“Theo lý mà nói, cục quản lý thời không chúng tôi luôn không có liên quan gì tới Minh Phủ, nhưng ngay vào ngày Phương tiểu thư kết thúc dương thọ kia, bởi vì tôi đang đuổi bắt một đồng nghiệp vì tư lợi mà phạm lỗi, lúc đến Minh giới, mới không cẩn thận đưa linh hồn cô tới nơi này.” Trên mặt Tô Mộc lộ ra vẻ xin lỗi, “Cô vốn có thể đầu thai chuyển thế, nhưng lại bởi vì lốc xoáy thời không do tôi dẫn phát lan đến, nên cô lỡ mất cơ hội đầu thai, nhưng Phương tiểu thư cô có thể yên tâm, tôi đã báo chuyện này cho cục trưởng của chúng tôi, ông ấy cũng đã thống nhất với Minh Phủ, tuy rằng cô mất đi cơ hội đầu thai, nhưng dương thọ của cô lại được kéo dài thêm tám mươi năm nữa, nói cách khác, chỉ cần cô trở lại thế giới của cô, là có thể sống lâu trăm tuổi.”

Hồng Đậu trầm mặc một lúc lâu, “Cô đến để đưa tôi trở về?”

“Nếu tôi có năng lực này, tôi đã không phải chờ lâu như vậy mới đến tìm cô.” Tô Mộc ngượng ngùng cười cười, “Lốc xoáy thời không do một quản lý viên tạo ra là không thể đảo ngược, tôi không thể đưa cô trở lại thế giới của mình, chỉ có thể dựa vào chính cô mới có thể trở về, đương nhiên, tôi cũng đã nghĩ ra cách để cô có thể trở về được.”

“Cách gì?”

Tô Mộc giơ tay, trên tay cô ấy liền xuất hiện một hình chiếu thực tế ảo, “Tôi đã tra được, khi hồn phách Phương tiểu thư bị cuốn vào thế giới này, còn có vật khác cũng bị cuốn theo đến đây.”

“Mao, Mao gia gia*?” Hồng Đậu nhìn hình chiếu thực tế ảo kia, không phải đồng nhân dân tệ đỏ chót thì là cái gì?

*Mao gia gia: Tiền Trung Quốc in hình Chủ tịch Mao Trạch Đông, bên đó hay gọi ông là Mao gia gia (kiểu như bên mình gọi Bác Hồ đó). Từ đây thì cách gọi Mao gia gia trong truyện sẽ là cách gọi mà Hồng Đậu dùng để chỉ các đồng tiền nhân dân tệ nhé.

Tô Mộc tiếp tục nói: “Đây là tiền mà các cô sử dụng trong thế kỷ 21, tổng cộng có bốn tờ bị cuốn vào thế giới này, Phương tiểu thư, cô chỉ cần tìm đủ bốn tờ đó, liền có thể dùng chúng làm trung gian dẫn cô về thế giới của cô.”

Hồng Đậu dậm chân, “Nếu cô đã sớm biết chỉ cần tìm được bốn tờ tiền này là tôi có thể về nhà, vì sao không nói sớm cho tôi biết chứ!?”

Ngay lúc trước thôi nàng còn thiếu chút nữa là có ý tưởng muốn liều chết kéo Du Tử Tức chết cùng a!

Tô Mộc khụ một tiếng, nói với vẻ xin lỗi: “Tôi cũng muốn, nhưng mà thời không này lại không do tôi quản lý, hơn nữa lúc trước tôi vẫn luôn bị nhốt lại, không cách nào đi đến thế giới này, lúc này đây…… Cũng là vì tôi sắp phải chịu phạt vì chuyện của cô mà đi chuyển thế đầu thai, cho nên tôi mới xin được cục trưởng cho phép là trường hợp đặc biệt, tới nói cho cô cách thức trở về.”

“A?” Hồng Đậu khựng lại, “Cô sắp đi đầu thai?”

“Đúng.” Đề cập đến việc này, Tô Mộc cũng thở dài, nói thật, trước kia việc phạm phải sai lầm đưa người vô tội đến thời không khác mà bị phạt cũng đã có ví dụ rồi, nhưng bọn hắn nhiều nhất là bị nhốt lại hay giáng chức, lúc này Tô Mộc thế mà lại bị cục trưởng phạt đi đầu thai chuyển thế, người trong cục đều đang nói Tô Mộc khẳng định là có chỗ nào đắc tội cấp trên.

Hồng Đậu không thể hiểu nổi, “Nhưng tôi nhớ rõ…… Đây không phải là một thế giới trong sách sao? Vì sao tôi lại đến nơi này?”

“Chỉ cần tưởng tượng ra một thế giới, thì thế giới đó đều có thể được tạo ra và độc lập phát triển, đừng nói là sách vở, ngay cả khi chỉ là ảo tưởng tinh thần trong đầu của một người thôi, cũng đã có thể trở thành một thế giới.” Tô Mộc lại nói với Hồng Đậu: “Phương tiểu thư, tôi đã hết giờ, kế tiếp cô có thể về nhà hay không, thì phải dựa vào chính cô.”

Hồng Đậu nhìn Tô Mộc chậm rãi biến mất trước mắt mình, nàng cả kinh nói: “Là người khiến cho tôi tới thế giới này, thế mà cô không cho tôi chút bàn tay vàng* (cơ hội hay khả năng vượt trội để đạt lợi thế) nào sao?”

“Phương tiểu thư đã rất lợi hại rồi.” Tô Mộc đã không thấy hình dáng đâu nữa, chỉ còn giọng nói truyền lại, “Nơi này dù sao cũng là thế giới của Du Tử Tức cùng Phượng Khuynh Liên, cho nên cô phải nhớ lấy, nếu như hai người kia chết oan chết uổng, thế giới này sẽ liền sụp đổ, cuối cùng tôi còn muốn nói một câu, Phương tiểu thư, chớ nên quá mức truy cứu chuyện năm đó……”

Một chút thanh âm cuối cùng của Tô Mộc cũng đã biến mất, không khí bị ngừng lại vào giờ phút này liền tiếp tục lưu động.

Hồng Đậu lúc này mới sực tỉnh hướng tới không khí hô một tiếng, “Cô còn chưa nói cho tôi là truy cứu chuyện gì năm đó mà!”

“Ngươi đang nói chuyện với ai?”

Sau lưng bỗng nhiên vang lên một giọng nam liền khiến Hồng Đậu hoảng sợ, Hồng Đậu xoay người, thấy là Thẩm Lạc Ngôn, nàng nhanh chóng khôi phục thái độ cụp mi rũ mắt, “Ta không nói chuyện với ai cả…… Chỉ là…… Chỉ là đang luyện giọng thôi……”

“Phải không?” Thẩm Lạc Ngôn nhàn nhạt nói một câu, cũng không biết có tin hay không nữa.

Hồng Đậu lại hỏi: "Du Tử Tức đâu? Bị bọn họ mang đi đâu rồi sao?"

"Ừm."

"Xong rồi xong rồi!" Hồng Đậu gấp đến độ xoay quanh, nàng còn nhớ rõ Tô Mộc nói, Du Tử Tức không thể xảy ra chuyện, tưởng tượng đến đây, nàng liền vọt ra ngoài cửa.

Thẩm Lạc Ngôn bắt được tay nàng. "Làm gì thế?"

"Đi cứu con trai của chúng ta a!" Hồng Đậu buột miệng thốt ra một câu, nàng lại đảo ngược tay lại mà bắt lấy tay Thẩm Lạc Ngôn, nhiệt tình mời mọc nói: "Trang chủ đại nhân, ngươi có muốn cùng đi cứu đồ con rùa đó hay không?"

Thẩm Lạc Ngôn nhìn Hồng Đậu bắt lấy tay mình, lỗ tay hắn hơi hơi phiếm hồng, nói chuyện cũng không còn lưu loát, "Vì, vì để nghe Du Tử Tức lại gọi ta một tiếng cha, ta vẫn nên đi.... Đi thôi."

Phong cách cao lãnh của Trang chủ đại nhân, vào giờ phút này liền sụp đổ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện