”

Liễu Nguyên mau chóng chạy đi, để lại không gian cho hai người bọn họ.

“Có việc gì sao?” Lê Nguyệt Xuyên thấy nàng miết góc áo không ngừng, nhu hòa hỏi.

“Ta đã nói với phụ thân, mai sẽ về Vương phủ.” Giọng nàng hơi run: “Hầu gia không có gì muốn nói với ta sao?”

“Về nhà dưỡng thương cho tốt, đừng làm chuyện gì khiến Vương gia và Phu nhân lo lắng.” Giọng hắn vốn có vài phần thân thiết nhưng vẻ mặt Diệp Tử lại càng khổ sở, giống như hắn đang quở trách nàng vậy.

Rốt cuộc Lê Nguyệt Xuyên cũng nhận ra nàng không bình thường, hơi hơi nhíu mày: “Sao thế?”

“Hầu gia.” Nàng nâng mắt, mím môi, sắc mặt thản nhiên nhìn hắn nhưng bi thương nơi đáy mắt lại không giấu được: “Nếu Hầu gia thật sự vô tình với ta, thì không cần ngại thanh danh của ta mà thực hiện hôn ước, Hầu gia ngài…. ngài cứ làm việc mình muốn làm là được.”

Nàng tự cho rằng mình đã nói rất tiêu sái thoải mái nhưng lại không biết đôi mắt lóng lánh ánh nước của nàng đã bán đứng tất cả.

Đại khái Lê Nguyệt Xuyên cũng đã hiểu được ý nàng, tuy thấy hơi buồn cười nhưng không hề thể hiện ra mặt: “Vậy, nếu ta thật sự không lấy nàng thì sao?”

Diệp Tử run người, rốt cuộc cũng không khống chế được biểu cảm của mình nữa, nàng vội vàng cúi đầu, một giọt nước mắt lăn dài trên má: “Chuyện này vốn…. vốn là lỗi của A Tử, giờ ta còn gây ra một chuyện nực cười như thế này phá hoại thanh danh của Hầu gia, thật sự thấy thẹn trong lòng. Hầu gia đã vô tình không lấy…… vậy… trực tiếp từ hôn đi.”

Không biết tại sao Lê Nguyệt Xuyên lại thấy không thoải mái: “Vậy từ hôn xong thì sao?”

Lúc này trong lòng Diệp Tử đang rất phẫn uất nén giận, đã nói rõ ràng như thế rồi vẫn còn muốn nhục nhã nàng mới can tâm sao? Nghĩ đến mấy ngày nay đều là mình nàng một bên tình nguyện, còn bị người khác chê cười, nàng liền… liền…….

“Sau khi từ hôn ta và ngài không còn quan hệ gì nữa.” Nàng quyết tâm lắm mới dám nói ra những lời này.

Lê Nguyệt Xuyên lại cười lạnh lùng, nói tiếp: “Là có thể tự thành gia?”

Rốt cục Diệp Tử không nhịn được, bất giác nàng hơi nâng cao âm lượng: “Phải, có thể tự thành gia.” Nói một nửa rồi lại không có khí thế, tủi thân bĩu môi: “Hầu gia không cần ngại hôn ước, có thể đi lấy người mà ngài muốn lấy, ví như Triệu cô nương kia.”

Lê Nguyệt Xuyên sửng sốt, gần như không nhớ được Triệu cô nương là ai.

Diệp Tử lại nhỏ giọng nói, mang theo chút nghẹn ngào: “Mấy ngày nay là A Tử thất lễ, mong rằng Hầu gia không cần để ý.”

“Nếu chúng ta lui hôn nàng muốn gả cho ai?” Cũng không biết tại sao, rõ ràng Diệp Tử đã biểu đạt tâm ý của bản thân rõ ràng như thế, rõ ràng hắn cũng hiểu được ý ghen tuông ai oán trong lời nói của nàng nhưng vẫn canh cánh vấn đề này như trước.

Nếu không phải ta, nàng sẽ có sự lựa chọn tốt hơn ư? Diệp Tử ngẩng đầu lên, như bị vũ nhục mà thốt lên: “Nếu lui hôn ta sẽ xuống tóc làm ni cô.”

Nói xong nàng mới thấy lời này dường như có ý uy hiếp, mặc dù không cam lòng nhưng vẫn bổ sung thêm một câu: “Ta không có ý khác, Hầu gia vẫn có thể lấy người khác, ta chỉ là… chỉ là nhiều năm nay phụ thân chiến đấu sa trường nhiều, ta thân là con gái, hy vọng có thể niệm kinh cầu phúc cho ông.”

Lê Nguyệt Xuyên nhẹ nhàng cười nhạo một tiếng: “Nói dối vẫn cứ dễ bị nhìn ra như thế.”

Diệp Tử nghe thấy tiếng hắn cười liền ngẩng đầu lên nhìn hắn, đột nhiên nhìn thấy ánh mắt đong đầy ý cười của hắn, trái tim liền trật nhịp, mặt lập tức đỏ bừng.

“Ta không nói dối.”

Đột nhiên Lê Nguyệt Xuyên vươn tay ra đón một lọn tóc của nàng đặt trước mũi ngửi, Diệp Tử bị động tác của hắn làm kinh sợ, theo bản năng lui về phía sau bước, lọn tóc trong tay Lê Nguyệt Xuyên lập tức trôi khỏi tay hắn, chỉ còn lưu lại xúc cảm mềm mại trên đầu ngón tay.

“Ngài…. ngài…. ngài……”

“Ta làm sao?” Hắn lại khôi phục vẻ mặt bình tĩnh lãnh đạm.

“Nếu ngài không muốn lấy ta xin đừng làm những việc vô lễ như vậy.”

Lê Nguyệt Xuyên đẩy xe lăn đến gần nàng một chút, lại nghịch tóc nàng: “Mái tóc đen dài thế này mà cắt đi thì thật đáng tiếc.”

Đôi mắt vốn đã ảm đạm đi của Diệp Tử chợt sáng lên, nàng trừng mắt nhìn, ý niệm hạnh phúc dần dâng lên trong lòng nhưng nàng cũng không dám tin tưởng: “Hầu gia có ý gì?”

“Ý là ta tuyệt đối không hủy hôn. Nàng đã ở Hầu phủ ta lâu như vậy, mặc kệ nàng có chấp nhân không thì nàng đã là người của ta rồi.”

“Ngài nói thật?” Diệp Tử không thể tin nhìn hắn, khóe miệng nhẹ nhàng nhếch lên, thần thái sáng láng hẳn lên. Nhưng mới vui vẻ trong chốc lát đã thấy không đúng: “Vậy sao ngài còn đuổi ta về Vương phủ?”

“Sao?” Lê Nguyệt Xuyên cười như không cười: “Nàng chưa xuất giá đã muốn ở lại Hầu phủ?”

“Không phải.” Đầu Diệp Tử lắc như trống bỏi.

“Nàng về Vương phủ đi, dù chúng ta có hôn ước hay không, nữ tử còn chưa xuất giá đã đến ở nhà hôn phu sẽ không có thanh danh gì tốt.”

Diệp Tử thầm than thở: “Ta mới không thèm để ý thanh danh đâu.”

“Diệp Tử.” Tiếng Lê Nguyệt Xuyên thấp đi hai phần.

Diệp Tử cũng chỉ có thể ngoan ngoãn gật gật đầu: “Ta biết rồi. Vậy bao giờ ngài lấy ta?”

Lê Nguyệt Xuyên bị nàng hỏi cho bất đắc dĩ: “Làm gì có ai hỏi như thế, thật không biết xấu hổ.”

Diệp Tử nói xong cũng thấy xấu hổ nên lại cụp mắt, hai má đỏ ửng: “Đã chuẩn bị xong xe ngựa rồi, ta về đây.”

“Ừ.”

Diệp Tử vừa ra khỏi cửa hai bước đã quay lại lo lắng nhìn hắn: “Đúng rồi, dù có được bảo quản kỹ thế nào thì dược tính của Phượng Hoàn Thảo cũng sẽ mất dần, ngài phải dùng sớm đi.”

Lê Nguyệt Xuyên hiếm khi nở một nụ cười: “Ta biết rồi, đang chuẩn bị rồi, nàng đừng lo. Nói tới đây……”

Rốt cục hắn hỏi ra miệng cái vấn đề đã nhịn từ lâu lắm rồi: “Trước đó nàng bị trọng thương là vì tìm Phượng Hoàn Thảo cho ta sao? Nàng trốn nhà đi là để tìm thảo dược?”

Diệp Tử có chút mất tự nhiên nhưng vẫn thừa nhận: “Ừ.”

Sắc mặt Lê Nguyệt Xuyên đông lại, trong lòng bốc hỏa: “Một nữ tử như nào sao có thể hồ nháo như vậy. Nếu gặp phải bất trắc gì thì sao? Lần này nàng may mắn nên vẫn còn mạng trở về, nếu chết ở ngoài thì sao?”

Lúc đầu không để ý nên không thấy phẫn nộ như thế, nhưng tới giờ, Lê Nguyệt Xuyên chỉ cần nhớ lại hình ảnh Diệp Tử sắc mặt tái nhợt nằm trên giường liền run rẩy hoảng sợ.

“Dù có đi tìm thảo dược cũng không thể qua loa tùy hứng như thế được, báo cho Vương gia để ông ấy phái người đi là được. Sao nàng phải tự đi. Nàng đã nghĩ đến chuyện nguy hiểm chưa? Nếu……. nếu…….”

Nếu nàng thật sự không về được, có lẽ ta sẽ cứ mãi buồn bực oán hận hiểu lầm nàng.

Diệp Tử khẽ cười, nhỏ giọng an ủi hắn: “Ngài không cần lo lắng, không phải ta đã về rồi sao? Hơn nữa, ta đã tính trước đến mọi nguy hiểm rồi, ta không sợ.”

Trong đầu Lê Nguyệt Xuyên đột nhiên hiện ra ánh mắt Diệp Tử quyết tuyệt cầm bình sứ đập vào tay mình, bất đắc dĩ thở dài: “Phải, đương nhiên nàng không sợ.”

Nửa câu còn lại giữ lại trong lòng.

Nhưng, ta rất sợ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện