Nữ hài tử đều thích ảo tưởng một ít chuyện xưa lãng mạn, Thẩm Lạc Ngôn thấy nàng tưởng tượng vui vẻ, cũng không đành lòng đánh vỡ suy đoán tốt đẹp của nàng, giọng hắn hơi nhu hòa một chút, "Vì sao đại ma đầu giết người không chớp mắt kia lại định cư ở Tuyết sơn, suy đoán của mọi người không đồng nhất, bàn tán xôn xao, chỉ là sau đó Bắc Vực Tuyết sơn sụp đổ, người nọ cũng theo đó tuyệt tích giang hồ, có người nói hắn đã chết, cũng có người nói hắn đi tới chỗ xa hơn, chẳng qua, mọi người đều khẳng định một chuyện, đó chính là ở tòa Tuyết sơn kia, tất nhiên có võ công tuyệt học mà người nọ lưu lại, chỉ là Bắc Vực từ trước đến nay hẻo lánh ít dấu chân người, địa vực lại rộng, muốn tìm được tòa Tuyết sơn kia cũng không phải một việc dễ dàng, nhưng nếu như có bản đồ, mọi chuyện liền khác."
"Thì ra là thế." Hồng Đậu gật gật đầu, "Cho nên tất cả những người đó sau khi nghe được Võ Lâm Minh có bản đồ, liền vội vàng đi đến Võ Lâm Minh, chính là...... Võ Lâm Minh vì sao lại có bản đồ đây? Nếu Võ Lâm Minh có bản đồ, vậy bọn họ còn không sớm đến Bắc Vực lấy bí tịch sao?"
Thẩm Lạc Ngôn khựng lại, sau đó liền nhìn Hồng Đậu khóe miệng giương lên.
Hồng Đậu còn không hiểu hắn cười là có ý gì, bên ngoài Lý Tùy Phong đã nói: "Nếu như mỗi người đều suy nghĩ rõ ràng được như Thẩm phu nhân ngươi, vậy cái võ lâm này đã có thể hoà bình hơn nhiều, nhưng thật ra ta nhìn lầm rồi, Thẩm phu nhân quả nhiên vẫn là người đại trí giả ngu."
"Đại trí giả ngu......" Hồng Đậu nghe không rõ ý của Lý Tùy Phong rốt cuộc là nói nàng ngu ngốc, hay là nói nàng thông minh.
Thẩm Lạc Ngôn lại nói: "Người có thể hiểu rõ trong võ lâm cũng không ít, nhưng người có thể hành động được như vậy lại không nhiều lắm, cho dù biết chuyện Võ Lâm Minh bỗng nhiên bị truyền ra có bản đồ có rất nhiều điểm đáng ngờ, nhưng ôm ý tưởng thà rằng tin là có, không thể tin là không, bọn họ cũng không muốn buông tha dù chỉ một cơ hội."
"Chúng ta lần này đi Võ Lâm Minh......"
"Ta muốn đưa vài thứ cho Diệp minh chủ, hy vọng lần này Võ Lâm Minh có thể vượt qua nguy cơ, cái võ lâm này tốt nhất là đừng xảy ra phong ba gì nữa." Ngữ khí của Thẩm Lạc Ngôn có chút trầm trọng.
Võ Lâm Minh vốn là tổ chức lãnh đạo võ lâm chính đạo, nếu như Võ Lâm Minh tự rối loạn, vậy Ma giáo sẽ có thể ngư ông đắc lợi.
Hồng Đậu lại móc ra một cái bánh bao đang chuẩn bị cắn, đúng lúc này, xe ngựa bỗng nhiên ngừng.
Bên ngoài xe, chỉ thấy một nữ nhân dáng người quyến rũ vũ mị ngăn trước xe ngựa, nàng đang đấm bóp chân mình, nhìn thấy xe ngựa liền mắt sáng rực lên, "Ba vị muốn đi Võ Lâm Minh? Chẳng biết có thể cho nô gia* đi nhờ một đoạn đường không?"
*nô gia: cách nữ giới tự xưng ngày xưa
Thẩm Lạc Ngôn không nói, tay hắn chậm rãi nắm chặt trường kiếm.
Hồng Đậu có thể nhìn ra đây là một loại động tác đề phòng, nữ nhân kia vẫn chưa nhìn đến tình huống trong xe, nhưng nàng lại biết trên xe ngựa có ba người, điều này liền đại biểu nàng không đơn giản.
Giọng già nua của Lý Tùy Phong vang lên, "Cô nương, chủ tử nhà ta có bệnh trong người, chỉ sợ có nhiều bất tiện, còn thỉnh ngươi tìm người khác đưa ngươi một đoạn đường đi."
"Có bệnh trong người? Vậy thật tốt quá nha." Nữ nhân cười, "Ta chính là đại phu, ta sẽ chữa bệnh."
Dứt lời, nàng phi thân lên, lướt qua roi ngựa Lý Tùy Phong vung tới, dừng ở trên xe, trực tiếp đẩy cửa xe ra, chẳng qua chỉ trong nháy mắt, nàng liền chui vào trong xe, hai mắt vừa nhìn thấy khuôn mặt Thẩm Lạc Ngôn đã sáng ngời, nàng duỗi tay qua, "Có bệnh chính là vị công tử này đi, mau để nô gia đến xem......"
Tay nàng ngừng lại, cách mặt Thẩm Lạc Ngôn một tấc liền không thể tiến xa hơn nữa, bởi vì Thẩm Lạc Ngôn bắt được tay nàng, ngón tay để sẵn ở mạch môn nàng, sắc mặt Thẩm Lạc Ngôn lạnh như sương, "Cô nương tự trọng, nếu không......"
"Nếu không ngươi liền yêu thương nô gia thật tốt sao?" Tính mạng mình bị giữ trong tay người khác, nữ nhân lại không có nửa phần khẩn trương, ngược lại sau khi cười duyên một tiếng, thuận thế liền ngã vào trong lòng ngực Thẩm Lạc Ngôn, một cái tay khác ôm cổ hắn, cười khẽ một tiếng, thở khí như lan, "Dáng vẻ công tử tuấn tú như thế, nếu muốn yêu thương nô gia, nô gia chắc chắn tận tâm hầu hạ công tử thật tốt."
Hồng Đậu xem thế là đủ rồi.
Ngồi ở cửa xe, Lý Tùy Phong "Oa" một tiếng, lại dùng khuỷu tay đẩy đẩy Hồng Đậu, "Thẩm phu nhân, ngươi không cần tỏ vẻ cái gì sao?"
Trượng phu của nàng còn đang bị một nữ nhân đùa giỡn đó!
Tỏ vẻ?
Hồng Đậu ngộ đạo, nàng đem màn thầu xé một nửa đưa cho Lý Tùy Phong, "Ta quên mang hạt dưa, chỉ có cái này, tạm chấp nhận một chút đi."
Lý Tùy Phong ngẩn ngơ.
Thẩm Lạc Ngôn sắc mặt xanh mét, hắn đem nữ nhân ăn vạ trong lòng ngực lập tức đẩy ra, trường kiếm ra khỏi vỏ, trực tiếp muốn lấy tính mạng nữ nhân này.
Nhưng nữ nhân kia ngay lúc mũi kiếm muốn hạ xuống lại lấy khinh công quỷ dị trốn ra phía sau Hồng Đậu, cho dù dáng người cao gầy như nàng ở phía sau Hồng Đậu cũng coi như không che được gì, nàng từ phía sau lôi kéo tay Hồng Đậu, tỏ vẻ đáng thương nói: "Cô nương cứu ta."
Lý Tùy Phong kinh hãi, không ngờ khinh công của nữ nhân này nhanh như vậy.
Thẩm Lạc Ngôn dĩ nhiên không thể làm bị thương Hồng Đậu, mũi kiếm của hắn lần thứ hai chếch đi một phân, chỉ vào nữ nhân kia, giọng hắn phát lạnh nói: "Rời khỏi nàng!"
Lại nhìn về phía Hồng Đậu, thần sắc Thẩm Lạc Ngôn liền cứng lại.
"Uy, Thẩm phu nhân...." Lý Tùy Phong nói không nên lời nhìn Hồng Đậu đầu óc trên mây.
Lại xem Hồng Đậu, sau lưng có nữ nhân trước đột sau kiều vẫn luôn dùng ngực cọ cọ lưng nàng, nàng sớm đã là sắc mặt ửng đỏ, chỉ thiếu đỉnh đầu bốc khói, cái mũi còn chảy ra hay dòng máu thực bất nhã, cả người đều chìm trong một loại khí chất đáng khinh.
Nữ nhân mỹ lệ đa tình nắm tay Hồng Đậu lo lắng nói: "Cô nương, tim ngươi đập nhanh quá, dường như là hỏa khí quá vượng nha."
"Vậy...vậy.... Nên trị....trị như thế nào?"
"Không cần gấp gáp." Nữ nhân che miệng mà cười, "Hỏa khí quá vượng này sao, chỉ cần giữa nam nữ âm dương điều hòa...."
"Câm miệng!" Thẩm Lạc Ngôn to một tiếng.
"Cô nương..." Nữ nhân kia ủy khuất sợ hãi ưm một tiếng, sợ hãi dúi đầu vào ngực Hồng Đậu.
Hồng Đậu thương hương tiếc ngọc vỗ vỗ lưng nữ nhân, máu mũi kia không giảm ngược lại càng chảy ra càng nhiều, cả người cũng phảng phất đều lâm vào một loại sắc thái mộng ảo, sâu đến mức nhịn không được phát ra tiếng cười hắc hắc, tiếp sau đó, nàng lấy ngữ khí khẩn thiết nói với Thẩm Lạc Ngôn: "Trang chủ đại nhân.... Ta thực thích nàng, hay là ngươi nạp nàng vào trang chúng ta làm trắc phu nhân nhé?"
Không phải dị nương, mà là trắc phu nhân.
Tay cầm kiếm của Thẩm Lạc Ngôn bởi vì quá mức dùng sức, mà run nhè nhẹ, hắn cố nén hỏa khí trào lên, gằn từng chữ một hô: "Phương, Hồng, Đậu!"
"Thì ra là thế." Hồng Đậu gật gật đầu, "Cho nên tất cả những người đó sau khi nghe được Võ Lâm Minh có bản đồ, liền vội vàng đi đến Võ Lâm Minh, chính là...... Võ Lâm Minh vì sao lại có bản đồ đây? Nếu Võ Lâm Minh có bản đồ, vậy bọn họ còn không sớm đến Bắc Vực lấy bí tịch sao?"
Thẩm Lạc Ngôn khựng lại, sau đó liền nhìn Hồng Đậu khóe miệng giương lên.
Hồng Đậu còn không hiểu hắn cười là có ý gì, bên ngoài Lý Tùy Phong đã nói: "Nếu như mỗi người đều suy nghĩ rõ ràng được như Thẩm phu nhân ngươi, vậy cái võ lâm này đã có thể hoà bình hơn nhiều, nhưng thật ra ta nhìn lầm rồi, Thẩm phu nhân quả nhiên vẫn là người đại trí giả ngu."
"Đại trí giả ngu......" Hồng Đậu nghe không rõ ý của Lý Tùy Phong rốt cuộc là nói nàng ngu ngốc, hay là nói nàng thông minh.
Thẩm Lạc Ngôn lại nói: "Người có thể hiểu rõ trong võ lâm cũng không ít, nhưng người có thể hành động được như vậy lại không nhiều lắm, cho dù biết chuyện Võ Lâm Minh bỗng nhiên bị truyền ra có bản đồ có rất nhiều điểm đáng ngờ, nhưng ôm ý tưởng thà rằng tin là có, không thể tin là không, bọn họ cũng không muốn buông tha dù chỉ một cơ hội."
"Chúng ta lần này đi Võ Lâm Minh......"
"Ta muốn đưa vài thứ cho Diệp minh chủ, hy vọng lần này Võ Lâm Minh có thể vượt qua nguy cơ, cái võ lâm này tốt nhất là đừng xảy ra phong ba gì nữa." Ngữ khí của Thẩm Lạc Ngôn có chút trầm trọng.
Võ Lâm Minh vốn là tổ chức lãnh đạo võ lâm chính đạo, nếu như Võ Lâm Minh tự rối loạn, vậy Ma giáo sẽ có thể ngư ông đắc lợi.
Hồng Đậu lại móc ra một cái bánh bao đang chuẩn bị cắn, đúng lúc này, xe ngựa bỗng nhiên ngừng.
Bên ngoài xe, chỉ thấy một nữ nhân dáng người quyến rũ vũ mị ngăn trước xe ngựa, nàng đang đấm bóp chân mình, nhìn thấy xe ngựa liền mắt sáng rực lên, "Ba vị muốn đi Võ Lâm Minh? Chẳng biết có thể cho nô gia* đi nhờ một đoạn đường không?"
*nô gia: cách nữ giới tự xưng ngày xưa
Thẩm Lạc Ngôn không nói, tay hắn chậm rãi nắm chặt trường kiếm.
Hồng Đậu có thể nhìn ra đây là một loại động tác đề phòng, nữ nhân kia vẫn chưa nhìn đến tình huống trong xe, nhưng nàng lại biết trên xe ngựa có ba người, điều này liền đại biểu nàng không đơn giản.
Giọng già nua của Lý Tùy Phong vang lên, "Cô nương, chủ tử nhà ta có bệnh trong người, chỉ sợ có nhiều bất tiện, còn thỉnh ngươi tìm người khác đưa ngươi một đoạn đường đi."
"Có bệnh trong người? Vậy thật tốt quá nha." Nữ nhân cười, "Ta chính là đại phu, ta sẽ chữa bệnh."
Dứt lời, nàng phi thân lên, lướt qua roi ngựa Lý Tùy Phong vung tới, dừng ở trên xe, trực tiếp đẩy cửa xe ra, chẳng qua chỉ trong nháy mắt, nàng liền chui vào trong xe, hai mắt vừa nhìn thấy khuôn mặt Thẩm Lạc Ngôn đã sáng ngời, nàng duỗi tay qua, "Có bệnh chính là vị công tử này đi, mau để nô gia đến xem......"
Tay nàng ngừng lại, cách mặt Thẩm Lạc Ngôn một tấc liền không thể tiến xa hơn nữa, bởi vì Thẩm Lạc Ngôn bắt được tay nàng, ngón tay để sẵn ở mạch môn nàng, sắc mặt Thẩm Lạc Ngôn lạnh như sương, "Cô nương tự trọng, nếu không......"
"Nếu không ngươi liền yêu thương nô gia thật tốt sao?" Tính mạng mình bị giữ trong tay người khác, nữ nhân lại không có nửa phần khẩn trương, ngược lại sau khi cười duyên một tiếng, thuận thế liền ngã vào trong lòng ngực Thẩm Lạc Ngôn, một cái tay khác ôm cổ hắn, cười khẽ một tiếng, thở khí như lan, "Dáng vẻ công tử tuấn tú như thế, nếu muốn yêu thương nô gia, nô gia chắc chắn tận tâm hầu hạ công tử thật tốt."
Hồng Đậu xem thế là đủ rồi.
Ngồi ở cửa xe, Lý Tùy Phong "Oa" một tiếng, lại dùng khuỷu tay đẩy đẩy Hồng Đậu, "Thẩm phu nhân, ngươi không cần tỏ vẻ cái gì sao?"
Trượng phu của nàng còn đang bị một nữ nhân đùa giỡn đó!
Tỏ vẻ?
Hồng Đậu ngộ đạo, nàng đem màn thầu xé một nửa đưa cho Lý Tùy Phong, "Ta quên mang hạt dưa, chỉ có cái này, tạm chấp nhận một chút đi."
Lý Tùy Phong ngẩn ngơ.
Thẩm Lạc Ngôn sắc mặt xanh mét, hắn đem nữ nhân ăn vạ trong lòng ngực lập tức đẩy ra, trường kiếm ra khỏi vỏ, trực tiếp muốn lấy tính mạng nữ nhân này.
Nhưng nữ nhân kia ngay lúc mũi kiếm muốn hạ xuống lại lấy khinh công quỷ dị trốn ra phía sau Hồng Đậu, cho dù dáng người cao gầy như nàng ở phía sau Hồng Đậu cũng coi như không che được gì, nàng từ phía sau lôi kéo tay Hồng Đậu, tỏ vẻ đáng thương nói: "Cô nương cứu ta."
Lý Tùy Phong kinh hãi, không ngờ khinh công của nữ nhân này nhanh như vậy.
Thẩm Lạc Ngôn dĩ nhiên không thể làm bị thương Hồng Đậu, mũi kiếm của hắn lần thứ hai chếch đi một phân, chỉ vào nữ nhân kia, giọng hắn phát lạnh nói: "Rời khỏi nàng!"
Lại nhìn về phía Hồng Đậu, thần sắc Thẩm Lạc Ngôn liền cứng lại.
"Uy, Thẩm phu nhân...." Lý Tùy Phong nói không nên lời nhìn Hồng Đậu đầu óc trên mây.
Lại xem Hồng Đậu, sau lưng có nữ nhân trước đột sau kiều vẫn luôn dùng ngực cọ cọ lưng nàng, nàng sớm đã là sắc mặt ửng đỏ, chỉ thiếu đỉnh đầu bốc khói, cái mũi còn chảy ra hay dòng máu thực bất nhã, cả người đều chìm trong một loại khí chất đáng khinh.
Nữ nhân mỹ lệ đa tình nắm tay Hồng Đậu lo lắng nói: "Cô nương, tim ngươi đập nhanh quá, dường như là hỏa khí quá vượng nha."
"Vậy...vậy.... Nên trị....trị như thế nào?"
"Không cần gấp gáp." Nữ nhân che miệng mà cười, "Hỏa khí quá vượng này sao, chỉ cần giữa nam nữ âm dương điều hòa...."
"Câm miệng!" Thẩm Lạc Ngôn to một tiếng.
"Cô nương..." Nữ nhân kia ủy khuất sợ hãi ưm một tiếng, sợ hãi dúi đầu vào ngực Hồng Đậu.
Hồng Đậu thương hương tiếc ngọc vỗ vỗ lưng nữ nhân, máu mũi kia không giảm ngược lại càng chảy ra càng nhiều, cả người cũng phảng phất đều lâm vào một loại sắc thái mộng ảo, sâu đến mức nhịn không được phát ra tiếng cười hắc hắc, tiếp sau đó, nàng lấy ngữ khí khẩn thiết nói với Thẩm Lạc Ngôn: "Trang chủ đại nhân.... Ta thực thích nàng, hay là ngươi nạp nàng vào trang chúng ta làm trắc phu nhân nhé?"
Không phải dị nương, mà là trắc phu nhân.
Tay cầm kiếm của Thẩm Lạc Ngôn bởi vì quá mức dùng sức, mà run nhè nhẹ, hắn cố nén hỏa khí trào lên, gằn từng chữ một hô: "Phương, Hồng, Đậu!"
Danh sách chương