Hồng Đậu đỏ ửng mặt, cố gắng trấn định nói: “Ngươi nói đạo lý rõ ràng như vậy, chẳng lẽ ngươi đã trải qua những chuyện giữa nam nữ đó chuyện sao?”

“Tiểu gia ta đương nhiên còn chưa.” La Nhất Bảo nói đến việc này, trên mặt một chút hổ thẹn cũng không có, ngược lại đúng lý hợp tình, cực kỳ tự hào nói: “Lần đầu tiên của ta đương nhiên là muốn để lại cho cô nương ta thích. Tiểu gia ta giữ mình trong sạch, sẽ tùy tiện liền xảy ra quan hệ với nữ nhân khác như vậy sao?”

Hồng Đậu không biết có phải người nơi này đều cởi mở với việc nam nữ như vậy không, hay là chỉ người nàng quen mới cởi mở như vậy, trình độ phóng khoáng này, khiến ngay cả nàng thân là một người hiện đại cũng đều cảm thấy ngượng ngùng. Nàng lại che giấu xấu hổ ho khan một tiếng, “Nói cách khác, ngươi đến bây giờ vẫn còn chưa thành công ‘tóm’ được Tử Mạch?”


“Ta...” Khí thế đúng lý hợp tình của La Nhất Bảo liền lập tức không còn, hắn há hốc miệng, lắp bắp nói: “Ta chẳng phải... chẳng phải là vì lo cho chuyện của sư phụ sao, nếu không ta khẳng định đã sớm thành một đôi với tiểu sư muội!”

“Nói cứ như thật vậy.” Hồng Đậu bĩu môi, uống một ngụm trà, lại hỏi: “Đúng rồi, ngươi vừa nói gì nhỉ?”

“Ta đã nói ngươi không hề chú ý nghe ta nói chuyện mà!”

Hồng Đậu nhàn nhạt liếc mắt, sự uy hiếp lộ ra trong im lặng khiến La Nhất Bảo lập tức run lên, ngoan ngoãn nói: “Sư phụ nhất định đã dùng thuốc gì đó trước khi hôn mê, cho nên mới tỉnh lại vào 5 năm sau, nhưng về chuyện đánh mất ký ức này, ta liền nghĩ không rõ, có lẽ là loại thuốc sư phụ ăn vào này vốn có tác dụng phụ như vậy, cũng có khả năng là bởi thuốc và độc va chạm với nhau, từ đó gây ra mất trí nhớ.”

“Có loại khả năng thứ ba hay không?” Hồng Đậu buông chén trà, tầm mắt hơi rũ, chậm rãi nói: “Hắn chẳng qua là đang giả vờ mất trí nhớ mà thôi.”

La Nhất Bảo ngẩn ngơ, nói: “Không thể nào, dáng vẻ kia của sư phụ, căn bản là không giống như giả vờ mất trí nhớ nha.”

“Kỹ thuật diễn của hắn tinh vi như thế nào, chẳng lẽ ngươi không biết sao?”


La Nhất Bảo bị hỏi thì ngây người, nhưng hắn vẫn nói: “Nếu sư phụ thật sự chỉ giả vờ mất trí nhớ, vậy nếu sư phụ nguyện ý giả bộ như vậy cả đời, ngươi có bằng lòng một lần nữa tiếp nhận hắn hay không?”

Hồng Đậu chợt rơi vào trầm mặc.

Nàng gọi trạng thái hiện tại của Ôn Diễn là “tiểu bạch thỏ”, là một loại sinh vật thuần khiết lại khiến người ta cảm thấy không hề nguy hại, bất luận hắn có phải thật sự mất trí nhớ hay không, nếu hắn nguyện ý làm “Tiểu bạch thỏ” như vậy cả đời thì thế nào? Nàng có bằng lòng làm lại từ đầu với hắn hay không?

Từ sau khi xảy ra chuyện Ôn Diễn tỉnh lại mất trí nhớ này, nàng đã có quá nhiều vấn đề cần suy nghĩ.

Trong đình viện nở rộ hoa, Ôn Diễn đang ngồi trong đình nhìn tượng đất thỏ con trong tay, cũng không biết hắn nhìn bao lâu rồi, chẳng qua hắn dường như vĩnh viễn cũng sẽ không nhìn chán.

Bên trong phồn hoa trước mắt, chỉ có hắn một thân bạch y, khí chất cao nhã, tựa như trích tiên.

“Cha!” Nam Quốc vui vẻ chạy tới, vươn tay nói: “Cha mau xem, đây là tượng đất nhỏ Nam Quốc nặn ra.”


Ôn Diễn rũ mắt, nhìn thứ bị nắn đến bảy nghiêng tám vẹo được gọi là tượng đất kia, lại đem chuyển tầm mắt sang Nam Quốc, y phục không lâu trước đó còn sạch sẽ của cô bé đã trở nên lấm lem vô cùng, mà trên khuôn mặt nhỏ của cô bé cũng dính không ít đất, nhưng Nam Quốc vẫn đang cười vui vẻ.

Đôi môi mỏng của Ôn Diễn chứa một nụ cười nhạt, lạnh lẽo nói: “Đừng cười, thật bẩn.”

Nam Quốc đầu tiên là sửng sốt, rất nhanh, miệng cố bé mếu đi, trong ánh mắt tích một tầng hơi nước.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện